Nếu Yêu Em Là Ý Trời

Chương 3: Chương 3




Tô Dần Chính cứng ngắc đứng ở trước mặt Chu Thương Thương, mấp máy môi: “Thương Thương… anh…”

Sau đó đầu đột nhiên bị Chu Thương Thương gõ một cái, Tô Dần Chính mở to hai mắt, Chu Thương Thương chậm rãi tiến lại gần, cho đến khi Tô Dần Chính cảm nhận được hàng lông mi thật dài xẹt qua mặt hắn.

“Dần Chính, gần đây có phải chịu áp lực rất lớn hay không?” Hồi sau, Chu Thương Thương mềm yếu mở miệng, đôi mắt to tràn ngập quan tâm, cô duỗi thân đưa tay sờ trán hắn, suy nghĩ: “Nơi này, cùng trước kia thực sự không giống nhau.”

“Có lẽ đi…” Tô Dần Chính cười rụt rè, do dự một chút, ôm thắt lưng Chu Thương Thương, đem cả người cô dán lên ngực mình, vô cùng thân thiết ghé vào lỗ tai cô: “Thương Thương…”

Chu Thương Thương đồng dạng vây quanh Tô Dần Chính, hai tay tiến vào trong áo sơ mi hắn, chậm rãi dao động, đùa dai trước ngực hắn, đến khi cảm xúc Tô Dần Chính lên cao, cô lại đẩy hắn ra: “Anh còn chưa tắm phải không?”

Tô Dần Chính: “…”



Buổi tối, sau khi Chu Thương Thương đi vào giấc ngủ, Tô Dần Chính vẫn không ngủ được. Người trong lòng nhẹ nhàng trở người, hắn cúi đầu nhìn Chu Thương Thương, trong đầu lại nhớ tới chuyện ở khách sạn thành phố B, cô đã ném chiếc nhẫn xuống đất, nói với hắn một câu: “Tô Dần Chính, ở trong lòng tôi, anh sớm đã chết từ lâu, Tô Dần Chính đã chết từ lâu rồi!”

Hốc mắt đột nhiên có chút ướt át, Tô Dần Chính đưa tay sờ soạng mặt Chu Thương Thương. Thương Thương, lúc này đây, Tô Dần Chính anh sẽ không để cho em lại phải thất vọng, thực xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh trước kia sao?

Ngày thứ hai, Tô Dần Chính dậy sớm đánh thức Chu Thương Thương còn đang mơ mơ màng màng. Cho đến khi ngồi trên xe buýt hướng về làng du lịch, Chu Thương Thương vẫn còn giơ tay che miệng, khẽ ngáp một cái trong lòng Tô Dần Chính.

Tô Dần Chính đưa tay gạt tóc cô: “Vẫn chưa ngủ đủ sao?”

Chu Thương Thương híp nửa mắt giải thích: “Gần đây dường như càng ngày càng thích ngủ…” nói xong, bộ mặt cô ngưng trệ nửa giây, sau đó liền giống như gà chọi sung máu mà bật dậy “Chắc không phải đâu…”

Tô Dần Chính cũng ngẩn người, trong đầu lại nhớ tới ký ức lần Chu Thương Thương phá thai, nhưng hiện tại thời gian có vẻ không khớp, Tô Dần Chính nhịn không được run run đứng lên. Qua một hồi lâu bình ổn tâm trạng, Chu Thương Thương lại nằm dài trên đùi hắn: “Không có khả năng đâu, tuần trước em vừa qua cái kia…”

Tô Dần Chính vỗ nhẹ đầu Chu Thương Thương: “Làm anh giật mình.”

Chu Thương Thương cười nhẹ hai tiếng, ngửa đầu nhìn hắn: “Em nói nếu như thôi nha, nếu như lỡ mang thai thì phải làm thế nào?”

Tô Dần Chính không cần nghĩ ngợi: “Sinh nó ra chứ sao.”

Chu Thương Thương: “Em cũng không phải là người thích trẻ con gì, có điều em nhất định sẽ trở thành một người mẹ tốt. Tô Dần Chính, anh sẽ là một người cha tốt sao?”

Đối diện với ánh mắt đen láy của Chu Thương Thương, Tô Dần Chính nhẹ nhàng gật đầu: “Thương Thương, anh nhất định sẽ trở thành người cha tốt.”

Ngoại thành, làng du lịch, trời xanh biển xanh bãi cát trắng. Chu Thương Thương giống như một đứa bé chơi trò nhặt vỏ sò, để chân trần đi trên cát, cảm giác ngưa ngứa thoải mái cực kì. Cô ngồi dưới đất tính cưỡng chế đem giày Tô Dần Chính cởi ra.

“Thương Thương, đừng náo loạn.”

Chu Thương Thương không thèm để ý tới Tô Dần Chính đang kháng nghị. Cô chẳng những cởi giày của hắn mà còn đem giày vùi vào trong cát, sau đó ngồi chồm hổm nghịch cát, chơi đến vui quên trời đất.

Trên mặt Chu Thương Thương là nụ cười sáng lạn. Nét tươi cười đó lọt vào trong mắt Tô Dần Chính. Kỳ thực, toàn bộ những gì cô muốn đều chỉ đơn giản như vậy, nhưng sau này hắn lại làm không được.

Mặt trời chiều ngả về tây, tốp năm tốp ba tình nhân lướt qua mặt hai người. Tô Dần Chính ôm Chu Thương Thương ngồi ở ven bờ biển bên cạnh. Thủy triều lên xuống, vừa vặn dâng đến cẳng chân hắn, hít sâu một hơi, mùi ẩm mặn trong không khí thâm nhập vào tận phổi.

Chu Thương Thương nằm trên ngực hắn thưởng thức nắng chiều, chốc chốc lại cầm máy ảnh chụp ảnh. Đột nhiên có bàn tay đặt lên đầu hắn xoa xoa kéo kéo, “click” một tiếng, một tấm ảnh nóng hổi ra lò.

Chu Thương Thương cúi đầu nhìn ảnh trong máy: “Ha ha Dần Chính, anh chụp buồn cười quá đi…” Chu Thương Thương vừa nói vừa cười, chỉ vào mặt hắn trong máy, tuyệt không khách khí nói: “Tô Dần Chính, anh có thể đừng cười cứng đơ như vậy không? Rõ ràng mới hai mươi, lại cho người ta cảm giác như thể ông già.”

Tô Dần Chính nhìn cô: “Anh cảm thấy như vậy rất tốt.”

Chu Thương Thương: “Xấu chết.”

Tô Dần Chính yên lặng nhìn Chu Thương Thương.

Chu Thương Thương há mồm: “Chẳng lẽ ngay cả lời nói thật… cũng không thể nói sao…?”

“Ưm…” Môi đột nhiên bị chặn lại, Tô Dần Chính vòng tay qua đầu Chu Thương Thương, hôn cô nồng nhiệt.

Một đôi vợ chồng già tản bộ ngang qua không nhịn được xấu hổ: “Ai u, người trẻ tuổi bây giờ thật là…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.