Buổi tối trên bờ cát tổ chức đốt lửa trại, những khách du lịch đi một mình tụ tập lại với nhau, đốt mấy đống lửa ở vòng ngoài. Mọi người cùng nhau nhảy điệu Tango trên bờ cát, những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm, từng đôi tình nhân đạp lên cát, đung đưa theo điệu nhạc không nhanh không chậm.
Mặt trăng nhô cao, lửa trại bùng cháy, bầu không khí ẩm mặn, một đêm này vừa huyên náo lại vừa yên tĩnh.
Chu Thương Thương vòng tay qua thắt lưng Tô Dần Chính, sau đó đi theo hắn nhảy một điệu, lúc khiêu vũ thỉnh thoảng còn chơi xấu như có như không giẫm lên chân hắn.
Tô Dần Chính ôm Chu Thương Thương, nhớ tới thời đại học khi chưa tốt nghiệp, hắn cũng cùng cô tham gia qua vài lần vũ hội. Có một lần bởi vì làm thí nghiệm tới trễ, khi hắn tới đã thấy Thương Thương nhảy cùng nam sinh khác. Vũ hội kết thúc, bọn họ liền cãi vã một trận tưng bừng nhưng sang hôm sau lại êm đẹp như chưa có gì xảy ra.
Sau này nhắc tới, cô thường xuyên trợn mắt: “Dần Chính, anh đối với em nên để tâm một chút. Đừng tưởng rằng em không có giá thị trường, nếu anh đối xử tệ bạc với em, em sẽ bỏ đi theo người khác. Đến lúc đó, cả nhìn em cũng không nhìn anh một cái đâu.”
…
Tô Dần Chính đem Chu Thương Thương ôm càng chặt, gió biển mát mát thổi qua, mái tóc dài của Chu Thương Thương phất phơ trên mặt hắn, Tô Dần Chính cúi đầu mở miệng: “Thương Thương, em sẽ bỏ anh sao?”
Đang hưởng thụ khí đêm tốt đẹp, Chu Thương Thương cũng không có tâm tư tìm hiểu sâu xa vấn đề Tô Dần Chính hỏi. Cô không nghĩ ngợi đáp: “Sẽ không”. Bởi vì tâm tình tốt, Chu Thương Thương kiễng mũi chân hôn lên má Tô Dần Chính: “Em yêu anh, Dần Chính.”
Tô Dần Chính ôm Chu Thương Thương, hai tay run nhẹ: “Anh cũng yêu em, Thương Thương.”
Thật lâu sau, Tô Dần Chính vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Thương Thương, nếu anh gây tổn thương cho em, em sẽ rời xa anh à?”
Chu Thương Thương ngẩng đầu, không vui vòng tay ra sau véo thắt lưng hắn: “Anh thật đáng ghét. Có thể ngừng phá hỏng không khí được chưa hở?”
“Được, được, được,” Tô Dần Chính cầu xin tha thứ. “Anh hỏi đùa thôi mà.”
…
Ngày nghỉ cuối tuần kết thúc. Việc đầu tiên khi Tô Dần Chính quay lại công ty là đem Trần Uyển Chi điều đến bộ phận công tác bên ngoài. Trần Uyển Chi ngỡ ngàng nhìn hắn: “Sếp, có phải tôi đã làm cái gì không tốt hay không?”
Tô Dần Chính cũng không buồn ngẩng đầu lên lấy một lần: “Không phải làm không tốt. Công việc bên ngoài có thể rèn luyện, bác Vương cũng đang thiếu trợ thủ, vừa vặn cô qua đó giúp ông ấy một chút đi.”
“Sếp!” Trần Uyển Chi kháng nghị. “Tôi không đi!”
Tô Dần Chính tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào mắt Trần Uyển Chi: “Nếu cô muốn từ chức, tôi sẽ ký tên.”
Trần Uyển Chi đột nhiên cười rộ lên: “Tôi rốt cuộc đã làm cái gì khiến cho anh muốn đuổi tôi đi?”
Tô Dần Chính buông tay: “Tôi không có ý muốn đuổi cô đi.”
Trần Uyển Chi gục đầu, không tiếp tục cùng Tô Dần Chính tranh cãi, xoay người rời khỏi văn phòng.
Không lâu sau thì trưởng phòng thị trường cũng đi lên vì Trần Uyển Chi cầu tình: “Tô tổng, Uyển Chi rốt cuộc làm sai cái gì khiến ngài điều cô ấy đến công việc bên ngoài?”
Tô Dần Chính đứng lên: “Không làm sai cái gì. Chỉ là tôi cảm thấy cô ta hợp với công việc bên ngoài hơn.” Hắn cúi xuống: “Đi triệu tập mọi người. Mười phút sau họp.”
Thời điểm họp, Tô Dần Chính nhận được một tin nhắn. Hắn dừng diễn thuyết, mở di động nhìn nội dung sau đó tiếp tục nói về việc mở rộng sản phẩm mới.
Nếu nói trước kia việc Tô Dần Chính nắm thị trường trong tay có một nửa bởi vì may mắn thì hiện tại, hắn hoàn toàn nắm chắc 100% thị trường trong nước.
Năm phút sau, cuộc họp kết thúc. Tô Dần Chính mở điện thoại nhắn tin cho Chu Thương Thương: “Vừa nãy đang họp, buổi tối em muốn xem phim gì?”
Chu Thương Thương nhanh chóng trả lời: “Tân xuất phiến tử. Nghe nói rất hay, em muốn xem thử xem hay cỡ nào.”
Tô Dần Chính đột nhiên có một loại dự cảm xấu.
Đích thực là điềm xấu. Bởi vì trong bộ phim này có một vai diễn của Trần Uyển Di.
Tô Dần Chính nhăn mày, quay đầu nhìn Chu Thương Thương, cô đang xem đến vui vẻ, thấy hắn nhìn cô, cô liền cười toét miệng dịch người đến bên lỗ tai hắn: “Dần Chính, bộ phim này thật sự hay nha…”
Trong phim, Trần Uyển Di diễn vai em gái thổ phỉ. Thời điểm cô nàng xuất hiện, Chu Thương Thương liền chỉ tay vào màn hình la to: “Ý, đây là người mới à, cũng chưa gặp qua lần nào…”
Cúi đầu, Chu Thương Thương cười hỏi hắn: “Dần Chính, anh thấy cô ấy có đẹp hay không?”