Ngã Ái Biến Thái

Chương 66: Chương 66: 7




CHƯƠNG 7.7

Trong nhà kính này chính là dùng để nuôi trồng những cây lan quý, là thú vui của Biện lão gia. Tuy rằng hai vợ chồng bọn họ vẫn luôn đi du lịch tứ hải vui chơi nhưng là vẫn không quên mời chuyên gia về thay mình chăm sóc nó.

Hoa lan là loại hoa rất đẹp rất thơm, hơn nữa lan Đài Loan lại không phải giống như những loại lan khác, hương hoa thơm nhè nhè, nhưng trong đó lại thoang thoảng chửa đựng hương vị kích tình nam nhân.

Ở tại phía dưới dàn hoa lan treo giữa không trung kia, trên nên gạch cẩm thạch có hình ảnh của một đôi nam nhân đang nằm.

Nam nhân bị đặt ở dưới mông nhếch lên, giống như tư thế của một tiểu cẩu, bị nam nhân phía sau không ngừng va chạm xuống.

“Ân….ân….” Kim Đến Đại đáng thương bị chặn họng, chỉ có thể kêu được vậy thôi.

Nam nhân tinh lực tràn đầy, giống như là nỗi buồn cả năm nay chưa phát tiết ra đều phát ra hết, làm đến nỗi người dưới thân kia cũng đã muốn đi chàu diêm vương luôn rồi.

Biện Quang cuối cùng đem hết tinh lực tiết vào trong người nam nhân, dục hỏa cuồng loạn kia có chút dịu xuống dần.

Y sửa sang lại quần áo mình, nhìn về nam nhân đang muốn nửa sống nửa chết dưới chân, đưa chân đạp một cái.

Ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng bị ta thượng một lần là một bước lên trời. Khư…. Ta căn bản là không bao giờ đi thượng một tên nam nhân xấu xí như ngươi đâu.” Biện Quang đầy chán ghét nói rồi quay lưng bỏ đi, bỏ lại nam nhân cả người lưu đầy ấn kí nằm vô lực trên mặt đất.

Kim Đến Đại cả người suy suyễn đau đớn tột cùng.

“Biến thái a….” Hắn tại sao lại mệnh khổ như vậy! Bị người cưỡng gian còn bị ghét bỏ nữa, nếu hắn lộ ra khuôn mặt của mình rồi, hắn tin Biện Quang nhất định sẽ không đối với hắn như vậy đâu.

Tuy rằng bộ dáng thật sự của hắn trên đời này là độc nhất vô nhị, anh tuấn tiêu sái, người gặp người mê, tuyệt thế suất ca, nhưng mà bộ dạng hiện tại cũng không đến nỗi tệ a!

Mắt mũi tai cũng không có xấu lắm, tuy rằng không phải xuất sắc nhưng nhìn kĩ thì vẫn coi là dễ nhìn mà.

Kim Đến Đại ở trong màn đêm yên tĩnh nhìn vào trong gương, từ từ thở dài.

“Xấu xí như vậy thì ngắm cái gì!” Biện Quang đứng ở trên ban công.

“Tam thiếu gia…. Ngươi đừng có giả quỷ dọa người a!” Hắn ở trong phòng bảo mẫu bên cạnh phòng của đôi song sinh kia, mà đương nhiên bên ngoài là có cùng ban công rồi.

Biện Quang ánh mắt xoạt điện nhìn vị bảo mẫu vừa thô lại vừa tục kia, ngẫm nghĩ.

Y nghĩ mắt mình để trên đỉnh đầu hay sao mà như thế nào có thể đi thương một lão nhân vừa thô vừa tục, ngay cả một cái tiếng quốc ngữ cũng đều nói không chuẩn.

Tuy rằng nam nhân có một làn da thịt bóng loáng, mông vừa săn lại vừa chắc, có tiểu huyệt co giãn có thể làm cho y thích đến ô ô kêu.

Y cũng đã từng chơi đùa qua nam nhân không ít, trừ bỏ bảo bối Thái Thái ra thì không có người thứ hai làm cho cơ thể y vừa nhìn là đã xúc động như thế.

Y khó có khi trở về Trạch gia, tiện thể đi xem hai thằng cháu một chút, dù sao tụi nó cũng là bảo bối huyết mạch của bọn họ a . Tuy rằng bọn nó càng lớn lên càng giống bọn họ, khuôn mặt giống y như bọn họ từ lúc mới vừa chào lòng mẹ vậy, mà ma xui quỷ khiến y lại bất tri bất giác mở ra cánh cửa phòng bên cạnh.

Nam nhân nửa thân trần đang đứng đó, hạ nửa người chỉ có quấn một cái khắn mặt, cái đầu tóc như tổ quạ của hắn ướt sũng nhỏ xuống từng giọt nước dán vào bên tai, rồi mới đối với gương thì thào tự nói, tự mình xót cho bản thân.

“Ngươi nam nhân xấu xí, nửa đêm mặc như vậy là chờ khách của ngươi đến sao!” Một cỗ lửa giận lại bất giác nổi lên.

“Ai đang đợi khách chứ, chỉ là vừa mới tắm xong thôi!” Cùng cái tên bệnh thân kinh này giải thích nhiều thế làm gì.

“Buổi tối mà tắm cái gì! Hừ! Rõ ràng là muốn bị thao!” Không cần nói nhiều, nhìn cái mặt nhỏ dãi của ngươi cũng đủ biết rồi.

“Phiên nhân ~ Tam thiếu gia, không có việc gì thì thỉnh ngươi ra ngoài đi, ta thấy buồn ngủ rồi.”

Biện Quang đem lời đuổi khách của Kim Đến Đại như gió thổi qua tai, ngồi xuống trên giường hắn.

“Lại đây!” Biện đại gia ra lệnh nói.

“Làm gì a!” Bộ tưởng đang kêu cẩu hay sao?!

Biện Quang đem hai chân đang bắt chéo buông xuống, một tay chỉ vào đũng quần của mình.

Kim Đếm Đại đưa mắt nhìn, kia địa phương đã muốn nổi lên một cái lều.

“Ngươi…. Ngươi tiểu tử không cần quá phận…..”

“Hừ! Hừ! Đều là do ngươi khiêu khích mà ra, ngươi phải có nghĩa vụ giải.” Y một bộ đại gia trưng ra.

“Bệnh thần kinh….” Kim Đến Đại thối lui đến cửa.

“Ta không phải nam kĩ, ta không thích bị thượng….. Ngươi không phải chê ta vừa xấu vừa già sao. Ngươi đi tìm người khác đi.”

“Ngươi dám ra khỏi cửa thì ngày mai cũng không cần đến làm việc nữa….”

“Không đến thì không đến!” Lão tử cũng không phải thực sự thiếu tiền, cùng lắm thì lại dịch dung thành người khác!

“Có gan lắm, ta đây trực tiếp đem hai tên tiểu quỷ kia đến cho trại quân giáo tôi luyện cho tụi nó, ngươi thấy thế nào? Dù sao tụi nó cũng không còn bảo mẫu nữa rồi.” Y xem ra Kim Đến Đại thực yêu tiểu hài tử.

“Ngươi….Ngươi…..” Hắn đương nhiên là không có khả năng sẽ để cho Biện Quang đem hai đứa nhỏ con hắn chỉ vừa mới hai tuổi đem đến trại quân giáo đâu, hắn biết Biện Quang nói được chính là làm được!

Tam huynh đệ bọn họ đối với cái gì gọi là luân thường đạo lý đều biến thành thí (anus nhá ^^) hết rồi.

Kim Đến Đại nhìn xuống nơi kia của Biện Quang, cắn môi. Nếu lão tử ta không phải quan tâm đến sống chết của các ngươi cùng an toàn của hài tử, mắc gì ta phải phí tâm như vậy.

Kim Đến Đại vươn tay cời bỏ quần của Biện Quang, cự vật to lớn bên trong liền nhảy ra.

“Biến thái, còn không có mặc quần lót!” Kim Đến Đại trong lòng nghĩ nghĩ.

“Mau a! Cọ cọ cái gì, ai kêu ngươi dùng tay? Dùng miệng cho ta!”

“A….Duẫn…. Ô….Thôi…” Dịch là : Ngươi cái đồ biến thái, đồ ác ma…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.