[Ngã Ái Trữ Tĩnh Lộ Hệ Liệt] – Bộ 8 – Hắn Là Kẻ Nhát Gan

Chương 5: Chương 5




Phương Hiểu Nhan và Trình Nhược Ngữ đến nhà Phương Triển Nhan, thấy Trình Nhược Ngôn đứng ngồi không yên.

“Sao hai chị chậm thế?”

“Có chuyện gì, qua điện thoại mi cũng không nói rõ, rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra?”

Nghe Trình Nhược Ngôn kể lại, Trình Nhược Ngữ yên lòng.

Đây là việc nhỏ, không cần khẩn trương, cảnh sát hỏi rõ thì sẽ thả Phương Triển Nhan ra thôi.

Em giai thật khẩn trương! Chuyện tốt chuyện tốt, em giai mình đã biết lo lắng cho Phương Triển Nhan.

Phương Hiểu Nhan nghe xong, liền hoàn toàn không để ý, em trai của nàng mỗi ngày ra vào cảnh cục cả chục lần, sợ cái gì chứ? Bất quá, nhìn biểu hiện của Trình tiểu đệ, tựa hồ… có manh mối nha….

Chờ Phương Triển Nhan về đến nhà, nhìn thấy mọi người ngồi trong phòng khách, gãi đầu, hỏi: “Chị đến có việc?”

Trình Nhược Ngôn tiến tới, tóm lấy Phương Triển Nhan: “Anh không sao chứ?”

“Không việc gì a!”

“Tôi thấy ngươi bị xe cảnh sát mang đi.”

“Nga, tôi không đánh nhau, tất nhiên sẽ vô sự.” – Cái xe đó mỗi ngày tôi đều đi, nếu không phải vì tiểu tử nhà cậu, sao tôi lại phải quay trở về cảnh cục lần nữa.

Phương Hiểu Nhan nói: “Không có việc gì là tốt rồi, làm mọi người lo lắng.”

Phương Triển Nhan liếc mắt nhìn hai bà chị, cộc cằn nói: “Cảm ơn chị quan tâm.”

Phương Hiểu Nhan trừng mắt liếc em trai.

Sau đó, chị hai Phương gia và Trình gia, mỗi người lôi em trai nhà mình về phòng riêng, thẩm vấn.

Ngồi trên giường của em trai, Phương Hiểu Nhan cười gian nói: “Nhược Ngôn rất quan tâm tới mi nha.”

Phương Triển Nhan nhìn trần nhà, nghĩ thầm: ‘Cậu ta sớm đi ngày nào em đây sớm được giải thoát ngày đấy.’

“Nhược Ngôn kỳ thật rất đáng yêu, hơn nữa bộ dáng cũng rất tuấn tú.”

Phương Triển Nhan lần hai nhìn ra ngoài trời. ‘Em chị còn tuấn tú hơn vạn phần.’

“Gần đây, mi với Nhược Ngôn tiến triển thế nào?

Phương Triển Nhan lần thứ ba nhìn trời. ‘Cơ hồ không có gặp mặt, nói chuyện qua mấy câu, có thể tiến đi đâu?’

“Phương Triển Nhan, mi nói chuyện cho ta!!!!!!”

Phương Triển Nhan cười hắc hắc: “Không có luật sư của em, em cự tuyệt trả lời tất cả các vấn đề.”

“Phương Triển Nhan!” – Phương Hiểu Nhan tức giận, trừng mắt nhìn em trai, thấy bộ dáng y không chịu khuất phục, liền đứng lên đi qua.

Phát hiện chị gái giơ lên hai tay, lộ ra bộ móng sặc sỡ.

Màu rất đẹp, nhưng thực tế là, cũng rất khủng bố.

“Mi không nói?”

“Chị ngồi về chỗ đi.” – Phương Triển Nhan dựng hết cả tóc gáy.

Phương Hiểu Nhan tươi cười mang theo thắng lợi trở về, trước đó không quên dùng bộ móng tay đầy tinh hoa mỹ thuật đấy vỗ vỗ mặt em trai.

Phương Triển Nhan sợ đến độ ngũ quan vặn vẹo: “Kỳ thực, em cũng không nói chuyện nhiều với cậu ta.”

Phương Hiểu Nhan vỗ giường: “Cái gì?”

“Chị à, chị nghĩ xem, cậu ta ban ngày đi học, tối về đây, lúc đó căn bản là ta chưa tan tầm, nghỉ hè, cậu ta làm thêm cả ngày ở cửa hàng tiện lợi, sáng sáu giờ đi, em còn chưa ngủ dậy, tối mười hai giờ về, em đi ngủ rồi, chị nói xem, như thế thì có thể có gì?”

Phương Hiểu Nhan nhíu mày.

Phương Triển Nhan thấy chị gái có vẻ mềm lòng, lập tức nói thêm: “Trình tiểu đệ còn đang đi học, hai người bắt cậu ấy về ở đây, cũng không thèm lo lắng có quen hay không quen. Hơn nữa, em ở trước mặt cậu ấy che dấu thân phận rất vất vả, chị cũng biết khi em phải đi làm nhiệm vụ, có khi rất lâu sẽ không về, đến lúc đó, giải thích thế nào? Chị à, chị cũng nên lo lắng cho em một chút.”

Phương Hiểu Nhan vẻ mặt đau khổ hỏi: “Thật sự ngay cả mặt mũi cũng không thấy? Nói chuyện thì sao?”

“Không thấy mặt thì nói thế nào? Với lại, chúng ta đều biết hai người nghĩ cái gì, đương nhiên phải bảo trì khoảng cách.”

“Nga.” – Phương Hiểu Nhan có điểm ảo não – “Chính là, người ta thực sự rất thích Ngôn Ngôn nha~~~”

Phương Triển Nhan thầm nghĩ: ‘Bà chị thích sao không tự mình làm đi, bắt ta làm làm gì.’

“Vậy chị có thể kết giao cùng cậu ấy thử xem.” – Hừ, tiểu tử kia rất to mồm, âm thanh có thể làm thủng màng nhĩ đó, cho chị nếm thử một chút hương vị của một nghìn con chim sẻ đồng thời kêu xem thế nào. Không những thế, cậu ta còn là người miệng cọp gan thỏ, thái độ giương nanh múa vuốt kia cũng không thể khen tặng.

Phương Hiểu Nhan đứng lên, nhíu đôi mày xinh đẹp: “Nhan Nhan, mi nói cái gì a! Nhược Ngôn quá nhỏ so với chị đây, cậu ấy còn chưa đến hai mươi a.”

“Hiện tại không phải phi công trẻ lái máy bay bà già đang là mốt sao?”

“Phương Triển Nhan, mi nói cái gì? Chị đây là cái loại trâu già gặm cỏ non sao?”

“Không, không có, chị thoạt nhìn trẻ tuổi lại xinh đẹp, dường như chỉ mới hai mươi thôi.”

“Hừ.” – Phương Hiểu Nhan đứng lên – “Chị về đây.”

“Chị…” – Phương Triển Nhan tội nghiệp nhìn chị gái chỉ thiếu mỗi cái đuôi vẫy vẫy nữa là đủ.

Phương Hiểu Nhan nhìn y: “Mi với Nhược Ngôn hảo hảo ở chung nghe không?”

Phương Triển Nhan há miệng, ngây ngốc tại chỗ.

Bên kia, Trình gia tỷ đệ cũng nói xong đề tài tương tự.

“Cái gì? Chưa gặp mặt? Chưa nói chuyện?”

Trình Nhược Ngôn giơ chân: “Em phải đi học, còn đi làm nữa, lấy đâu ra thời gian chứ.”

“Buổi tối nhiều thời gian như vậy.”

“Đi làm về buồn ngủ được không” – Phát hiện mắt Trình Nhược Ngữ lóe lên một tia quỷ dị, Trình Nhược Ngôn muốn tự vả vào miệng mình. – “Đừng đem ý tưởng xấu xa của bà chị gán lên người em.”

Trình Nhược Ngữ đổi hai chân vắt lên nhau, chống một tay xuống giường, thản nhiên nói: “Chị đã nói, hai ngươi hảo hảo ở chung một chút.”

“Không có thời gian!’

“Từ từ sẽ đến thôi.”

“Em không cần.”

“Câm miệng! Thiếu giáo dục!”

Trình Nhược Ngôn cao giọng: “Vì sao em phải ở với một người nhát gan, sợ gián, lại còn ưa xía vào chuyện thiên hạ, bị bà thím béo xô ngã, bị côn đồ đánh, đi khuyên can người ta rốt cuộc lại bị đưa về cảnh cục. Em không cần! Bà chị có biết hắn là kẻ nhát gan không, nam nhân hai mươi sáu tuổi đầu còn sợ gián, không khác gì tiểu nữ sinh; bị bà thím xô một cái mà ngã từ trên cầu thang xuống, buồn cười chết đi được; mấy tên côn đồ đánh nhau, hắn cũng xen vào, rõ ràng là yếu mà còn muốn ra gió, ngu muốn chết; còn thích xía vào chuyện người khác, thấy người ta đánh nhau đi khuyên, kết quả cũng phải vào cảnh cục, hắn phiền toái muốn chết!”

Trình Nhược Ngôn tiếp tục nói: “Còn có, hắn đi tới cửa hàng tiện lợi mua đồ còn tùy tiện phóng điện, câu dẫn tiểu nữ sinh, còn tùy tiện nói cho người khác biết tên, hắn căn bản là một con sắc lang!”

Trình Nhược Ngôn nói liền một hơi như pháo nổ, phát hiện Trình Nhược Ngữ biểu tình căn bản không thay đổi, hét to: “Chị già, chị có nghe em nói không đấy?”

Trình Nhược Ngữ cười hì hì: “Có a!”

“Vậy chị còn định để em ở đây.”

“Ngôn Ngôn, căn bản là mi để ý Phương tiên sinh thôi, biết nhiều chuyện như vậy a~~”

Trình Nhược Ngôn thầm kêu không tốt, rơi vào tay chị già, tự mình hại mình rồi.

“Ngôn Ngôn, kỳ thật, mi ở chung cùng Phương tiên sinh, không có tệ như mi nói.”

“Em mặc kệ, em muốn về trường học!”

“Không được.”

“Vì sao chứ?”

Trình Nhược Ngữ lắc lắc đầu, dùng ngữ điệu làm nũng nói: “Ngôn Ngôn, người ta chỉ thích mỗi Nhan Nhan thôi~~~”

Trình Nhược Ngôn trừng mắt: “Thích hắn thì tự mình tới đi.”

“Cái gì? Ngôn Ngôn, Phương Triển Nhan thật sự không tồi, chị đây mới cố gắng tác hợp cho mi, không tìm được người nào hơn y đâu.”

Trình Nhược Ngôn hừ một cái: ‘Thích hắn sao không theo đuổi đi, tra tấn em trai mình thế này sao gọi là anh hùng?’

Đương nhiên, Trình Nhược Ngữ không phải anh hùng, nàng không phải tiểu nữ, mà là hủ nữ.

Trình Nhược Ngữ đứng lên: “Tóm lại, ta cảm thấy mi cùng Triển Nhan vẫn là không tồi đi, vậy cứ để một thời gian nữa rồi tính sau.”

“Chị!”

Hai em giai đáng thương, bị hai bà đánh bại, hai người đối mặt với nhau, đồng cảnh ngộ.

Nghĩ lúc chị mình nói thích Phương Triển Nhan, Trình Nhược Ngôn có cảm giác không thoải mái.

Phương Triển Nhan kỳ thật cũng không tệ lắm. Nhưng là, có nên bảo trì khoảng cách với hắn nữa không?

Cái đồ ngu ngốc nhát gan kia.

Chuyện phiền não vẫn phiền não, cuộc sống vẫn tiếp tục như bình thường.

Phương Triển Nhan để lại lời nhắn cho Trình Nhược Ngôn, bảo cậu y đi công tác vài ngày.

Kỳ thật là có nhiệm vụ, đi bắt một băng cướp ngân hàng.

Đối mặt với tội phạm có trang bị vũ khí tối tân, đội đặc công vẫn luôn duy trì cảnh giác cao.

Mặc đồng phục đen của đội đặc công Phi Hổ, võ trang đầy đủ, chuẩn bị xuất phát.

Lâm Sir không còn vẻ mặt không đứng đắn ngày thường nữa, nghiêm túc đứng lên, mở bản đồ, chỉ huy nhiệm vụ.

Lần này băng cướp tấn công một ngân hàng cỡ trung, nhưng đường thoát chạy có thể có ba khả năng.

Lâm Sir chỉ vào bản đồ, lại lấy ánh mắt bảo cấp dưới, mệnh lệnh đơn giản: “Các cậu, hai người tại đây; các cậu, hai người, tại đây; các cậu, hai người, đến chỗ này; nơi này là cửa chính, đây là cửa sau, hai cậu ở đây, sau đó hai cậu ở chỗ này, còn mai phục ở đây nữa. Được rồi, mọi người đã nắm rõ, sẵn sàng hành động!”

Lâm Sir nhận được ánh mắt của cấp dưới qua tấm mặt nạ màu đen.

Phương Triển Nhan lẳng lặng ngồi xổm ở tầng cao nhất của tòa nhà, quan sát động tĩnh bên dưới.

Dưới chiếc mặt nạ bảo hộ màu đen, chỉ có thể thấy đôi mắt đen sáng ngời của y.

Lý Bối ngồi xổm bên người y.

Bên dưới, là một cái ngõ tắt nhỏ bên cạnh cửa sau của ngân hàng.

Ba tên cướp xuất hiện trong tầm nhìn.

Phương Triển Nhan đưa khẩu súng bắn tỉa lên.

Ngắm…

Bình tĩnh quyết đoán bóp cò!

Một tên cướp ngã xuống.

Tiếp theo một tên nữa.

Tên thứ ba hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, sau đó xoay người, chạy về cửa một tòa nhà khác.

Trong khoảnh khắc hắn đẩy cửa, một viên đạn bắn trúng cánh cửa kim loại nơi hắn đặt tay, tóe lửa.

Tên cướp sợ ngẩn người,lập tức ngồi xổm xuống, sau đó bị cảnh sát chế trụ.

Rất thuận lợi!

Lý Bối hướng Phương Triển Nhan giơ lên một ngón tay cái.

Lúc này lại có một tên cướp uy hiếp một nhân viên ngân hàng đi ra từ cửa sau.

Các cảnh sát đuổi theo gã không dám tới gần.

Tên cướp chậm rãi di chuyển tới, chế trụ con tin, thỉnh thoảng lại lấy súng tự động bắn ra xung quanh. Từ một nơi bí mật gần đó, Lâm Sir dùng bộ đàm nói với các cấp dưới: “Tìm một người phân tán lực chú ý của hắn.”

Không thể để tên cướp nổ súng lung tung như vậy, có thể làm bị thương người dân vô tội hoặc cảnh sát, phải lập tức khống chế hắn.

Chuyên gia đàm phán đứng lên, kêu gọi đầu hàng.

Tên cướp khẩn trương, không để ý đến những lời đó, vừa lùi dần về phía ngõ tắt nhỏ bên ngoài, vừa tiếp tục nổ súng lung tung.

Lâm Sir biết rõ vị trí của các đặc công trong đội của mình, hắn nói: “Phân tán sự chú ý của hắn, làm cho hắn nhìn về bên trái.”

Trong ống nghe là tiếng ai đó: “Rất nguy hiểm, còn có con tin.”

“Phân tán sự chú ý của hắn, làm hắn nhìn về bên trái.” – Lâm Sir vẫn kiên quyết.

Chuyên gia đàm phán lại bắt đầu nói chuyện, hỏi một chút chủ đề, khuyên bảo.

Rốt cục, tên cướp bị chuyển hướng tới bên trái, con tin vì sợ hãi mà bị hắn lôi kéo đi.

Không có tiếng súng, một viên đạn bay sượt qua tai tên cướp, ghim vào tường.

Viên đạn bay gần lỗ tai, tốc độ cao mang theo dòng khí cực nóng, làm cho tên cướp hoảng sợ.

Lúc này, nhanh như chớp, một thân ảnh tiến lên.

Cứu con tin khỏi tay tên cướp, dùng thân thể mình bảo vệ người ta.

Một người khác nhanh chóng đánh tên cướp gục xuống, một tay chặn cổ hắn, một tay chế trụ tay đang cầm súng của hắn.

Nhanh chóng và chuẩn xác! Tên cướp bị bắt sống, con tin được an toàn cứu ra! Thật là vô cùng nguy hiểm.

Mặc đồ đen, đeo mặt nạ bảo hộ, đội đặc công nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường, còn lại giao cho tổ trọng án.

Cảnh cục thành phố, khu của đội đặc công Phi Hổ.

Trong phòng hội nghị, Lâm Sir đang nói chuyện: “Nhiệm vụ lần này con tin an toàn, bắt sống năm tên cướp, tịch thu được nhiều súng ống đạn dược. Mọi người biểu hiện rất xuất sắc, ta sẽ viết báo cáo gửi lên, mọi người vất vả!”

Cuộc họp chấm dứt, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, Phương Triển Nhan đi cuối cùng, bị gọi lại.

“Nhan Nhan.”

Vừa nghe thấy kiểu xưng hô này, Phương Triển Nhan run lên: ‘Con mẹ nó, vừa mới bình thường được một chút thôi, đã lại như cũ rồi.’

Quay đầu lại thấy trên mặt Lâm Sir lộ ra biểu tình kì dị, Phương Triển Nhan thật muốn cho hắn một quyền.

Lúc này không để mình về nhà nghỉ ngơi, lão cáo già này còn muốn gì đây?

Lâm Sir vuốt cằm hỏi: “Nhan Nhan, mấy ngày hôm trước, sao lại bị tổ trị an mang về cảnh cục?”

“À, có chút hiểu lầm đấy mà.”

“Khuyên can hình như cũng không đến mức bị bắt về đồn chứ?” – Cáo già tựa như đây không phải là việc chính.

“Ta nghĩ phải nhanh chóng cản lại để không làm bị thương người dân vô tội.” – Câu trả lời của Phương Triển Nhan đương nhiên không thể làm lão cáo già hài lòng.

Đương nhiên lão cáo già hủ nam kia cũng không mắc mưu, “Này không giống với một đặc công xuất sắc nha. Nhan Nhan, cần ta bắt ngươi viết báo cáo không?”

“Không cần!” – Viết cái này, không thể tăng lương thăng chức được.

“Như vậy đi, Nhan Nhan, gần đây không tới nhà ngươi, hôm nào mọi người cùng tới tụ tập một chút.

Xong rồi, chiêu mới của lão cáo già.

Lâm Sir nhướn mày: “Sao? Không chào đón các huynh đệ? Hay là, không chào đón ta?”

Vô nghĩa, đương nhiên là ông rồi. “Đương nhiên không phải. Gần đây mọi người đều mệt, chờ vài ngày, nga, tháng sau được không?”

Lâm Sir khẽ nhíu mày: “Tháng sau…”

Tháng sau đại học khai giảng, bảo Trình Nhược Ngôn ở trường vài ngày, sẽ không có vấn đề gì.”

“Nga, được rồi.”

Phương Triển Nhan rời phòng họp.

Lão cáo già kia có lẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.

Quả nhiên, Phương Triển Nhan đoán đúng.

Mấy ngày đầu Phương Triển Nhan nói một tiếng với Trình Nhược Ngôn, bảo cậu ta tránh đi một chút, cũng không thấy Lâm Sir có động tĩnh gì.

Mấy ngày nữa, cũng không có gì.

Lâm Sir còn không có việc gì làm liền đùa bỡn cấp dưới, cả các nhân viên khác của cảnh cục, ngay cả nhóm cảnh sát cấp cao cũng không tránh khỏi ma trảo gán ghép của lão.

Đương nhiên bọn họ không biết, lão cáo già này chính là âm thầm tưởng tượng, sau đó là vẻ mặt đầy ám thị.

Rất ác! Chỉ khổ cấp dưới bên cạnh lão.

********

Mắt thấy tháng chín tới rồi, Phương Triển Nhan thả lỏng cảnh giác.

Phương Triển Nhan đơn thuần vẫn là xem nhẹ lão cáo già hủ nam đáng sợ kia rồi.

Một tuần sau, Phương Triển Nhan đang thu thập đồ đạc để ra về, Lâm Sir từ văn phòng đi ra: “Nhan Nhan, hôm nay về nhà cậu tụ tập được không?”

Phương Triển Nhan lúc ấy mơi ngẩn người: “A, hôm nay ta có hẹn, không được tiện lắm…”

Ánh mắt Lâm Sir nhíu lại: “Bạn gái à?”

Tất cả mọi người đều biết Phương Triển Nhan không có bạn gái.

Không có thời gian kết giao, hơn nữa, bên người lại còn có một hủ nữ một hủ nam.

Lúc này có muốn nhờ vả Trình Nhược Ngữ cũng đã muộn rồi. “Ách, không phải.”

“Vậy thì đi thôi, các anh em lâu rồi mới có thời gian tụ tập.” – Nói xong Lâm Sir quay qua mọi người – “Hôm may mọi người cùng về nhà Triển Nhan tụ tập một chút.”

Nhìn thấy biểu tình vui vẻ của những người khác, Phương Triển Nhan âm thầm cười khổ: ‘Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày bị lão cáo già đùa chết!’

Trên đường lái xe về nhà, Phương Triển Nhan không ngừng cầu nguyện, hy vọng Trình Nhược Ngôn mai mới về.

Việc phải làm là sớm tống cổ đám bạn không có lương tâm với cả lão cáo già này trước.

Một nhóm đồng sự cùng nhau tụ tập, nói chuyện phiếm, uống bia, xem ti vi, hưởng thụ thoải mái không mấy khi có.

Thấy đã qua chín giờ, Trình Nhược Ngôn vẫn chưa về, Phương Triển Nhan an tâm một nửa.

Muốn nhanh chóng đuổi đám người này đi, nhưng vài lần gợi ý, đều bị Lâm Sir chuyển đề tài.

Lão cáo già này quả nhiên giảo hoạt!

Nghĩ đến việc đem nhóm người này giải tán, cửa đột nhiên bật mở.

Phương Triển Nhan khóc thét trong lòng: ‘Trời hại ta a….’

Hôm nay ở cửa hàng tiện lợi Trình Nhược Ngôn làm việc kiểm kê hàng hóa, tiến hành tính tiền, làm xong cậu liền đi trước.

Nhìn thấy vẻ mặt Phương Triển Nhan như ăn phải hoàng liên, Trình Nhược Ngôn nghĩ thầm: ‘Tên đầu ngưu này làm sao vậy?’

Vào phòng khách, Trình Nhược Ngôn liền hiểu.

Trong phòng khách, một đống nam nhân.

Nhìn thấy Trình Nhược Ngôn đi vào, trừ bỏ Phương Triển Nhan ra, mọi người ai nấy mắt đều sáng lên, như đàn sói nhìn thấy tiểu sơn dương.

Trình Nhược Ngôn cảm thấy lạnh toàn thân.

Lâm Sir ngồi ở sô pha, lên tiếng: “Nhan Nhan, ai vậy, giới thiệu chút đi.”

Nghe Lâm Sir cố ý giả vờ thanh giọng, Phương Triển Nhan nhăn hết cả mặt mũi lại.

Chín người còn lại, lộ ra biểu tình chuẩn bị xem kịch vui, ánh mắt vô cùng háo hức.

Phương Triển Nhan giới thiệu: “Vị này là Trình Nhược Ngôn. Còn mấy người này là……. đồng sự của ta.”

Đồng sự chó má! Thấy chết mà không cứu! Thật không có lương tâm!

Nghe thấy người nam nhân kêu Phương Triển Nhan là Nhan Nhan, thanh âm lại không giống nam tử bình thường, Trình Nhược Ngôn một trận phát run.

Chẳng lẽ, Phương Triển Nhan còn có cái gì không thể cho ai biết a? Thật kỳ quái a…

“Nhan Nhan, vị tiên sinh này tới, không biết có việc gì vậy?”

Chín người khác nhất tề gật đầu, mỗi người đều lộ ra vẻ mặt âm hiểm.

“Này, Trình tiên sinh… tạm thời ở nhà ta.”

Mắt Lâm Sir hoàn toàn sáng, những người khác lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, phòng khách giống như là được họ chiếu sáng vậy.

Không thể nào, Phương Triển Nhan thâm tàng bất lộ? Nhìn không ra Phương Triển Nhan cùng nam nhân ở chung.

Nhìn thấy biểu tình của nhóm đồng sự, Phương Triển Nhan thầm nghĩ: ‘Chờ ta làm thịt từng người các ngươi.’

Lúc này, có người đón tiếp Trình Nhược Ngôn: “Trình tiên sinh, đến đây ngồi đi.”

Trình Nhược Ngôn bị kéo đến.

“Trình tiên sinh làm việc ở đâu vậy?”

“Tôi đang học năm hai đại học.”

A a, vẫn còn non quá nha. “Trình tiên sinh học đại học nào?”

“Đại học Hương Đảo, khoa công trình điện cơ.”

Học ngành kỹ thuật? Đứa nhỏ thông minh.

Nhìn thấy trong mắt Lâm Sir không ngừng hiện lên điện quang, Phương Triển Nhan âm thầm kêu khổ.

Trình Nhược Ngôn sao lại thành thật như vậy, người ta hỏi gì đáp nấy.

Những người khác nghe Lâm Sir cùng Trình Nhược Ngôn nói chuyện, liên tiếp gật đầu, sau đó đều hướng về Phương Triển Nhan ý bảo: ‘Tiểu tử ngươi không tồi.’

Phương Triển Nhan thầm kêu: ‘Không phải như thế! Không phải cái thứ mà các ngươi đang nghĩ!’

Khó có cơ hội được gặp đồng sự của Phương Triển Nhan, Trình Nhược Ngôn cũng có chút tò mò.

Những người này nhìn thế nào cũng thấy có điểm lạ, đặc biệt người hỏi chuyện cậu, cảm giác có chút gì đó giống bà chị già nhà mình.

Hơn nữa, là nam nhân, nhưng sao giọng nói lại ỏn ẻn thế.

Nhìn qua rất đẹp trai, chính là ánh mắt như tia X quang vậy, khiến cả người cậu không thoải mái.

Hơn nữa, còn kêu Phương Triển Nhan là Nhan Nhan, xem ra quan hệ rất sâu sắc đây.

Hàn huyên một chút, Trình Nhược Ngôn hỏi: “Các vị cùng công tác ở khách sạn với nhau?”

Phương Triển Nhan nhắm mắt.

Lâm Sir nở nụ cười: “Đúng vậy.”

Trình Nhược Ngôn thầm nghĩ: ‘Nhìn toàn những người sáng sủa thế này, trông cũng không giống bộ dáng của nhân viên khách sạn.’ “Là ở bộ phận nào vậy? Phục vụ phòng, bếp núc, hay là bộ phận khác?”

Lâm Sir cố ý vuốt cằm: “Có thể xem như là phục vụ khách đi. Chúng ta chủ yếu ở các phòng…. ở trên giường… tìm khách nhân… cung cấp phục vụ…”

Kỳ thật, chúng ta chủ yếu là ở trong thành thị, tìm tội phạm, vì nhân dân phục vụ.

Phương Triển Nhan nhìn chằm chằm Lâm Sir, hận không thể lập tức tiến lên bóp chết lão.

Lâm Sir nói thế này, bất luận kẻ nào cũng hiểu lầm, chẳng lẽ lão muốn cho Trình Nhược Ngôn hiểu lầm y là… nam quan hệ xã hội, nói trắng ra là ngưu lang.

Không!

Mấy đồng sự khác, có người nghe ra ý tứ của thủ trưởng trong lời nói, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, có người vẫn chưa hiểu, chỉ nhìn chằm chằm hai người nói chuyện.

Lâm Sir nhìn Phương Triển Nhan, lại nhìn Trình Nhược Ngôn.

Nga, thật là đáng yêu nha, tóc đen mắt to, dung mạo tuy rằng bình thường nhưng cũng có vài phần thanh tú, bộ dáng ngoan ngoãn, dáng người gầy yếu, làn da rất được.

Ân, rất hợp với Triển Nhan! Nhưng xem bộ dáng bọn họ dường như còn chưa có gì? Không sao, từ từ rồi sẽ có.

Bên này, Trình Nhược Ngôn bắt đầu hoài nghi.

Đôi mắt to nhìn hết người này đến người kia, càng nhìn càng thấy đáng nghi.

Phía sau, Lâm Sir còn nói: “Nhược Ngôn, chắc ngươi không biết, Nhan Nhan cùng Tiểu Bối nhà chúng ta quan hệ không tồi nha.”

Đã thân quen đến mức đổi cách xưng hô sang Nhược Ngôn.

Nghe thấy những lời này, Lý Bối thành phản xạ có điều kiện, gân cổ gào to: “Không được nói linh tinh! Không thể nào! Ta cùng Phương Triển Nhan không có gì! Chúng ta trong sạch nha!”

Phương Triển Nhan thật muốn bức tử Lý Bối.

‘Ngươi không thể nhẫn nhịn một lần sao? Kêu la cái gì? Có anh em nào như ngươi không hả? Đồ đầu heo! Không biết câu giấu đầu hở đuôi sao?’

“Không thể nào! Ta cùng Phương Triển Nhan không có quan hệ gì hết! Chúng ta trong sạch nha!” – Lý Bối kích động, làm đổ cốc bia trong tay, hắn theo bản năng liếm chỗ bia dính trên tay mình.

Phương Triển Nhan nhìn chằm chằm Lý Bối.

Mấy người trong tổ, đều được tôi luyện dưới bàn tay của một hủ nam cáo già.

Vì thế, tất cả liền nhìn thành…

Lý Bối đang ám chỉ Phương Triển Nhan, mà Phương Triển Nhan cũng tiếp nhận ám chỉ đấy.

Quả nhiên có gian tình nha! Không hổ là cặp đôi do sếp an bài!

Trình Nhược Ngôn nhìn thấy hai người kia, kinh ngạc há hốc miệng.

Phương Triển Nhan trước mặt chị gái một kiểu, sau lưng lại là kiểu khác.

Trình Nhược Ngôn mở to mắt nhìn Lý Bối bên người Phương Triển Nhan.

Là một người trẻ tuổi, khuôn mặt thanh tú, dáng người chuẩn, cùng Phương Triển Nhan đẹp trai lạnh lùng, rất xứng đôi.

Phương Triển Nhan đột nhiên ý thức được mình sai lầm, thu hồi ánh mắt lại, nhưng đã muộn rồi.

Ánh mắt Trình Nhược Ngôn đã muốn viết rõ ràng, cậu ta đã hiểu lầm.

Xong rồi…Làm sao bây giờ? Phải thừa nhận thôi, là nam quan hệ xã hội hay là đồng tính luyến… Hai cái chỉ chọn một.

Hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Sir, Phương Triển Nhan hận không thể cắn lão mấy cái cho bõ tức.

Cái loại người như thế nào mà có thể đem người khác bức đến tình trạng này! Cáo già! Ngươi chờ đấy!

Nhắm mắt, bình tĩnh lại, sau đó mở ra, Phương Triển Nhan ngữ khí vững vàng nói: “Trình Nhược Ngôn, kỳ thật chúng ta đều là… nam quan hệ xã hội.”

Lời vừa nói ra, cả phòng khách im lặng.

Giống như có một trận gió lạnh thổi qua, cuốn lên một đống lá khô, mỗi người trên mặt đều hiện ra ba đường hắc tuyến, trừ bỏ Lâm Sir.

Phương Triển Nhan trong lòng kêu to: ‘Nghĩ xem đường đường là đặc công Phi Hổ thân thủ nhanh nhẹn, kĩ thuật bắn súng số một, lại bị bức thành nam quan hệ xã hội, còn có thiên lí không chứ??????’

Mọi người ngây ra, nhưng dưới ánh mắt cưỡng bức của Lâm Sir, bắt đầu cười gượng.

Không thể đem thân phận thật nói ra.

Trình Nhược Ngôn ngây người, biểu tình thập phần cứng nhắc, sau đó xấu hổ cười nói: “Kỳ thật, cũng … không có gì, chỉ là nghề nghiệp thôi……”

Mọi người lại hắc hắc cười gượng.

Sau đó. Trình Nhược Ngôn nhìn thấy Lâm Sir, còn mang theo khờ dại hiếu kì, trịnh trọng hỏi: “Xin hỏi một chút, ngài là… má mì* của bọn họ… phải không?”

*má mì: nghĩ mãi mới thấy từ này phù hợp, vì QT ca ca dịch là mụ mụ tang, có ai có ý kiến gì không, giúp mình với

Mấy người đồng thời có cảm giác muốn ói.

Lại là một trận gió lạnh thổi qua.

Lại một đống lá khô cuồn cuộn cuốn lên.

Lại là vẻ mặt hắc tuyến của mỗi người.

Lúc này đây, trên không trung còn bay một đàn quạ đen với khủng long.

Lâm Sir nở nụ cười cáo già đáp: “Ha hả, cứ xem như vậy đi.”

“Một tổ của ngươi đây à, mười người?”

“Ha hả, đúng thế.” – Lâm Sir chậm rãi nháy mắt với Trình Nhược Ngôn – “Tôi nói cho cậu biết, Nhan Nhan là người xuất sắc nhất a.”

Còn đặc biệt cường điệu cái chữ ‘sắc’ kia.

Phương Triển Nhan muốn phát cuồng.

Sớm hay muộn, cũng có một ngày, ta mang lão cáo già này lột da, băm xác thành trăm mảnh! Không, như vậy vẫn tiện nghi cho lão! Ta muốn đem lão @@$%^$….

Trình Nhược Ngôn ngẩng đầu, nhìn Phương Triển Nhan.

Mấy người khác, không thể nói được gì, cũng đã muốn sùi bọt mép ngã vật ra đất.

Đáng thương nhất là Phương Triển Nhan, các huynh đệ đều tỏ vẻ đồng tình.

Đồng tình, có vẻ như là chưa đủ.

Bất quá, từ nay lão cáo già có mối quan tâm mới rồi, chỉ chú ý đến Phương Triển Nhan cùng vợ con, à không, là cậu sinh viên kia, bọn họ coi như thoát nạn.

Thấy các đồng sự đều bỏ đá xuống giếng, Phương Triển Nhan hung tợn trừng mắt nhìn.

Ngồi thêm một chút, cáo già Lâm Sir cảm thấy mỹ mãn, mang theo mọi người đứng dậy cáo từ.

Phương Triển Nhan đứng dậy tiễn khách.

Các ngươi vì cái gì không về sớm một chút.

Cái này… mình chết rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.