Mang theo vẻ mặt buồn bực, Phương Triển Nhan đóng cửa.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy Trình Nhược Ngôn đứng ở phía sau, dùng ánh mắt vừa bình tĩnh vừa hỗn loạn vừa đồng tình nhìn hắn.
‘Ai muốn tiểu quỷ nhà ngươi đồng tình a! Đồng tình cái rắm! Đạo lý gì thế này! Nghĩ xem ta đường đường là…. Hiện tại là hồng bài ngưu lang… Thân phận chuyển hóa thật mau a.’
Trình Nhược Ngôn cúi đầu, không dám nhìn mặt Phương Triển Nhan.
Phương Triển Nhan, hắn chắc có nhiều điều khó nói, phải làm cái nghề nghiệp này, chắc cũng là do bắt buộc đi.
Nam nhân, cũng có nỗi khổ của riêng mình, còn phải nói dối chị gái hắn nữa.
“Phương tiên sinh, chuyện hôm nay, tôi sẽ không nói với chị gái anh, xin cứ yên tâm. Tôi sẽ không nói với ai hết. Ách, kỳ thật nghề nghiệp… Vô luận giá cả thế nào… anh cũng phải quý trọng bản thân.”
Nói xong, Trình Nhược Ngôn trở về phòng.
Phương Triển Nhan tức không ngủ được, ngồi ở sân thượng uống bia ngắm sao.
Rất buồn bực! Rất buồn bực! Nghĩ thôi đã thấy ủy khuất, nghĩ thôi đã muốn khóc.
Nghĩ xem chúng ta đàng hoàng là trẻ … Nga không, đã không còn tuổi trẻ, nghĩ xem chúng ta đàng hoàng chỗ… nga không, chính mình vẫn không, bất quá vẫn có đồng sự kết hôn hoặc có bạn gái; nghĩ
xem chúng ta này… là một hảo nam nhân, cư nhiên bị thủ trưởng bất lương bắt buộc giả trang làm nam quan hệ xã hội, tục danh: ngưu lang.
Nghĩ xem đường đường là đặc công Phi Hổ, hiện tại lưu lạc đến mức phải ‘Lấy sắc thị nhân’(dùng sắc phục vụ nhân dân), không có thiên lý………
Tiểu quỷ kia còn nói cái gì ‘Vô luận giá cả thế nào’, ‘quý trọng bản thân’, nghe đã muốn hộc máu!
Lão cáo già táng tận lương tâm kia, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày, ta đem ngươi @#&%$…
Bên kia, Trình Nhược Ngôn nằm trên giường, cũng không ngủ được.
Cậu bình tĩnh suy nghĩ lại, càng nghĩ càng thấy sáng tỏ.
Phương Triển Nhan bảo hắn chỉ là nhân viên bình thường, lại có thể có phòng ở tốt như vậy, xem ra đích thị là hồng bài ngưu lang. Nếu không, sao có thể có điều kiện kinh tế tốt như vậy? Xe của hắn cũng là loại xe việt dã hàng hiệu.
Trách không được có đôi khi Phương Triển Nhan trở về, nhìn thấy hắn mệt mỏi muốn chết. Nghe nói nữ nhân nhiều khi rất cơ khát, mãnh nam như Phương Triển Nhan cũng không chịu được.< chết cười với suy nghĩ của em Ngôn:D:D:D>
Trình Nhược Ngôn cảm thấy mặt mình đỏ lên.
Hơn nữa, lúc mình về nhà, cửa phòng hắn luôn đóng, cũng không biết có nhà hay không, có thể là không có… Phương Triển Nhan còn có thể đi công tác, vài ngày không về, có thể là bị đại gia nào đó bao dưỡng.
Còn có dáng người hắn, đã nói rồi, nhân viên bình thường sao có thể có dáng người đẹp như vậy? Vừa thấy là biết có rèn luyện qua. Đương nhiên, nghề nghiệp cần mà, bằng không lấy đâu ra nữ nhân gọi tên. Không biết Phương Triển Nhan có phải làm cả những thứ như khiêu vũ, múa thoát y, hay múa cột gì gì đó không……..
Lại nói tiếp chính mình đã nhìn thấy hắn chỉ mặc mỗi một cái quần lót trên người.
Trình Nhược Ngôn cảm thấy mũi mình nóng nóng. Không tốt, chảy máu mũi rồi!
Phương Triển Nhan bình thường luôn mặc tây trang, hẳn cũng là cần cho nghề nghiệp đi. Nghe nói bọn họ cũng có hình tượng nhã nhặn, tóm lại vẫn có điểm rụt rè, không rõ ràng.
Về phần quần bò, hẳn là có chút cách điệu đi? Nghe nói còn có quân trang các thứ nữa, không biết
Phương Triển Nhan mặc vào thế nào? Liệu hắn có phải mặc những thứ quần áo quái dị không?
‘Má mì’ nói hắn là hồng bài. Chắc chắn là thế, nhìn đồng sự của hắn không có ai suất như hắn cả.
Hắn vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, tươi cười thân thiết, thái độ hào phóng, không biết hồng bài như hắn thì giá bao nhiêu một đêm.
Trình Nhược Ngôn lấy chăn trùm kín đầu.
Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa, mình sắp điên mất rồi, chính mình thực sự điên rồi.
Phương Triển Nhan nhất định có nỗi khổ tâm mới chịu làm cái nghề này, không thể kỳ thị hắn, càng
không thể nói mình với hắn có… Không an phận cùng… ý tứ khác.
Trình Nhược Ngôn đã muốn hét lên: ‘Ta trúng độc của Trình Nhược Ngữ rồi! Cư nhiên bắt đầu thấy có hứng thú với nam nhân….’
Sáng hôm sau, hai người chạm trán ở phòng khách, vẻ mặt đều có chút không tự nhiên.
Trình Nhược Ngôn nghĩ đến sự thật, cảm thấy mình phải thay đổi cái nhìn với Phương Triển Nhan, không nên tiếp tục lạnh lùng, cũng nên đồng cảm với hắn.
Vì thế, Trình Nhược Ngôn lộ ra nụ cười hiếm thấy, chủ động ân cần hỏi thăm: “Phương tiên sinh, chào.”
“A, chào cậu.”
Nhìn mặt Phương Triển Nhan không quá cao hứng, Trình Nhươc Ngôn không dám hỏi tiếp.
Chú ý tới bữa sáng trên bàn, trong mắt Trình Nhược Ngôn xẹt qua một tia hi vọng.
Đã không cần phải phân rõ giới hạn, có lẽ… Không, không thể như vậy! Hắn là tiểu bạch kiểm a! Nếu ăn đồ của hắn, thật không tốt, dù sao hắn kiếm tiền cũng rất vất vả.
Hắn là ngưu lang, mình ăn của hắn, chẳng lẽ mình là… Tiểu bạch kiểm???
Trình Nhươc Ngôn lắc đầu, đi ra cửa.
Phương Triển Nhan nhìn tiểu tử kia dường như giận dỗi, không thể nề hà.
Vốn nghĩ muốn mời tiểu tử kia ăn cơm, nhìn cậu ta như vậy, quên đi.
Mới sáng bước vào văn phòng, Phương Triển Nhan bị đồng sự đánh lén thành công.
Bảy tám người đều to cao lực lưỡng, đem Phương Triển Nhan ấn trên tường không động đậy, dù sao cũng là đặc công Phi Hổ, luận thân thủ, không thể so sánh ai hơn ai kém.
Phương Triển Nhan giãy dụa: “Hỗn đản, mấy người muốn gì? Buông!”
Bên tai là một trận cười ác ý: “Thành khẩn khai báo đi!”
“Hỗn đản, khai cái rắm! Buông tay!”
“Thật không nghĩ tới a, Phương Triển Nhan ông cư nhiên thâm tàng bất lộ. Nói, ở cùng tiểu tử kia bao lâu rồi?”
Phương Triển Nhan nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua, liền tràn ngập bi phẫn: “Mấy người không có lương tâm, không có nghĩa khí, ăn cây táo, rào cây sung, bỏ đá xuống giếng, lang sói!”
Mọi người cười vang: “Triển Nhan a, ông mới là sắc lang ăn cỏ non.”
“Thúi lắm! Đây không ăn uống gì hết!” – Ở cùng với tiểu tử kia bốn tháng, một chút cũng không chạm qua.
“Không cần gạt người, bọn tôi hiểu mà…” – Lại một trận cười không có hảo ý.
Chết tiệt, đều là do lão cáo già kia hại.
Đầu sỏ của mọi tội ác là lão ta! Ta phi!
Sau đó, Phương Triển Nhan liền bị đám đồng sự đùa giỡn.
Bảy tám bàn tay thô kệch sờ soạng người hắn, vừa sờ vừa bình luận: “Triển Nhan a, cơ thể ông thực rắn chắc a, sờ vào thật có cảm xúc a.”
“Triển Nhan, cẩn thận không làm đau vợ gia gia.”
“Triển Nhan, không cần làm lụng vất vả nha.”
“Triển Nhan…”
“Con mẹ nó, các ngươi câm hết cho ta! Cút!”
Lại là một trận cười vang.
Lý Bối cũng chạy tới, cố ý đem hai ngón trỏ cắn cắn, làm bộ dạng ủy khuất, đầu tựa vào ngực Phương Triển Nhan, cọ cọ, cọ đến mức Phương Triển Nhan hận không thể đạp cậu ta một cước.
Lý Bối còn nói: “Triển Nhan a, anh thật không có lương tâm, cùng người khác kết giao, đem người ta bỏ rơi, Triển Nhan, em muốn có phí chia tay…”Phương Triển Nhan gào to: “Phí! Xem tôi đánh cậu một trận tàn phế!”
Đồ đầu heo Tiểu Bối, lời nói của cậu chả đúng thời điểm gì cả, chỉ làm tôi thêm phiền, bỏ đá xuống giếng nhưng lại chạy đầu tiên.
“Ai yêu, Triển Nhan, không cần hung như vậy, không thể khi dễ người ta.”
“Các ngươi câm miệng cho ta! Câm miệng!”
“Triển Nhan…”
“Triển cái đầu các ngươi, các ngươi so với ta có tốt hơn không? Đều là ngưu lang hết cả. Hừ!” –
Phương Triển Nhan rống câu này, tất cả mọi người đều dừng lại.
Văn phòng, một trận gió lạnh vô hình thổi qua.
Trên đỉnh đầu, một đàn quạ đen bay qua.
Nghĩ xem chúng ta đường đường là Phi Hổ… Ai, không nói, cái này tự mình biết.
Phương Triển Nhan thoát khỏi đám đồng sự, xoa bả vai vừa bị đè lên, lúc này, một huynh đệ bỗng cười ra tiếng.
“Ông cười cái gì? Điên à?”
“Ngày hôm qua, tiểu quỷ đó nói…”
Có người trầm giọng nói tiếp: “Má mì.”
Mọi người nhìn nhau rồi đồng loạt cười: “Oa, ha ha ha, rất có ý tứ, tiểu tử kia thật tinh mắt, liếc một cái đã nhìn ra.”
“A ha ha ha, các ông có chú ý biểu tình của lão đầu nhân không? Giống như ăn một cân ruồi vậy…”
“Sau đó lão lập tức giả bộ không có việc gì, cho rằng chúng ta không phát hiện…”
“Kỳ thật chúng ta đều đã nhìn thấy. Oa ha ha ha …”
“Ha ha ha…. Quá sung sướng, thật đã đời!”
“Có chuyện gì mà vui vẻ vậy?” – Một thanh âm vang lên.
“Lâm Sir, buổi sáng tốt lành.”
“Ha ha.” – Lấy tay mình sờ lòng bàn tay người kia, Lâm Sir nháy đôi mắt cáo, nhìn thấy nhóm cấp
dưới liều mạng thu lại biểu tình – “Thật vui vẻ nha.”
“Báo cáo thủ trưởng, khi công tác phải đảm bảo sức khỏe, tâm tình và cảnh giác.”
“Ân, hừ!” – Bọn nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, cười lớn như vậy, còn cho là ta không nghe thấy?
Bỏ lại hai tiếng cười âm hiểm, Lâm Sir xoay người ra ngoài, trước đó còn quay đầu dùng ánh mắt ưu oán nhìn Tiểu Bối một cái: ‘Bảo bối, đừng thương tâm, lão đại ta nhất định sẽ sớm tìm vợ cho ngươi, ghép thành đôi.’
Tiểu Bối thấy lạnh cả người.
Sau đó, vẫn cái ánh mắt ưu oán đó rơi xuống người Phương Triển Nhan.
Phương Triển Nhan thấy lạnh sống lưng.
‘Tuy rằng ngươi có tân hoan, bất quá ta thích tiểu tử kia, ta sẽ không phản đối.’
“Triển Nhan, chú ý thân thể nha.” – Bỏ lại câu này, Lâm Sir rời đi, để lại đám cấp dưới nghiến răng nghiến lợi.
Lão cáo già chết tiệt này, nếu không phải vì lão ta, sao chúng ta lại… thành ngưu lang hết cả?????
Cáo già hại chết người!!!
********
Tháng chín, khai giảng.
Kế hoạch của Trình Nhược Ngôn là cùng Phương Triển Nhan thương lượng một chút, bảo vơi hai bà chị bọn họ không hợp nhau, không phải ở chung nữa.
Chính là hiện tại xảy loại tình huống này, cậu không nghĩ làm như vậy.
Lưu lại Phương Triển Nhan một mình một nhà, hắn có thể hay không rất cô đơn… Người như vậy, nội tâm chắc rất thống khổ tịch mịch. Tuy rằng Phương Triển Nhan có vẻ giỏi che giấu.
Nếu mình ở lại, cùng hắn tâm sự, có lẽ hắn sẽ khá hơn.
Hắn là hồng bài, có thể đã làm công việc này lâu rồi, bất quá, vẫn hi vọng hắn không phải làm loại này… Bỏ công việc này có lẽ sẽ tốt hơn.
Tưởng tượng Phương Triển Nhan bị nữ nhân… Không cần nghĩ thêm nữa cũng cảm thấy khó chịu.
Bữa sáng cuối tuần, Phương Triển Nhan ngồi xem báo, trên bàn bày những món ăn hương thơm ngào ngạt.
Trình Nhược Ngôn đã khai giảng, không thể ở cửa hàng tiện lợi làm cả ngày, liền trốn chị gái đến cửa hàng thức ăn nhanh làm.
Nhìn thấy Trình Nhược Ngôn chuẩn bị ra khỏi cửa, đi làm, Phương Triển Nhan thầm nghĩ: ‘Tiểu tử kia vừa đi học vừa đi làm cũng không dễ dàng, thật là một đứa nhỏ không tồi.’
“Đói bụng không?” – Để ý thấy ánh mắt của Trình Nhược Ngôn, cũng để ý thấy cậu không lập tức ra ngoài, Phương Triển Nhan đặt tờ báo xuống hỏi.
Trình Nhược Ngôn gật đầu.
“Đến, cùng nhau ăn.”
“Tốt.” – Đã cự tuyệt nhiều lần, lúc này chủ nhân thành tâm mở miệng, nếu lần này cự tuyệt, có lẽ sẽ làm tổn thương hắn
Ngồi ở bàn ăn, Trình Nhược Ngôn không khách khí: “Oa, ăn ngon thật!”
Nhìn thấy tiểu tử kia ăn lang thôn hổ yết, Phương Triển Nhan nở nụ cười.
Cậu ấy vẫn là đứa nhỏ… Ai, đều là bị chị gái làm hại, bằng không, kỳ thật có thể hảo hảo ở chung.
“Cà phê uống ngon thật!” – Trình Nhược Ngôn nhiệt tình ca ngợi.
Cà phê bình thường, cho thêm sữa, không có đường, Phương Triển Nhan khi uống bỏ thêm một chút bơ, uống xong, hương vị còn lưu lại trong miệng.
“Anh mua ở đâu vậy?” – Có cơ hội sẽ giới thiệu cho bạn bè hoặc chị già nhà mình.
Phương Triển Nhan cười đáp: “Tôi tự pha.”
“Anh?”
“Không tồi chứ?”
“Anh?”
“Đúng thế.”
Trình Nhược Ngôn không khỏi kính nể người ngồi trước mặt. “Thật sự rất ngon.”
“Cảm ơn, tôi còn tưởng cậu không uống được. Người trẻ tuổi đều cảm thấy cà phê khó uống, ở đây tôi cũng không có đồ uống gì khác.”
“Trình Nhược Ngôn liên tục lắc đầu: “Không.” – Nghĩ nghĩ, lại hỏi – “Bữa sáng, cũng là do anh làm?”
“Đúng vậy. Cũng có một ít là đồ ăn sẵn, dùng lò vi ba hâm lại.”
“Anh biết nấu cơm?”
Phương Triển Nhan thản nhiên đáp: “Tôi có giấy chứng nhận đầu bếp, đồ ăn Trung Quốc và Phương Tây đều biết một chút.”
‘Oa! Chẳng lẽ đều vì lấy lòng khách nhân sao? Buổi sáng giúp khách nhân làm bữa sáng? Hoặc là buổi tối, dưới ánh nến lung linh, tự mình nướng thịt phục vụ khách nhân?
Làm ngưu lang thật không dễ dàng, phải học nhiều như vậy.’
Phương Triển Nhan nhìn Trình Nhược Ngôn đăm chiêu, lộ ra một tia cười khổ.
‘Làm ơn, không phải như cậu nghĩ đâu, bởi vì tôi thích thôi. Nói cho cùng, trừ bỏ người nhà và cậu ra, chưa có ai nếm qua bữa sáng của tôi làm đâu.’
“Trình Nhược Ngôn.”
Trình Nhược Ngôn vừa nghe gọi, lập tức ngẩng đầu, mở to hai mắt, như là tiểu động vật đáng yêu.
“Kỳ thật tôi hi vọng chúng ta có thể hảo hảo ở chung. Tôi… Dù sao cậu cũng cứu tôi một lần, hơn nữa tôi nghĩ chúng ta có thể hảo hảo ở chung, nếu không phải chị gái tôi…”
Trình Nhược Ngôn cúi đầu, chính mình làm sao lại không biết? Đều do chị già, bằng không, còn có thể làm bằng hữu.
“Tôi thấy cậu mỗi ngày đều dậy sớm đi làm, tôi sẽ làm bữa sáng, cậu ăn rồi hãy đi. Nếu cậu không ngại, có thể ở đây ăn sáng rồi đi.” – Phương Triển Nhan nói những lời này đều là thật lòng, nói đi nói lại, người trước mặt cũng đã từng giúp mình, mình cảm kích cậu ấy, nếu không phải do chị gái đáng sợ, còn có lão cáo già chết tiệt, cục diện sẽ không như thế này.
Trình Nhược Ngôn cúi đầu, cắn môi, khuôn mặt lộ vẻ ôn nhu, Phương Triển Nhan nhìn thấy không khỏi sinh vài phần thương tiếc.
Có một tiểu đệ cũng không tồi.
“Cảm ơn anh.”
“Không cần khách khí.”
Trình Nhược Ngôn nhìn Phương Triển Nhan, nói: “Chị tôi mà biết trù nghệ của anh tốt như vậy, nhất định vô cùng hối hận.”
“Cái gì?”
“Chị ấy vẫn luôn ước ao tìm được một tấm chồng như anh.”
Phương Triển Nhan lắc đầu: “Tôi chịu không nổi.”
Có chị nhà mình như thế rồi, ai muốn lấy thêm một hủ nữ nữa chứ!
“Nếu chị ấy không phải hủ nữ?”
“Vậy có thể xem xét.”
Nghe Phương Triển Nhan nói như vậy, Trình Nhược Ngôn cảm thấy trong lòng có điểm không thoải mái.
‘Hắn vẫn là thích nữ nhân đi.’
Từ bữa sáng đầu tiên, hai người chậm rãi tiếp xúc nhiều hơn, nói chuyện nhiều hơn, cũng hiểu nhau hơn.
Phương Triển Nhan cuối cùng cũng biết, Trình Nhược Ngôn vất vả làm thêm như vậy, là vì cậu thích mô hình ô tô.
Một buổi tối cuối tuần, Trình Nhược Ngôn mở tạp chí mô hình ô tô mới nhất, giới thiệu cho Phương Triển Nhan.
“Hoàn toàn giống thật! Tuy rằng không có cấu tạo bên trong, nhưng cũng sơn mạ điện như thật luôn, cửa, cốp xe cùng nắp động cơ có thể mở ra, xe có cửa sổ trời cũng có thể mở được, thật đẹp.”
Phương Triển Nhan nhìn thấy trên tạp chí, xe mô hình cùng xe thực không khác nhau là mấy, cũng có hứng thú.
Cho tới nay, Phương Triển Nhan đều ham nghiên cứu súng ống, y chỉ có một chiếc xe việt dã.
Hiện tại nhìn các nhãn xe thể thao, xe hơi danh tiếng cũng thấy mới mẻ thú vị.
“Cậu mua được nhiều chưa?”
Trình Nhược Ngôn bĩu môi, cúi đầu: “Loại xe này rất quý, tôi không có nhiều tiền như vậy.”
“Cũng không phải một chiếc cũng không có chứ?”
“Có, kỳ thật có hơn mười cái.”
Phương Triển Nhan kinh ngạc: “Cũng không ít a.”
Trình Nhược Ngôn lắc đầu: “Không giống vậy. Tôi mua đều là xe bình thường, của các hãng xe bình thường, loại mô hình xe thể thao hàng hiệu này, hoặc xe của các hãng nổi tiếng, tôi mua không được.”
Phương Triển Nhan giở tạp chí, có vài tờ giới thiệu giá.
Ngô, đối với sinh viên, quả thật có đắt.
Chính mình tự kiếm tiền để mua, không xin gia đình, tiểu tử kia thật không tồi, rất tự lập.
Trình Nhược Ngôn ngẩng đầu nhìn Phương Triển Nhan: “Phương tiên sinh, tối nay anh không đi làm?”
Phương Triển Nhan lập tức khó chịu, bị đè nén nửa ngày mới nói: “Hôm nay không cần.”
“Cũng không phải mỗi ngày đều đi làm?”
Lại bị đè nén nửa ngày, ở trong bụng đem lão cáo già mắng nhiếc thậm tệ, lúc sau, Phương Triển Nhan mới nói: “Phải.”
“Mỗi tuần có phải làm năm ngày không?”
Phương Triển Nhan thầm kêu: ‘Cái gì, cậu cho tôi là sắt đá sao? Mỗi ngày…’ “Ách, là như thế này, công tác của tôi tự do, có thể tự mình sắp xếp.”
Trình Nhược Ngôn âm thầm gật đầu, quả nhiên hồng bài chính là hồng bài, có thể tự do lựa chọn thời gian công tác, còn tưởng giống như trong phim, sẽ bị ‘má mì’ ức hiếp, xem bộ dáng của Phương Triển Nhan có lẽ sẽ không như thế.
Cảm giác về ‘má mì’ hôm đấy tuy có kì quái, nhưng vẫn có vẻ khách khí với Phương Triển Nhan.
Phương Triển Nhan đã thế này, nếu lại bị ức hiếp, bị khi dễ, lăng nhục, kia thật sự là đã thảm nay còn thảm hơn.
Thật là công việc đầy nguy hiểm…
Chú ý tới Trình Nhược Ngôn biến hóa, Phương Triển Nhan không muốn tốn hơi thừa lời.
Tiểu tử kia, nghĩ cái gì tốt không nghĩ, thật là.
“Phương tiên sinh, bình thường anh thích làm cái gì?”
“Ách, cậu cứ gọi tôi Triển Nhan là được.”
“Không được, anh lớn hơn tôi vài tuổi, gọi tên có vẻ không được lắm.”
‘Không cần cậu phải nhắc ta là tôi đã già chứ.’
Phương Triển Nhan cố gắng khống chế bản thân, tươi cười ôn hòa: “Không vấn đề, cậu cũng không phải tiểu hài tử, cậu gọi tôi Triển Nhan, tôi gọi cậu là Nhược Ngôn được không?”
Phát hiện thấy Trình Nhược Ngôn cứ nhìn mình, Phương Triển Nhan phát hiện mình chưa trả lời câu hỏi của cậu ta.
Bình thường làm cái gì? Nghiên cứu súng ống, nghĩ cách giấu súng khi làm nhiệm vụ, tập bắn, tập võ… Loại này đương nhiên không thể nói. “Tôi thích nghiên cứu một chút trù nghệ, hoặc xuống phố mua sắm một chút.”
Chết tiệt! Đã theo ngươi thành kẻ nhát gan, giờ lại thành cả nam nhân ham giàu bán thân nữa.
Trình Nhược Ngôn thầm nghĩ: ‘Phương Triển Nhan mua đồ nhất định là không phải tự mình trả tiền.’
Nhiều năm qua, bị ảnh hưởng của Trình Nhược Ngữ, Trình Nhược Ngôn bắt đầu thấy tò mò.
Cũng không phải ai cũng có cơ hội ở chung nhà với hồng bài ngưu lang, tò mò một chút là điều dễ hiểu.
Trình Nhược Ngôn cầm lấy vạt áo, chần chừ hỏi: “Triển Nhan, có vấn đề tôi muốn hỏi anh, không biết có được hay không?”
Vừa nghe, cũng biết không phải điều tốt.
Phương Triển Nhan hào phóng trả lời: “Được, tất nhiên được.” – Hừ, sợ cậu chắc!
Trình Nhược Ngôn cúi đầu, che hai má, nhẹ giọng hỏi: “Anh, các anh, các loại phục vụ có thu phí không?”
Phương Triển Nhan sửng sốt: ‘Xem như là có đi? Mỗi một viên đạn, một khẩu súng đều là tiền nhân dân nộp thuế. Đương nhiên chính phủ có dự toán chi.’ “Ừ.”
Nghe thấy Phương Triển Nhan nặng nề ừ một tiếng, Trình Nhược Ngôn lặng lẽ, ngẩng mặt lên, trộm nhìn biểu tình của hắn.
Giống như, không hề tức giận? Hắn đã không ngại loại sự tình này. “Sẽ có… bảng giá gì đó hay không?”
“Cái này, có đôi khi là tính tổng giá trị phục vụ.” – ‘Mỗi loại đạn khác nhau sẽ có giá khác nhau, cậu cho rằng súng ống đạn dược được chế tạo không công sao?’
Trình Nhược Ngôn gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lại hỏi: “Cái kia, nói phục vụ, là muốn làm…. Cả đêm sao?”
Phương Triển Nhan muốn hộc máu.
‘Chết tiệt! Cả đêm? Chính cậu tự mình làm xem! Ngu ngốc!’ “Cái này thì tùy tình huống, chỉ cần khách nhân vừa lòng là tốt rồi.”
Đúng, chỉ cần bắt được tội phạm, đương nhiên là càng sớm càng tốt, nhưng có đôi khi phải lên kế hoạch cụ thể, bố trí chuẩn bị cùng các đội khác để cùng làm.
“Có khi nào, tôi nói là thỉnh thoảng, cần dùng … thuốc không?” – Trình Nhược Ngôn nhỏ giọng hỏi.
Phương Triển Nhan cơ hồ tức giận đến mức muốn xé tờ tạp chí trong tay thành trăm mảnh.
Chết tiệt! Tiểu tử này, cậu xem thường lão tử a! Cậu có ý tứ gì….
Hung hăng mắng thầm xong, Phương Triển Nhan ngăn lửa giận trong lòng, lộ ra nụ cười mê người, nhìn Trình Nhược Ngôn.
Phương Triển Nhan không trả lời làm Trình Nhược Ngôn có chút lo lắng.
Vấn đề vừa rồi, có phải hay không làm tổn thương hắn? Đây chính là vấn đề mặt mũi của nam nhân. Chính là, bọn họ như thế, luôn… Như vậy, cũng không phải làm bằng sắt, đương nhiên sẽ có… thời điểm mềm nhũn… có thể cần… Bằng không làm sao thỏa mãn khách nhân?
Trình Nhược Ngôn muốn nhìn biểu tình của Phương Triển Nhan, lại thấy y đang chăm chú nhìn mình.
Đôi mắt đen mà trong trẻo, mang theo vẻ lãnh khốc lạnh lùng, lại toát ra một loại ôn nhu không nói lên lời, lông mi dài khẽ rung động, sóng mắt như mặt nước lướt qua mặt mình, làm cho tim mình đập nhanh hơn, hô hấp dồn dập.
Bên trong phát ra mị lực vô hình! Đây là hồng bài ngưu lang?
Ở dưới cái nhìn chăm chú của Phương Triển Nhan, Trình Nhược Ngôn chạy trối chết.
Chờ Trình Nhược Ngôn đi mất, Phương Triển Nhan mới thở phào một hơi.
Hỏi lên hỏi xuống, không biết tiểu tử kia còn muốn hỏi cái gì nữa.
Thật là, không biết ai dạy dỗ nữa? Hỏi cái cần hỏi thôi chứ!
Nghĩ đến khuôn mặt của Trình Nhược Ngữ cùng chị gái mình, Phương Triển Nhan phần nào hiểu được.
Bị “dạy dỗ” nhiều năm như vậy, đối với đồng tính có điểm hứng thú, hoặc là có thể ngẫu nhiên nghĩ loạn một chút. Các huynh đệ không phải cũng bị lão cáo già làm cho không bình thường đó sao? Vừa thấy cảnh cục có nhân viên mới đến là lại đem gán ghép với mình.
Ai, thở dài, thở dài a.
Sau khi khai giảng, cuộc sống của Trình Nhược Ngôn lại theo quy luật, trường học, Phương gia, cửa hàng thức ăn nhanh.
Trình Nhược Ngữ cùng Phương Hiểu Nhan đều có công tác, không quá để ý đến hai cậu em này.
Có lẽ, các cô đang đợi thời cơ?
Phương Triển Nhan tiếp tục ở ngoài làm đặc công, anh minh dũng mãnh phi thường; ở nhà làm vũ nam, nhát gan tham giàu.
Bởi vì hiểu rõ công việc của đối phương, nên Trình Nhược Ngôn với việc Phương Triển Nhan đi công tác không để tâm mấy.
Cứ xem như là cuộc sống bất hạnh bên trong hạnh phúc thực sự? Làm hắn lại bắt đầu hoài nghi có phải là mình che giấu thân phận giỏi không nữa.
Quốc khánh được nghỉ dài ngày, Phương Triển Nhan ở nhà dọn dẹp nhà cửa,sửa sang lại quần áo.
Hương Đảo nằm ở chí tuyến Bắc, có khí hậu biển, bốn mùa ấm áp hợp lòng người, nhưng mà mùa đông cũng thực lạnh, vẫn cần mặc áo ấm.
Phương Triển Nhan xuống phố mua một ít quần áo, thuận tiện nhìn mấy cái mô hình ô tô Trình Nhược Ngôn nhắc tới.
Mô hình ô tô nhìn bên ngoài so với trong tạp chí tinh mỹ hơn nhiều.
Nhìn thấy một tác phẩm xe thể thao mô hình tinh xảo, Phương Triển Nhan cũng thấy động lòng.
Loại đồ vật này nếu không phải bản thân mình rất thích nếu không cũng sẽ không mua. Làm gì có đại biểu nhân dân nào vào cửa hàng mua MP5 hoặc là PSG-1.
Xem ra chính mình ham thích chỉ có ở cảnh đội mới có thể hoàn thành.
Buổi tối, Trình Nhược Ngôn làm thêm về, Phương Triển Nhan nấu cơm cho cậu ăn.
Gần đây, thời gian Trình Nhược Ngôn ở lại trường càng ngày càng ít.
Ban đầu vốn là mỗi tuần ở Phương gia hai ngày, sau đó tăng lên ba tới bốn ngày, sau đó thì số lần không cố định.
Trình Nhược Ngôn mang sách tham khảo về, trong phòng nhỏ có thể yên tĩnh đọc sách, nơi này cũng gần cửa hàng thức ăn nhanh cậu làm thêm, hơn nữa có thể thưởng thức mỹ thực Phương Triển Nhan làm.
Mới đầu, Trình Nhược Ngôn cũng không quá muốn ăn, vì thế nào cũng cảm thấy không tốt.
Dần dần, nhận mời lần nữa, hơn nữa trù nghệ của Phương Triển Nhan thực sự rất được, liền biến thành thực khách.
Có tâm muốn trả tiền thuê nhà lẫn tiền cơm, Trình Nhược Ngôn lại sợ hãi, loại sự tình này, có thể làm lòng tự trọng của Phương Triển Nhan tổn thương, cậu cũng không biết làm thế nào mới phải.
“Thế nào? Ăn ngon không?”
“Ngon lắm, cảm ơn!”
Trình Nhược Ngôn vẫn đang trong giai đoạn phát triển, hơn nữa đi làm thêm, năng lượng tiêu hao nhiều, ở cửa hàng thức ăn nhanh cũng có ăn rồi, nhưng chín giờ về đến nhà vẫn rất đói.
Nhìn thấy bóng dáng Phương Triển Nhan ở phòng bếp rửa bát, Trình Nhược Ngôn hỏi: “Gần đây không thấy… đồng nghiệp của anh đến chơi.”
Phương Triển Nhan cắn răng: ‘Lũ sói ấy còn dám tới ta sẽ bẻ gãy chân chúng!’
Nghĩ đến là bực mình. Từ khi phát hiện y ở chung với Trình Nhươc Ngôn, y trở thành đối tượng để tất cả bọn họ trêu chọc, bọn họ cùng lão cáo già khi dễ y.
Hy sinh bạn bè! Không có nghĩa khí! Nhìn thấy mặt mấy người đó tức muốn chết!
Đáng giận nhất là Lý Bối, cái gì xứng đôi chứ. Người bỏ đá xuống giếng chính là cậu ta. Suốt ngày ở văn phòng xướng cái gì “cô chẩm nan miên”, nhưng lại luôn nhớ kỹ “ban đêm không có anh, em cô đơn biết mấy”.
Hừ! Đợi đợt huấn luyện võ, tôi sẽ đánh cho cậu răng rơi đầy đất.
Nhìn thấy bóng dáng của Phương Triển Nhan, Trình Nhược Ngôn thầm nghĩ: ‘Hắn nhất định rất cô đơn. Làm công việc như vậy, chỉ sợ không có mấy người là bạn tốt.’
Kỳ thật, con người Phương Triển Nhan thật sự rất tốt, chiếu cố mình, ôn hòa săn sóc, hỏi han ân cần, hơn nữa lại rất nhiệt tình, rất nhiều lần mình thấy hắn giúp đỡ hàng xóm.
Nếu không nói, ai biết hắn nguyên lai là….
Nhìn hắn làm tất cả mọi thứ, đều thấy tình cảm chân thực, không có chút nào giống như người ta vẫn nói, tiểu bạch kiểm cũng chỉ nhận tiền, hư tình giả ý, Phương Triển Nhan không phải là người như thế.
Đến khi nào hắn mới có thể quay đầu đây?