Mạnh Hạo lựa
chọn là cái gì, không có ai biết, chỉ có chính hắn hiểu rõ, trong tiên và yêu
đó, sự lựa chọn cuối cùng của hắn.
Khi hắn thức tỉnh đã là mấy tháng sau, chỗ địa
phương cụ thể là trên Dương Tinh hắn trấn thủ, Chí Tôn khôi lỗi khoanh chân ngồi
ở bên người của hắn, hộ pháp cho hắn.
100 ngàn tu sĩ bốn phía đều vận chuyển trận
pháp. Trên núi thứ nhất xa xa, thời khắc này chiến hỏa ngập trời, dị tộc đã
đánh tới đỉnh núi. Chiến tranh của song phương đã kịch liệt đến trình độ nhất định.
Trong tinh không, mấy Đại Sơn Hải chủ đều xuất
chiến. Hải Mộng Chí Tôn cũng tự mình đến, với ánh mắt như điện của tinh không,
núi thứ nhất... dường như sắp rơi vào tay giặc.
Dị tộc Chủ Tể không còn là sáu người, mà đã tử
vong hai người. Hai người đó là bị ngoại công của Mạnh Hạo lấy Dương Tinh đánh
chết, nhưng hao phí không phải hai mũi tên, mà là bốn mũi tên!
Dương Tinh hiện giờ có thể triển khai quang tiễn,
chỉ có bảy mũi tên!
Bốn người Chí Tôn đó thì có hai người tham chiến.
Sự xuất hiện của hai Chủ Tể này không đi diệt sát tu sĩ Sơn Hải ở phạm vi lớn,
mà là làm lưỡi dao sắc bén, đi xé mở khu vực của núi thứ nhất, khiến cho dị tộc
phía sau bọn họ có thể xông vào phạm vi lớn.
Đây là lằn ranh mà Hải Mộng có thể tiếp nhận,
cũng là nguyên nhân hai vị Chủ Tể dám xuất hiện ở chiến trường. Bọn họ hiểu rõ,
bản thân mình chỉ cần không phải xúc phạm lằn ranh của Sơn Hải Giới, như vậy
Chí Tôn sẽ không xuất thủ.
Mà Chí Tôn không ra tay, mấy Đại Sơn Hải chủ căn
bản cũng không phải là đối thủ của hai vị Chủ Tể này, chỉ có thể mọi người liên
hiệp, đi miễn cưỡng kềm chế mà thôi.
Trong tinh không, dị tộc đại quân còn có một
nhóm cuối cùng đang ở trận địa sẵn sàng đón quân địch, trong mắt tràn ngập sát
cơ, khóa được Sơn Hải Giới.
Cuộc chiến tranh này kéo dài cho tới bây giờ
đã qua bảy tháng.
Lại có năm tháng, Đệ Thất Thiên sẽ thay đổi trạng
thái, lần nữa phủ xuống.
Mạnh Hạo mở mắt ra, trong mắt có chút hoảng hốt,
hồi lâu sau, tiếng động của chiến tranh ở xa xa khiến suy nghĩ của hắn trở về.
Vào phút chốc hai mắt hắn mở ra, có ánh sao khoảnh khắc lóng lánh.
Theo hắn đứng lên, trong 100 ngàn tu sĩ bốn
phía, có phân nửa số người đã trải qua thảm chiến của Mạnh Hạo trước đó. Thời
khắc này toàn bộ bọn họ nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt có kích động, có cuồng
nhiệt.
- Thiếu chủ thức tỉnh rồi!
- Thiếu chủ thức tỉnh rồi!
100 ngàn người đó hoan hô, vang dội bốn phương
tám hướng. Thậm chí cả Dương Tinh cũng phút chốc theo sự tỉnh lại của Mạnh Hạo
dường như đổi thành hào quang mạnh hơn. Thế cho nên trên núi thứ nhất xa xa,
trong tu sĩ của song phương đang giao chiến, cũng không có ít người, cảm nhận
được ánh mắt đến từ Dương Tinh.
Mạnh Hạo đứng lên, trong đầu của hắn có vô số
hình ảnh phút chốc lóe lên, cuối cùng như ngừng lại trước khoảnh khắc hôn mê
đó, bên tai loáng thoáng nghe được một thanh âm tang thương.
Thời khắc này nhớ lại, thanh âm nọ, cùng với
thanh âm mà mình nghe được bên trong thế giới thương mang là một người...
- Hắn là ai...?!
Mạnh Hạo cúi đầu, nhìn thân thể của mình. Hắn
giờ phút này, tử khí trên người đã tiêu tán, thân thể khôi phục như thường. Vả
lại càng cường hãn hơn, tu vi cũng tăng mạnh rất nhiều. Chiến lực mạnh, vượt
qua Chủ Tể, có thể đánh một trận với Chí Tôn.
Loại cảm giác nắm giữ lực lượng đó khiến Mạnh
Hạo hít sâu một hơi. Hắn hồi tưởng một trận chiến điên cuồng đã từng cùng Huyền
Phương, như cũ vẫn khiếp sợ. Đó là sự quyết liệt liên tục tắt bốn ngọn Hồn
Đăng, đó là sự điên cuồng đến vào chỗ chết.
Thần thức của Mạnh Hạo vào thời khắc này tản
ra ầm ầm, trong nháy mắt quét ngang chiến trường, Dương Tinh đột nhiên rực rỡ.
Một đạo quang tiễn bạo phát mạnh mẽ, khoảnh khắc chạy ra Dương Tinh, chạy thẳng
tới chiến trường của núi thứ nhất. Tốc độ cực nhanh, khiến cho tu sĩ của hai
bên trên chiến trường cũng không kịp phản ứng, quang tiễn liền trực tiếp xuyên
thấu đầu của một tên Chủ Tể!
Dương Tinh quang tiễn nọ có uy lực ngay cả Chí
Tôn đều có thể bị thương, giết Chủ Tể, người này cũng không phải là người thứ
nhất.
Một mũi tên đánh chết, rung chuyển chiến trường,
tuyên cáo với tất cả dị tộc, Mạnh Hạo... đã trở về.
Bên ngoài tinh không, Chí Tôn dị tộc trên Đệ Lục
Thiên khoanh chân tĩnh tọa. Người này dùng mấy tháng, toàn diện phá giải căn
nguyên không gian của Mạnh Hạo, đã sắp giải cứu được Huyền Phương từ bên trong.
Thời khắc này đôi mắt lão ta chợt mở ra, nhìn về phía Sơn Hải Giới, liếc nhìn Mạnh
Hạo.
Phút chốc nhìn đến Mạnh Hạo, lão ta nhíu mày.
Mạnh Hạo không có chết, điểm này lão ta có thể cảm nhận được khi Phá Giới căn
nguyên không gian, nhưng lại không có nghĩ tới, Mạnh Hạo xuất hiện, không ngờ
nhanh như thế. Chỉ mấy tháng mà thôi, liền khôi phục như thường từ dưới thương
thế gần như hẳn phải chết trước đó, vả lại còn cường hãn một chút.
Theo sự thức tỉnh của Mạnh Hạo, theo hào quang
của Dương Tinh lóng lánh, theo một tên Chủ Tể dị tộc tử vong, đại quân dị tộc
chấn động, nhưng sát cơ như cũ mãnh liệt. Thời khắc này núi thứ nhất, sớm đã trở
thành màu máu.
Mạnh Hạo không vận chuyển lực lượng Dương Tinh
nữa. Còn Hải Mộng nơi đó, thời khắc này cũng mắt lộ ra ánh sao, thanh âm của bà
ta, đột nhiên vang vọng rõ ràng bên tai của Mạnh Hạo.
- Để Chí Tôn khôi lỗi xuất thủ!
Đôi mắt của Mạnh Hạo khoảnh khắc lóe lên, biết
được sự lựa chọn của Hải Mộng. Hắn không chần chờ, thần niệm khẽ động. Lập tức
Chí Tôn khôi lỗi bên cạnh hắn, đôi mắt khoảnh khắc xuất hiện tia sáng, thân thể
đi ra một bước. Tốc độ cực nhanh, chạy thẳng tới núi thứ nhất!
Sơn Hải Giới muốn phá huỷ ước định tạm thời của
chiến tranh, lựa chọn... để Chí Tôn xuất thủ!
Gần như trong nháy mắt Chí Tôn khôi lỗi đi ra,
vị Chí Tôn dị tộc của Đệ Lục Thiên trong tinh không, mặt lão ta biến sắc, cắn
chặc răng một cái. Lão ta vốn muốn phá giải căn nguyên không gian, còn cần một
ít thời gian, nhưng hiện giờ, qua mấy tháng, núi thứ nhất cũng không có công
hãm. Lão ta hiểu rõ, đây là mình không có khả năng chiến lược, nếu như Huyền
Phương ở đây, nhất định không phải như thế.
Sự xuất hiện của Mạnh Hạo dưới mắt, Sơn Hải Giới
muốn phá huỷ ước định, khiến vị Chí Tôn này cắn chặc răng một cái. Lão ta không
tiếc tu vi của mình bị hao tổn, không tiếc tinh thần của mình uể oải, trực tiếp
phun ra một ngụm to máu của căn nguyên sinh mệnh, rơi vào trên căn nguyên không
gian trước mặt. Lấy bí pháp với tuổi thọ của mình làm giá cao, cưỡng ép mở ra
trước thời hạn căn nguyên không gian sắp mở ra.
Một tiếng nổ ầm, theo máu của căn nguyên sinh
mệnh rơi xuống, lập tức căn nguyên không gian của Mạnh Hạo tức thì run rẩy,
trong chớp mắt, xuất hiện cái khe nứt, dưới tiếng răng rắc lập tức tan vỡ!
Phút chốc tan vỡ đó, thân ảnh của Huyền Phương
như một tia chớp, lao ra ầm ầm. Lão ta mới vừa xuất hiện, không có nửa điểm chần
chờ, lập tức tay phải nâng lên vận chuyển toàn lực, phóng ra một chỉ về Đệ Tam
Thiên.
Đệ Tam Thiên run rẩy mạnh, dưới tiếng nổ vang,
chậm rãi nghiêng về, ầm ầm mà đi về phía Sơn Hải Giới.
Cả chiến tranh, vào giờ khắc này vì Mạnh Hạo
trở về, từ bình tĩnh mấy tháng lại sôi trào ầm ầm, lần nữa bạo phát. Tầm quan
trọng của hắn không phải ở hắn có thể khiến cho lực lượng của Dương Tinh phát
huy đến mức tận cùng, mà ở... sự xuất hiện của hắn, có thể khiến cho sự thăng bằng
giữa Sơn Hải Giới cùng dị tộc xuất hiện sự nghiêng về nghiêm trọng.
Còn Hải Mộng Chí Tôn đợi mấy tháng, đợi cũng
chính là sự trở về của Mạnh Hạo, chính là sự nghiêng về thăng bằng đó.
Chí Tôn khôi lỗi xuất thủ, chạy thẳng tới núi
thứ nhất. Uy áp thuộc về Chí Tôn khôi lỗi giờ khắc này toàn diện bạo phát. Cùng
lúc đó, Đệ Tam Thiên đại lục bên ngoài tinh không đang ầm ầm đến, tốc độ càng
lúc càng nhanh. Huyền Phương Chí Tôn vừa mới thoát vây, thời khắc này tóc tai
bù xù, rất là chật vật, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng trong mắt của lão ta lại có chua xót.
Lão ta bị vây mấy tháng, cuộc chiến tranh này đã mất đi quyền nắm trong tay. Mà
giờ đây, lão ta lại hiểu rõ đã đến thời khắc mấu chốt.
- Ly Long, cùng ta đồng loạt ra tay. Chúng ta
đã mất đi tiên cơ, nếu không thể hòa nhau... trận chiến này... chúng ta tất bại!
Theo Huyền Phương lên tiếng, một vị Chí Tôn
khác toàn thân không có ánh sáng đen tràn ngập, không chần chờ chút nào, lập tức
bấm quyết, phóng ra một chỉ về Đệ Tam Thiên đại lục.
Trong tiếng ầm ầm, Đệ Tam Thiên đại lục lập tức
chấn động, tốc độ nhanh hơn, lao đi mạnh mẽ về Sơn Hải Giới.
Cùng lúc đó, Đệ Tứ Thiên đại lục cũng vào giờ
khắc này, dưới sự không mảy may chần chờ của Huyền Phương, cũng theo đó mà đến.
Hai khối đại lục giống như hai người khổng lồ lớn nhỏ không cách nào hình dung,
thời khắc này đều nhấc lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc, chạy thẳng tới đập
vào Sơn Hải Giới.
Thời khắc này, cũng chính là lúc Chí Tôn khôi
lỗi bước lên núi thứ nhất, tay phải nâng lên, một quyền đánh ầm về đại lượng dị
tộc dưới chân núi. Thiên địa run rẩy, tiếng hét thảm thê lương của dị tộc vang
dội. Mà hai khối đại lục kia thì một trước một sau, đã vô hạn đến gần Sơn Hải
Giới không có quầng sáng phòng hộ.
Nhất là núi thứ ba đã xuất hiện địa phương tự
bạo của biển thứ nhất trước đó. Nhưng Hải Mộng Chí Tôn không có bất kỳ biến sắc,
đúng lúc này, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, dâng lên ngập trời từ bên trong Sơn
Hải Giới.
Một mảnh hải dương màu lam vào một chớp mắt
đó, trống rỗng xuất hiện bên ngoài núi thứ nhất. Biển này hư ảo, trên đó có một
cánh cửa to lớn. Cánh cửa có màu tím, phía trên có ba chữ to!
Hải Thần Giới!
Bên dưới đại môn, có 100 ngàn hải long gầm
thét, thẳng thừng nâng lên cánh cửa, lơ lửng giữa không trung, long trời lở đất,
khiến tất cả tu sĩ của Sơn Hải Giới vào giờ khắc này đều toàn bộ mở to mắt. Khi
một loạt tiếng hít thở truyền ra, có tiếng kinh hô vang dội.
- Là Hải Thần Giới!
- Hải Thần Giới trong ba đại đạo môn xuất hiện
rồi!
- Ba đại đạo môn xuất thủ rồi!
Ở Sơn Hải Giới, không có bất kỳ một tông môn
gia tộc nào có thể so sánh với ba đại đạo môn. Cho dù bên trong một ít Sơn Hải
Giới, ba đại đạo môn không phải mạnh nhất, nhưng ba đại đạo môn đều tồn tại
trong chín mảnh Sơn Hải Giới.
Sau khi dung hợp ở cùng một chỗ, ba đại đạo
môn chính là hoàn toàn xứng đáng ... tông môn mạnh nhất của Sơn Hải Giới!
Mạnh mẽ có lẽ không phải tu sĩ bên trong, mà
là nội tình, là vô số chí bảo để lại bao nhiêu năm rồi, giờ phút này cánh cửa của
tòa Hải Thần Giới xuất hiện, mở ra ầm ầm, bên trong lại bay ra 18 chiếc quan
tài!
18 cái quan tài đó, mỗi một cái đều có phù văn
lóng lánh, sau khi bay ra, hóa thành mười tám đạo cầu vồng, chạy thẳng tới đánh
ầm ầm vào Đệ Tam Thiên đang tới!
Giữa lẫn nhau, sau khoảnh khắc đụng chạm, 18
cái quan tài lập tức vỡ vụn. Bên trong bất ngờ có 18 cổ thây khô bỗng nhiên bay
ra. Sau khi bay ra, 18 cổ thây khô toàn bộ mở mắt, có tu vi vô cùng, cũng có thần
thức vô cùng bộc phát ngập trời!
- Hạ giới yêu tu, ngươi dám!
- Bổn tọa cuộc đời này, trấn thủ một phương hạ
giới yêu tu, bọn ngươi lại dám mạo phạm Tiên giới!
- Trấn áp!
Giữa tiếng ầm ầm, 18 cổ thây khô nọ toàn bộ
lên tiếng. Khi thanh âm ngập trời, trên người của bọn họ không ngờ mỗi người đều
bạo phát ra ... lực lượng của Chủ Tể!
Đây rõ ràng là... 18 vị Chủ Tể đã từng của
Tiên giới!
Tâm thần Mạnh Hạo cũng vào giờ khắc này chấn động,
nhưng rất nhanh, hắn liền nhìn ra đầu mối. 18 cổ thi thể nọ đích xác có lực lượng
Chủ Tể, nhưng... chỉ có một kích. Bọn họ trước khi chết đã giữ lại một kích của
mình, cam nguyện hóa thành khôi lỗi, chỉ để lại một luồng tàn hồn còn đó, một
khi thức tỉnh, cũng đại diện... sẽ chân chính bụi bay phách tan.
- Nội tình và thủ đoạn của Sơn Hải Giới cũng
nhất nhất bày ra.
Ánh mắt của Mạnh Hạo nhìn về phương hướng Sơn
Hải Giới. Một trận chiến này, đến thời khắc này, liều mạng ... chính là nội
tình