Thủy Đông Lưu
tự bạo, lấy thân mình ngăn trở địch nhân, còn thành toàn cho Mạnh Hạo. Công lao
của hắn thực quá lớn, không ai có thể nói rõ ràng.
Bọn họ chỉ cảm thấy phức tạp.
Mọi người ai nấy đều trầm mặc. Chỉ có con bướm kia, vẫn
bay nhanh trong thương mang.
Mạnh Hạo còn đang ngủ say, thủy chung vẫn chưa thức tỉnh.
Hắn không cách nào ở lại thế giới bên trong con bướm. Một khi hắn ở đó, toàn
thân con bướm sẽ run rẩy, mọi thứ đều hỗn loạn. Bởi vậy, hắn bị đem ra khỏi thế
giới kia, nằm trên thân của con bướm.
Đám người Hải Mộng, Địa Tạng hộ pháp chung quanh hắn. Còn
có hai thân ảnh xuất hiện bên Mạnh Hạo, đó chính là đôi đạo lữ - Phương Tú
Phong cùng mẫu thân của Mạnh Hạo.
Thân thể bọn họ không còn mơ hồ, thậm chí nhìn rõ cả chân
thân. Bọn họ yên lặng ngồi bên cạnh Mạnh Hạo, nhu hòa nhìn Hạo nhi của bọn họ.
Dường như trong mắt họ, Mạnh Hạo vĩnh viễn là đứa con bé nhỏ.
- Hạo nhi, chúng ta không có đi. Khi con tỉnh lại, nhất định
sẽ nhìn thấy chúng ta…
- Hạo nhi…
Những người khắc ở xung quanh khi nhìn thấy vợ chồng
Phương Tú Phong, thần sắc ai nấy đều lộ ra vẻ tôn kính. Cho đến Hải Mộng Chí
Tôn cũng đều ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Bọn họ hiểu rõ, con bướm này thuộc về Phương gia. Mà hồn
huy động cánh bướm chính là của hai vợ chồng trước mắt họ đây.
Bọn họ không chết, mà là tân sinh trở thành một loại
khác, thậm chí đạt đến bất tử.
Con bướm vẫn cứ bay lượn. Một đám người không nhà, trong
thương mang này, không biết muốn đi về đâu.
Sau lưng bọn họ, Tiên Thần đại lục với tốc độ cực nhanh,
đuổi giết mà đến, càng ngày càng gần. Mà ở một chỗ khác trong thương mang, một
phiến đại lục tĩnh mịch, cảm thấy được dao động của con bướm, liền thay đổi
phương hướng, cấp tốc lao tới nơi Mạnh Hạo đang ở.
Mạnh Hạo nằm mơ. Trong giấc mộng của hắn, thiên địa lôi
đình vô tận, hắn ở trong thiên địa này, vừa cười lại vừa khóc. Mắt hắn đỏ thẫm,
hắn trào dâng khát vọng muốn xé mở mọi thứ. Vô số sấm sét ầm ầm lao tới chung
quanh hắn, mà trong những mạch đạo màu đen trên người hắn dường như xuất hiện
những dấu vết đặc thù.
Những dấu vết kia, chính là cấm pháp!
Là cấm pháp Phong Yêu nhất mạch!
Hắn nắm giữ đệ nhị cấm cho đến đệ bát cấp, mà giờ khắc
này, trong tiếng sấm sét khắp bốn phía, dường như lạc ấn đệ nhất cấm của Thủy
Đông Lưu đang dần dần sáp nhập vào cơ thể Mạnh Hạo.
Hắn hiểu rõ, Phong Yêu đệ nhất cấm chính là Thủy Chung Cấm!
Hắn hiểu hết, hết thảy vạn vật, nhân quả sống chết trên đời
này. Hiểu đến nơi đến chốn!
Phía dưới hắn là một vùng biển bàng bạc. Vùng biển này
như là tu vi của một người nào đó, toàn bộ đều rót vào trong thế giới của Mạnh
Hạo. Sóng biển ngập trời, không ngừng cuốn lên rồi bị Mạnh Hạo hấp thu lấy.
Tu vi của hắn càng lúc càng tăng lên. Trong đầu hắn xuất
hiện vô số đạo pháp. Những đạo pháp này có thể khiến cho thiên địa rung chuyển,
khiến cho không gian biến đổi.
Không biết trải qua bao lâu, sấm sét trong thế giới kia
cũng tiêu tán. Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, thân thể hắn trầm xuống, chìm vào
chỗ sâu nhất trong vùng biển tu vi kia. Ở nơi đó, có chín ngọn núi nhỏ, có tám
vùng biển tu vi cùng với một vùng biển không chịu dung hợp.
Mạnh Hạo vừa rơi xuống liền khoanh chân ngồi lại. Trong
chín núi tám biển kia, hắn vẫn nhắm mắt tĩnh tọa, cảm ngộ. Sắc mặt của hắn lúc
thì như muốn vùng vẫy lúc lại mờ mịt, khi thì mừng như điên, thần sắc không ngừng
biến hóa.
Mà chín núi tám biển chung quanh hắn dần liên hệ với
nhau, ngưng tụ lại trên người Mạnh Hạo, cùng với nhịp tim của hắn mà chấn động.
Mi tâm của hắn, dần dần tám ấn ký phức tạp, chậm rãi xuất
hiện. Trong đó, cái ấn ký thứ tám chỉ có một nửa nhưng vẫn tiếp tục lớn lên. Những
thứ này chính là cấm pháp của Mạnh Hạo. Khi ấn ký thứ tám hoàn chỉnh chính là
lúc Mạnh Hạo, hoàn toàn nắm giữ tất cả tám cấm pháp!
Ngoài ra, trên những ấn ký này đều tản ra những khí tức
căn nguyên bất đồng nhau, dường như trong giờ phút này, căn nguyên đang dần dần
nảy sinh.
Mà chung quanh hắn, cũng vào giờ khắc này, xuất hiện 33
ngọn Hồn Đăng. Lúc này, có 18 ngọn đèn đang cháy, 15 ngọn còn lại đã tắt. Trong
18 ngọn Hồn Đăng đang cháy kia, có một ngọn là đèn chủ. Nếu như ngọn đèn này vỡ
nát, Mạnh Hạo sẽ chết!
Thời khắc này, 18 ngọn đèn đang cháy đột nhiên tắt đi một
ngọn.
Dường như theo thời gian, những ngọn đèn lần lượt tắt đi.
Mà mỗi lần đèn tắt, đều tản ra một luồng khói màu đen, chui vào trong cơ thể Mạnh
Hạo.
Tu vi của hắn, khí tức của hắn, thân thể của hắn đều đang
không ngừng được tăng cường, càng lúc càng tăng lên.
Theo như kỳ vọng thì vào giờ khắc này, tạo hóa đến từ Thủy
Đông Lưu khiến Mạnh Hạo trở thành một… tuyệt thế cường giả!
Quá trình này có lẽ sẽ rất chậm, cần rất nhiều thời gian
nhưng sẽ không ngừng lại!
Cũng chính ngay lúc này, khoảng cách giữa Tiên Thần đại lục
và con bướm càng ngày càng được rút ngắn. Ở trên con bướm, Hải Mộng Chí Tôn
nhìn Mạnh Hạo. Một hồi lâu sau, nàng hạ quyết tâm.
Nàng đứng lên, nhìn ra thương mang. Thần sắc nàng có chút
bi ai, nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Người ở thời đại với ta… đều đã đi rồi. Giờ này, cũng
đã đến lượt ta.
- Ta có thể càm giác được, phía trước chính là Ma giới đại
lục mà phía sau, Tiên Thần đang truy kích.
- Ta là Chí Tôn vô dụng nhất, tu vi của ta không đủ, mưu
lược của ta cũng không đủ. Những việc ta có thể làm, thật sự rất ít… Hải Mộng
Chí Tôn yên lặng đứng ở nơi đó, nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Ta tận mắt nhìn Sơn Hải Giới vỡ nát, lại nhìn thấy nàng
xuất hiện, nhìn con bướm bay ra tinh không, nhìn truy binh sát ý cuồn cuộn, ta
có thể làm được gì…
- Cả đời này của ta sống quá lâu, nhưng ta vẫn là kẻ vô dụng.
Chỉ có một danh sách kế hoạch, giờ này, ta phải hoàn thành kế hoạch này!
- Hy vọng của Sơn Hải Giới, không phải ở ta mà là ở hắn.
Hải Mộng Chí Tôn quay đầu nhìn về phía Mạnh Hạo đang hôn mê. Nàng lẩm bẩm,
trong mắt lộ ra quyết đoán. Nàng nâng tay lên, đột nhiên chỉ về cánh bướm.
Một chỉ tay này, lập tức ở thế giới bên trong cánh bướm,
ngoại trừ Mạnh Hạo đang ở bên ngoài, sau cuộc chiến tranh này chỉ còn lại hai vị
danh sách, hai người này lần lượt biến mất rồi xuất hiện ngay trước mặt Hải Mộng.
Hai danh sách này, một là danh sách núi thứ nhất, Đạo
Thiên, một là danh sách núi thứ bảy, Vũ Văn Kiên!
Thương thế của hai người rất nặng, thời khắc này, sau khi
họ xuất hiện, họ dường như cũng ý thức được điều gì. Họ liếc nhìn Mạnh Hạo rồi
lập tức quỳ xuống trước mặt Hải Mộng Chí Tôn.
- Các ngươi, chuẩn bị sẵn sàng chưa? Hải Mộng trầm mặc một
lát rồi nhẹ giọng lên tiếng.
Đạo Thiên cùng Vũ Văn Kiên thần sắc kiên định, ai nấy đều
gật gật đầu. Bọn họ không có gì để mất đi, không có nhà, không có tộc nhân, đến
cả bằng hữu cũng không còn dư lại mấy ngươi. Thời khắc này, tồn tại trong lòng
họ, chỉ có một luồng hận ý ngập trời.
- Như vậy, lập tức thi hành danh sách kế hoạch… Kế hoạch
này ta đã chuẩn bị rất nhiều năm, cũng chính là kế hoạch duy nhất. Các ngươi
cùng với luân hồi chi pháp, lấy tính mạng của ta làm trao đổi, một người đến
Tiên Thần đại lục, một người đến Ma giới!
- Nơi nào các ngươi chôn xuống hai mầm mống, nơi đó sẽ trở
thành cội nguồn lật đổ. Các người không có nhiều hy vọng, thậm chí có thể tử
vong ngay trên đường. Mà khả năng rất lớn là kế hoạch của ta, có lẽ sẽ không
cách nào thực hiện được. Các ngươi liệu có thể lật độ được hai thế lực khổng lồ
kia…?
- Nhưng… ta vẫn muốn thử một lần. Hải Mộng lẩm bẩm, trong
mắt nhoáng lên ánh sáng. Nàng nâng tay lên, một chỉ tay vào mi tâm Vũ Văn Kiên.
Thân thể Vũ Văn Kiên ầm ầm chấn đống, ấn ký danh sách trên mi tâm hắn giờ khắc
này tản ra hào quang rực rỡ, tràn ngập toàn thân, trực tiếp bao trùm toàn bộ
thân thể hắn. Thân thể Vũ Văn Kiên đang ở bên cạnh Hải Mộng Chí Tôn dần dần…
tan thành mây khói.
Hoàn toàn tiêu tán!
Chỉ còn hồn của hắn, nhờ căn nguyên sinh mệnh của Hải Mộng
Chí Tôn dần dần chìm vào trong thương mang, đi tìm luân hồi quỹ tích, rồi đi
vào… Ma giới.
- Ký ức của ta, tánh mạng của ta dẫn đường. Nghĩ đến tu
vi luân hồi, ta… đã từng tham dự Chí Tôn Tiên Giới hạo kiếp, bên trong Ma giới
cũng để lại dấu vết… Danh sách, hãy đi thôi!
“Ầm” một tiếng, hồn của Vũ Văn Kiên tiêu tán vào thương
mang. Hồn của hắn đi theo một đường kỳ lạ, chìm vào trong luân hồi Ma giới. Thuật
pháp này kỳ dị không thể nói rõ, lại là kế hoạch cả đợi này của Hải Mộng Chí
Tôn. Mặc dù ở Như Phong nơi đó cũng chỉ có thể xem như là do Thủy Đông Lưu an
bàn, không phải do nàng toàn bộ khống chế.
Đạo Thiên trong mắt nhoáng lên ánh sáng. Hắn hít sâu một
hơi, hai mắt nhắm nghiền.
Gần như khoảnh khắc hắn nhắm mắt, ấn ký danh sách trên mi
tâm hắn cũng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bao trùm toàn thân rồi lập tức tiêu tán
ngay trên thân con bướm.
Làm xong những việc này, Hải Mộng Chí Tôn phun ra một ngụm
máu tươi. Cả người lập tức mệt mỏi, nàng lúc trước ở Sơn Hải Giới vốn đã thiêu
đốt sinh mạng, thời khắc này lại vì kế hoạch mà bỏ ra căn nguyên, bây giờ đã
như đèn cạn dầu.
- Sau đó, đến phiên ta. Nàng cười khẽ, vung tay áo, thân
thể bước ra khỏi con bướm, tiến vào thương mang. Nàng đưa hai cánh tay ra,
trong cơ thể dường như có tiếng nổ vang vọng, một ngọn lửa vô hình đang thiêu đốt
ngập trời.
Giờ khắc này, nàng không bảo lưu chút gì, thà rằng hồn
phi phách tán, thà rằng không vào luân hồi, thà rằng vỡ nát đạo cơ cũng phải
đem tiềm lực cuối cùng trong cơ thể, tia sinh cơ cuối cùng trong cơ thể thả ra
ngoài.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, bộ dáng của nàng không còn già
nua mà đã khôi phục thanh xuân. Thân thể nàng run rẩy, nhưng trên người lại
truyền ra dao động kinh người, tạo thành một lốc xoáy hủy diệt, xoay tròn xung
quanh nàng.
Nàng không lựa chọn tự bạo mà là giờ khắc này, thiêu đốt
hết thảy tu vi, ngưng tụ thành lực lượng thần thức, tản ra khắp bốn phía.
Nàng đã muốn chết, lại vì Sơn Hải Giới. Muốn tìm một
phương hướng cho con bướm kia, tìm một nơi để cho nhóm hậu nhân có thể được an
toàn.
Nàng là Chí Tôn, quá khứ, hiện tại đều là Chí Tôn!
Có lẽ tu vi của nàng không đủ, năng lực của nàng không đủ,
nhưng tâm của nàng đối với Sơn Hải Giới, nhật nguyệt có thể thấy được, thương
thiên có thể làm chứng!
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, thần thức của nàng nhờ thiêu đốt
tu vi cùng sinh mạng mà ầm ầm bạo phát, khuếch tán khắp bốn phía. Nàng đang tìm
kiếm, muốn bắt lấy thời gian để đi tìm một tia sinh cơ.
Nàng cảm nhận được Tiên Thần đại lục đang đến gần, cảm nhận
được Ma giới đại lúc sắp tới. Thần thức của nàng vẫn tiếp tục lan tràn, chưa có
ngừng lại. Thân thể của nàng thời khắc này nhanh chóng khô héo, đến cuối cùng,
cả người nàng dường như muốn tan vỡ, thậm chí hai chân của nàng cũng dần dần
hóa thành điểm sáng, phiêu tán khắp bốn phía.
Nhưng nàng không từ bỏ, vì hy vọng của toàn Sơn Hải Giới…