Thần thức tiếp
tục tản ra xa hơn, cho đến khi điểm sáng lan tràn đến hông của nàng, trong thần
thức của nàng lập tức cảm nhận được ở địa phương cách rất xa nơi này, không ngờ
tồn tại một phiến lốc xoáy.
Tại khu vực trước đây đã từng là Chí Tôn Tiên Giới có một
lốc xoáy, bên trong có uy áp mãnh liệt không kém gì đại lục Tiên Thần.
Địa phương này vô cùng nguy hiểm, tồn tại vô số khe nứt
trong không gian. Thậm chí mơ hồ có thể thấy được ở khu vực trung tâm có một
cái quan tài!
Quan tài này màu xanh, bên trong có một thi thể nữ nhân
giống như đang ngủ say vậy.
Bên ngoài quan tài có một tấm bia đá, phía trên mơ hồ có
khắc chữ. Hải Mộng Chí Tôn chỉ có thể thấy một chút.
- Cả tinh không đều thiếu nợ ta, mà ta lại thiếu nợ nàng.
Nàng vốn có thể thức tỉnh nhưng lại không muốn tỉnh dậy. Nếu đã như vậy, ta liền
lấy phiến tinh không này hóa thành thương mang chôn cùng nàng.
Đây là một địa phương không có bất cứ liên hệ nào với Sơn
Hải Giới, đại lục Tiên Thần hay Ma giới. Nó dường như đã tự hình thành nên một
thế giới riêng. Sự tang thương bên trong đã tồn tại lâu đến mức dường như khi
chưa có Tiên Thần, chưa có Ma giới thì đã có mảnh thế giới này!
Dường như tinh không sở dĩ có thương mang cũng là vì thế
giới này.
Nữ nhân xa lạ kia Hải Mộng chưa từng thấy qua. Tâm thần
nàng chấn động, nàng có cảm giác mãnh liệt rằng nơi này có lẽ chính là cơ sở
phát sinh Sơn Hải Giới.
Lốc xoáy này rất kỳ dị, chỉ có hai màu đen trắng nhưng lại
ẩn chứa pháp tắc thời gian. Hải Mộng Chí Tôn cũng không thể nhìn quá lâu, khi
thần thức nàng đuối đi, nàng liền lập tức thu hồi thần thức, thân thể nàng thời
khắc này đã tiêu tán đến ngực.
- Ta đã tìm được rồi. Nơi đó chính là cơ sở phát sinh Sơn
Hải Giới! Thần sắc nàng phấn chấn, nàng thu hồi thần thức. Xa xa, thương mang
cuồn cuộn, đại lục Tiên Thần đã truy kích đến đây.
Gần như ngay khoảnh khắc Tiên Thần đại lục xuất hiện, Hải
Mộng Chí Tôn mỉm cười, đầu của nàng trong chớp mắt liền biến thành điểm sáng. Tất
cả điểm sáng này toàn bộ trở thành lực thúc đẩy con bướm, khiến cho con bướm
đang chở các tu sĩ Sơn Hải còn lại tốc độ bạo tăng.
“Ầm” một tiếng, con bướm trong nháy mắt đã đi xa, kéo dài
khoảng cách với Tiên Thần đại lục.
Mà điểm sáng do Hải Mộng Chí Tôn hóa thành thời khắc này
đang nhanh chóng tiêu tán. Sau khi giúp con bướm đi hết đoạn đường cuối cùng,
nàng đem thần thức truyền cho vợ chồng Phương Tú Phong đã hóa thành cánh bướm.
- Đi vào trong đó... Nơi đó có sinh cơ!
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, con bướm càng bay nhanh
hơn. Nó đổi phương hướng, hướng thẳng đến địa phương Hải Mộng Chí Tôn chỉ mà vội
vã bay tới.
Cũng chính lúc này, điểm sáng do Hải Mộng Chí Tôn hóa
thành từ từ tán đi, cho đến khi hoàn toàn tiêu tán trong thương mang. Con bướm
đã đi xa. Trong thương mang, có thể thoáng thấy bóng dáng Hải Mộng Chí Tôn dường
như đang mỉm cười, dõi theo con bướm đã đi xa mà chúc phúc.
Nàng là Hải Mộng, năm đó nàng đã tham gia trận chiến Chí
Tôn Tiên Giới, bảo vệ Sơn Hải Giới đến ngày hôm nay. Nàng, hình thần câu diệt.
Thủy Đông Lưu vì Sơn Hải Giới mà tạo ra một tia sinh cơ.
Còn Hải Mộng lại dùng tính mạng, vì Sơn Hải Giới mà chỉ ra một phương hướng.
- Cửu Phong đại ca, ta đến với ngươi đây...
- Ta là kẻ vô dụng nhất. Năm đó vô dụng, lúc này cũng vô
dụng. Ta thậm chí không giết được một Chí Tôn, không diệt nổi một Chủ Tể. Ta vô
dụng đến cực hạn.
- Những hậu nhân của Sơn Hải Giới, hy vọng các ngươi... cả
đời bình an. Hải Mộng Chí Tôn, trong nụ cười kia, tán đi thương mang, vĩnh viễn...
Tiêu tán.
Nàng tử vong, tu sĩ Sơn Hải Giới trong con bướm không biết,
chỉ có đám người Địa Tạng là chứng kiến hết thảy. Thần sắc bọn họ mang theo vẻ
bi ai.
Mà giờ phút này, trong đầu Mạnh Hạo cũng ở trong thế giới
đó. Trong địa phương đó, tu vi của hắn càng trở nên mạnh mẽ, Hồn Đăng bên cạnh
hắn đã có 20 cái lụi tàn.
Cấm pháp ấn ký trên mi tâm hắn giờ khắc này đã hoàn thành
hơn phân nửa đệ nhất cấm!
Tám cái ấn ký khác thì đang nảy sinh căn nguyên . Trong
thân thể hắn, tiên khí, yêu khí cùng những khí tức khác đang nhanh chóng dung hợp
tạo thành một cỗ khí tức quỷ dị.
Trái tim hắn cũng bắt đầu nhảy lên mãnh liệt, thình thịch,
thình thịch, thình thịch...
Mỗi một lần nhảy lên, trong đầu hắn lại vang lên tiếng
thiên lôi oanh tạc. Dần dần, thiên lôi dường như muốn từ trong cơ thể hắn tràn
ra ngoài, khiến cho thương mang bốn phía con bướm dường như xuất hiện từng tia
chớp hình cung.
Thời gian bất giác trôi qua, không biết đã qua bao lâu,
con bướm xuyên qua thương mang, hướng về phương hướng Hải Mộng Chí Tôn nói, bay
nhanh, càng ngày càng gần...
Cho đến một ngày, ở xa xa, thương mang bắt đầu mỏng dần.
Một lốc xoáy to lớn như ẩn như hiện, nhìn như rất gần nhưng trên thực tế, bọn họ
vẫn cách rất xa!
Nơi đó chính là địa phương mà Hải Mộng Chí Tôn đã thấy.
Cũng đúng lúc này, phía sau con bướm, thương mang cuồn cuộn,
tiếng nổ vang trời, Tiên Thần đại lục cuối cùng cũng đuổi kịp.
Thương mang tinh không, nơi này rốt cuộc lớn đến mức nào
chỉ sợ gần như không ai có thể nói rõ. Có lẽ có người sẽ biết, nhưng những người
như vậy trong thương mạng tinh không cũng vô cùng hiếm thấy.
Trong lòng hầu hết tu sĩ thì thương mang tinh không căn bản
là vô biên vô tận. Bởi vì, lấy lực lượng cả đời bọn họ, thậm chí kể cả Tiên Thần
đại lục cũng đều không thể đi hết toàn bộ thương mang.
Nơi này thật sự quá lớn .
Cũng không ai có thể nói rõ phiến thương mang tinh không
này đến cùng tồn tại bao nhiêu cái lốc xoáy, bao nhiêu cái đại lục trôi nổi.
Nhưng mọi người đều biết, chỉ cần là địa phương có lốc xoáy thì nơi đó nhất định
có văn minh.
Cho dù nơi đó chỉ có một mảnh tĩnh mịch thì cũng vẫn tồn
tại dấu vết chứng minh rất nhiều năm trước đây, nơi này đã từng phồn vinh.
Mà những đại lục trôi nổi trong thương mang kia thường
nguy hiểm, hoặc là cường hãn đến cực hạn, hoặc là tồn tại bóng tối tử vong.
Chỉ là thương mang quá lớn cho nên giữa các đại lục có
khi vạn vạn năm cũng không thể gặp nhau lấy một lần. Mà Tiên Thần đại lục cùng
Ma giới đã tồn tại trong thương mang này rất rất lâu rồi. Lâu đến mức bọn họ
tuy vẫn chưa khám phá ra bí ẩn tạo nên thương mang nhưng lại có thể chiến thắng
những đại lục khác trong những lần tao ngộ.
Thậm chí những hiểu biết của bọn họ về lốc xoáy so với những
người khác cũng nhiều hơn vô cùng.
- Trong thương mang, thuộc khu vực đã biết có ba chỗ cấm
địa. Nơi có thể được gọi là cấm địa phần lớn đều ẩn chứa bí ẩn khởi nguyên
thương mang. Mà địa phương các ngươi hiện tại muốn đi chính là một trong các cấm
địa. Nơi đó được gọi là Thanh Quan Tuyền!
Gần như ngay lúc Tiên Thần đại lục xuất hiện thì có một
thanh âm của nữ tử truyền ra từ trên đại lục, vang vọng trong thương mang, khiến
cho toàn bộ người trong ngoài con bướm đều nghe thấy được.
Thần sắc Địa Tạng cảnh giác, bên người của hắn chỉ còn lại
Chí Tôn khôi lỗi. Mạnh Hạo ngủ say khiến Chí Tôn khôi lỗi chỉ còn lại ý thức
đơn giản. Ngoại trừ bọn họ chỉ còn Vương Hữu Tài cùng đám người Quý Âm, còn có
mấy vị Sơn Hải Chủ và Kha Cửu Tư.
Những người này chính là những người mạnh nhất Sơn Hải Giới
hôm nay!
Bọn họ bảo vệ ở bên cạnh Mạnh Hạo. Thời khắc này, tất cả
đều mang sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào Tiên Thần đại lục.
- Các ngươi lựa chọn nơi đó căn bản chính là muốn chết! Nữ
nhân kia chậm rãi lên tiếng. Trên Tiên Thần đại lục có rất nhiều tu sĩ bước vào
trong thương mang.
Người cầm đầu, hắn như một mặt trời tản phát ra một loại
dao động kinh thiên. Cùng lúc đó, phía sau người này cũng chính là nơi từng là
Sơn Hải Giới, một nữ tử lạnh lùng toàn thân toát ra dao động tu vi cửu nguyên cất
bước đi ra.
Lời ban nãy chính là do nàng nói.
- Thanh Quan Tuyền theo lời đồn nằm sâu trong lốc xoáy
đen trắng, ẩn chứa đại đạo thời gian. Đại đạo này không phải tự nhiên xuất hiện
mà là do một người cưỡng ép bắt giữ để tẩm bổ nữ tử trong quan tài kia.
- Không ai biết người kia rốt cuộc là ai. Năm đó phu quân
ta ngồi tĩnh tọa ở chỗ này rất lâu cũng không nói một câu nào.
- Hắn nói người kia đã khiến phiến tinh không này trở
thành thương mang nguyên! Nữ tử Tiên Thần đại lục nhàn nhạt lên tiếng, ánh mắt
rơi vào trên người con bướm, nơi Mạnh Hạo đang hôn mê.
-Cuộc chiến này trên thực tế đến đây cũng phải kết thúc,
không cần phải tiếp tục. Nguyên nhân của cuộc chiến này, một mặt là ngăn trở
tiên xuất hiện, mặt khác là vì một cái gương.
- Điều đáng chú ý là hai lý do này vốn không liên quan với
nhau nhưng lúc này lại xuất hiện trên cùng một người. Các ngươi hãy giao hắn ra
đây, sau đó để lại lạc ấn liền có thể rời đi.
Nữ tử nhìn về phía con bướm, thanh âm lạnh lùng, không
cho phép hoài nghi.
-Trong thương mang tinh không, Chí Tôn cửu nguyên đã là tồn
tại mạnh nhất. Muốn tiếp tục tồn tại trong thương mang này thì bất kỳ thế lực
nào cũng cần có Chí Tôn cửu nguyên tồn tại.
Theo lời nói của nàng truyền ra, uy áp cũng chậm rãi phủ
xuống, bao phủ thương mang, khiến cho con bướm run rẩy, không thể rời đi.
-Các ngươi không đồng ý sao? Một lát sau, thanh âm cô gái
trở nên lạnh lẽo, tay nâng lên vung về phía trước, lập tức một cỗ lực lượng mạnh
mẽ đè xuống. Nàng đang định đi ra thì bỗng nhiên đáy lòng vừa động. Nàng nhìn về
phía Mạnh Hạo trên con bướm, nàng nhận ra trên người Mạnh Hạo xuất hiện một sự
dao động
-Muốn thức tỉnh? Nữ tử cười, ánh mắt lạnh như băng.
-Có ý tứ. Ta cũng muốn nhìn một chút xem người bị chuyển
từ tiên thành yêu sẽ mạnh đến mức nào? Nàng nhấn một cái vào con bướm, nhàn nhạt
lên tiếng.
-Một cái không lưu!
Lời nàng nói vừa ra, lập tức tu sĩ Tiên Thần đại lục bốn
phía trong nháy mắt chạy ra. Bốn mặt trời rực rỡ trong chớp mắt bay thẳng tới gần
con bướm.
Địa Tạng lộ vẻ bi ai. Cặp mắt những người khác cũng đỏ ngầu.
Khoảnh khắc mấy tu sĩ đại lục đánh tới, trên người con bướm đột nhiên truyền ra
một đạo ánh sáng, tạo thành một tầng phòng hộ, “ầm ầm”, cản lại mọi thần thông.
Nhưng chỉ mới ngăn cản một chút, đạo quang tạo thành lớp
phòng hộ kia liền lập tức vỡ vụn. Ngay khoảnh khắc đó, Địa Tạng bỗng nhiên đánh
ra,đám người Vương Hữu Tài,còn có Chí Tôn khôi lỗi tựa hồ đều mang ý liều chết…