Mạnh Hạo không đi quan sát gốc cây đại thụ kia trước, mà cúi đầu đi tới
phía trước bộ hài cốt. Tại trong tay bộ hài cốt này, hắn nhìn thấy một
miếng ngọc giản.
Cầm lấy miếng ngọc giản này, linh thức Mạnh Hạo đảo qua, trong đầu của hắn lập tức hiện ra ba chữ.
Trảm Linh Đan.
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, hắn cúi đầu nhìn về phía lò luyện đan,
nhưng trong khoảnh khắc nhìn kỹ, vẻ mặt hắn đột nhiên có chút cổ quái.
Tại mặt lưng của lò luyện đan này, hắn rõ ràng thấy một cái lỗ thủng.
Trong lò đan, không có đan dược, nhưng từ dấu vết lưu lại, cho dù là năm tháng trôi qua, nhưng Mạnh Hạo thân là đại sư đan đạo, hắn vẫn có thể
nhìn ra, cái lò luyện đan này, trước khi tan biến có tồn tại đan dược
hay không.
- Quả thực là không thuộc về đan đạo thượng cổ, có lẽ là đến từ năm tháng viễn cổ, nhưng … đan đã đi đâu?
Mạnh Hạo nhìn cái lỗ thủng kia, hắn lờ mờ có một cảm giác, đan dược viễn cổ trong lò luyện chế, đã tự mình phá vỡ lò mà ra.
Đang trong lúc trầm ngâm, ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua bốn phía, linh thức
của hắn cũng tản ra. Nhưng ở nơi này, ngoại trừ cây đại thụ màu vàng và
con Kim Ô đậu ở trên tán cây ra, không có dấu hiệu tồn tại của một sinh
linh nào nữa.
- Chẳng lẽ là trốn không thoát?
Mạnh Hạo thân là đại sư đan đạo, hắn đã luyện qua đầy đủ các chủng loại
đan dược có linh tính. Cái loại này sẽ đem đến loại thiên kiếp hủy diệt
cho đan dược, bởi vì bản thân nó chính là đoạt tạo hóa của thiên địa.
- Hẳn đây là khô hóa thành tro rồi.
Mạnh Hạo như có suy nghĩ, một số những đan dược thượng cổ phát hiện
được, gần như tuyệt đại đa số đều hóa thành khô phẩm, cùng với bụi
thuốc, lại càng không thể nói, đan dược viễn cổ niên đại lâu dài này.
Mạnh Hạo không tưởng tượng được, cái viên đan dược phá lò mà ra này, tại đây đã trải qua nhiều năm tháng, có đạo lý nào mà còn có thể tồn tại
được. Trong trầm mặc, Mạnh Hạo không hề đi suy tư về việc này nữa, mà
lại quay đầu nhìn về phía gốc cây đại thụ kia.
Sau một lát trầm ngâm, tay phải hắn nâng lên, nhẹ nhàng đặt vào trên thân cây.
Trong khoảnh khắc khi tay hắn đụng chạm vào thân cây này, đồ đằng chữ
Mộc trên mi tâm của hắn lập tức phát ra ánh sáng màu xanh, cây đại thụ
này cũng mạnh mẽ chấn động, trong lúc mơ hồ phát ra ánh sáng màu vàng.
Không có câu thông, không có trao đổi, có chăng chỉ là một gốc cây cổ
thụ tồn tại không biết từ bao nhiêu năm tháng trước. Trên gốc đại thụ
này lưu lại một tia ly biệt, cho đến giờ phút này phóng thích ra, giống
như nó đã tán thành đồng loại này, tiến hành một lần cáo biệt sinh mệnh
cuối cùng.
Mạnh Hạo nhìn cái cây ấy, nó sớm đã không còn sinh cơ, đó chỉ là một luồng dấu vết của những năm tháng trước kia.
Hồi lâu, hắn than nhẹ một tiếng:
- Nơi này, chính là nơi mà đám người Nghiêm Tung cực lực muốn đến...
- Không có đan dược, chỉ có một bộ hài cốt, một cây đại thụ đã sắp về
chốn yên nghỉ. Mặc dù là đan phương có trong ngọc giản, thì cũng chỉ là
một phương thuốc của viễn cổ, thời đại này đã không thể tìm được thảo
dược trong phương thuốc đó nữa rồi.
- Duy nhất chỉ còn lại có một con quạ vàng.
Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, nhìn con quạ vàng đang đầu ở trên tán cây.
Hồi lâu Mạnh Hạo lắc đầu, đang muốn nhấc tay lên, bỗng nhiên thân thể
của hắn chấn động mạnh một cái. Con quạ vàng chỉ nhắm mắt kia, trong một khắc này đột nhiên mở mắt ra, trong khoảnh khắc nó giương to đôi mắt,
một luồng lực sinh cơ từ trên người nó tràn ra, trong nháy mắt dung nhập vào trong cây đại thụ, khiến cho cái cây này, trong tức thì đó, hình
như có tản ra ánh sáng sự sống, thoạt nhìn...Giống như còn sống.
Tay Mạnh Hạo đang chạm vào thân cây đại thụ, bởi vậy một tia lực sinh cơ này hắn cũng đồng dạng cảm thụ được. Trong cái cảm nhận sinh ra trong
nháy mắt này, Mạnh Hạo mở to mắt lộ ra vẻ không thể tin, hắn mạnh mẽ
ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn con quạ vàng. Con Kim Ô này là một thánh vật của bộ lạc Ô Thần từ ngày xưa, thậm chí nếu ngược dòng truy nguyên, bởi vì nó đã từng có một bộ lạc cường đại sinh ra.
Mặc dù là đến nay, bộ lạc to lớn mạnh mẽ năm đó cũng không có tiêu tán, mà chỉ là phân liệt ra thành mấy phần mà thôi.
- Sinh cơ này...
Mạnh Hạo ngẩn người, hồi lâu sau hắn hít sâu một cái. Hắn thân là đại sư đan đạo, đối với đan đạo Mạnh Hạo rất là quen thuộc, vừa rồi trong một
nháy mắt kia, sinh cơ từ trên người Kim Ô này tràn ra, rõ ràng có ẩn
chứa một số hơi thở thuộc về đan dược.
Đây không phải là sinh cơ, đó là lực đan dược.
- Là nó đã nuốt viên thuốc đó, hay là nó...Nó, chính là viên thuốc đó.
Điều sau mới là trọng điểm làm cho tâm thần Mạnh Hạo chấn động, hắn
trước đây làm thế nào cũng không thể liên tưởng, con Kim Ô đã quật khởi
một cái bộ lạc này ... vậy mà lại là một viên đan dược biến hóa ra.
Hắn là đại sư đan đạo, hắn có thể công nhận, hồ nước, núi cao, có thể
hóa thành yêu, nhưng đối với đan dược, có lẽ là bởi vì hắn hiểu rất rõ
nguyên cớ, vậy mà ngược lại, như bị che đậy hai mắt, nhìn không rõ ràng.
Hơi thở Mạnh Hạo dồn dập, hắn gần như có thể kết luận, tự mình nghĩ đến
hai cách giải thích. Điều thứ nhất kia khả năng cực kỳ bé nhỏ, hơi thở
đan dược một khi đã được nuốt vào, không có khả năng bảo tồn cho đến bây giờ.
Khả năng duy nhất là đan dược hóa thành yêu, cho nên trường tồn vĩnh hằng sinh trưởng.
Trong hô hấp dồn dập, Mạnh Hạo đưa mắt nhìn Kim Ô, lại nhìn gốc đại thụ
kia, bỗng nhiên trong đầu hắn hiện lên một bức tranh. Trong bức tranh ấy có một đại sư đan đạo viễn cổ, tọa hóa dưới một gốc cây Thanh Mộc,
trước khi chết, ông ấy luyện chế một viên đan dược, huy hoàng nhất trong suốt cuộc đời của mình.
Đáng tiếc viên thuốc này vừa luyện thành, ông đã trút hơi thở cuối cùng.
Bao nhiêu năm sau đó, viên thuốc này cũng có linh tính đến một trình độ
nhất định, hoặc có thể là có liên quan đến cây Thanh Mộc này, nó đã phá
vỡ lò luyện đan, để xuất hiện ở trong trời đất. Từ đó về sau, ở trong
thế giới của nó, chỉ có một cây Thanh Mộc này làm bạn.
Một năm, rồi lại một năm, sau vô tận năm tháng, nó quật khởi mà sáng lập ra bộ lạc Ô Thần, cho đến khi lại trôi qua rất nhiều năm, sinh mệnh cây Thanh Mộc này héo rũ, từ từ chết đi.
Nhưng nó lại không muốn nhhìn thấy cây đại thụ ngã xuống, nó dùng lực
lượng của chính mình, biến gốc đại thụ này có màu sắc giống nó, rồi sau
đó cứ cách một đoạn thời gian, nó lại đưa vào trong cây đại thụ một
luồng sinh cơ.
Nhưng cái cây ấy...Vẫn chết, cho dù nó vẫn cố gắng làm đi làm lại nhiều
lần như vậy, đổi lại, cũng chỉ là một hình mẫu giả dối trông rất sống
động mà thôi.
Nhưng nó...Không phải là không hiểu điều đó, mà chỉ là vì nó không muốn từ bỏ.
Mạnh Hạo trầm mặc, sau một hồi lâu than nhẹ một tiếng. Hắn buông tay
xuống, lui về phía sau vài bước, ôm quyền lại hướng về phía cái cây ấy,
hướng về con Kim Ô kia, cúi đầu thật thấp.