Thân thể Mạnh Hạo từ trong Tạo Hóa trì nổi lên, trên mi tâm của hắn, đồ
đằng chữ Mộc lóng lánh ánh sáng xanh. Một loại cảm giác giống như có thể liên hệ với cỏ cây, từ trong đáy lòng Mạnh Hạo hiện lên rất mãnh liệt,
giống như là một ý thức của hắn, cũng có thể biến ảo thành Mộc của thiên địa.
Cũng ở trong một khắc này, hắn cảm nhận được một lệnh triệu hồi. Lệnh
triệu hồi này đến từ phía dưới đáy Tạo Hóa trì. Nếu người ngoài nhìn vào thì ao này vẫn là ao như cũ, nhưng khi Mạnh Hạo cúi đầu nhìn xuống, thì hắn thấy được một con đường.
Tại cuối con đường kia là nơi truyền đến lệnh triệu hồi. Lệnh triệu hồi
này làm cho Mạnh Hạo có cảm giác nói không ra lời, giống như tại cuối
con đường này vẫn tồn tại một chữ Mộc trong thiên địa.
Trong trầm mặc, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, thân mình hắn nhoáng lên một
cái. Ở dưới hô hấp dồn dập của tộc nhân Ô Đạt Bộ đang chạy thẳng tới Tạo Hóa trì, trong nháy mắt hắn bước vào con đường kia, rồi cả người biến
mất không thấy gì nữa.
Cho đến khi Mạnh Hạo biến mất, những người tộc Ô Đạt Bộ mới kịp phản
ứng, vị đại hán do Thiên Phương thú hóa thành là người đầu tiên có phản
ứng. Gã mở to mắt nhìn Tạo Hóa trì đã không còn nhiều nước lắm, rồi hét
lớn lên một tiếng, thân hình trong nháy mắt phóng thẳng tới, đi vào
trong vùng nước ao.
Tộc công Ô Đạt Bộ cũng biến sắc, lập tức phất tay mang theo tất cả những người trong tộc đi thẳng đến Tạo Hóa trì. Giờ đây nước trong ao đã
không còn nhiều lắm, nhưng có thể hấp thu được bao nhiêu thì hấp thu bấy nhiêu, so với những người khác không hấp thu được thì mình hấp thu được một chút cũng tốt hơn.
Gần như đồng thời, khi tộc nhân của Ô Đạt Bộ đi thẳng đến Tạo Hóa trì, ở ngoại giới, tộc nhân của bốn bộ lạc khác sắc mặt biến hóa. Nhất là khi
bọn họ nhìn thấy, kim quang bên ngoài đại môn lúc này xuất hiện dấu hiệu nhạt đi, sắc mặt cả Tộc công cùng với tế tự của cả bốn bộ lạc, đều đại
biến.
- Như thế nào lại nhanh như vậy, chết tiệt, nếu không có Tạo Hóa trì này.
- Kim quang đã ảm đạm, đại biểu cho tác dụng của Tạo Hóa trì đã giảm rất nhanh.
Tộc công cùng với tế tự của bốn bộ lạc, giờ phút này cũng bất chấp tuân
thủ những ước định các bên, trong nháy mắt đều mang theo người của bộ
tộc mình, gào thét trực tiếp đi thẳng vào trong khu vực kim quang. Cùng
một lúc hơn một trăm người, hóa thành hơn một trăm cầu vồng, trong
khoảnh khắc đã bước vào trong cửa lớn.
Trong thánh địa Ô Thần, những người của bốn đại bộ lạc này bắt đầu tản ra, đi thẳng đến phía bảy miệng núi lửa.
Khung cảnh nhất thời có chút hỗn loạn, nhưng ngay tại trong hỗn loạn, đã có bốn người, lấy phương pháp đặc thù câu thông lẫn nhau, gào thét đi
thẳng về một phía, đó là miệng núi lửa thứ bảy.
Bốn người này chính là nhóm lão quái Nguyên Anh Lê Thiên cùng Nghiêm
Tung, tốc độ bọn họ cực nhanh, dọc đường cẩn thẩn, dấu diếm dấu vết. Vừa bước vào miệng núi lửa, trong mắt bốn người này đều không hẹn mà cùng
lóe lên sát cơ, vậy mà lại lập tức ra tay với tộc nhân đi theo bên người đến đây.
Lấy tu vi của bọn họ, hơn nữa những tộc nhân bên cạnh bọn họ không có
phòng bị, bởi vậy chỉ trong thời gian mấy hơi thở, tất cả liền bị giết
hết, thậm chí ngay đến cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp truyền ra.
Bốn người bọn họ cũng không hề che dấu tung tích với nhau, đều tự hiện ra bộ dạng thật của bản thân.
Hơi thở huyết tinh vừa mới tản ra, tay phải Lê Thiên vung lên, những mùi huyết tinh này lập tức biến mất. Cùng lúc đó, Mạc Ly và Uông lão đầu,
đồng thời bấm niệm thần chú, một trận pháp ảo thuật lập tức bao phủ bốn
phía, che đậy tất cả, khiến cho trong cái miệng núi lửa này, giờ phút
này chỉ có bốn người bọn họ tồn tại.
- Vị Mạnh đại sư kia, phỏng chừng chính là Mạnh đạo hữu.
Nghiêm Tung thản nhiên cất tiếng nói, mắt nhìn về phía ba người khác.
- Hắn là người đầu tiên nhảy vào, nhất định là có chút manh mối, chúng ta phải nhanh lên một chút.
- Dựa theo những điều mà Nghiêm mỗ nắm được, miệng núi lửa thứ bảy này
có cấm chế kém nhất. Làm phiền chư vị đạo hữu rồi, một khi cấm chế bị
phá vỡ, là chúng ta có thể tiến vào chỗ đan đạo viễn cổ.
Bốn người nhìn nhau một cái, đi thẳng đến đáy miệng núi lửa, Mạc - Uông hai người triển khai trận pháp, bắt đầu phá giải.
Trong khi bốn người này phá giải cấm chế, thì năm đại bộ lạc đều tự cướp đoạt Tạo Hóa trì còn thừa không nhiều lắm. Thiên Phương thú, chim anh
vũ, miếng mỡ đông, ở một thể đại hán đồng thời hấp thu Tạo Hóa trì.
Nhưng vào lúc này, ở trong một thế giới giống như thiên ngoại thiên, sơn ngoại sơn, thân ảnh Mạnh Hạo huyễn hóa hiện ra.
Trong nháy mắt khi Mạnh Hạo xuất hiện, trong khoảnh khắc thấy rõ bốn phía, hắn có một chút sửng sốt, hai mắt lập tức sáng lên.
Bốn phía này … rõ ràng vẫn là miệng núi lửa trước khi hắn rời đi, dưới
chân là một cái ao, chính là Tạo Hóa trì, chẳng qua là lúc này nước ao
vẩn đục, giống như không thể hấp thu được. Hơn nữa tất cả bốn phía đều
là màu xám, giống như toàn bộ thế giới vào giờ phút này, chỉ còn lại có
một màu sắc như vậy.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp chớp, sau khi nhìn xung quanh, thân mình hắn
nhoáng lên một cái, bay thẳng đến bên ngoài miệng núi lửa. Trong nháy
mắt khi hắn bay ra, hắn thấy được ở bốn phía vẫn tồn tại bảy ngọn núi
lửa như cũ, mặt đất cũng tốt mà núi rừng cũng thế, tất cả tất cả đều
giống như Thánh địa Ô Thần hắn tiến vào lúc trước, ngoại trừ tại đây …
tại chính trung tâm của bảy ngọn núi lửa, giờ đây đã tồn tại một gốc
cây.
Một cây cổ thụ thật lớn, giống như chống đỡ trời cao, sừng sững đứng ở nơi đó cái, mà màu của cây này, là màu vàng.
Nếu cẩn thận mà nhìn, cái cây ấy giống như không phải là cây, mà giống
như là kim loại đúc ra. Ở trên tán cây còn có một con quạ vàng đứng ở
đó, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Mạnh Hạo.
Dưới tán cây có một bộ hài cốt, dựa vào nơi đó, ở trước mặt có một lò luyện đan đã mục nát.
Bốn phía không có ai, ngoại trừ cái cây cùng với con quạ vàng, thì không có sinh mệnh nào khác nữa, không có sinh cơ … thậm chí cũng không có cả tử vong.
Rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi làm cho người ta cảm thấy khủng bố.
Mạnh Hạo ngắm nhìn cái cây này, ngắm nhìn con quạ vàng kia, cũng ngắm
nhìn bộ hài cốt cùng cái lò luyện đan. Nếu không có bộ hài cốt và lò
luyện đan này tồn tại, Mạnh Hạo sẽ cho rằng tất cả nơi này hoàn toàn
không giống với những gì mà Nghiêm Tung đã hình dung.
Trong trầm mặc, thân hình Mạnh Hạo nhoáng lên một cái, bay đến gần bên cái cây đại thụ màu vàng này.
Trong nháy mắt khi hắn tới gần, bỗng nhiên con quạ vàng trên cây đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra một tia kim quang.
Bước chân Mạnh Hạo dừng lại một chút, rồi hạ xuống. Hắn có thể cảm nhận
được, lệnh triệu hồi của mình, là từ chỗ con quạ vàng và cái cây đại thụ màu vàng này.
Con quạ vàng cẩn thận, liếc mắt nhìn Mạnh Hạo một cái, rồi nhắm hai mắt lại, Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu đi đến bên cạnh.