Mạnh Hạo sớm đã nghe nói đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch thường xuyên mời đan sư đi luyện đan. Loại tình huống bình thường này, hầu hết đều
là đệ tử Tử Khí nhất mạch tự chuẩn bị dược thảo, mà mỗi lần luyện đan
còn phải trả linh thạch, vả lại còn phải xem đan sư có muốn hay không.
Về phần Chủ Lô phía trên đan sư thì đã thành đan đạo, tu vi đều là Trúc
Cơ. Ở Tử Vận Tông, loại Chủ Lô đan sư này có gần trăm, địa vị cao quý.
Đệ tử nội môn bình thường căn bản không có tư cách đi mời, chỉ có đệ tử
hạch tâm hay những thế hệ trước của tông môn mới có thể mời bọn họ đi
luyện đan cho mình.
Mà Tử Lô đan sư trong Chủ Lô đã là cấp đại sư, địa vị cao siêu, khó có
thể hình dung. Bất kỳ một ai đều là báu vật của tông môn, lại là đệ tử
ký danh của Đan Quỷ đại sư, nên kẻ có tư cách mời bọn họ luyện đan,
không phải kẻ quyền quý ở tông môn thì không được.
Lệ đan sư mà Bạch Vân Lai nói tất nhiên không phải là Chủ Lô, mà là một
trong gần nghìn đan sư. Tuy là như vậy, nhưng người này có được địa vị
không nhỏ ở trong tông môn. Vả lại đạt tới đan sư rồi, mỗi lần luyện đan cho đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch là đều có tư cách tìm vài dược
đồng để làm trợ thủ.
Mạnh Hạo lập tức đứng dậy, non nửa năm nay, lần đầu hắn gặp được cơ hội
hiếm có như này. Hắn ôm quyền cảm ơn Bạch Vân Lai, rồi hai người ra khỏi sơn cốc. Không lâu sau, trong sơn cốc nơi Đan Đông nhất mạch và Tử Khí
nhất mạch tiếp giáp, hắn thấy nơi đó có một nam tử mặc áo lam tuổi chừng hơn ba mươi, sắc mặt đầy vẻ không kiên nhẫn, đúng là Lệ đan sư.
Ở bên cạnh y còn có một tu sĩ, kẻ này có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, đang cười nói gì đó với Lệ đan sư, thái độ rất khách khí.
Theo Mạnh Hạo và Bạch Vân Lai tới, Mạnh Hạo hơi ngẩn ra, bởi hắn nhận ra tu sĩ bên cạnh Lệ đan sư chính là Lã Tống.
- Thì ra người muốn luyện đan là hắn.
Mạnh Hạo bình tĩnh cùng Bạch Vân Lai bước tới.
- Sao bọn ngươi giờ mới đến!
Lệ đan sư nhíu mày, nhìn thoáng qua Mạnh Hạo và Bạch Vân Lai.
Bạch Vân Lai chạy đến giải thích vài câu, lại nịnh hót vài câu mà không
để lộ ra là mình nịnh hót, sắc mặt vị Lệ đan sư kia mới dịu xuống. Y
vung tay lên, trong sự khách khí của Lã Tống đi ra sơn cốc này. Bốn
người đi qua không biết bao nhiêu sơn cốc, dọc đường đi Mạnh Hạo vẻ mặt
bình tĩnh, nhìn thấy không ít đệ tử Tử Vận Tông.
Những đệ tử không tu đan đạo này khi thấy đám người Mạnh Hạo thì đều tỏ ra khách khí, mỉm cười ôm quyền.
Không lâu sau, Lã Tống dẫn mọi người tới động phủ của gã. Động phủ nằm ở lưng chừng núi, tầm nhìn rất tuyệt. Động phủ không lớn, nhưng được cái
trang trí lịch sự tao nhã. Lúc này ở trong động phủ, Lã Tống ôm quyền
cúi đầu với Lệ đan sư.
- Đa tạ Lệ huynh tương trợ, mẻ đan dược này rất quan trọng với tại hạ.
Nói xong, Lã Tống lấy ra một túi trữ vật đưa cho Lệ đan sư.
- Đâu có, đây là lần đầu tiên Lệ mỗ ra ngoài luyện đan cho người khác
nên không quá thích ứng. Nhưng nếu Lã huynh yêu cầu thì tại hạ cũng
không tiện từ chối.
Lệ đan sư gật đầu, tựa như cười như không liếc Lã Tống một cái, sau đó
nhận lấy túi trữ vật, dùng linh thức quét qua một cái rồi ném cho Bạch
Vân Lai.
Lã Tống hơi xấu hổ, thầm mắng đám đan sư này ai nấy đều lén giở trò, nếu không phải tới tận nơi luyện chế thì có trời mới biết sẽ cắt xén bao
nhiêu lúc luyện đan. Chuyện như vậy ở tông môn xảy ra nhiều rồi, nếu
cuối cùng thành công thì thôi, nhưng không thành công thì chỉ có mình là ấm ức, cũng chẳng cách nào kể ra.
- Nếu không phải đan dược ta cần này tông môn lại không phát, phải tìm người luyện chế, ta còn lâu mới tìm đám đan sư này…
Lã Tống nói thầm, nhưng ngoài mặt thì mỉm cười, lại bái một cái. Thậm
chí với Mạnh Hạo và Bạch Vân Lai, gã cũng không bày cái tư thế ta đây là tu sĩ Trúc Cơ, bởi vì gã hiểu những dược đồng này địa vị tuy không cao, nhưng một khi tấn thăng lên đan sư là có thể một bước lên trời.
Mạnh Hạo sắc mặt bình tĩnh, mà lòng đã đầy ý cười. Nếu hắn hiển lộ dáng
vẻ thật thì Lã Tống chắc chắn sẽ phát cuồng, nhưng nay đứng ở đây, Lã
Tống này còn phải nở nụ cười khách khí với hắn.
Lệ đan sư cười cười, y tất nhiên hiểu được suy nghĩ của Lã Tống, vội ho
một tiếng, lấy lò luyện đan ra rồi dùng tay trái vỗ một cái, lập tức mấy khối linh thạch màu đỏ rực bay ra, rơi xuống mặt đất, mà lò luyện đan
thì đặt trên những linh thạch này. Sắc mặt Lệ đan sư lập tức nghiêm túc
hẳn lên.
- Lúc trước ta đã xem qua đan phương, với trình độ đan đạo của ta thì
chỉ nắm chắc được bốn phần. Ngươi tận mắt nhìn cũng tốt, tránh cho thất
bại rồi lại nghi ngờ ta giấu diếm ngươi.
Lệ đan sư nói xong thì đặt tay trái lên lò luyện đan, một lát sau, lò luyện đan này đỏ sậm toàn thân, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.
- Thất La thảo sáu lá, lấy liền mạch, không thể gẫy.
- Âm Lai hoa bảy cánh, nhị hoa phải dính liền, nếu không đến thì thôi hóa.
- Hồng Hạnh diệp, cần bảy năm bảy tháng bảy ngày, chênh lệch không quá mười ngày.
Lệ đan sư nói, càng lúc càng nhanh, liên tục nói ra hơn mười loại thảo dược khác nhau.
Bạch Vân Lai liền tranh thủ mở túi trữ vật ra, đổ hết dược thảo bên
trong ra rồi lập tức lựa chọn theo yêu cầu. Nhưng gã vừa hoàn thành Âm
Lai hoa xong, Mạnh Hạo tay phải đã thôi hóa Hồng Hạnh diệp, mà tay trái
thì trực tiếp lấy Thất La thảo ra, dựa theo yêu cầu cửa Lệ đan sư đưa
tới.
Lệ đan sư ngẩng đầu liếc Mạnh Hạo một cái, khẽ gật đầu rồi bắt đầu luyện đan. Thi thoảng y lại nói ra yêu cầu về thảo dược. Một lát sau, Bạch
Vân Lai ngẩn người đứng ở đó, cười khổ phát hiện ra rằng Phương Mộc là
trợ thủ của Lệ đan sư, mà chính mình thì đã trở thành trợ thủ của Phương Mộc.
Tất cả những gì cần hầu như đến chỗ Mạnh Hạo là đều hoàn thành trong
giây lát, tốc độ chọn dược thảo chẳng những cực nhanh, mà không hề sơ
sẩy, tất cả đều chính xác rồi, mà khi thôi hóa thì lại như theo ý muốn,
lập tức hoàn thành, tinh chuẩn không thể nghi ngờ.
Ngay cả Lệ đan sư cũng nhìn Mạnh Hạo nhiều lần với ánh mắt kinh ngạc,
thậm chí cũng không còn kiêu căng nữa, mà như đang nhìn người ngang vai
ngang vế.
Mà Lã Tống thì đã sớm ngơ ngẩn, gã thấy mỗi lần Lệ đan sư nói vừa xong thì Mạnh Hạo cũng làm xong. Gã hít sâu một hơi.
- Đám luyện đan toàn là yêu nghiệt…
Đúng lúc này, tiếng nữ tử đột ngột vang lên, truyền vào trong động phủ vốn yên tĩnh này.
- Lã Tống, chuyện ta bảo ngươi tìm hiểu đã có tin tức gì chưa?
Lời này rơi vào tai Mạnh Hạo khiến Mạnh Hạo vốn đang thôi hóa dược thảo thì khựng lại.
Cái khựng này chỉ diễn ra trong giây lát, người ngoài không thể phát
hiện, Mạnh Hạo cũng không đổi sắc mặt mà thuần thục thôi hóa dược thảo
rồi đưa cho Lệ đan sư. Hắn cũng không quay đầu lại nhìn nữ tử tiến vào
động phủ kia.
Nàng này vận y phục trắng toát, tướng mạo đẹp đến mức khiến tất cả nam
tử nhìn thấy đều phải ngưng mắt nhìn, thậm chí cả nữ tử cũng phải si mê
dung nhan nàng.