- Nhất định phải biết rõ người này là Tư Long cấp mấy, không thể làm
việc lỗ mãng. Vừa lúc mượn cuộc tỷ thí của năm đại bộ lạc, để nhìn xem
người này hư thật như thế nào.
Khi Mặc Tử rời đi thì hai mắt chợt lóe lên, trong lòng đã hạ quyết tâm, trong nháy mắt liền đi xa.
Đến nhanh, đi gấp, cảnh tượng này làm cho mọi người ở bốn phía đều sửng sốt.
Mạnh Hạo cũng giật mình một cái, hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu được
nguyên nhân vì sao vị Tư Long cấp bảy – Mặc Tử kia lại trước sau không
đồng nhất như vậy. Mạnh Hạo cười nhạt một tiếng, nhưng hai mắt lại hơi
hơi lóe sáng.
- Rốt cục chờ được đến ngày năm đại bộ lạc cúng bái tổ tiên rồi sao …
Cúng bái tổ tiên cần tiến vào thánh địa Ô Thần, đó cũng chính là địa
điểm ước định tụ họp cùng mấy người khác.
- Nhưng mà đồ đằng mộc của ta đã thu hoạch được, bây giờ có tiến vào
thánh địa này hay không cũng không có liên quan gì nhiều. Vả lại Ô Đạt
bộ này đối với ta cũng không tệ lắm.
Mạnh Hạo trầm ngâm một lát, một lần nữa nhắm mắt lại, tiếp tục đi sâu vào trình tự nghiên cứu đồ đằng mộc trên người hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, trời mới tờ mờ sáng Mạnh Hạo đã tỉnh dậy từ trong nhập định, hắn nhìn thoáng qua đàn yêu đang yên tĩnh. Hơn mười con dị
yêu này giờ phút này đã chia làm ba bộ phận, một bộ phận lấy Đại Mao làm đầu, nhóm Thanh Mộc lang.
Một bộ phận khác là con dơi màu đen cùng đàn Thanh Mộc bức. Về mặt số
lượng tuy đàn Thanh Mộc lang nhiều hơn chúng nó một ít, nhưng trong
Thanh Mộc bức lại có nhiều con cấp bậc cao. Đôi bên không tính là thế
lực ngang nhau, nhưng vẫn có giới hạn rõ ràng, không lai vãng, còn có
chút địch ý.
Bộ phận thứ ba còn lại là Thanh Mộc xà, số lượng của chúng không nhiều
lắm, ở vào khoảng giữa của Thanh Mộc lang và Thanh Mộc bức. Xét về
phương diện thực lực cá thể thì thua xa hai nhóm kia, nên bọn này thuộc
loại cuối cùng, trong ngày thường đối với Đại Mao cùng với Hắc Bức đều
tràn đầy bộ dạng kính sợ.
Ngắm nhìn ba nhóm dị yêu này, sau một lát trầm ngâm, Mạnh Hạo đứng dậy,
nhoáng lên một cái đi ra khỏi sân. Ở phía sau hắn, Đại Mao ngẩng đầu
nhổm dậy đi theo, đàn Thanh Mộc lang đều theo sát ở phía sau. Hai mắt
Hắc Bức chợt lóe lên, nó cũng đồng thời bay vọt lên, mang theo đàn Thanh Mộc bức trên không trung gào thét mà đi.
Cuối cùng mới đến Thanh Mộc xà, một đám dị yêu đi theo Mạnh Hạo, tất cả
dần dần đi về phía sau núi. Dọc theo đường đi, những người của Ô Đạt bộ
phàm là gặp Mạnh Hạo, sau khi nhìn thấy Mạnh Hạo, trên mặt đều lộ ra vẻ
kính sợ, cúi đầu né tránh.
Sau khi ra khỏi Ô Đạt bộ, ở trong nơi bốn phía là núi rừng, Mạnh Hạo
giống như lúc trước, cho bầy dị yêu này tản ra, để chúng nó tự mình kiếm ăn. Còn hắn lại khoanh chân ngồi dưới một cây đại thụ, đả tọa.
Đại Mao không rời đi mà ghé vào bên người Mạnh Hạo, nhìn thì có vẻ như
lười nhác, nhưng trên thực tế trong mắt đã có một chút cảnh giác, lạnh
lùng nhìn khắp bốn phía.
Trong hơn nửa năm Mạnh Hạo đi vào Ô Đạt bộ, hắn thường xuyên mang theo
mấy con Thanh Mộc lang ra ngoài, những lần đó Đại Mao đều không rời khỏi bên người Mạnh Hạo một bước, cho dù là kiếm ăn cũng là do mấy con Thanh Mộc lang khác mang về. Trừ khi Mạnh Hạo yêu cầu, nếu không thì nó rất
ít khi rời đi.
Đến nay cho dù là đàn yêu đã lớn mạnh, nhưng Đại Mao vẫn như thế.
Mạnh Hạo vuốt ve cái đầu Đại Mao một chút, hắn nghĩ tới ngao khuyển, tâm thần chìm vào trong mặt nạ huyết sắc, cảm thụ được ngao khuyển ngủ say, Mạnh Hạo than nhẹ một tiếng.
- Không biết khi nào thì nó mới có thể thức tỉnh.
Mạnh Hạo thu hồi linh thức nhìn núi rừng chung quanh, giờ phút này đã có gió thổi tới, làm cho núi rừng phát ra thanh âm sàn sạt.
Phóng mắt nhìn đi, giống như là ở Nam Vực, nhưng trong cảm giác thì nơi này xa lạ, nơi này không phải là quê hương.
- Sau khi rời đi khỏi Mặc Thổ, có lẽ lực quấy nhiễu Quý gia tìm kiếm của tiên phù đã sớm biến mất. Kế tiếp … ta muốn chuẩn bị thật tốt, Quý gia
có thể tùy thời mà đến.
- Nhưng mà cho dù không có lực lượng tiên phù của Mặc Thổ, thì ở bên
cạnh ta cũng có đầy đủ lực lượng tiên phù, có thể gây nhiều một chút.
Mạnh Hạo đang nhìn bầu trời, trước khi rời khỏi Mặc Thổ trong đáy lòng
hắn đã nghĩ đến mấy vấn đề này. Giờ phút này đã hơn nửa năm trôi qua,
vẫn còn không nhìn thấy người của Quý gia, làm cho Mạnh Hạo lờ mờ đoán
được, tờ giấy tiên phù và cảm ngộ tiên phù mà hắn đạt được, đã có tác
dụng nhất định, ngăn cản các phương tiện tìm kiếm của Quý gia.
- Quý gia.
Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra những tia sáng lạnh lùng.
- Sớm muộn gì cũng có một ngày .... Ta sẽ cường đại, cho Quý gia các ngươi ngưỡng mộ.
Mạnh Hạo hít sâu vào một cái, trong mắt lộ ra vẻ chấp nhất.
Đúng lúc này, tâm thần của Mạnh Hạo bỗng nhiên kích động, hắn quay đầu
nhìn về phía xa xa, bên tai hắn đang có môt thanh âm cao ngạo, lờ mờ từ
phiến rừng này truyền ra phía ngoài.
- Ta bất kể cái con Thiết Ô Xà này có phải là các ngươi phát hiện trước
hay không. Sư phụ ta là Tư Long cấp bảy - Cổ Lạp, các ngươi có dám cùng
ta tranh đoạt không?
Chỗ núi rừng Mạnh Hạo đang ở đó cũng không gần Ô Đạt bộ lắm mà cũng hơi
xa một chút. Nó bị vây ở bên trong núi non vô tận, nếu theo thói quen
của Mạnh Hạo, hắn sẽ dẫn theo đàn yêu dần dần đi đến chỗ sâu ở bên
trong, hôm nay vừa mới đến nơi, còn chưa kịp tiến lên phía trước đã nghe thấy những thanh âm này.
Nếu là những ngày thường, Mạnh Hạo rất ít gặp những người khác, đại đa
số thời điểm đều là ở một mình. Giờ phút này nghe được những câu nói như thế linh thức Mạnh Hạo tản ra, nhìn sang.
Cùng với chỗ Mạnh Hạo đang đứng, cách một khu vực núi rừng không lớn
lắm, có bảy tám người tộc Ô Đạt bộ vẻ mặt tức giận, đang đối diện với ba người vẻ mặt kiêu ngạo, nếu từ trên quần áo mà xem, thì đây là người
của Ô Binh bộ.
Ba người của tộc Ô Binh bộ, trong đó có một thanh niên, bộ dạng tu vi
ước chừng Trúc Cơ sơ kỳ, còn hai người kia tuổi hơi lớn hơn một chút.
Giờ phút này, ba người đó đang lộ ra nụ cười lạnh lùng mang theo vẻ
khinh miệt, nhìn về phía những người của Ô Đạt bộ.
Trong đám người Ô Đạt bộ này rõ ràng có Ô Trần cùng với Ô Linh, Ô Hải
cũng ở trong đó, còn mấy người khác Mạnh Hạo cũng đều quen mặt. Bọn họ
đều là đám người nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi của Ô Đạt bộ.
Ở bên cạnh của bọn họ đều có dị yêu, giờ phút này những dị yêu này đều
lộ ra những tia sáng hung dữ, gắt gao nhìn chằm chằm về phía ba người Ô
Binh bộ.
Ở giữa đôi bên có một cái lưới lóe lên u quang, lúc này trong lưới có
một con rắn nhỏ toàn thân màu đen thui. Con rắn này nằm trong lưới, vẫn
hôn mê không nhúc nhích.
- Con Thiết Ô xà này là do chúng ta phát hiện ra, hơn nữa chúng ta đã bỏ ra một số đại giới mới có thể bắt được nó. Các ngươi dựa vào cái gì mà
cướp đoạt!
Ô Linh cắn răng mở miệng, lớn tiếng nói.