Ngã Dục Phong Thiên

Chương 626: Chương 626: Sư tôn ta là Cổ Lạp. (2)




Người thanh niên tộc Ô Binh bộ kia cười lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn đến bảy tám người tộc Ô Đạt bộ, gã trực tiếp đi đến chỗ cái lưới đen, tay phải nâng lên một trảo, đang muốn cầm lấy cái lưới đen này thì thấy Ô Linh cắn răng một cái, tay phải nâng lên, bấm tay niệm thần chú. Một con Thanh Mộc lang bên người nàng lập tức mạnh mẽ lao ra, cùng lúc đó ở trên người Ô Linh, ánh sáng đồ đằng bỗng nhiên chớp động.

Nhưng ngay trong nháy mắt này, trong ánh mắt người thanh niên Ô Binh bộ kia lộ ra vẻ khinh miệt, tay trái vung lên một cái, một cái thi thể sói toàn thân tối đen, còn có chút hư thối bỗng nhiên huyễn hóa đi ra. Nó vừa mới xuất hiện liền ngửa mặt lên trời gầm nhẹ, lao thẳng đến chỗ Ô Linh.

Mọi người tộc Ô Đạt bộ đều biến sắc, tất cả mọi người đều nhất tề ra tay. Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, bảy tám người tộc Ô Đạt bộ tất cả đều đồng loạt phun ra máu tươi, rút lui về phía sau.

- Dị yêu cấp sáu.

Ô Hải chua sót cất tiếng nói.

Sắc mặt Ô Trần tái nhợt, ánh mắt Ô Linh lộ ra sự từng trài, nhưng mấy người bọn họ cũng chỉ có thể trầm mặc. Cái thi thể sói toàn thân hư thối kia giờ phút này, đang lạnh lùng âm hiểm nhìn bọn họ.

- Ô Binh bộ ta cùng với Ô Đạt bộ các ngươi vốn là đồng nguyên, nếu không có lý do đó, hôm nay các ngươi trêu chọc ta cũng không một ai có thể sống sót mà rời đi.

Thanh niên kia ngạo nghễ cất tiếng nói, sau khi khinh miệt nhìn thoáng qua đám người Ô Linh, một tay cầm lấy lưới đen, xoay người đang muốn dẫn hai người kia rời đi. Bỗng nhiên gã quay mạnh đầu lại, liếc mắt nhìn thấy ở một bên, trong rừng sâu, Ngũ Mao giờ phút này gục ở đó, giống như đang xem náo nhiệt.

Tính cách Ngũ Mao rất náo nhiệt, đối với rất nhiều chuyện nó đều có được cái tâm hiếu kỳ rất sâu. Ví dụ như lúc này, khi nó đi qua chỗ này thì nó đã bị cái thi thể sói toàn thân hư thối kia hấp dẫn, không khỏi mở to mắt mà ngắm nhìn.

- Hả?

Người thanh niên kia ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Ngũ Mao, trong ánh mắt lập tức lộ ra ý kinh ngạc vui mừng.

- Đây là … một con sói không tầm thường. Vậy mà lại có thể nhìn thấy một con Thanh Mộc lang như vậy ở chỗ này. Nếu bắt được con Thanh Mộc lang này hiến cho sư tôn, sư tôn chắc chắn sẽ rất cao hứng.

Gã thanh niên cười ha hả. Giờ phút này, hai người bên cạnh gã sau khi thấy được Ngũ Mao, cũng đều lộ ra vẻ vui mừng

Hiển nhiên là thân hình không nhỏ, cùng với bộ dạng thần võ của Ngũ Mao, làm cho bọn họ liếc mắt liền nhìn thấy không tầm thường.

- Ngũ Mao.

Ô Trần giờ phút này sau một chút sửng sốt nhất thời cũng nhìn thấy và nhận ra Ngũ Mao, cùng lúc đó trong lòng gã cảm thấy mừng như điên, lập tức quay đầu nhìn khắp mọi nơi. Tuy không thu hoạch được gì, nhưng có thể nhìn thấy Ngũ Mao, trong lòng Ô Trần cũng lập tức bình tĩnh trở lại.

Sắc mặt Ô Hải cũng vui vẻ, duy chỉ có Ô Linh thì lại có vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Giờ phút này mấy người Ô Đạt bộ cũng đều đã nhìn thấy Ngũ Mao. Sau khi nhận ra, cả một đám đều cảm thấy kinh ngạc lẫn vui mừng.

Nghe bọn họ gọi đến tên của mình, Ngũ Mao kinh ngạc quay đầu nhìn bọn họ vài lần, sau đó nó lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục mang theo vẻ tò mò, nhìn về phía cái thi thể sói cũng đang ngóng nhìn nó kia.

Trên mặt gã thanh niên lộ ra nụ cười đến hở cả răng, gã không thèm để ý chút nào đến vẻ mặt của người Ô Đạt bộ, khi nhận ra con Thanh Mộc lang này. Trong mắt gã, chỉ cần là vật bản thân nhìn trúng, hơn nữa còn là vật muốn hiến cho sư tôn, như vậy toàn bộ người Ô Binh bộ sẽ đồng ý. Thậm chí phóng mắt nhìn đến vài bộ lạc khác, người có thể tranh giành cùng với sư tôn, cũng chỉ có đến mấy người mà thôi.

- Bắt con sói này lại cho ta...Phải bắt sống.

Lời người thanh niên này vửa nói ra, hai người bên cạnh gã lập tức mạnh mẽ lao ra. Cùng lúc đó cái thi thể sói hư thối kia, trong nháy mắt cũng gào thét mà lao thẳng đến phía Ngũ Mao.

Hơn nữa khi hai người tu sĩ kia lao ra, thì ánh sáng đồ đằng trên toàn thân họ lập lánh, hóa thành một mảnh lưới lớn, bao phủ hướng về phía Ngũ Mao.

Hai mắt Ngũ Mao chớp động lên ánh sáng lạnh lẽo, thân mình trong khoảnh khắc nhoáng lên, tốc độ trực tiếp bùng nổ trong nháy mắt. Nó trực tiếp lao ra, hướng về phía thanh niên kia cắn một miếng, tốc độ của nó cực nhanh, khiến cho người thanh niên này căn bản là phản ứng không kịp nữa, trong phút chốc Ngũ Mao đã xuất hiện ở ngay trước mặt gã. Khi Ngũ Mao sắp sửa cắn xuống một miếng, thì trên người thanh niên này bỗng nhiên phát ra một luồng ánh sáng màu đen.

Luồng ánh sáng màu đen này mạnh mẽ khuếch tán ra, sau khi đụng chạm đến Ngũ Mao, thì Ngũ Mao kêu lên một tiếng thảm thiết, toàn thân lập tức toát ra khí đen, rất nhanh lui về phía sau. Nhưng khi nó lui về phía sau thì đồng thời cái thi thể sói thi hư thối kia, mang theo ánh mắt âm trầm, trong nháy mắt cũng đã tới gần, mở ra một cái mồm to dày đặc răng nanh, cắn thẳng về phía Ngũ Mao.

Đúng lúc này, một tiếng gầm nhẹ từ trong núi rừng truyền ra, một luồng ánh sáng xanh trong khoảnh khắc đã tới gần, trực tiếp đánh vào cái thi thể sói hư thối kia. Cái sói thi này toàn thân chấn động, giống như diều đứt dây lập tức bị bắn tung lên. Thân thể Tứ Mao trong nháy mắt xuất hiện ở bên cạnh Ngũ Mao, hướng về phía ba người Ô Binh bộ, lộ ra những chiếc răng nanh sắc bén, phát ra tiếng gầm nhẹ.

- Ha ha ha, lại có tận hai con, nếu đem bọn nó hiến cho sư tôn, chắc chắn sư tôn sẽ rất vui mừng.

Người thanh niên âm thầm kinh hãi mà cười. Trong nháy mắt vừa mới rồi kia, gã căn bản cũng không kịp phản ứng, nếu không phải là sư tôn cho gã đồ đằng hộ thân, sợ là trong một nháy mắt kia, bản thân gã đã phải đầu thân ở hai nơi rồi. Trong giọng nói của gã, trong mắt của gã, hàn quang chợt lóe lên, trong lòng càng thêm thèm muốn Ngũ Mao.

Tay phải gã vung ra phía trước, một cái thủ hoàn màu đen lập tức bay ra, , cái thủ hoàn này phịch một tiếng vỡ vụn ra ở giữa không trung, hóa thành một trận lốc xoáy. Trong vùng lốc xoáy, từng tiếng gào thét trầm thấp truyền ra, trong nháy mắt xuất hiện từng chùm ánh sáng màu đen, ngay sau đó ở xung quanh gã, đã xuất hiện đến hơn hai mươi cái thi thể sói toàn thân hư thối.

- Lên đi cho ta, mặc kệ là chết hay sống, chỉ có hai cái thi thể Thanh Mộc lang này, có nghiền nát cũng không có gì nhiều lắm.

Trong ánh mắt gã thanh niên lộ ra một vẻ tàn nhẫn.

Trong khoảnh khắc chúng nó xuất hiện, một luồng tanh tưởi hư thối trong nháy mắt khuếch trương tản ra, làm cho cả núi rừng, mặt đất trong nháy mắt cũng trở nên tối đen héo rũ. Bảy tám người Ô Đạt bộ sắc mặt đều đại biến.

- Tứ Mao, Ngũ Mao các ngươi chạy mau.

Ô Trần trong lòng lo lắng hơn, lập tức la lớn.

- Muốn chết.

Gã thanh niên cười lạnh, tay phải chỉ ra một ngón, lập tức có bốn con sói thi mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn chằm chằm đám người Ô Trần. Trong khoảnh khắc, chúng nó hóa thành những tia sáng đen, lao thẳng đến chỗ bảy tám người Ô Đạt bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.