Đám sói thi còn lại thì lại đem theo vẻ hung tàn, điên cuồng lao về phía Tứ Mao và Ngũ Mao.
Mạnh Hạo nhíu mày nhìn cảnh tượng này, sau khi hừ lạnh một tiếng, Đại
Mao bên dưới người hắn mạnh mẽ ngẩng đầu, ngửa mặt lên trởi phát ra một
tiếng gầm nhẹ. Tiếng tru đồng loạt vang lên, lập tức ầm vang, chấn động
núi rừng. Cùng lúc đó, ở bốn phía xung quanh, Nhị Mao, Tam Mao, còn có
cả đàn Thanh Mộc lang đều ở đây, trong nháy mắt đều mạnh mẽ lao ra, từ
các phương hướng khác nhau, lao thẳng tới nơi Tứ Mao, Ngũ Mao.
Tốc độ cực nhanh, cảnh tượng đó ở trong mắt gã thanh niên kia cùng tộc
nhân Ô Đạt bộ cũng chỉ là trong nháy mắt, chung quanh núi rừng từng
luồng ánh sáng xanh trong nháy mắt lao ra, liền hóa thành hơn hai mươi
con Thanh Mộc lang. Mỗi một con Thanh Mộc lang này đều cực kỳ bất phàm,
có chút thần võ, nhất là hai con trong đó thân cao gần ba trượng, toàn
thân ánh sáng xanh lóng lánh, hai mắt lộ ra vẻ hung tàn lạnh lẽo, trong
khoảnh khắc đã bao vây khu vực này.
Điều khiến cho sắc mặt gã thanh niên này đại biến là, đám sói thi màu
đen hư thối đang ở giữa không trung cũng đột nhiên dừng lại, cảm nhận
được cảm giác nguy cơ nhìn quanh bốn phía.
- Nhị Mao, Tam Mao.
Ô Trần mừng rỡ, kích động cất tiếng gọi.
Người thanh niên Ô Binh bộ sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, hai tộc nhân bên cạnh gã vẻ mặt cũng đều biến hóa, bọn họ đều nhìn về phía những con
Thanh Mộc lang đang tiến đến kia.
- Không nghĩ tới lần này lại có thể có vận khí tốt như thế này, ở đây có nhiều Thanh Mộc lang không tồi, nếu hiến cho sư tôn thì vị trí của ta ở trong lòng sư tôn nhất định sẽ vượt qua nhị sư huynh, cùng với đại sư
huynh rồi.
Gã thanh niên kia sắc mặt biến hóa, sau đó lại cười ha hả.
Nhưng ngay sau khi tiếng cười của gã thanh niên này vừa truyền ra, đột
nhiên một tiếng gào thét kinh thiên động địa mạnh mẽ từ trong núi rừng
truyền ra, quanh quẩn ở tám phương trời cao. Chỉ là một tiếng gào thét
này, còn mang theo một loại khí thế kiêu ngạo, cười nhạo núi rừng, khiến cho thân thể tất cả dị yêu ở nơi đây đều run lên, ngay cả tu sĩ Ô Đạt
bộ và Ô Binh bộ, cũng đều chấn động tâm thần mãnh liệt.
Cùng lúc đó, một luồng ánh sáng trắng trong một chớp mắt lao ra, tốc độ
cực nhanh, chỉ có thể nhìn thấy một đường ánh sáng bạc lóng lánh. Trong
chớp mắt khi luồng ánh sáng trắng này đi qua, có bảy tám con sói thi bị
nó đụng chạm nổ vang, khi tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra, thì
mấy con sói thi nhất thời bị nổ tung hủy diệt. Trong một mảnh sương mù
đen hư thối khuếch tán, luồng ánh sáng trắng kinh thiên động địa này ở
giữa không trung, hóa thành một con sói màu trắng, mang theo một vẻ tư
thái cao quý, từ trên cao nhìn xuống mặt đất.
Con sói màu trắng này cũng không phải là lớn lắm, thậm chí còn có một
chút gầy yếu. Nhưng khi nó xuất hiện, tất cả các con Thanh Mộc lang bốn
phía, toàn bộ đều nằm sấp xuông, lộ ra một vẻ thần phục.
Con sói trắng kia ngẩng mặt lên trời, phát ra một tiếng sói tru, theo
tiếng huýt gió của nó, tất cả các con Thanh Mộc lang khác cũng đều cất
lên tiếng sói tru. Trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả tiếng huýt
gió của cả bầy sói dung hợp cùng một chỗ, kinh thiên động địa, ầm ầm
oanh động tám phương. Thậm chí làm cho cả vùng núi rừng đều run lên, đám sói thi này thân thể cũng đều run lên, trong ánh mắt vô thần, dường như cũng lộ ra một chút kính sợ cùng thần phục.
- Bạch lang Vương.
Giờ phút này, toàn bộ tu sĩ chứng kiến cảnh này, đầu óc nháy mắt nổ tung, tất cả đều hiện lên một tên gọi.
Bạch lang Vương!
Sắc mặt gã thanh niên biến hóa, hơi thở dồn dập, thân thể gã lui lại vài bước nhìn con Bạch lang Vương giữa không trung. Trong mắt của gã liền
lộ ra vẻ tham lam trước nay chưa từng có.
- Bạch lang Vương, nơi đây lại có cả Bạch lang Vương, nếu sư tôn biết
được việc này chắc chắn sẽ vui sướng đến cực điểm. Mặc kệ Bạch lang
Vương này trước đây thuộc về ai, từ giờ trở đi nó phải thuộc về ta.
Gã thanh niên ngửa mặt lên trời rống to, tay phải nhấc lên, trong tay gã xuất hiên một miếng ngọc giản, bị gã nắm chặt lấy, dùng tốc độ nhanh
nhất, đem việc nơi đây thông tri tới sư tôn Cổ Lạp của gã.
Linh thức Mạnh Hạo thấy cảnh tượng như vậy, hừ lạnh một tiếng, trực tiếp cất bước đi thẳng về phía trước.
Ở trong khoảnh khắc miếng ngọc giản bị gã thanh niên bóp nát, trong một
mảnh sơn mạch cách khu vực này một chút, có hai ngọn núi dường như muốn
xông thẳng lên trời, sừng sững cả vùng đất. Ở xa nhìn lại, giống như hai thanh pháp binh sắc bén, cảm giác chấn nhiếp đánh sâu vào cảm quan của
mọi người.
Mỗi khi đến giữa trưa, khi dương khí nồng đậm nhất, thì hai ngọn núi này sẽ phát ra những tia sáng màu bạc. Những tia sáng này giống như thể
khai thiên tích địa, vờn quanh bốn phía, tạo ra từng trận sóng gợn quanh quẩn.
Nơi này chính là Ô Binh bộ trong năm đại bộ lạc Ô Thần.
Giờ này khắc này, tại trong ngọn núi thứ hai của Ô Binh bộ, ở một vách
núi có một tảng đá xanh, đang có bảy tám người Ô Binh bộ mỉm cười, mang
theo vẻ cung kính nhìn về phía một nam tử trung niên đang đứng ở chính
giữa, vui vẻ chuyện trò.
Người nam tử trung niên này toàn thân mặc hắc bào, tướng mạo cũng không
tầm thường, trong hai mắt như có ẩn chứa tinh thần, nếu cẩn thận nhìn
thì đều cảm nhận được sự sắc bén trong đôi mắt đó, khiến cho y giống như là nắng gắt, bất tri bất giác trở thành người được mọi người chú ý.
- … Phương pháp của Tư Long vốn là như thế, nếu muốn làm cho đạo Tư Long của bản thân có thể trường tồn, vả lại tất cả các phương diện đều tinh
tiến, như vậy không có gì hơn là xuất phát từ huyết nhục bản thân, tìm
kiếm đáp án trên cốt cách cùng với huyết mạch.
Cổ Lạp thản nhiên cất tiếng nói, nụ cười hiện lên ở trên nét mặt, nhưng
lại không làm cho người ta có cảm giác xuân phong phơi phới, ngược lại
nó lại có một loại kiêu ngạo cao cao tại thượng, Chỉ là ở sâu trong mắt
của y, cất giấu một tia cảm khái.
Những tộc nhân Ô Binh bộ ở bốn phía, phần lớn đều là những người nổi bật trong bộ lạc, tu vi đều là Kết Đan, giờ phút này cả đám đều như đang
tập trung suy nghĩ.
- Cổ đại sư không hổ là Tư Long cấp bảy, những lời nói này chúng ta đều
là lần đầu tiên được nghe, nhưng cẩn thận ngẫm lại, thì cực kỳ có lý.
- Đúng vậy xem ra Cổ đại sư đã tìm ra đạo Tư Long chân chính của bản
thân, tương lai liền trở thành bất khả hạn lượng. Khi đó phóng mắt khắp
năm bộ của Ô Thần, có thể ở trên bí pháp Tư Long, cùng Cổ đại sư quyết
tranh hơn thua, chỉ sợ là vô cùng hiếm có.
Những lời này đều có ý tôn cao người nam tử trung niên đó, mà đây chính
là Cổ Lạp sau khi bị truyền tống đưa đến khu vực này, đã mất đi liên hệ
với Mạnh Hạo. Lúc trước khi Mạnh Hạo cùng với mấy lão quái Nguyên Anh
khác thương nghị việc có liên quan đến năm bộ Ô Thần, thì Cổ Lạp bị Mạnh Hạo chụp hôn mê bất tỉnh, không biết việc đó. Việc duy nhất y còn biết
đó chính lả, bản thân sau khi tỉnh dậy, vậy mà lại về tới Tây Mạc.