Chu Chu phát hiện không ổn đang định ra tay thì Đạo Quân Cố Vãn lại đi trước một bước giữ chặt cánh tay nàng khẽ lắc đầu.
Trong lòng Chu Chu hiểu rõ, hôm nay Đại trưởng lão quyết tâm muốn áp
chế bọn họ, nếu không thể làm giảm cơn tức của Đại Trưởng Lão thì sau
này còn không biết có bao nhiêu phiền toái đang chờ bọn họ đây.
Quan trọng nhất là, sau lưng bọn họ còn có phái Thánh Trí! Nếu như
rước lấy cơn giận lôi đình của Đại trưởng lão thì huỷ diệt phái Thái Trí đối với lão chỉ là một việc dễ như trở bàn tay.
Chuyện nghiêm trọng như vậy thì bọn họ không thể liều lĩnh!
Cũng may Chu Chu biết được, dù Đại trưởng lão tức giận thế nào thì
cũng tuyệt đối không hề có ý định muốn giết chết Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc, cho nên nàng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chờ Đại trưởng lão cảm
thấy hết giận rồi hãy nói.
Thực lực không bằng người, cũng chỉ đành như thế .
Từng đợt sóng băng hàn như vô tận không ngừng đánh thẳng vào hai
người Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc, bọn họ cảm thấy như đang ở trong động
có gió lớn và vô số đá ngầm nho nhỏ, chỉ sợ sau một khắc sẽ bị chôn vùi
trong sóng lớn nhưng khi thủy triều thối lui thì bọn họ vẫn đứng thẳng
tại chỗ như cũ.
Cứ như vậy hết thời gian một chung trà, đến cả Đạo Quân Giáp Hoả cũng không nhịn được mà muốn bội phục hai người trẻ tuổi này, áp lực khổng
lồ như vậy, cho dù là Đạo Quân Cố Vãn, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cũng không thể hoàn toàn chống cự được, vậy mà bọn họ lại có thể liên thủ với nhau chống cự được đến giờ, quả thực có thể xem như là kỳ tích.
Đại trưởng lão cũng âm thầm gật đầu, Chỉ là điểm mấu chốt lão muốn
hôm nay không phải là khảo nghiệm bọn họ, mà chính là lập uy, nếu ngay
lúc này cứ dây dưa kéo dài, cuối cùng mới áp đảo bọn hắn thì hiệu quả uy hiếp sẽ không đủ mạnh.
Cho nên lão quyết định thật nhanh chợt thúc đẩy uy áp, đem uy lực
công kích đối với hai người tăng lên gấp mười lần, Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc đồng thời hộc máu, đều ngã ngồi trên mặt đất.
Đại trưởng lão thu liễm hơi thở bản thân, lạnh nhạt nói: “Mùi vị như thế nào?”
Doãn Tử Chương vốn muốn nói, lại bị Cơ U Cốc dùng ánh mắt ngăn lại.
Quả thật thực lực của bọn họ không bằng người, không cần thiết vì một
chút tranh luận mà tự mình chuốc lấy cực khổ. Nhất là, nhất cử nhất động của bọn họ ở chỗ này đều đại biểu cho thái độ của toàn bộ phái Thánh
Trí.
Nếu như phái Thánh Trí và Tam đại tông môn nảy sinh xung đột, lại
không thể gia nhập vào Đan Quốc, vậy sẽ dễ dàng sẽ trở thành vật hy sinh đầu tiên khi hai bên giao tranh.
Doãn Tử Chương hiểu được lợi và hại, mím môi không nói.
“Các ngươi đều đi đi, riêng ngươi đi cùng Bổn hoàng .” Đại trưởng lão uy phong sai khiến, chỉ vào Doãn Tử Chương liền đứng lên đi thẳng ra
ngoài điện.
Doãn Tử Chương nuốt mấy viên đan dược. Từ từ đứng lên, hướng Chu Chu
và Cơ U Cốc khoát tay nói: “Không có việc gì, hai người đi về trước đi.” Vừa nói liền đi theo hướng của Đại trưởng lão.
Đạo Quân Cố Vãn cười nói với Chu Chu: “Tiểu cô nương không cần lo lắng, không phải là chuyện xấu.”
Chu Chu nhìn bóng lưng càng lúc càng xa của Doãn Tử Chương, yên lặng
gật đầu không nói lời nào. Nàng không lo lắng về sự tính mạng của Doãn
Tử Chương, chuyện mà nàng tương đối lo chính là Đại trưởng lão sẽ dùng
bí mật của nàng để uy hiếp Doãn Tử Chương.
Nàng không muốn A Chương bởi vì nàng mà bị một chút ủy khuất nào .
Đại trưởng lão không nói một lời mang theo Doãn Tử Chương từ từ đi về phía trước trên hành lang cung điện không một bóng người. Doãn Tử
Chương ở phía sau nhìn bước chân của lão, dường như có một loại quy luật vận động thần kỳ, hô ứng trời đất tự nhiên, mỗi một bước đều rơi vào
một vị trí xảo diệu vô cùng thích hợp, không nhanh không chậm, chân
nguyên trong cơ thể phảng phất như bị cái loại vận động đặc biệt này hấp dẫn. Cả người dường như đã dung hợp vào trong cảnh vật xung quanh, hóa
thành cơn gió, hóa thành ánh mặt trời, hóa thành hư vô. . . . . .
Thái giám và cung nữ chịu trách nhiệm vảy nước quét dọn hai bên hành
lang dường như cũng bị lạc trong vận động quy luật thần kỳ này, thậm chí không hề phát hiện vị hoàng đế chí cao vô thượng của bọn họ vừa từng
bước đi qua.
Bước chân của Doãn Tử Chương không tự chủ cũng hoàn toàn trở nên
giống Đại trưởng lão, khoản cách của hai người cách nhau bảy tám thước , nhưng phảng phất giống như đã hòa hợp thành một.
Doãn Tử Chương không biết đến mình đã đi bao lâu, thậm chí không nhớ
rõ mình đã đi qua những đâu, cho khi lão giả phía trước bỗng nhiên dừng
bước nói: “Đến rồi .”
Hắn mới giật mình sửng sốt một lúc mới phục hồi lại tinh thần, nhưng
khi hắn nhìn rõ cảnh tượng trước mắt. Hắn đã không biết nên hình dung
tâm tình của mình như thế nào.
Trước mặt một vòng hàng rào thấp bé, từng đám hoa dại không biết tên
dưới hàng rào chập chờn đón gió, sau hàng rào là một tiểu viện nhỏ phủ
đầy cỏ xanh, những con gà mái mang theo đàn gà con nhàn nhã dạo bước
trên thảm cỏ, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu khanh khách. Trên khung đỡ
đơn giản bằng trúc phủ một cái chăn mỏng.
Bên cạnh khung trúc, cách đó không xa còn có một cái giếng nước, bên
cạch giếng nước có để hai cái vạc cao bằng nửa thân người và ở đó có
bóng một con chó màu vàng đang lười biếng nằm rạp trên mặt đất ngoe
nguẩy cái đuôi.
Trong sân có một gian nhỏ mái ngói màu tro nhỏ đơn sơ, dưới mái hiên có treo ba năm sợi gia vị khô.
Bức màn vải hoa dệt thủ công phập phồng tung bay trong gió. Phía bên
phải sân nhỏ có hồ cá nhỏ sóng nước lăn tăn, có thể nhìn thấy cá mập mập thi thoảng nhảy lên mang theo bọt nước.
Doãn Tử Chương ngơ ngác nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, sóng mũi ê ẩm. Thiếu chút đã rơi lệ tại chỗ.
Cái cảnh tượng này hắn nhìn thấy trong mộng vô số lần, đây đều là
cảnh đẹp mà lúc nhỏ hắn đã trải qua, hầu như đã phát sinh trong cảnh
tượng như vậy.
Hắn giống như nhìn thấy bản thân mình lúc hai ba tuổi đang chạy giỡn
nô đùa trong viện, không để ý hình tượng nghịch đến mức khiến gà bay chó sủa rồi cười vô cùng vui vẻ , tiếp đó vui quá hóa buồn, đụng đầu vào
khung trúc khiến cho cái chăn mẫu thân đã giặt sạch rơi xuống đất.
Sau đó mẫu thân nghe được tiếng vang, đi ra ngoài liền nhìn thấy hắn
ôm đầu mếu máo bộ dạng muốn khóc, vừa tức giận lại vừa buồn cười, xách
hắn lên muốn đánh cái mông của hắn.
Lúc này phụ thân liền lập tức xuất hiện cứu hắn, sau đó cắt đất đền
tiền hứa hẹn sẽ đi đem chăn giặt sạch một lần nữa thay nhi tử chuộc tội.
Doãn Tử Chương si ngốc đứng ở tại chỗ, trong tai phảng phất nghe thấy tiếng cười sang sảng của phụ thân, mẫu thân ôn nhu hờn dỗi, nhưng rất
nhanh hết thảy liền tiêu tán trong gió, cảnh vật trước mắt vẫn như cũ,
chỉ có hắn đã trưởng thành, đờ đẫn không nói không rằng gì với Đại
trưởng lão, phụ mẫu của hắn đã mất.
Doãn Tử Chương tiến lên hai bước, nhẹ nhàng đưa tay ấn lên cửa gỗ thấp bé giữa hàng rào. . . . . .
gỗ hoa văn thô giáp chân thật như vậy, hết thảy trước mắt không phải
là ảo giác! Doãn Tử Chương cả kinh, hoàn toàn trở lại trên thực tế .
Cảnh tượng này tuyệt đối không thể xuất hiện ở trong hoàng cung Vũ Quốc vô cùng tráng lệ.
Nhà chân chính chỉ thuộc về cả nhà ba người bọn họ, rất xa tại biên
thùy phía Tây Nam, nhiều năm trước hắn đã trở về nhìn qua, tất cả đã sớm bị san thành bình địa, tại sao lại tái hiện ở cái địa phương này?
Hắn từ từ đem ánh mắt dời về phía Đại trưởng lão, chờ đáp án của lão.
Đại trưởng lão chỉ nói: “Ngộ tính của ngươi rất tốt, chỉ trong chốc
lát đã có thể lĩnh ngộ được phương pháp tu luyện của ta, tu luyện cũng
không chỉ ngồi xuống bế quan, mỗi một hơi thở, từng cử động, từng tiếng
nói, một cái nhất tay, nhất chân cũng có thể dung hợp vào đạo lý tự
nhiên của Thiên Địa Huyền Cơ.”
Lão nhận thấy ngộ tính của Doãn Tử Chương không thể dùng từ rất tốt
để hình dung, quả thực chính là nghịch thiên! Lão cũng từng truyền thụ
phương pháp bộ hành này cho những đệ tử khác Chiêu Thái tông, nhưng cho
dù là thiên phú cao như Lâm Chấn Kim, phụ thân của Doãn Tử Chương cũng
phải mất ba ngày mới có thể hoàn toàn hiểu rõ, Doãn Tử Chương này chỉ
trong một khắc đã có thể lĩnh ngộ được bảy tám phần
Nếu như bình thường, một người cuồng tu luyện như Doãn Tử Chương có
thể được được tu sĩ Đại Thừa kỳ chỉ điểm, nhất định sẽ chăm chú ghi nhớ rồi nghiền ngẫm, nhưng là bây giờ, tâm tư của hắn hoàn toàn không hề
đặt ở đây.
Đại trưởng lão thấy hắn không tập trung, lòng vốn vui mừng cũng lạnh
đi mấy phần, tiểu tử này tư chất lẫn ngộ tính đều tốt, nhưng hai cha con đều là một loại đức hạnh, cố chấp quyến luyến những đồ vật không một
chút giá trị.
“Ngươi thu liễm hơi thở chờ trong chốc lát, sau khi thấy sẽ hiểu được mọi chuyện.” Đại trưởng lão ném những lời này rồi phẩy tay áo xoay
người bỏ đi.