Đạo Quân Cố Vãn mang theo Doãn Tử Chương cùng với đám người Tiển Minh Xương đi thẳng vào hoàng cung Vũ quốc, Doãn Tử Chương, Cơ U Cốc là lần
đầu tiên đối mặt tu sĩ Đại Thừa, bất kể trong lòng đối với người nọ có ý nghĩ gì, cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương.
Tiển Minh Xương và Bạch Tài Giai cũng không khá hơn chút nào, bọn họ
thường ngày căn bản không có cơ hội bái kiến “Thần” trong lòng các tu sĩ Chiêu Thái tông thậm chí là Vũ quốc, thậm chí cả đại lục Tấn Tiềm. Bọn
hắn biết nhiều về lão tổ tông nói một không hai này hơn bọn Doãn Tử
Chương nhiều, cho nên càng vừa kính lại vừa sợ.
Từ lúc đi vào hoàng cung,Tiển Minh Xương liền thu liễm hơi thở cuồng
bạo mà biểu hiện ra sự thận trọng và khiêm tốn, không giống tu sĩ mấy
trăm tuổi mà giống như một một đứa con nít . Bạch Tài Giai so với hắn
thì ngược lại trấn định hơn một chút.
Chu Chu chẳng những đã từng ra mắt Đại trưởng lão, còn thiếu chút nữa đánh nhau với lão, sau này lại cùng liên thủ đánh lui Diễm Thí Thiên,
cho nên tâm tính bình tĩnh nhất. Nàng biết Đại trưởng lão bỗng nhiên
muốn gặp bọn họ, hơn phân nữa là đã có ý định ngả bài rồi.
Đại trưởng lão không hề giống hoàng đế có nhiều quy củ như vậy, cơ hồ là bọn họ không hề gặp bất cứ trở ngại nào, một mạch đi thẳng vào đại
điện.
Đại trưởng lão ngồi ở ghế rồng trên cao, lão cũng không có cố ý
buông thả uy áp, nhưng trừ Chu Chu và Đạo Quân Cố Vãn tương đối khá hơn
chút, những người khác đều cảm thấy trong lòng rung động, không tự chủ
mà có cảm giác bản thân thật nhỏ bé và yếu ớt, chỉ cần đối phương vươn
ra một ngón tay là đã có thể khiến bọn họ biến mất khỏi nơi này.
Doãn Tử Chương cắn chặc hàm răng đứng thẳng tắp, không chút né tránh, hắn vẫn còn quá yếu, cho dù hắn biết trong cả đám, hắn tấn cảnh nhanh
nhất nhưng đối với nhân vật chân chính đứng trên đỉnh cao thì vẫn còn
kém vô cùng xa.
Nhưng mà hắn cũng không nản chí . Mấy năm trước hắn còn là một tu sĩ
Luyện Khí kỳ, hôm nay hắn đã đường đường chính chính là một Kết Đan hậu
kỳ, đợi một thời gian. Hắn nhất định cũng có thể trở nên cường đại như
lão giả ngồi trên ngai rồng, thậm chí còn vượt xa lão!
Nói Đại trưởng lão là lão giả thật ra thì cũng không thỏa đáng, mặc
dù tuổi thọ của hắn đã hơn một ngàn . Râu tóc bạc trắng, nhưng mặt mũi
cùng khí chất lại hoàn toàn giống như nam tử đang ở độ tuổi ba mươi. Hai mắt lấp lánh hữu thần, nhìn xuyên thấu mọi chuyện, phảng phất như tất
cả đều nằm trong lòng bàn tay của lão.
Doãn Tử chương đang nhìn lão, lão cũng đồng dạng cẩn thận đánh giá
Doãn Tử Chương, đây là lần đầu tiên lão tận mắt đánh giá cháu trai vô
cùng xuất sắc ở khoản cách gần như vậy, trên người hắn có tản mát khí
Băng quen thuộc , Đại trưởng lão đã nghe Đạo Quân Cố Vãn nói. Tư chất
của Doãn Tử Chương gần như cấp 10, linh căn thuần khiết so với lão năm
đó còn muốn xuất sắc hơn mấy phần.
Tư chất chỉ là trụ cột để tu luyện, quan trọng nhất vẫn là phẩm tính
kiên nghị của Doãn Tử Chương, từ cách hắn làm việc nói lên hắn có một
loại dũng khí và nhuệ khí mà khó có tu sĩ nào sánh bằng, vô luận đối mặt với cường địch như thế nào cũng không hề e sợ, tĩnh táo ứng đối, thời
điểm nên tàn nhẫn tuyệt đối sẽ không nương tay, chẳng những tàn nhẫn đối với địch nhân cũng có thể tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Một mần non tốt như vậy lại còn có dòng máu của Lâm Thị ! Đại trưởng
lão càng xem càng vừa ý, đang tức giận và không tán thưởng Doãn Tử
Chương cũng tiêu tán hơn phân nửa.
Đạo Quân Cố Vãn đang định đem mọi chuyện mâu thuẫn hôm nay nói rõ một phen. Đạo Quân Giáp Hoả ngồi phía dưới tuỳ ý phất tay nói: “Chuyện nhỏ
kia ngươi không cần nhiều lời, ngươi xem nên làm thế rồi tự giải quyết.
Bạch Tài Giai, ngươi là người thông minh, tông môn cũng coi trọng ngươi. Nhưng đừng ỷ mình thông minh làm ra một số chuyện ngu xuẩn khiến cho
mấy lão gia hỏa chúng ta thất vọng.”
Bạch Tài Giai cả kinh, cố gắng ngẩng đầu nghĩ giải thích vài câu, lại thấy hai mắt Đạo Quân Giáp Hoả đang nhìn hắn, trong mắt như có một
thanh lợi kiếm rực lửa, thẳng tắp đâm vào sâu trong lòng hắn, phơi bày
tất cả tâm tư giấu giếm ra thật rõ ràng..
Mọi giải thích hết thảy đều dư thừa, loại tâm tư nhỏ nhặt này hoàn
toàn không thể gạt được đôi mắt của lão nhân tinh sống đã ba ngàn tuổi.
Bạch Tài Giai bị doạ sợ ra một thân mồ hôi lạnh, rốt cuộc cung kính khom người cúi đầu: ” Về sau vãn bối sẽ không dám.”
“Ừ.” Đạo Quân Giáp hỏa đối với thái độ của hắn có chút hài lòng, gật
đầu không hề để ý đến hắn nữa, trừng mắt nhìn tên đệ tử cục súc thiếu tự nhiên của mình hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi bế quan ba mươi năm nhưng
vẫn không hiểu được nguyên nhân ngươi không thể Kết Anh? Trở về từ từ
suy nghĩ , còn muốn làm ‘người kết anh cuối cùng’ bao lâu !”
Tiển Minh Xương bị sư phụ trách mắng trước mặt mọi người, một chữ
cũng không dám cãi lại, đường đường là một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, bây giờ lại được hận không thể đào một cái lỗ để trốn ngay tại chỗ.
Đạo Quân Giáp Hỏa tính tình nóng nảy, lời vừa ra khỏi miệng cũng tự
biết được hơi quá mức, ngữ khí hoà hoãn nói: “Vi sư là thay ngươi gấp
gáp, lấy tư chất của ngươi không nên dừng tại Kết Đan hậu kỳ. Thôi, hai
người các ngươi đều trở về từ từ tịnh tâm một chút đi.”
Bạch Tài Giai và Tiển Minh Xương cung kính lui ra ngoài, cho đến khi
rời khỏi phạm vi hoàng cung, mới cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm, áo bào trên người vậy mà bất tri bất giác đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt,
hai người nhìn nhau cười khổ mỗi người tự mình sửa sang lại một chút rồi trở về phủ bế quan, đoạn thời gian này tốt nhất không nên ra ngoài gây
sự.
Sau khi hai người rời đi, không khí trên đại điện không hề nhẹ hơn, ngược lại càng tỏ ra áp lực hơn.
Đại trưởng lão mặt lạnh nhìn xuống ba hậu sinh hai nam một nữ phía
dưới, điềm nhiên nói: “Thật là hậu sanh khả úy, tiểu bối các ngươi cãi
nhau ầm ĩ thắng mấy trận, liền cho rằng mình vô địch thiên hạ phải
không? Có phải là xem Chiêu Thái tông ta thành hậu hoa viên của mình,
thích đánh liền đánh, thích đập thì đập? !”
Cơ U Cốc sớm đoán được bọn họ náo động liên tiếp như vậy, sẽ dẫn đến
tam đại tông môn phản kháng, lúc trước hắn dốc hết sức giao hảo Tấn Bảo
tông, Tế Lập Tông tông chính là hi vọng khiến cho đối phương không còn
địch ý, có thể tuỳ tình huống, cũng cố gắng tránh cùng bọn họ giao
tranh.
Ở trên tháp Vũ Thần, ba người hắn cùng với Thạch Ánh Lục, Bảo Pháp Hổ cũng không phải là không có năng lực đi lên tầng thứ tư, chẳng qua là
hắn tổng hợp suy tính từ mọi phương diện, vẫn là lựa chọn ở lại tầng thứ ba, chính là vì không muốn quá mức nổi bật.
Nhưng đối với Chiêu Thái tông, hắn thật không có biện pháp , Doãn Tử
Chương cùng Lâm thị của Chiêu Thái tông có mâu thuẫn quá sâu, sớm muộn
gì cũng sẽ chạm mặt đối địch, đặc biệt lấy hiểu biết của hắn đối với
tình huống sau này của Lâm Thị và Chiêu Thái tông, hắn cảm thấy Doãn Tử
Chương càng làm náo động, ngược lại càng có thể được cấp trên của Chiêu
Thái tông coi trọng thì đệ ấy càng an toàn.
Cho nên một số hành vi của Doãn Tử Chương, chẳng những hắn không ngăn cản mà ngược lại âm thầm khích lệ ủng hộ.
Hắn đánh cuộc có Doãn Tử Chương ở đây thì Lâm thị không thể hoàn toàn trở mặt.
Dĩ nhiên, danh tiếng quá mức, thì đau khổ phải có, tỷ như hiện tại. . . . . .
Chu Chu hoàn hảo, Đại trưởng lão biết lai lịch của nàng, cũng lười
hao khí lực đi đối phó nàng, Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc lại cảm thấy áp
lực cực lớn như thuỷ triều từng đợt từng đợt đánh trên người bọn họ,
băng hàn chi khí mãnh liệt này đến Doãn Tử Chương cũng cảm thấy một trận khó chịu, thì càng đừng nói chi đến Cơ U Cốc, chỉ là trong chốc lát mà
trên tóc mai và lông mày của hắn liền ngưng kết ra một tầng sương trắng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Nhưng hai người vẫn cũng không lùi bước, vẫn cắn răng đứng thẳng tắp.
Doãn Tử Chương phát hiện Cơ U Cốc không ổn, đầu tiên đưa tay ra bắt
được cánh tay hắn, hai người từng cùng nhau đối địch nhiều lần, cơ hồ
lập tức mỗi người liền vận động pháp lực tạo thành một cái pháp trận hệ
Thuỷ nho nhỏ, chặn lại đợt công kích thứ nhất.
Chỉ là đợt công kích thứ hai đã bắt đầu lao tới. . . . . .