Sau đó Tiển Minh Xương nghe không hiểu cái gì hết, đương nhiên hắn
biết Lâm Chấn Kim là sư đệ đồng môn, chỉ là lúc trước hắn bế quan suốt
ba mươi năm để trùng kích Nguyên Anh kỳ, trước đó vài ngày mới xuất
quan, đối với những chuyện phát sinh trong ba mươi năm này thì hắn hoàn
toàn không biết, lại càng không hiểu vì sao sư phụ của hắn lại gộp sư đệ Lâm Chấn Kim cùng với tên tiểu tử Doãn Tử Chương này lại chung với
nhau.
Đạo Quân Cố Vãn đang lo lắng lấy tính tình bao che khuyết điểm cùng
cây mạnh ngang ngược của Đạo Quân Giáp Hỏa, cho dù là Đại trưởng lão ra
mặt e là cũng không áp chế được, lúc này nghe người hầu bên cạnh của
Đạo Quân Giáp Hỏa nhắc tới này quan hệ quan trọng này thì lập tức bình
tĩnh lại.
Lại nói tiếp đây là phân tranh giữa đồ đệ và đồ tôn của Đạo Quân Giáp Hỏa Đạo Quân Giáp Hỏa hết sức thiên vị đệ tử quan môn Lâm Chấn Kim này, năm đó vì chuyện hắn bị hại, thiếu chút nữa muốn động thủ giết toàn bộ
Lâm Gia, đối với đồ tôn Doãn Tử Chương xuất sắc như vậy, hơn phân nửa
cũng sẽ yêu ai yêu cả đường đi.
Doãn Tử Chương cũng loáng thoáng nhớ tới lúc còn nhỏ phụ thân quả
thật là dường như có đề cập tới ân sư thụ nghiệp là Đạo Quân Giáp Hỏa,
nhưng không có ấn tượng tốt với vị Đạo Quân này, năm đó Đạo Quân Giáp
Hỏa cùng với người đứng đầu Lâm thi, gia gia của hắn đều chướng mắt xuất thân của mẹ hắn, luôn tuyên bố muốn đem “ nữ nhân đê tiện” này đuổi ra ngoài.
Có đại nhân vật ra mặt ngăn chặn mâu thuẫn, Đạo Quân Cố Vãn hoàn toàn thả lỏng , nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Tiển Minh Xương và Bạch Tài
Giai, sau đó gọi Doãn Tử Chương, Cơ U Cốc cùng với Chu Chu lập tức cùng
nhau tiến cung diện thánh.
Chu Chu ngẩng đầu đối nói với Đạo Quân Cố Vãn: ” Bằng hữu của sư
huynh ta bị thương, Đạo Quân Cố Vãn có thể cho người giúp đỡ một chút
được không ?”
Đạo Quân Cố Vãn từ dẫn âm phù của Cơ U Cốc đã biết đại khái nguyên
nhân gây chuyện, lại nhìn thấy cả người Trúc Thủy Nhu suy yếu nhưng
không giảm phần thanh lệ tựa vào trong ngực Trúc tiểu đệ, trong lòng
hơi động một chút, cười nói: “Tự nhiên có thể.”
Vừa nói liền phân phó đệ tử thân tín đưa hai người tỷ đệ bọn họ đến phủ của mình để chăm sóc .
Trúc tiểu đệ chần chờ nói: “Mẫu thân của ta đang bệnh nặng lại chỉ có một mình ở nhà. . . . . .”
Tùy tùng của Đạo Quân Cố Vãn vô cùng thông minh, không đợi phía trên phân phó liền phái người đi đón mẫu thân của tỷ đệ Trúc thị cùng đưa về nơi của Đạo Quân Cố Vãn.
Cơ U Cốc hướng Chu Chu cười cười nói: “Vẫn là tiểu sư muội chu đáo.”
Nếu như không có người của Đạo Quân Cố Vãn che chở, chỉ sợ bọn họ vừa
rời đi. Một nhà ba người sẽ lập tức bị hại.
Đến lúc đó tùy tiện đẩy vài người ra chịu tội, cho dù là Doãn Tử
Chương có tức giận đến mức nào đi nữa thì cũng không thể làm gì được.
Doãn Tử Chương nghĩ đến chuyện hôm nay, hơn phân nửa là bởi vì hắn
không cân nhắc kỹ càng đưa pháp bảo quý giá cho Trúc Thuỷ Nhu nên mới
gây ra cớ sự. Trong lòng có phần hối hận.
Chu Chu giật nhẹ tay áo của hắn chờ được khen, Doãn Tử Chương cười cười xoa đầu của nàng.
Băng sơn mỹ nam tử cười một tiếng, trong nháy mắt mê đảo toàn bộ nữ tu sĩ từ phụ cận đến xem náo nhiệt .
Nhưng mà tại sao một soái ca xuất sắc như vậy lại chỉ cười đến vô cùng ôn nhu đối với nữ tử xấu xí kia a?
Trong hoàng cung, Đạo Quân Giáp Hỏa đang quát lên như sấm. Bàn về
tuổi hắn so với Đại trưởng lão Lâm Thế Cung còn lớn hơn, là Thái Thượng
trưởng lão đầu tiên của Chiêu Thái tông. Năm đó Lâm Thế Cung còn là vãn bối của hắn, có điều về sau Lâm Thế Cung thành công tấn cấp trở thành
tu sĩ Đại Thừa Kỳ, vượt qua vị tiền bối này, trở thành người đệ nhất của Chiêu Thái tông.
Chỉ là bởi vì Giáp Hỏa đạo Quân coi như nhìn Lâm Thế Cung trưởng
thành, cho nên từ trước tới nay vẫn rất nề mặt mũi của ông, bình thường
cũng sẽ không lấy thân phận tu vi để áp chế ông.
Dựa theo thông lệ tu tiên trong môn phái. Kết Đan liền tự nhiên trở
thành trưởng lão nội môn, Kết Anh thì thăng làm Thái thượng trưởng lão,
mà toàn bộ Đại trưởng lão đều được gọi là Đại Thừa kỳ trưởng lão, Đại
trưởng lão xưng hô thế này trong đích”Đại” chữ ngầm có ý chí tôn vĩ đại. Thân phận bối phận trong môn phái cũng là nhìn tu vi mà định ra, hôm
nay Đạo Quân Giáp Hỏa lại coi Lâm Thế Cung như vãn bối.
Tu sĩ Đại Thừa kỳ, cả đại lục Tấn Tiềm có chừng năm người, Tam đại
tông môn Vũ Quốc có một người, còn lại hai người chính là Thái thượng
hoàng và hoàng đế Đan quốc, thái tử Đan Quốc cũng là người cực kỳ có hy
vọng sẽ trở thành Đại Thừa kỳ. Phồn Kiếm tông sở dĩ lục đục những năm
gần đây cũng là bởi vì một vị Thái thượng trưởng lão của bọn họ công bố
thực lực đã gần tấn cấp Đại Thừa Kỳ.
“Phải sớm để cho hài tử của Chấn Kim nhận tổ quy tông, nếu không mặt
mũi của Chiêu Thái tông chúng ta cũng không biết là để ở chỗ nào. Vãn
bối nhà mình liên tục thua người của phái Thánh Trí, người người đều cho là Tam đại tông môn chúng ta chính là mặt trời sắp lặn, Đến cả một tiểu phái ở biên thuỳ cũng thua kém. Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao có
thành tựu? Uy phong của phái Thánh trí cũng quá lớn rồi, cũng đến lúc
nên áp chế lại, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ giống một loại như Phồn
Kiếm tông, không biết trời cao đất rộng!” Đạo Quân Giáp Hỏa hầm hừ nói.
Lâm Thế Cung nhíu mày nói: “Vây cánh của tiều tử kia cũng cứng cáp
rồi, nhớ đếnm sự tình năm đó của cha mẹ hắn, muốn hắn nhận tổ quy tông,
nào có đơn giản như vậy. Thôi thì, hôm nay nhân tiện giải thích rõ ràng
mọi chuyện với hắn, trước hết để cho phụ tử bọn họ nhận nhau rồi hãy
nói.”
“Nếu cần thiết, sẽ đem hai tên phế vật A Đại, A Tam kia giao cho phụ
tử bọn họ xử trí, để cho bọn họ xả giận là được.” Đạo Quân Giáp Hỏa nghĩ tới hai huynh đệ kia lúc trước thiếu chút nữa hại chết đệ tử đắc ý của
ông, thật hận không được lột da của bọn hắn, nếu như không phải là có
Lâm Thế Cung khuyên ngăn thì ông đã sớm động thủ.
Bọn họ là là nhi tử ruột của Tộc trưởng đầu tiên thì như thế nào? Lâm thị thiếu nhất chính là đệ tử có tài năng xuất chúng, chỉ cần có thực
lực, cho dù là bàng chi cũng có thể trở thành chủ nhân của trang viên
Lâm Thị.
Lâm Thế Cung lạnh nhạt nói: “Vẫn chưa đến thời điểm thích hợp, hiện
tại giao bọn họ ra, phụ tử Lâm Chấn Kim đạt được ước muốn, chỉ sợ lập
tức liền xoay người đi. Nhất tên tiểu tử Chấn Kim kia, tâm đều đặt trên
người nữ tử vô dụng kia, không có A Đại, A Tam, hắn cũng không hề nguyện ý tu luyện điên cuồng như bây giờ.”
“Những tên tiểu tử thúi này đều không cho người bớt lo, có chí khí
không có thiên phú, có thiên phú không có chí khí! Thật tức chết lão
phu!” Đạo Quân Giáp Hỏa một bụng oán khí không có nơi phát tiết.
Nếu như lão Đại, lão Tam Lâm gia nghe được đoạn nói chuyện này, chỉ
sợ sẽ giận đến hộc máu bỏ mình tại chỗ, hai người dùng đủ mọi thủ đoạn
ngươi chết ta sống để tranh giành vị trí tộc trưởng cả đời, nhưng cuối
cùng ở trong mắt trưởng bối nắm giữ thực quyền chỉ là hai tên phế vật,
vật hy sinh mà thôi.
Bọn họ cho tới bây giờ chưa từng chân chính có cơ hội, ở trong mắt
đám người Lâm Thế Cung, chỉ có thực lực chân chính mới là người đứng ở
nơi cao nhất, mới là người mà bọn họ bỏ tâm chọn lựa, âm mưu quỷ kế có
nhiều hơn đi chăng nữa cũng chỉ là những trò hề hạ lưu mà thôi.
Thậm chí Lâm Thế Cung không quản bọn họ lôi kéo người của Nguyên Anh
Đạo Quân bảo vệ hộ tống bọn họ, tất cả là vì sợ Lâm Chấn Kim sẽ giết bọn họ một cách dễ dàng, sau đó lại sẽ khôi phục trạng thái không chí tiến
thủ, suy sụp tinh thần như cũ..
Lão cho Lâm Chấn Kim mục tiêu chính là: chờ một ngày nào đó ngươi
cũng thành Đại Thừa kỳ tu sĩ rồi, ngươi muốn xử trí bất cứ người nào
của Lâm thị, cũng sẽ không có bất cứ ai ngăn cản ngươi.
Có thể vì Lâm thị bồi dưỡng thêm một Đại Thừa kỳ tu sĩ, chết mấy đệ
tử Kết Đan kỳ thậm chí Nguyên Anh kỳ , căn bản không tính là cái gì.
Bọn họ lập tức muốn đối mặt Khí Hồn ngủ say của tháp Vũ Thần, thần
niệm trong tháp đang rơi vào tình trạng quẫn bách, nhưng chỉ cần trong
vòng trăm năm Lâm thị bọn họ có thế có thêm vài Đại Thừa tu sĩ thì Vũ
quốc có thể dễ dàng thắng Đan quốc, Lâm thị sẽ là thế gia đại tộc tu
tiên đệ nhất thiên hạ và cũng có thể phát triển mãi mãi.