Edit: Nguyệt Nha
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Doãn Tử Chương hiển nhiên cũng bất bình trước sự giao phó của Trịnh Quyền, sắc mặt thay đổi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Phù Quy cũng cảm thấy yêu cầu của Trịnh Quyền rất không hợp lý, nhưng đứng ở lập trường của hắn không thể lên tiếng bênh vực, cho nên đành
làm ra vẻ không thấy trước biểu hiện khác thường của hai người, lấy ra
viên linh châu đã sớm chuẩn bị đưa cho Chu Chu nói: “Trong động phủ của
Trịnh trưởng lão nơi nơi đều sắp đặt trận pháp, cần dùng linh châu khác
nhau để mở ra, đây là linh châu mở thư phòng, ngươi cầm lấy đi. Những
địa phương khác không được Trịnh trưởng lão cho phép thì chớ đi loạn,
nếu không lạc vào trận pháp hậu quả khôn lường, có thể ảnh hưởng đến
tính mạng, phải nhớ kỹ đấy.”
Chu Chu “nha” một tiếng, nhận lấy linh châu, rồi cùng Doãn Tử Chương rời khỏi động phủ của Trịnh Quyền.
“Sư phụ cũng không nhất định là cố ý làm khó ngươi, ngọc giản trong
thư phòng đều là bảo vật có tiền cũng khó mua, ngươi nên nghe lời sư phụ nói, chăm chỉ học tập.” Doãn Tử Chương cứng ngắc nói, bất quá mang theo ý tứ an ủi.
Chu Chu gật đầu đáp ứng, thật ra thì nàng không cảm thấy khổ sở tí
nào. Nàng cũng không muốn tân tân khổ khổ tu luyện thành tiên, trẻ mãi
không già, càng không thích chung đụng cùng sư phụ cổ quái kia, nàng ở
lại Thánh Trí phái chẳng qua chỉ là ngồi ăn rồi chờ chết thôi, sư phụ
lạnh nhạt bỏ mặc, nàng còn vui mừng tự tại đấy!
Cả đời không cần thấy sư phụ thì càng vui hơn.
Hôm nay Doãn Tử Chương đại triển thần uy, trong thời gian ngắn sẽ
không có ai dám trêu chọc bọn họ, nàng lại ở trong “cấm khu” của núi Ứng Bàng, chỉ cần không ra khỏi cửa, người khác muốn tìm nàng gây chuyện
cũng không tìm được, chỉ nghĩ tới đó thôi nàng đã cảm thấy hạnh phúc
muốn chết luôn rồi.
Ngày hạnh phúc đầu tiên, Chu Chu ngủ một giấc êm đẹp, rời giường múc
một gáo nước suối to, dùng gạo trân châu Bùi Cốc đưa và trứng gà ninh
thành cháo, phối hợp với một đĩa cá linh tuyền rán giòn và một đĩa hoa
quả, đồ ăn vừa bưng lên bàn, đã thấy Doãn Tử Chương không mời mà tới.
Đại thiếu gia vừa ăn uống thả cửa còn vừa xoi mói ra vẻ chán ghét:
“Cháo hoa nấu với nước suối thì sao no được? Cá này nấu không tồi, chuẩn bị thêm một đĩa nữa đi, còn món đuôi thỏ kia đâu? Định giấu đi ăn lẻ
một mình hả?”
Chu Chu bị hắn chỉ huy xoay vòng vòng, thật vất vả hầu hạ đại thiếu
gia hài lòng, lại bị giao nhiệm vụ mới: “Tối nay ta dẫn ngươi qua chỗ
ta, chỗ kia lâu rồi không có người ở, ngươi dọn dẹp lại một chút đi.”
Chu Chu buồn bực, nho nhỏ kháng nghị: “Ta nhớ Phù Nhĩ Đãi sư huynh nói, huynh có thể gọi tiểu đạo đồng thu dọn thay mà.”
Doãn Tử Chương bây giờ là đệ tử nhập thất của sư tổ Nguyên Anh, mặc
dù chưa đạt tới Trúc Cơ kỳ, nhưng đãi ngộ đã cao hơn trước kia, chẳng
những có động phủ riêng để ở, mà còn có hai tiểu đồng thậm chí thị nữ
hầu hạ.
“Ta ghét nhất người lạ đụng vào đồ đạc của ta, ngươi lại muốn lười biếng có phải không?!” Doãn Tử Chương híp mắt, hung dữ nói.
“Không có không có!” Chu Chu vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Hừ! Ban ngày ngươi đến động phủ của nhị sư phụ xem sách, buổi tối
mang ngọc giản về, ta muốn kiểm tra, nếu ngươi dám lười biếng ta liền
véo rụng cái tai heo của ngươi!” Trên danh nghĩa Vưu Thiên Nhận và Trịnh Quyền đều là sư phụ của hắn, vì lễ phép, hắn không thể làm gì khác là
gọi Trịnh Quyền là nhị sư phụ.
Chu Chu không nghĩ tới Doãn Tử Chương ngay cả việc học của nàng cũng muốn quản, nhất thời cảm thấy mình lúc trước đã suy nghĩ quá đơn giản
quá tốt đẹp rồi, tương lai hạnh phúc trong phút chốc bị một tầng bóng ma bịt kín.
Doãn Tử Chương hôm qua đã hỏi Phù Quy xem ngọc giản và sách bên trong thư phòng có thể mượn đọc hay không? Phù Quy nói Chu Chu mỗi ngày có
thể mượn ba cuốn ngọc giản hoặc sách, trả lại rồi có thể mượn tiếp. Chu
Chu còn tưởng là Doãn Tử Chương muốn mượn sách, ai ngờ hắn lại muốn đốc
thúc việc học của nàng . . .Hắn làm gì nhiều chuyện vậy? Nàng không định thi tú tài làm trạng nguyên, đọc nhiều sách như vậy để làm gì?
Sư phụ rõ ràng là cố ý gây khó dễ, chẳng lẽ Doãn Tử Chương lại nhìn chưa ra?
“Nơi đó có ít nhất hơn vạn cuốn ngọc giản và sách, coi như mỗi ngày
ta đọc một quyển, muốn đọc hết ít nhất cũng phải mất hơn hai mươi năm. . . .” Chu Chu cố gắng nói khéo để Doãn Tử Chương bỏ đi cái ý niệm hoang
đường kia trong đầu.
“Ừ, mỗi ngày đọc một quyển quả thật không ổn, thôi! Ta chịu cực khổ
một chút, ngươi mỗi ngày mang ba quyển sách tới trả bài cho ta nghe.”
Doãn Tử Chương gật đầu, đưa ra một quyết định khiến Chu Chu càng thêm
phát điên.
Người cực khổ nhất chính là ta a! Chu Chu khóc không ra nước mắt.
“Cứ quyết định như vậy! Ta trở về tu luyện, ngươi cũng nhanh đi thư
phòng đi.” Căn bản Doãn Tử Chương không cho Chu Chu thời gian phản đối,
xoay người rời đi.
Chu Chu thu dọn chén đĩa, bỏ ra hai phần thức ăn đựng vào hộp riêng
rồi bọc lại, cầm ra ngoài, trên ngọn cây bên cạnh phòng có một con chim
toàn thân xanh biếc, đôi mắt vàng rực óng ánh, chính là chim ưng Kim
Đồng của Bùi Cốc.
Con ưng này bình thường chuyên làm người đưa thư hoặc đưa những đồ
vật nhỏ, rất hiểu ý người, nhìn thấy Chu Chu liền dùng đầu cọ cọ lấy
lòng, lập tức được thưởng cho một con cá linh tuyền rán.
Chu Chu lấy xuống một túi đồ từ chân nó, đem linh thảo Bùi Cốc chuẩn
bị cho nàng đổ ra, lại lấy bọc đựng đồ ăn, cột lên chân trước của chim
ưng, suy nghĩ một lát lại kèm thêm một tờ giấy tố khổ:
Sư huynh muốn muội đọc rất nhiều rất nhiều sách, không có thời gian
làm cơm tối cho các huynh nữa, rảnh rỗi các huynh đến thăm muội, thay
muội khuyên nhủ sư huynh với.
Đợi Kim Đồng bay đi, Chu Chu cõi lòng uất ức chạy đến động phủ Trịnh
Quyền học thuộc lòng. Một đường không đụng phải ai, dùng linh châu trên
tay mở ra cấm chế đi thẳng vào thư phòng.
Thư phòng vẫn giống ngày hôm qua, có hai mươi, ba mươi giá sách khổng lồ sừng sững sắp hàng chỉnh tề, cảm giác áp bức mười phần, Chu Chu đi
vòng quanh một vòng, lựa ra ba quyển sách mỏng nhất để trả bài ngày hôm
nay.
Một quyển tên là “Đan hỏa tạp ký”, một quyển tên “Dược phổ về các sơn linh dược”, còn một quyển nữa là “Phương thuốc Tĩnh Tâm Đan bổ sung”,
xem ra đều là sách lâu lăm, dùng để bổ sung kiến thức, khó trách nội
dung ít như vậy.
Nàng biết làm có lệ thế này nhất định sẽ chọc vị đại thiếu gia kia
mất hứng, nhưng nàng không cảm thấy cái đầu nho nhỏ của mình sẽ có thể
ghi nhớ nổi hơn vạn quyển sách nơi này.
Doãn Tử Chương người này tính tình nóng nảy, đoán chừng hắn cũng
không đủ nhẫn nại mỗi ngày giám sát việc học của nàng, không quá mấy
ngày liền ngại phiền phức mà bỏ qua, cho nên trước mắt ráng chịu đựng
vậy.
Mở ra quyển thứ nhất là “Đan hỏa tạp ký”, trong đó giới thiệu các chủng loại mồi lửa có thể dùng để luyện đan trong thiên hạ.
Nói đơn giản, mồi lửa căn cứ vào nơi tạo ra chia làm năm loại lớn:
chân hỏa, thú hỏa, linh hỏa, địa hỏa cùng thiên Hỏa. Bởi vì là sách bổ
sung, cho nên chỉ giải thích cặn kẽ các cách phân biệt 5 loại mồi lửa
cùng nêu ví dụ đơn giản.
Trang đầu tiên là lời mở đầu giải thích về chân hỏa, tức là mồi lửa
được luyện thành qua việc ngưng tụ nội đan của người tu đạo. Mỗi một mồi lửa do người tu tiên, tu ma, tu phật hay tu quỷ ngưng tụ ra đều có đặc
tính khác nhau, nhưng điều kiện đầu tiên là người đó phải có Hỏa linh
căn, vì những người tu luyện có linh căn khác đều vô duyên với chân hỏa.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến người muốn trở thành Luyện Đan Sư phải có Hỏa Linh Căn, muốn khống chế tốt độ lửa khi luyện đan, người không có Hỏa Linh Căn căn bản không làm được.