Nga Mỵ

Chương 33: Chương 33: Sư phụ xấu xa lừa bịp




Edit: Nguyệt Nha

Beta: Tiểu Ngọc Nhi

Huynh ấy đi theo là vì mình sao? Trong lòng Chu Chu tự luyến nghĩ.

Phù Nhĩ Đãi lại cảm thấy rất bình thường, Trịnh Quyền trưởng lão một tay nắm giữ nơi chế tạo đan dược của Thánh Trí phái, ngay cả sư tổ Vưu cũng phải kiêng kị vài phần, Doãn Tử Chương với tư cách đệ tử danh nghĩa đi bái kiến làm quen âu cũng là chuyện thường tình, ngày sau càng dễ nhờ vả người ta chứ sao.

Chu Chu hồi tưởng lại ánh mắt Trịnh Quyền nhìn nàng có cái gì đó không đúng, nàng rõ ràng cảm giác được Trịnh Quyền không có thiện cảm với mình, khác hoàn toàn với ánh mắt Vưu Thiên Nhận đánh giá Doãn Tử Chương, nhưng nếu muốn ăn no chờ chết ở phái Thánh Trí, thì không thể lảng tránh người này, hắn là sư phụ của nàng, là lý do để nàng có thể ở lại phái Thánh Trí.

Cho nên Chu Chu vẫn điều chỉnh tâm tình thật tốt, đi theo Phù Nhĩ Đãi và Doãn Tử Chương đến động phủ của Trịnh Quyền.

Động phủ Trịnh Quyền cách chỗ Chu Chu ở không tới trăm trượng, vừa khéo tạo thành một tam giác đều với phòng Đan, đám đệ tử Ngẫu Nguyên trừ phi đảm nhiệm chức vụ trực ban, thì không có tư cách bước vào phạm vi này..

Động phủ này cũng nằm trong một hang đá thạch bích, bên trong rực rỡ ánh màu của các loại tinh thạch, đi vào trong động liền cảm giác được một luồng sóng nhiệt từ bốn phương tám hướng mãnh liệt ập tới, nhưng không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu hay ngột ngạt.

Chỗ Trịnh Quyền tiếp kiến bọn họ thật cổ quái, hình dáng đại sảnh giống như bên trong một cái vạc lớn, Trịnh Quyền mặc đạo bào màu xanh nhạt ngồi xếp bằng ở chính giữa, tư thái như cao nhân đắc đạo phối hợp với vẻ mặt nhàn nhạt, tiên khí bức người.

Khi Chu Chu và Doãn Tử Chương hành đại lễ, hai mắt hắn chỉ nhìn Chu Chu, loại ánh mắt này giống hệt ánh mắt khi ngày đó bái sư, giống như bình tĩnh lại vô cùng quái dị, bao hàm rất nhiều cảm xúc Chu Chu xem không hiểu.

Chu Chu bị hắn nhìn đến khó chịu, người khác miệt thị xem thường nàng không cảm thấy gì, nhưng ánh mắt Trịnh Quyền, làm nàng cảm giác được giống như là oán hận.

Có phải nàng quá mức nhạy cảm không? Bọn họ trước kia không quen biết, nàng chỉ là cô thôn nữ nhỏ, có thể làm gì khiến trưởng lão Kết Đan cao cao tại thượng oán hận đây?

Hết lần này tới lần khác những người bên cạnh đều chưa một ai cảm thấy Trịnh Quyền không bình thường, chẳng lẽ thật sự do nàng suy nghĩ quá nhiều?

Trịnh Quyền phất tay một cái ý bảo Doãn Tử Chương và Chu Chu đứng dậy, gọi một lão bộc áo trắng đi vào, phân phó nói: “Phù Quy, dẫn bọn họ làm quen đường đi trong động phủ, rồi cho nàng linh châu dùng để mở thư phòng.”

Sau đó ngẩng đầu nói với Chu Chu: “Sách trong thư phòng, chừng nào ngươi đọc hết toàn bộ, rồi hãy tới tìm ta, không còn chuyện gì thì ra ngoài đi.” Thái độ lạnh nhạt không quan tâm.

Lúc này ngay cả Doãn Tử Chương cũng cảm thấy có vấn đề rồi, nhưng hắn làm hậu bối, không thể chất vấn phương pháp giáo dục của sư phụ hữu danh vô thực, cho nên chỉ có thể kéo Chu Chu, rồi theo lão bộc được kêu là Phù Quy kia đi thăm động phủ, phân biệt đường đi.

Sau khi mọi người rời đi, Trịnh Quyền lạnh nhạt cười châm biếm, hướng về phía sơn động không một bóng người lẩm bẩm: “Ngươi cho rằng có tiểu tử kia che chở thì có thể an an ổn ổn ở lại Thánh Trí phái sao? Ta liền để ngươi nếm thử cảm giác được hi vọng rồi sau đó hoàn toàn tuyệt vọng . . . . . .”

Sắc mặt thản nhiên như tiên nhân quan sát chúng sinh thoáng chốc biến mất, mặt mày lộ ra thần sắc dữ tợn.

Chỉ cần nghe tên là biết Phù Quy có quan hệ với chưởng môn, Chu Chu và Doãn Tử Chương liên tiếp gặp được hai nhân vật có liên quan đến chưởng môn trong núi Ứng Bàng, từ đó có thể thấy được sự coi trọng của chưởng môn đối với ngọn núi này. Từ góc nhìn của người khác, có lẽ cho rằng chưởng môn không quá yên tâm đối với việc để một người ngoài như Trịnh Quyền chấp chưởng quyền quản lý một nửa ngọn núi cao nhất.

Nhìn cách ăn mặc có thể nhận ra Phù Quy là đệ tử nội môn, tu vi Luyện Khí kỳ, hắn thoạt nhìn ít nhất sáu bảy chục tuổi rồi, nhưng vẫn còn ở kỳ Luyện Khí, xem ra cuộc đời này có rất ít cơ hội Trúc Cơ. Có điều thái độ của hắn rõ ràng lộ ra một loại tự tin kiêu ngạo, hơn nữa giống y đúc vẻ mặt của Trịnh Quyền, đều hờ hững như nhau.

Hắn mang theo Doãn Tử Chương và Chu Chu dạo một vòng trong động phủ, giới thiệu các nơi, nói năng cực kỳ ngắn gọn, giống như chỉ cần nhiều hơn nửa chữ cũng sẽ bị thiệt thòi.

Ngoài động phủ thoạt nhìn tựa hồ không lớn, bên trong bố cục đơn giản nhưng lại to đến kinh người, mấy khố phòng chuyên dụng chứa pháp bảo pháp khí của Trịnh Quyền, dược thảo đan dược, linh thạch linh châu đếm không xuể, còn có phòng luyện đan chuyên dụng, tĩnh thất, sảnh luyện võ nghệ của Trịnh Quyền.

Đan dược cao cấp đích thực trong Thánh Trí phái, đều ở trong phòng đan chuyên dụng trong động phủ của Trịnh Quyền.

Bên cạnh phòng luyện đan còn có một khố phòng đặc biệt đựng mồi lửa, mặc dù đã dùng các loại trận pháp trấn áp, nhưng khố phòng này vẫn tản ra sức nóng hết sức kinh người, cả động phủ sở dĩ nóng hôi hổi, cũng là do cái khố phòng này ban tặng.

Khoa trương nhất chính là vườn thuốc phía nam động phủ, khoảng chừng trăm trượng vuông, trồng vô số linh dược trân quý, tùy tiện một gốc đều vượt quá trăm năm, ít nhất là tam phẩm trở lên.

Phù Quy dẫn bọn họ đi tới nơi này, trên mặt khó mà che dấu vẻ tự hào, rốt cục nói nhiều vài câu: “Lịch sử của dược viên này còn lâu hơn so với phái Thánh Trí, lúc sáng lập môn phái, sư tổ tình cờ phát hiện ở sau núi, đó là do cao nhân tiền bối để lại, mất vô số tâm huyết chuyển qua nơi này, trong đó có vài gốc linh dược vượt qua ngàn năm tuổi! Dược viên của các phái gần đây không thể sánh bằng đâu.”

“Là vài gốc kia sao?” Chu Chu chỉ vào một khu bị tách riêng ra phía đông nam vườn, nơi đó có vài gốc cây yếu ớt thoạt nhìn giống dược thảo mới trồng vài năm, không để ý còn có thể nhầm là cỏ dại.

Doãn Tử Chương đang định giễu cợt ánh mắt Chu Chu, lại thấy Phù Quy tức giận biến sắc, bình tĩnh nhìn Chu Chu nói: “Làm sao ngươi biết?”

Chu Chu bị vẻ mặt nghiêm nghị của hắn làm cho sợ hết hồn, lắp bắp nói: “Ta cảm thấy chúng hình như. . . . . . Rất đặc biệt.”

Phù Quy quay đầu nhìn lại, mảnh đất kia vừa nhỏ lại có vài cây dược thảo như sắp chết, so với dược viên tươi tốt linh khí tràn đầy, quả thật có chút đặc biệt.

Hắn không thể nào tin nổi tiểu nha đầu Chu Chu không hề có pháp lực tu vi vậy mà có thể nhìn thấu bí mật Dược viên, miễn cưỡng khiến sắc mặt trở lại bình thường rồi nói sang chuyện khác: “Được rồi, nhìn xong những thứ này rồi đi xem thư phòng một chút.”

Trong lòng âm thầm tính toán, xem ra phải nói lại một chút với chưởng môn và Trịnh trưởng lão, thủ thuật che mắt này làm rất không ổn, ngay cả một tiểu nha đầu không có nhãn lực cũng có thể nhìn ra chỗ khác biệt.

Chu Chu và Doãn Tử Chương liếc nhau một cái, không khỏi cúi đầu, quả thật nàng cảm thấy vài gốc dược thảo kia rất đặc biệt, sinh lực tràn đầy không cách nào hình dung, hơn nữa nhìn rất quen mắt, giống như đã từng thấy ở nơi nào. . . . . . không đúng, phải nói là, cây cối bên trong dược viên, nàng xem đều cảm thấy vô cùng quen mắt, lúc trông thấy chúng liền cảm thấy vui mừng phá ra từ nội tâm, đây là vì sao nha?

Lại đi một đoạn đường ngắn, Phù Quy dừng bước trước một cánh cửa đá, quay đầu nói với Chu Chu: “Nơi này chính là thư phòng.”

Chu Chu nhìn thấy rất rõ ràng vẻ đồng tình trong mắt Phù Quy. . . . . .

Cửa đá từ từ bật mở, lộ ra hình ảnh bên trong thư phòng, liền thấy ít nhất hai mươi, ba mươi giá sách khổng lồ, phía trên chi chít chất đầy ngọc giản và sách, có ít nhất hơn một vạn quyển sách!

Chu Chu sững sờ, cố gắng nhớ lại những gì sư phụ vừa nói.

Lúc nào đọc hết sách trong thư phòng, rồi hãy đến tìm ta.

Đời này nàng còn có một ngày gặp lại sư phụ sao?

———————-

TNN: Thực ra thì Trịnh Quyền cũng có khúc mắc riêng, ban đầu hơi xấu tính tý, vài chương nữa giải quyết khúc mắc rồi sẽ đối xử tốt với CC thôi ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.