Edit: Asita
Bách Luyện Kim cương phù của Trương Minh mặc dù lợi hại nhưng thời
gian tác dụng chỉ có một nén nhang, hắn miễn cưỡng chống đỡ vào được
trận thì hết tác dụng, người như vừa trải qua bệnh nặng, sắc mặt trắng
bệch, toàn thân là mồ hôi lạnh, so với Cơ U Cốc còn suy yếu hơn nhiều.
Dựa vào pháp lực của trận thế, áp lực đè lên mấy người phái Thánh Trí nhỏ hơn rất nhiều, hiện tại chỉ cần Đề Thiên Thượng, Doãn Tử Chương,
Thạch Ánh Lục và một đệ tử Trúc Cơ kỳ khác là có thể chống đỡ được yêu
thú công kích tới. Mới vừa rồi Doãn Tử Chương đi đón người, nên đệ tử
khác là Tề Khoát tới chống đỡ vị trí của hắn, nhất thời nửa khắc sẽ
không có vấn đề gì, nhưng cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì không thể
được.
Cho nên Cơ U Cốc mới đáp ứng cứu hai đệ tử không thoát được khỏi cốc
của Thống Chướng phái, nếu chưa thoát ra được thì tìm được thêm hai nhân thủ, mọi người cũng có thời gian luân phiên nghỉ ngơi.
Phó Dung Tiệp ngơ ngác nhìn lá bùa xuất cốc trên tay, bỗng như nổi
điên dùng sức muốn xé rách, miệng thét to:” Vì sao lại thể, tại sao
không thể xé rách được.”
Nhưng lá bùa mỏng manh như tờ giấy trên tay nàng lại vững chắc như
sắt đá, cho dù nàng dùng lực như thế nào cũng không thể xé rách được.
Cơ U Cốc lãnh đạm nhìn nàng một cái, nói với Chu Chu:” Muội và Tiểu Trư hãy đi thay thế cho Đại sư huynh một lát.”
Chu Chu đoán hắn muốn gọi Đề Thiên Thượng tới kiểm tra những lá bùa
của Phó Dung Tiệp và của chính bọn họ nên không nói hai lời liền mang
theo Tiểu Trư đi qua chỗ Đề Thiên Thượng.
Đề Thiên Thượng một tay cầm lấy đạo bùa trên tay Phó Dung Tiệp, một
tay duỗi ra lấy lá bùa trên tay Trương Minh, lật qua lật lại nhìn thật
lâu, sau đó đem bùa ném lại cho bọn họ, lại bảo đồng môn lấy lá bùa ra
cho hắn xem, cuối cùng nhe răng trợn mắt đem từng lá bùa trả lại cho
Tằng Chương và Tề Khoát, dặn dò:” Bùa cả hai người không có vấn đề gì,
cẩn thận cất giữ, vạn nhất sau này có gì ngoài ý muốn thì đây chính là
đồ cứu mạng.”
Tằng Chương và Tề Khoát trong lòng nhẹ nhõm một chút, bọn họ thật sự
sợ bùa của mình cũng giống như Phó Dung Tiệp và Trương Minh xé không
rách tình huống này thì làm sao có thể kiên trì tới mười ngày.
Những người khác đều cau mày, Phó Dung Tiệp không nhịn được kêu lên:” Bùa của bọn họ không có vấn đề gì, còn của chúng ta thì sao?”
Để Thiên Thượng trả lời:” Còn lại bùa của tất cả chúng ta đều bị động tay chân, trong vòng mười ngày không xé rách được.”
Trừ Thạch Ánh Lục quá ngây ngô thì Cơ U Cốc, Doãn Tử Chương thậm chí
cả Chu Chu thấy kết quả này cũng không thấy quá ngoài suy đoán. Những
chuyện trước đó chỉ là việc nhỏ, bọn họ đã cẩn thận suy nghĩ lại, đây
mới là một khâu quan trọng nhất trong bố cục của phái Phách Thiền.
” Lão thất phu Triệu Trù, sẽ có một ngày Lão tử nhét hết thảy những
lá bùa khốn kiếp này vào lỗ đít của ngươi!” Để Thiên Thượng nghiến răng
nghiến lợi chửi ầm lên, từ ngữ mắng chửi thô tục hạ lưu đến mức khiến
mọi người nghe được dở khóc dở cười.
Triệu Trù chính là tên của Nguyên Anh tổ sư phái Phách Thiền, mà thứ
lão ta am hiểu nhất cũng là bùa chú. Người có thể động tay chân trên lá
bùa hơn nữa khống chế thời gian mất hiệu lực một cách tinh chuẩn như
vậy, nhìn cả phái Phách Thiền cũng chỉ có lão ta mà thôi.
Phó Dung Tiệp và Trương Minh mặc dù cũng hận thấu Triệu Trù, nhưng
thấy Để Thiên Thượng không kiêng nể gì mà mở miệng chửi rủa như thế thì
vẫn chột dạ, người kia dù sao cũng là tổ sư Nguyên Anh kỳ a.
Cơ U Cốc bình tĩnh nói:” Vậy cũng phải chờ huynh có thể bình an rời
khỏi nơi này mới có cơ hội đi. Chỉ sợ đến lúc huynh đến được Nguyên Anh
kỳ, người ta không phi thăng thì cũng đã tọa hóa (chết), huynh ở nơi này mà ồn ào thì có ích lợi gì?”
Để Thiên Thượng nghe thấy hắn nói vậy thì trong ngực một trận buồn
bực, hắn dù tự đại đến đâu cũng không dám chắc mình có thể trong vòng
trăm năm Kết Anh, mà Triệu Trù hiện tại đã hơn một ngàn tuổi, nếu như
lão ta vẫn không thể đột phá Nguyên Anh trung kỳ, thì chắc rằng trong
một hai trăm năm nữa sẽ phải chết. Phách thiền phái sở dĩ chịu mạo hiểm
hạ sát thủ như vậy cũng có quan hệ trọng đại với việc này.
Trong phái Phách Thiền hiện nay không có vị trưởng lão Kết Đan nào
chắc chắn sẽ Kết Anh được trong vòng trăm năm nữa, mà Triệu Trù vừa chết đi thì phái Phách Thiền chắc chắn sẽ rơi xuống thành môn phái cấp thấp
hơn, còn Nguyên Anh tổ sư của phái Thánh Trí Vưu Thiên Nhận thì hiện nay mới chỉ hơn sáu trăm tuổi, số tuổi thọ ít nhất cũng hơn mấy trăm năm
nữa.
“Ngươi đi thay cho tiểu sư muội trở lại đi, ta thử nghĩ xem nên làm
gì bây giờ, cũng không thể cứ bị vây đánh một cách bị động như bây giờ.
Ta nghĩ yêu thú cấp năm ở đây không chỉ có Chu Vương kia, lúc bọn chúng
xuất thủ thì chúng ta sẽ phiền phức lớn.” Cơ U Cốc xoa xoa mi tâm, đau
đầu vô cùng.
Đề Thiên Thượng dù không hài lòng hắn chỉ đông chỉ tây sai phái mình
nhưng bây giờ là tình huống đặc thù, hắn cũng không có tâm tình cãi vã,
hừ một tiếng rồi làm theo.
“Phó sư muội nếu như đã nghỉ ngơi đủ rồi, xin mời đi ra thay thế cho
Tam sư muội của chúng ta.” Lời nói của Cơ U Cốc có vẻ khách khí, nhưng
thái độ thì không cho phép cự tuyệt.
Phó Dung Tiệp quay đầu nhìn sư huynh của mình, Trương Minh đang suy
yếu ngồi một bên tĩnh tọa, khôi phục chân nguyên lúc trước vì sử dụng
Bách Luyện Kim Cương phù mà bị hao tổn, ngay cả khí lực đứng lên cũng
không có, không làm gì được. Huynh muội hai người đang ăn nhờ ở đậu,
nàng cũng không thể cao ngạo nổi giận, nên không còn cách nào khác đành
lạnh mặt đứng lên đi chống đỡ thay cho Thạch Ánh Lục.
Thạch Ánh Lục mang vẻ mặt lo lắng chạy tới bên cạnh Cơ U Cốc hỏi:” Nhị sư huynh không sao chứ?”
Cơ U Cóc ôn hòa cười một tiếng trả lời:” Nghỉ một chút là tốt rồi,
muội cũng ngồi xuống nghỉ ngơi đi, tiếp theo chỉ sợ sẽ càng thêm gian
nan.”
“Không phải chỉ mười ngày sao? Ta không sợ, hơn nữa huynh nhất định
sẽ có biện pháp.” Thạch Ánh Lục cười đến vô tư, không chút nào xảo trá,
mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy ánh sáng, khiến Cơ U Cốc nhìn thấy cũng động
tâm.
Chu Chu thấy hai người dựa vào gần một chỗ, Cơ U Cốc lấy lý do suy
yếu, thoải mái dựa vào trên người Thạch Ánh Lục, sư tỷ ngốc hồ đồ kia
còn thoải mái cho hắn sỗ sàng, nàng đứng bên cạnh trừng mắt nhìn tiếp
thì quá mức không thức thời, cho nên đứng lên đi tới bên cạnh Trương
Minh nói:” Hay là ngươi ăn một chút đan dược đi, cứ ngồi tĩnh tọa không
như vậy thì khôi phục quá chậm.”
Trương Minh không nghĩ tới nàng sẽ chủ động nói chuyện với mình, còn
quan tâm tới tình trạng của mình, trong lòng không khỏi nghĩ thầm ‘thôn
cô này lớn lên xấu xí nhưng tâm địa không tệ.’
“Đan dược của ta đã sớm dùng hết…” Trương Minh cười khổ nói, không
phải mỗi môn phái đều có thể giống như phái Thánh Trí, đệ tử cầm đan
dược ăn như ăn đường.
“Trên người của ngươi có linh thạch không? Có bao nhiêu?” Chu Chu mừng thầm, hai mắt sáng lên hỏi.
Trương Minh yên lặng lấy ra một túi trữ vật nhỏ, đưa cho Chu Chu
nói:” Bên trong có năm ngàn viên linh thạch hạ đẳng.” Đây đã là một nửa
gia sản của hắn.
Chu Chu không chút khách khí nhận lấy, lại đưa cho hắn một bình ngọc
nói:” Thượng Đẳng Bồi Linh Đan năm mươi viên, đủ cho ngươi dùng.”
Mặt Trương Minh co quắp một chút, tim hắn như đang rỉ máu. Thượng
Đẳng Bồi Linh Đan mặc dù hiếm thấy, nhưng bàn về giá trị thì chỉ khoảng
ba mươi viên linh thạch là có thể đổi lấy một viên, xú nha đầu ngoan độc này (nha đầu xấu xí độc ác) thế nhưng bán cho hắn một trăm viên linh
thạch một viên. Quả thật là ăn tươi nuốt sống, buôn bán cắt cổ.
Lúc bình thường hắn chỉ dùng một chưởng cũng có thể đánh nàng thành
thịt vụn, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể nén giận, hạ giọng, cho dù Chu
Chu có lấy không năm ngàn viên linh thạch của hắn, hắn cũng có thể làm
gì?
Chu Chu là phế vật nhưng con heo bên người nàng, còn có mấy sư huynh
sư tỷ của nàng không có một người nào là người hắn có thể đối phó được.
Chu Chu buôn bán lời một chuyến, tâm tình tốt vỗ vỗ tay đứng lên
nói:” Ngươi mau mau ăn chút đan dược, khôi phục nhanh để đến thế chỗ cho sư huynh của ta.” Đây mới là nguyên nhân thiết yếu khiến nàng chủ động
tới quan tâm bệnh nhân.
Trương Minh nén giận tới mức muốn nội thương, tiểu thôn cô này chẳng
những diện mạo vóc người xấu mà tâm địa cũng xấu xa đen tối như mực, hắn vừa rồi là bị mù mắt mới cảm thấy nàng ta tâm địa thiện lương.