Kinh Lệ nghe nói tình huống trong cốc dị thường, liền âm thầm đánh
giá vẻ mặt hai trưởng lão phái Phách Thiền. Trong truyền tống trận lục
tục xuất hiện đệ tử Trúc Cơ kỳ, trong đó cũng có đệ tử phái Thánh Trí
nhưng không thấy thân ảnh năm người Đề Thiên Thượng, rốt cuộc hắn nhịn
không được liền kéo Tằng Phát Cố lui về sau hai bước, thấp giọng nói:”
Lập tức phái người cấp báo cho Vưu tổ sư và Trịnh trưởng lão, chuyện này chúng ta không gánh vác nổi.”
Tằng Phát Cố cũng không hỏi nhiều, ngay lập tức thả phi kiếm truyền tin cho Vưu Thiên Nhận đang ở phái Thánh Trí.
Đến lúc trăng lên, đệ tử Trúc Cơ kỳ bị truyền tống ra đã hơn hai mươi người, ngay cả đệ tử tinh anh đứng đầu các phái cũng không ngoại lệ,
thêm cả các đệ tử Luyện Khí Kỳ linh tinh khác khiến không khí ngoài Đoạn Tiên Cốc vô cùng trầm trọng.
Tổng hợp lại tất cả những tình huống mà đệ tử thuật lại, trong Đoạn
Tiên Cốc quả nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất nghiêm trọng, số lượng yêu thú cấp bốn các loại tăng vọt đến hơn mấy ngàn, thậm chí còn xuất
hiện không chỉ một con yêu thú cấp năm.
Đã không còn ai có tâm tình suy nghĩ vấn đề thắng bại nữa, tất cả mọi người đều lo lắng cho những đệ tử chưa xuất trận kia, không biết bọn họ có gặp bất trắc hay không? Và khi trở về môn phái phải giải trình như
thế nào?
Phái Phách Thiền trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ba phái
còn lại hùng hổ chất vấn bọn họ làm sao có thể xảy ra chuyện ngoài ý
muốn như vậy?
Hiện tại việc sinh tử của những đệ tử chưa xuất trận đều không rõ,
pháp trận lại hạn chế tất cả những người có tu vi trên Trúc Cơ kỳ. Đây
là pháp trận do tổ sư gia bốn phái liên thủ bày ra, cho dù Vưu Thiên
Nhận là tu sĩ Nguyên Anh kỳ có tới cũng không thể phá được, bọn họ chỉ
có thể đứng ở chỗ này lo lắng suông.
Dương Cố và Bùi Bản đều cố giả vẻ mặt đau khổ luôn miệng kêu oan, nói rằng bọn họ căn bản cũng không biết chuyện này, nhiều đệ tử tinh anh
của bọn họ cũng đang bị giữ ở bên trong đấy.
Kinh Lệ và Tằng Phát Cố thì hoàn toàn không tin lời giải thích của
bọn họ, so với năm đệ tử tinh anh của Thánh Trí phái thì các đệ tử của
phái Phách Thiền hoàn toàn đều là phế vật, cả những kẻ đứng đầu cũng
không đủ tư cách so sánh, nếu có thể khiến mấy người Đề Thiên Thượng
phải chôn cùng thì phái Phách Thiền chính là được món lợi to.
Nhưng trong nhất thời hai người cũng không tìm ra được chứng cớ xác
tực, càng không biết phái Phách Thiền làm cách nào khiến thú dữ trong
Đoạn Tiên Cốc hoành hành, chỉ đành phải âm thầm oán hận không dứt.
Chuyện này từ khi mới bắt đầu đã chính là một cái bẫy, chỉ tiếc bọn
họ quá mức tự đại (tự tin cùng kiêu ngạo), nếu như mấy người Đề Thiên
Thượng gặp chuyện gì ngoài ý muốn thì bọn họ còn mặt mũi nào trở về gặp
Vưu tổ sử, Phù chưởng môn cùng những trưởng lão còn lại?
Tính toán thời gian, Vưu tổ sư hẳn đã nhận được phi kiếm truyền tin,
sao còn chưa thấy người, cũng không thấy tin tức, chẳng lẽ ở môn phái có chuyện gì xảy ra?
Kinh Lệ và Tằng Phát Cố chỉ biết nhìn nhau, cả hai đều cảm nhận được nội tâm lo lắng như đang ngồi trên đống lửa.
Năm đệ tử tinh anh của phái Thống Chướng vào cốc đã đi ra ba người,
hai người khác hoàn toàn chưa thấy bóng dáng, trong đó có một người là
nhập thất đệ tử của Nguyên Anh tổ sư phái bọn họ, chính là người Phó
Dung Tiệp gọi là Trương sư huynh – Trương Minh, một chính là bản thân
Phó Dung Tiệp.
Theo như Lý, Đào, Tất ba đệ tử thành công thoát hiểm kể lại thì lúc
ấy bọn họ thấy tình thế không đúng, không cách nào kiên trì liền cùng
nhau lấy bùa ra xé để thối lui khỏi cuộc thi, họ cũng không hiểu sao ba
người có thể thoát ra mà Trương Minh và Phó Dung Tiệp lại không ra được
bên ngoài.
Người phái Thống Chướng nghe thấy bọn họ nói, thì cảm giác không tốt lại càng mãnh liệt.
Chỉ có Dương Cố và Bùi Bản đang cố làm vẻ mặt bi thảm sầu khổ bên
cạnh là cười thầm trong lòng: Nếu chỉ chết có năm kẻ phái Thánh Trí thì
khó tránh khỏi khiến người khác hoài nghi, nên không thể không để thêm
mấy kẻ chôn cùng. Mấy đệ tử Trúc Cơ nhà mình cũng phải để lại vài mạng
nhằm thoát khỏi hiềm nghi, thì sao có thể không cho phái Thống Chướng
gánh chút thiệt hại chứ?
Lúc trước bọn họ mới đoạt được lượng lớn đan dược, đang chột dạ nên
giờ chỉ mong đệ tử tinh anh của phái Thống Chướng bị chết càng nhiều
càng tốt, ngày sau cho dù có phát hiện chuyện gì thì cũng không có thực
lực trả thù bọn họ, nhưng lại sợ kích khởi cả lòng căm thù của các phái
khác nên miễn cưỡng quyết định chỉ tiêu diệt Trương Minh và Phó Dung
Tiệp, lá bùa của hai người này giống như bùa Truyền tống của đám người
Đề Thiên Thượng, trong vòng mười ngày không xé rách được.
Về phần người của phái Thượng Sư bọn họ lại không hề động tay chân,
vì phái Thượng sư cùng phái Thánh Trí có quan hệ tốt, nếu như cả hai nhà đều tổn thất thảm trọng, chắc chắn sẽ liên thủ với nhau để trả thù phái Phách Thiền. Lần này người của phái Thượng Sư đều bình an vô sự, dĩ
nhiên sẽ tiếc mệnh không liên thủ với phái Thánh Trí.
Mà phái Thánh Trí thấy phái Thượng Sư không có chút tổn hao gì thì
cho dù trên mặt không nói nhưng trong lòng cũng sẽ sinh hiềm khích, giao tình không thể như trong quá khứ xưng huynh gọi đệ nữa.
Bùi Bản nghĩ đến địa vị và quan hệ giữa bốn phái thay đổi sau chuyện
này, thì không thể không vạn phần kính nể huynh trưởng tộc môn Bùi Tư.
Kinh Lệ và Tằng Phát Cố nghe mấy đệ tử các phái khác nói mấy người
của phái Thánh Trí liên thủ đối kháng với đại quân yêu thú, hơn nữa trên tay Chu Chu có linh thú phóng hỏa tương trợ, nhất thời chưa có lo lắng
về tính mạng thì trong lòng vừa cảm thấy tự hào, vừa được an ủi vài
phần.
Nhà mình thật vất vả mới có được mấy đệ tử tư chất, tài năng vượt
trội, ngàn vạn lần đừng có xảy ra thêm chuyện gì ngoài ý muốn. Nếu bọn
họ có sơ sẩy gì thì có lấy được Thiên Tinh như ý tới tay cũng không bù
được tổn thất thảm trọng này.
Dương Cố và Bùi Bản nghe thấy mấy lời kia, mặc dù trong lòng có chút
ghen tị nhưng càng thấy may mắn nhiều hơn. Nếu như vậy, về sau có thể
nói lý do là bọn hắn tự mình cậy mạnh cường ngạnh đối kháng với yêu thú
mới chết yểu chứ không phải tại bùa truyền tống có vấn đề.
Mấy tiểu bối của phái Thánh Trí này thực lực quá mức cường hãn, bị
nhiều yêu thú có thực lực tương đương vây công thế nhưng có thể chống đỡ tới tận bây giờ mà không ở thế hạ phong, may là bọn chúng không sống
được bao lâu nữa.
Ngoài cốc mỗi người một tâm tư, hoặc lo sợ bất an hoặc nghi ngờ mà
náo loạn không dứt, tình hình chiến đấu trong cốc thì bởi vì đệ tử ba
phái khác lần lượt rút lui mà trở nên càng nghiêm trọng.
Chu Chu từ xa nhìn thấy người của phái Thống Chướng xé bùa rời đi,
chỉ lưu lại hai người Trương sư huynh và Phó Dung Tiệp cầm lá bùa trên
tay sắc mặt hoảng sợ đứng trơ tại chỗ, những yêu thú bên cạnh nhân dịp
ùa lên muốn giết bọn họ, tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Trong tuyệt cảnh, Trương Minh bỗng nhiên hét lớn một tiếng, lấy ra
một trương phù dán trên người, chỉ chớp mắt thân thể quả hắn tỏa ra vạn
đọa kim quang, cả người không ngừng lớn lên gấp ba lần.
Hắn một tay nhấc Phó Dung Tiệp vẫn chưa kịp phản ứng, sải chân chạy
nhanh về phía đám người Doãn Tử Chương, giờ chỉ có ở cùng mấy người phái Thánh Trí mới có đường sống.
Đạo phù dán trên người hắn biến hóa ra Kim thân (thân thể bằng vàng)
vóc dáng to lớn hết sức lợi hại, từ giữa đàn yêu thú mở được một con
đường máu, không chút trì hoãn vọt tới trước Cửu U Xà Trận hét lờn:” Cầu xin các vị sư huynh sư tỷ Thánh Trí phái cứu mạng a…”
Lời của hắn thật là hèn mọn, nhưng tư thế thì rõ ràng nếu đám người Đề Thiên Thượng không cho hắn vào thì hắn sẽ cố xông vào.
Đề Thiên Thượng nhìn một cái ngay lập tức nhận ra bùa trên người hắn
ta, liền gào thét:” A, bách luyện Kim cương phù… con chó khốn kiếp này
thế nhưng có được Bách luyện kim cương phù”.
Có pháp trận trợ giúp, Doãn Tử Chương mới cảm thấy dễ dàng một chút,
hắn quay đầu quét mắt nhìn Cơ U Cốc đang khoanh chân ngồi dưới đất hỏi:” Có cứu hay không?”
Cơ U Cốc mở mắt, dường như có chút kinh ngạc vì Doãn Tử Chương lại
chủ động hỏi ý kiến hắn, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn đáp:” Cứu, chúng
ta có quá ít người.” Vừa nói vừa đưa một tờ Trận phù cho Doãn Tử Chương.
“Cầm lấy cái này là có thể đi lại trong trận mà không gặp trở ngại, dẫn bọn họ vào đi.”
Trương Minh và Phó Dung Tiệp dưới sự hướng dẫn của Doãn Tử Chương đã
đi vào trong trận, có thể sống sót từ tuyệt cảnh nên hai chân mềm nhũn
ngã ngồi trên mặt đất.