Edit: Tần Nguyệt
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Ở núi Ứng Bàng ba tháng, cho dù không đặc biệt chú ý cũng sẽ phát
hiện Trịnh Quyền cứ cách ba ngày lại xuống núi qua đêm, hơn nữa vẻ mặt
những người khác khi đề cập tới chuyện này luôn khác lạ, Chu Chu thậm
chí nghe thấy “nụ cười dâm đãng” của mấy đệ tử len lén đàm luận việc
này, làm nàng lông tóc dựng đứng.
Doãn Tử Chương biết được nhiều hơn Chu Chu, nhưng hiển nhiên hắn
không muốn thảo luận chuyện này với nàng, dài mặt hừ một tiếng, nói:
“Muội nhiều chuyện như vậy làm gì, nữ hài tử ít hỏi thăm mấy chuyện linh tinh kia đi.”
Chuyện này có liên quan đến việc nàng là nam hay nữ sao? Chu Chu rất
buồn bực. Doãn Tử Chương quay mặt đi, sợ nàng trông thấy vẻ không tự
nhiên trên mặt mình.
Nếu không phải bộ dạng của Chu Chu rất “an toàn”, thì hắn đã không
dám để nàng ở bên nhị sư phụ, khi tới núi Ứng Bàng, hắn mới phát hiện
nhị sư phụ tiên phong đạo cốt lại có sở thích mờ ám như vậy, may là ông
ấy luôn nghiêm chỉnh với Chu Chu, không có hành vi dị thường gì.
Chẳng qua, có thể nảy sinh ý đồ gì với Chu Chu, khẩu vị cũng thật
nặng a! Doãn Tử Chương thầm giễu cợt, không tiếp tục ý nghĩ nhàm chán
này.
Hai người đi đến động phủ của Trịnh Quyền, thấy Phù Quy và Phù Nhĩ
Đãi vẻ mặt trầm trọng đứng trước cửa, những đệ tử áo xám khác đều bị
đuổi ra xa.
Hai sư huynh đệ trao đổi ánh mắt, Phù Nhĩ Đãi vẻ mặt khó xử tiến đến thấp giọng nói với hai người Doãn Chu:
“Trịnh trưởng lão luyện công xảy ra chuyện, Vưu tổ sư đang chữa thương cho ngài, các ngươi đi về trước đi.”
“Sư phụ cũng ở đây? Ông ấy xuất quan rồi?”
Doãn Tử Chương rất bất ngờ, sư phụ Vưu Thiên Nhân đã nói với hắn, lần này ít nhất phải hai tháng sau mới xuất quan, làm sao hôm nay đã ra
rồi?
Phù Nhĩ Đãi cười gượng hai tiếng, hiển nhiên không muốn nói nhiều.
Doãn Tử Chương lập tức nghĩ ra, sư phụ có thể là giống mình, vì chuyện
quan trọng nào đó nên không thể không xuất quan trước thời hạn. Xem ra,
thương thế của nhị sư phụ không nhẹ.
Trịnh Quyền có tầm quan trọng rất lớn đối với Thánh Trí phái, Phù Quy và Phù Nhĩ Đãi không muốn lan truyền tin ông xảy ra chuyện, sợ tạo
thành ảnh hưởng quá lớn.
Trong động phủ, Vưu Thiên Nhân vừa dùng linh khí trị thương cho Trịnh Quyền, mất bao nhiêu công sức mới tạm thời giảm bớt thương thế, thấy
Trịnh Quyền tỉnh lại không có việc gì, liền không nhịn được trừng mắt
nói:
“Đã biết tình trạng của mình, sao tối qua không xuống núi? Làm bổn
tọa xuất quan trước hạn, ngươi phải bồi thường ta ít nhất ba viên Tử
Nguyên đan!”
Trịnh Quyền đờ đẫn nói:
“Ta quên. Tử Nguyên đan ngươi bảo Phù Quy lấy trong kho của ta, ngươi có thể đi rồi.”
Vưu Thiên Nhận đường đường là cao thủ Nguyên Anh kỳ, làm sao từng bị người ta đối xử như vậy, cả giận nói:
“Ngươi cho rằng bổn tọa thèm ba viên thuốc của ngươi lắm sao? Ngươi
xem ngươi bây giờ là bộ dạng gì? Muốn chết không muốn sống, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Quyền mặt vẫn như cũ, không chút thay đổi:
“Không có chuyện gì, ngươi yên tâm, ta không chết được.”
Nếu Vưu Thiên Nhận không nhìn ra tâm tình Trịnh Quyền không ổn, thì
đúng là đã sống uổng mấy trăm năm. Nhưng giao tình của hắn với Trịnh
Quyền còn chưa đến trình độ kia, có vài lời cũng ngại nói ra, vừa lúc
phát hiện Doãn Tử Chương cùng Chu Chu tới ngoài động phủ, liền truyền âm cho Phù Nhĩ Đãi bảo hai người họ đi vào.
Hai đôi thầy trò gặp mặt, Vưu Thiên Nhân thấy Doãn Tử Chương thì vô
cùng vừa lòng, mặt mày rạng rỡ, trò chuyện lộ ra vẻ ôn hòa thân thiết,
Trịnh Quyền lại giống như nhìn cũng không thèm nhìn Chu Chu một cái, cực kỳ lãnh đạm.
Doãn Tử Chương ngầm huých tay Chu Chu, ý bảo nàng mau đưa ghi chép ba tháng này cho Trịnh Quyền xem, hôm nay có sư phụ Vưu Thiên Nhận ở đây,
Trịnh Quyền e ngại mặt mũi sẽ không làm khó nàng, chỉ cần ông chỉ điểm
vài câu, đó chính là một bắt đầu tốt.
Chu Chu không tình nguyện lấy ra quyển ghi chép, hai tay đưa tới trước mặt Trịnh Quyền nói:
“Sư phụ, đây là vấn đề đồ nhi phát hiện khi đọc sách trong ba tháng nay, xin sư phụ chỉ bảo.”
Trịnh Quyền quả nhiên cầm lấy quyển ghi chép, mới đầu chỉ tùy ý lật
lật, sau khi thấy rõ nội dung, không tự chủ nổi lên hứng thú.
“Đan phương này bỏ đi hàn mẫu thảo, thêm vào thiên tâm linh diệp cùng huyền thủy tinh, là làm sao?”
“Hàn mẫu thảo tính âm hàn nhưng trong đó tạp chất rất nhiều, hơn nữa
xung khắc với âm ti quả có trong phương thuốc, dùng thiên tâm linh diệp
và huyền thủy tinh thay thế sẽ không xảy ra vấn đề này.” – Chu Chu dễ
dàng đáp lại, lời vừa nói ra khỏi miệng, bỗng nhiên bừng tỉnh, mình tại
sao lại biết?
“Luyện chế Ngưng Huyết đan lục phẩm thượng đẳng vì sao cần ba loại linh hỏa trở lên phối hợp?”
“Nguyên liệu mà Ngưng Huyết đan cần dùng là máu động vật, xương thú
và yêu tinh, dược tính mạnh mẽ, nếu dùng những mồi lửa khác luyện chế sẽ dễ kích thích tính xung khắc của chúng, khiến luyện đan thất bại, dùng
một loại linh hỏa mặc dù có thể điều hòa được dược tính nhưng không đủ
khống chế các biến hóa sinh ra trong quá trình luyện đan, nhất định phải phối hợp từ ba loại linh hỏa trở lên với nhau mới có thể đạt được hiệu
quả tốt nhất.”
Hai thầy trò một hỏi một đáp, vẻ mặt Trịnh Quyền từ lãnh đạm dần dần
trở nên cuồng nhiệt, mà Vưu Thiên Nhận ở bên cạnh nghe cũng thay đổi sắc mặt.
Tuy Hắn không giỏi luyện đan nhưng tu luyện nhiều năm, kiến thức
đương nhiên không giống người thường, chỉ nghe một hồi đã nhận ra những
ghi chép của Chu Chu chẳng có trật tự gì, mà những thứ Trịnh Quyền hỏi
không có chỗ nào không phải vấn đề từ chuyên môn đến xảo quyệt, thế
nhưng Chu Chu luôn trả lời trôi chảy từ đầu đến đuôi, xem vẻ mặt Trịnh
Quyền, hắn căn bản không phải kiểm tra đồ đệ, mà là đang thảo luận chứng thực, thậm chí là thỉnh giáo!
Đây là chuyện gì? Chu Chu rõ ràng là tiểu thôn cô không có tu vi, mới chỉ vào Thánh Trí phái bốn tháng, làm sao có thể biết được nhiều tri
thức chuyên môn như vậy?!
Tiểu nha đầu này tuy thoạt nhìn vừa ngốc vừa đần độn, nhưng nàng nói
ra đáp án không chút chần chờ, Trịnh Quyền từ đầu tới cuối không hề phản bác, thậm chí thỉnh thoảng lộ ra biểu cảm “hóa ra là thế”. Chuyện này
thật trái với lẽ thường!
Trịnh Quyền không phải một Luyện Đan sư tay mơ, hắn đường đường là
Luyện Đan sư lục phẩm đỉnh, nếu không phải tu vi hạn chế, không thể Kết
Anh thì sợ là đã sớm thăng lên thất phẩm, làm sao lại thảo luận tri thức luyện đan với một cô thôn nữ nhỏ?
“Chu Chu này rốt cuộc là ai?” – Vưu Thiên Nhận không nhịn được hỏi Doãn Tử Chương.
Doãn Tử Chương lắc đầu, nhẹ giọng nói:
“Muội ấy không nhớ rõ chuyện quá khứ.”
Vưu Thiên Nhận đột nhiên nhớ tới Trịnh Quyền đảm bảo có thể biến Chu
Chu thành thiên tài, hừ! Lão gia hỏa gian xảo này chính là sớm nhìn ra
lai lịch của Chu Chu không đơn giản nên mới có thể khẩu xuất cuồng ngôn
như vậy, căn bản là đào hố to chờ hắn nhảy vào đây mà!
“Đồ nhi ngoan, con không thể bại dưới tay tiểu nha đầu này!” – Vưu
Thiên Nhận cảm thấy nguy cơ tăng lên, liền kéo Doãn Tử Chương nghiêm túc dặn dò.
Doãn Tử Chương ngẩn ra, không trả lời, ở chung cùng Chu Chu càng lâu
lại phát hiện ra nàng giống như một bí ẩn, hắn thậm chí từng đoán rằng
có lẽ Chu Chu vốn là một tu sĩ lợi hại, chẳng qua bởi vì một số chuyện
ngoài ý muốn nên biến thành như bây giờ.
Nếu có một ngày nàng khôi phục, vậy sẽ là cảnh tượng thế nào?
Doãn Tử Chương bỗng nhiên cảm thấy bất an…