Edit: Tần Nguyệt
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Đan dược? Còn ngâm trong nước? Chu Chu không hiểu gì đi tới, chỗ ở
của nàng căn bản nửa viên đan dược cũng không có, ngay cả Địch Trần đan, Dẫn Linh dịch môn phái phát cho đều đưa hết cho Doãn Tử Chương giữ.
Tiểu Trư giống như cao dán bên người, cắn mép váy Chu Chu đi theo ra, nhưng vẫn luôn tránh phía sau nàng, không dám trực tiếp đối mặt với ác
nhân Doãn Tử Chương.
Nước trong khay để Tiểu Trư uống đặt trong góc phòng lúc này tràn ra
ngoài, trong khay toàn đan dược lớn lớn nhỏ nhỏ, Chu Chu ở xa xa đã ngửi được các loại mùi hương đặc trưng.
“A? Những đan dược này không phải của muội…” Chu Chu cầm mấy viên,
nhìn một cái liền nhận ra là Bồi Nguyên đan và Địch Trần đan, mỗi viên
dù lớn hay nhỏ đều tròn mẩy, có quầng sáng nhạt bao quanh, mùi hương
tinh khiết, tuyệt đối là đan dược thượng đẳng!
Doãn Tử Chương lấy một viên Bồi Nguyên đan trong nhẫn trữ vật của
mình ra so sánh với viên ở trong khay, lập tức rõ ràng, đan dược trong
khay thế mà lại cao cấp hơn đan dược Nguyên Anh tổ sư ban cho không chỉ
một bậc!
Chu Chu nhớ tới giá trị của đan dược, “Ôi” một tiếng, vội chạy vào
phòng bếp lấy mấy cái bát sứ, vớt đan dược ra để vào hong khô, những thứ này đều là tiền… Không, là linh thạch đó! Đối với người nghèo kiết xác
như Chu Chu thì khay đan dược này không khác gì tiền từ trên trời rơi
xuống.
Lần này Doãn Tử Chương cũng không giễu cợt nàng ham tiền.
Chu Chu hai mắt tỏa sáng phân loại đan dược, Doãn Tử Chương nhíu mày nói:
“Muội đừng cao hứng sớm, những đan dược này không rõ lai lịch, vạn
nhất có người định hãm hại muội, cho dù muội có trăm miệng cũng không
minh oan được.”
Chu Chu nhăn mặt, nói:
“Đan phòng toàn là pháp trận với cấm chế, muội có thể đi vào trộm đan được mới là lạ. Hơn nữa, hôm nay là lần đầu muội tới đan phòng a. Trở
về muội liền đi ngủ, thật không biết những đan dược này ở đâu ra… Tiểu
Trư ngươi làm cái gì đấy? Những đan dược này không thể ăn!”
Doãn Tử Chương cúi đầu nhìn, Tiểu Trư không biết từ lúc nào đã nhảy
lên bàn, hai chân trước đè lên miệng bát sứ, đưa miệng tới, hắn định
xách nó ra, không ngờ Tiểu Trư lại làm một chuyện không ai nghĩ tới, vô
cùng chướng mắt.
Phi! Tiểu Trư nhanh như chớp nhổ một bãi nước miếng vào trong bát…
Không phải nước miếng, mà là một viên đan dược tròn vo màu xanh biếc — Địch Trần đan!
Chu Chu cầm viên đan lên, so sánh với viên Địch Trần đan khác trong bát, phẩm chất giống nhau như đúc.
Doãn Tử Chương cùng Chu Chu vẻ mặt không thể tin được nhìn Tiểu Trư,
Tiểu Trư vô cùng đắc ý uốn éo thân mình, dưới ánh mắt soi mói của hai
người lại nôn ra một viên Địch Trần đan.
Lần này hai người nhìn thấy rõ ràng, Chu Chu sờ sờ đầu Tiểu Trư, ngạc nhiên nói:
“Những viên đan dược này đều do ngươi nôn ra?”
Tiểu Trư híp mắt, dương dương tự đắc gật đầu, nhưng thân thể của nó
quá tròn, cái gật đầu này làm toàn thân đều run lên, suýt nữa lật úp cả
bát sứ, may mà Doãn Tử Chương nhanh nhẹn đè lại.
“Ngươi, ngươi là vì hôm qua ăn phế đan cùng bã thuốc nên mới có thể
phun ra những thứ này?” – Chu Chu cẩn thận nhớ lại, lớn mật đoán.
Tiểu Trư lại vui vẻ rung rung một hồi.
Oa! Rõ ràng là nhặt được bảo vật, Tiểu Trư có bản lĩnh biến phế đan
thành đan dược, thật sự là rương châu báu a! Chu Chu đắm chìm trong kinh hỉ, nhất thời không thể tin được có chuyện tốt như thế xảy ra với mình.
Doãn Tử Chương bán tín bán nghi, hỏi Tiểu Trư:
“Trong bụng ngươi còn sao? Nhổ hết ra xem nào!”
Hắn vừa nói, Tiểu Trư liền bị dọa đến run rẩy, té nhào chạy về phía Chu Chu. Doãn Tử Chương nổi giận, nhéo lỗ tai của nó quát:
“Chạy cái gì mà chạy, chạy nữa ta mang ngươi ra làm thịt nướng.”
Tiểu Trư “ư ư” hai tiếng cầu cứu Chu Chu, Chu Chu đau lòng cứu lỗ tai nhỏ của nó khỏi “ma trảo” của Doãn Tử Chương, nhỏ giọng nói:
“Nếu trong bụng ngươi còn đan dược thì nhổ ra đi, hắn rất hung dữ…”
Một người một heo ủy khuất nhìn nhau, bốn cái chân ngắn của Tiểu Trư
đặt trên mặt bàn, xoay vặn cơ thể tròn vo, làm đủ động tác chuẩn bị, sau đó “ọe” một tiếng, ói như điên vào cái khay trước mặt.
Thật sự là ói như điên! Một lần mấy trăm viên đan dược đều phun ra từ trong miệng nó, đan dược nhanh chóng tràn ra khỏi khay, hai người Doãn
Chu bị một màn này dọa tới trợn mắt há mồm.
Lần này Tiểu Trư phun ra, cộng thêm với số nó phun đêm qua, tổng thể
tích còn lớn hơn người nó, nó làm sao làm được vậy?! Thật là không thể
nào tưởng tượng được!
Hai tay Doãn Tử Chương nâng Tiểu Trư lên trước mắt nhìn, Tiểu Trư
bỗng nhiên giãy dụa kịch liệt, Doãn Tử Chương nghĩ là nó nhát gan, càng
ra sức nắm chặt nó, kết quả bi kịch đã xảy ra…
Sau khi Tiểu Trư run rẩy một lúc, ngay dưới thân nó, vạt áo của Doãn Tử Chương có thêm một đống vàng vàng đen đen.
Hai người một heo trong phòng đều ngây ra, Chu Chu phản ứng đầu tiên, chộp lấy Tiểu Trư xoay người bỏ chạy, Doãn Tử Chương vừa nổi giận, vừa
ghê tởm, xé vạt áo ném xuống đất, thét lớn:
“Để con tiểu súc sinh chết tiệt kia lại! Ta muốn nướng nó!”
…
Buổi sáng đầu tiên Chu Chu nhậm chức liền trôi qua trong hỗn loạn.
Chu Chu giấu Tiểu Trư ở trong bụi cây ven suối, bản thân thì tới nhận lỗi với Doãn Tử Chương, nói vô số lời hay mới cung tiễn được đại thiếu
gia này trở về chỗ ở của mình thay quần áo.
Chu Chu nhanh tay nhanh chân làm bữa sáng phong phú vô cùng, sau khi cùng Doãn Tử Chương ăn xong, vô cùng nịnh nọt nói:
“Không phải huynh muốn bế quan sao? Vừa lúc có đống đan dược này,
toàn bộ Thánh Trí phái, có thể xem đan dược như đường mà ăn cũng chỉ có
mình huynh đó.”
Nàng đã kiểm kê qua, tổng cộng có 328 viên Địch Trần đan, 112 viên
Bồi Nguyên đan, 82 viên Bồi Linh đan, còn có Tích Cốc đan, Tĩnh Tâm đan
cùng tổng cộng bảy loại đan dược cấp thấp phụ trợ cho tu luyện, đều
thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí kỳ sử dụng, hơn nữa phẩm chất cực kỳ tốt.
Doãn Tử Chương nhớ tới cảnh Tiểu Trư “nôn” ra cái khay đã cảm thấy
ghê tởm, lắc lắc đầu, tâm ma như vậy nếu không thể vượt qua, thì đan
dược này có ăn hết cũng chỉ có hại mà không có lợi.
Chu Chu nhìn vẻ mặt của hắn cũng đại khái đoán được hắn nghĩ gì, lay lay ống tay hắn nói:
“Hay muội mang những viên đan dược này tới đan phòng đổi thành đan dược người khác luyện cho huynh?”
Đây cũng là một biện pháp, nhưng mang đan dược thượng đẳng đổi lấy đan dược trung đẳng thậm chí hạ đẳng, thật sự là rất tiếc.
Doãn Tử Chương phất phất tay nói:
“Ta còn phải nghĩ đã, dù sao cũng không vội. Hừ, tâm tình bị ngươi
ảnh hưởng, ít nhất phải mấy ngày nữa mới có thể bế quan. Giờ chắc nhị sư phụ đã trở lại, mang họ hàng của ngươi đi, còn mang quyển ghi chép mấy
tháng trước theo, vừa lúc hỏi rõ chuyện của họ hàng ngươi.”
Chu Chu tỏ ra vô cùng căm giận với quan hệ mà hắn gắn cho nàng cùng
Tiểu Trư, nhưng lại không làm gì được, chỉ có thể nghe theo lời hắn.
Trên đường, Chu Chu chợt hỏi:
“Sư phụ cách ba ngày lại xuống núi một chuyến, thần thần bí bí, rốt cuộc là làm cái gì?”