Trong hoàng cung Đan quốc, mấy vị thái thượng trưởng lão của Diễm tộc cùng dập đầu, cuối cùng mới mời được hoàng đế Diễm Kiếm Địch xuất quan, nhưng Diễm Thí Thiên vẫn bế quan không ra.
Diễm Kiếm Địch nghe nói bảo khố của hoàng tộc Đan quốc bị kẻ trộm lấy đi hơn phân nửa số bảo vật, không nhịn được mà giận tím mặt. Hắn không
dám tùy tiện tự cao tự đại với đứa con trai nham hiểm lợi hại của mình,
nên nhìn những tên tu sĩ Nguyên Anh trong tộc cũng không có chút nhiệt
tình gì.
Nhưng mà trước mắt quan trọng nhất là tìm ra được Kim Ban Yêu Chu và
Trương Lãng, đoạt bảo vật của Diễm tộc về, nếu không cho dù hắn phế hết
lũ tu sĩ Nguyên Anh trong tộc đi nữa cũng không được tích sự gì, chỉ tổ
thân thống cừu khoái.*
*Thân thống cừu khoái: Kẻ thù thì thoải mái, người thân thì đau khổ.
“Các ngươi có thể tìm được manh mối tung tích của hai tên ác tặc kia không?” Diễm Kiếm Địch lạnh lùng hỏi.
Mấy vị thái thượng trưởng lão nhìn nhau, xấu hổ: “Chúng ta phát hiện
ra bảo khố có chuyện, khi chạy tới thì mấy tên tiểu tặc đã chia nhau
chạy về bốn phía, trong tay bọn họ đều cần pháp bảo phi hành có tốc độ
cực nhanh, chúng ta theo sát phía sau cho đến khoảng ngoài thành Lăng
Đan năm trăm dặm, bọn chúng đột nhiên biến mất toàn bộ, chúng ta dùng
thần thức liên tục kiểm tra trong vòng bán kính trăm dặm, cũng không
phát hiện ra bóng dáng của bọn chúng.
“Lần này bọn chúng cướp bóc bảo khố là đã có bố trí chu đáo chặt chẽ, rõ ràng là đã có mưu đồ từ lâu!” Một vị thái thượng trưởng lão oán hận
nói.
“Mấy câu nhảm nhí như vậy không cần phải nhiều lời!” Diễm Kiếm Địch không có hứng thú với loại mã hậu pháo.*
*Mã hậu pháo: Ý chỉ hành động không kịp thời, chẳng giúp được gì.
Kim Ban Yêu Chu động thủ với Hàn Độc Yêu Chu trấn thủ bảo khố, từng
bước từng bước, đều nắm trong tay mọi chuyện, không có kế hoạch trước
một thời gian dài, nhất định sẽ không thể làm được.
Chỉ là mọi người không hề ngờ tới, mặc dù kế hoạch của Kim Ban Yêu
Chu tốt, nhưng ở giữa vẫn có một thứ khiến cho nó trở tay không kịp.
Chuyện ngoài ý muốn này khiến cho nó không những không công cực khổ
mấy trăm năm, cuối cùng lại không được chỗ tốt gì, lại còn phải cõng một tội danh vô cùng lớn.
Hàn Độc Yêu Chu vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nhiên lên tiếng:
“Nhìn từ Thủy Ảnh Kính. Bọn họ xông vào bảo khố tổng cộng có bảy người.
Cuối cùng hình như xảy ra nội chiến. Trừ Kim Ban Yêu Chu và Trương Lang, năm người còn lại sợ rằng càng không đơn giản.”
Mặc dù lần này bảo khố bị cướp đi, nó phải chịu trách nhiệm lớn nhất, nhưng mà nghĩ đến Long đan bị cướp đi, còn có pháp bảo giữ mạng của nó
đã bị hủy mất. . . . . . . dù sao Hàn Độc Yêu Chu cũng là Yêu tu cấp tám đỉnh phong hiếm có trên thế gian, có một trợ thủ cường đại có thể tin
tưởng được như vậy cùng đi bắt tên đại tặc Kim Ban Yêu Chu thì vẫn tốt
hơn.
Nghĩ đến hùng tâm của đứa con trai luôn muốn cho Diễm thị xưng bá đại lục Tấn Tiềm, Diễm Kiếm Địch miễn cưỡng nhịn xuống không truy cứu tội
thất trách của Hàn Độc Yêu Chu.
Hàn Độc Yêu Chu đưa tay ra phía trước vẽ một cái, Thủy Ảnh Kinh xếp
thành một hàng khắp bốn phía. Những hình ảnh được ghi lại trong bảo khố
lúc trước lại hiện ra.
Chiếc gương đầu tiên bên trái, hiện ra hình ảnh Trương Lãng ở trong
đại điện Mặc Ngọc đang làm phép mở ra pháp trận của bảo khố để cho năm
tên “đồng bọn” tiến vào.
Chiếc gương thứ hai, là một đoạn ngắn về ba tên đồng bọn của hắn đang bố trí pháp trận truyền tống trong bảo khố.
Chiếc gương thứ ba, là cảnh năm tên đồng bọn và Kim Ban Yêu Chu đang giằng co ở tầng bảo khố thứ ba.
Chiếc gương thứ tư, có bảy người trước hành lang đại điện Mặc Ngọc,
trong đó có một tên đồng bọn đẩy Trương Lãng và Kim Ban Yêu Chu sang một bên, dẫn bốn người còn lại chạy ra khỏi hành lang trước.
Nhìn xong những thứ được ghi lại trên Thủy Ảnh Kính, một thái thượng
trưởng lão Diễm tộc nhíu mày: “Năm người này ban đầu vào cùng Trương
Lãng, xem ra Kim Ban Yêu Chu cũng không biết bọn họ cũng tiến vào bảo
khố, sau đó gặp ở tầng bảo khố thứ ba. Bọn họ bất ngờ đánh Kim Ban Yêu
Chu, cướp đi Long đan và Phượng tủy, sau đó thấy tình hình có biến, lại
bỏ qua tất cả cố gắng bỏ chạy cùng Trương Lãng trước? Những bảo vật bên
trong bảo khố rất có thể đều rơi vào trong tay bọn họ rồi?”
Diễm Kiếm Địch từ từ gật đầu nói: “Không sai. Hơn nữa mấy người này
tuyệt đối không phải có tu vi Trúc Cơ kỳ. Nếu không thì họ không thể nào chế trụ được Kim Ban Yêu Chu.”
Thủy Ảnh Kính chỉ có thể ghi lại hình ảnh, hơn nữa do góc độ ảnh hưởng, nên cũng không thể thấy rõ tất cả các chi tiết.
Trước khi tiến vào bảo khố Chu Chu đã nghĩ đến vấn đề này, cho nên
nàng mới lựa chọn cách lợi dụng lúc nguy cấp nhất dùng Mật Tuyền Tịnh
Hỏa đối phó với Kim Ban Yêu Chu.
Cho dù là người có kiến thức rộng rãi như Diễm Kiếm Địch, cũng rất
khó mà đoán được màn hào quang không màu kia lại chính là Mật Tuyền Tịnh Hỏa ngưng tụ thành, bọn họ chỉ cho đây là một thứ pháp bảo lợi hại mà
thôi.
“Tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường không thể nào khống chế được trận pháp
lợi hại như vậy. Người có thể làm truyền tống trận này phải có tu vi ít
nhất là Đại Thừa kỳ.” Bàn về tu vi thì Hàn Độc Yêu Chu không bằng Diễm
Kiếm Địch, nhưng bàn về trận pháp, thì Hàn Độc Yêu Chu dám nói trừ Đại
trưởng lão Diêu Khiêm Thư của Tấn Bảo tông ở Vũ quốc ra thì không ai có
thể là đối thủ của nó.
Hơn nữa, nó tự tin rằng chỉ cần tu vi của mình lên cấp chín, là có thể phân cao thấp với Diêu Khiêm Thư.
“Là tên tiểu tử thối Diêu Khiêm Thư kia sao? !” Hiển nhiên là Diễm
Kiếm Địch cũng nghĩ như nó, trong thiên hạ người có thể gọi Đại trưởng
lão Diêu Khiêm Thư của Tấn Bảo tông là “tiểu tử thối” cũng chỉ có vị tu
sĩ Đại Thừa kỳ hơn hai nghìn năm tuổi này thôi.
Hàn Độc Yêu Chu nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể, nhưng mà trận pháp kia đã bị thiêu hủy hoàn toàn, ta cũng không chắc chắn.”
“Trừ mấy tên vô sỉ của Vũ quốc ra còn ai dám để ý đến bảo khố hoàng
tộc của Đan quốc ta? ! Mấy tên vô sỉ này bình thường thì ra vẻ đạo mạo,
không ngờ cũng dùng đến thủ đoạn lén lén lút lút vô sỉ như vậy.” Diễm
Kiếm Địch tức giận đánh một chưởng lên bàn ngọc, một chiếc bàn thanh
ngọc quý giá nặng cả ngàn cân cứ thế vô thanh vô tức biến thành phấn vụn trước mắt mọi người.
Mấy vị thái thượng trưởng lão cũng rối rít chửi ầm lên, nhưng trong
lòng lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tìm được tên đầu sỏ phía sau là tốt
rồi, nếu như là do ba vị Đại trưởng lão của Vũ quốc làm, thì bọn họ cũng không quá mất thể diện, dù sao liên minh của Võ quốc và liên minh Đan
quốc cũng là kình địch thực lực tương đương.
Cho dù không phải là ba người kia làm, bây giờ cũng chỉ có thể tính lên đầu ba bọn họ mà thôi.
“Các ngươi nói xem, tiếp theo phải làm như thế nào?” Diễm Kiếm Địch
từ từ thu liễm sự tức giận, ánh mắt quét qua mấy vị thái thượng trưởng
lão, lạnh lùng nói.
Mấy thái thượng trưởng lão trầm mặc cúi đầu.
Cho người đuổi theo đám người Trương Lãng?
Ngày hôm đó bọn họ không thể đuổi theo được, dù ở ngay trước mắt cũng có thể đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, hiện giờ hơn nửa là đã
rời xa thành Lăng Đan, biên giới giữa Vũ quốc và Đan quốc dài cả vạn
dặm, làm sao có thể tìm được mấy tên đó đây?
Chỉ cần một người chạy được, rất có thể người này sẽ mang đi tất cả
bảo vật trong bảo khố hoàng tộc, khiến cho bọn họ thành công dã tràng.
Hơn nữa, hành động lớn như vậy, không khỏi tiết lộ ra tin tức bảo khố bị cướp sạch, đến lúc đó Đan quốc sẽ thành trò cười lớn nhất trên đại
lục Tấn Tiềm, những phái trung gian đang do dự kia chỉ sợ tất cả sẽ đổi
lại hướng về phía liên minh Vũ quốc.
Phái người đi đến tam đại tông môn và Lâm thị Vũ quốc rồi cướp hết bảo khố?
Cái này còn khó hơn! Tuyệt đối không phải là chuyện mà trong một sớm
một chiều là có thể làm được. Kim Ban Yêu Chu đã ẩn nấp tại thành Lăng
Đan gần ngàn năm, chuẩn bị vô cùng đầy đủ mới tìm được một thời cơ thích hợp để ra tay. Tuy nói rằng ba đại trưởng lão của Vũ quốc đã bế quan,
nhưng sự hiểu biết của bọn họ về bảo khố của tam đại tông môn Vũ quốc
cũng có hạn, sao có thể thành công cướp sạch hết được?
Diễm Kiếm Địch nhìn những người này, trong lòng nộ hỏa ngập trời,
đồng thời lại không nhịn được mà than thở, hắn quả nhiên là già rồi, nếu như là con trai Diễm Thí Thiên của mình thì hơn nửa là đã có thể nghĩ
ra vô số cách phản kích.
Chỉ có Hàn Độc Yêu Chu chậm rãi nói: “Nếu như hoàng thượng còn tin
tưởng lão phu, hãy chờ lão phu tự mình đi bắt mấy tên tặc nhân này, lão
phu cho dù phải đuổi đến chân trời góc bể, cũng sẽ không bỏ qua cho bọn
chúng!”