Khi mà tất cả mọi người đều cho là mấy tên đại tặc dám can đảm cướp
sạch bảo khố hoàng tộc Đan quốc nhất định đã bỏ chạy, thì đám người Đề
Thiện Thượng đang ở trong hậu viện phủ Hạ gia tính toán trở lại Đan Thần điện một lần nữa.
Hiện giờ bọn họ đã chắc đến bảy tám phần là Hư Không Toại Hỏa ở bên
trong Huyền Cung phía dưới Đan Thần điện, có hai sự lựa chọn bày ra
trước mắt họ, hoặc là lén trở về Vũ quốc tìm chỗ hấp thu, hoặc là đi đến Huyền Cung phía dưới Đan Thần điện để hấp thu dung hợp lại.
Phương án đầu tiên có sự khó khăn rất lớn, Thiên Hỏa không thể dùng
để so với những thứ khác, đó là sát khí có lực phá hoại lớn nhất trong
thiên hạ, cho dù là Chu Chu có ba loại Thiên Hỏa trong người trong chốc
lát cũng không thể nghĩ ra cách nào có thể đóng gói mang nó đi một cách
ổn thỏa được.
Phương án sau thì có sự nguy hiểm khổng lồ, trong Đan Thần điện có
một tên phản đồ Nguyên Anh hậu kỳ của Đan tộc là Đan Đằng trấn thủ, còn
có không ít tinh anh của Diễm tộc ngày đêm thay phiên trấn thủ, chỉ một
chút gió thổi cỏ lay cũng có thể dẫn đến sóng to gió lớn, huống chi là
hành động dung hợp Thiên Hỏa gây ra động tĩnh lớn như vậy?
“Diễm Thí Thiên đưa Hư Không Toại Hỏa xuống Huyền Cung dưới đất kiểu
gì chứ?” Cơ U Cốc chỉ thoáng cái đã nắm được trọng tâm của vấn đề, chỉ
cần giải quyết được nghi vấn này, thì bọn họ có thể dùng cách tương tự
để lấy Hư Không Toại Hỏa đi.
“Chúng ta cần phải thám thính ổn thỏa đã.” Chu Chu cũng chưa nghĩ
thông được điểm này, may là hiện tại bọn họ đang ở gần Đan Thần điện,
hơn nữa chủ nhân Hạ gia là Hạ Hòe đang nhậm chức trong Đan Thần điện, sư phụ Diễm Thông và sư tổ Đan Đằng cũng là một nhân vật mấu chốt trong
đó, ở lại Hạ phủ hẳn là có thể nhận được một vài tin tức quan trọng.
Sau khi nhóm Chu Chu hộ tống vợ chồng Hạ thị về đến thành Lăng Đan
được hai mươi ngày, thì rốt cục Hạ Hòe cũng rời Đan Thần điện trở về
nhà.
Đám người Chu Chu còn đang nghĩ phải làm sao để không khiến người
khác chú ý mà vẫn có thể đến gần hắn tìm cơ hội thu được tin tức của Đan Thần điện, thì Hạ Hòe đã chủ động đưa tới cửa.
Hắn về nhà ăn bữa cơm đoàn viên cùng cha mẹ, phát hiện mấy món Chu
Chu làm ăn rất ngon, lập tức luôn miệng khen không ngớt. Vợ chồng Hạ thị yêu thương nhi tử, vội vàng bảo Hạ Nghiêm đến phòng bếp phân phó, sau
này Chu Chu sẽ chuyên lo đồ ăn cho mấy vị chủ nhân trong phủ, không cần
những người khác nữa.
Hành động lần này làm cho những hạ nhân khác trong phủ vừa ao ước vừa ghen tị với Chu Chu.
Ở trong suy nghĩ của những người phàm này, có thể được Tiên nhân xem
trọng chính là một thiên đại phúc phận, nói không chừng còn có cơ hội
lấy được một hai viên Tiên đan, có khi còn có thể thành Tiên.
Chu Chu cũng chỉ mỉm cười trước sự đố kỵ bài xích của mấy người giúp việc, cũng không để trong lòng.
Mấy người bọn họ có thể sống yên phận ở nơi này mà không bị nghi ngờ
cũng là có cái lý của nó, Diễm Thí Thiên và đám tu sĩ tinh anh của Diễm
tộc dù nghĩ vỡ đầu cũng không thể ngờ đến đường đường năm tu sĩ Nguyên
Anh lại có thể “cam chịu hạ tiện” đến mức này. Ngày ngày bọn họ có thể
sống cùng một đám “kiến hôi” cũng không coi là nhục, đây cũng không thể
dùng bình thản đạm mạc để hình dung rồi, quả thực chính là không tim
không phổi không cảm giác gì rồi.
Trong thành Lăng Đan, số lượng nô bộc người phàm mà mỗi tu sĩ có thể
thuê đều có hạn định, mặc dù Hạ Hòe miễn cưỡng đạt đến cấp bậc đặc
quyền, nhưng cũng không thể quá ngang nhiên công khai. Người hầu vốn có
của Hạ gia cộng thêm do vợ chồng Hạ thị đưa tới, trải qua một phen khôn
sống mống chết, mất đi Hạ Nghiêm và mấy vị tu sĩ Luyện Khí kỳ thì còn
sót lại hai mươi người.
Chu Chu và Thạch Ánh Lục am hiểu việc nấu ăn và trồng hoa cỏ, Đề
Thiện Thượng đôi lúc giả ngốc, Doãn Tử Chương và Cơ U Cốc ít nói ít lời
làm việc chăm chỉ. Trên đường đi vợ chồng Hạ thị thấy được, cộng thêm
việc năm người bọn họ “năm người như một” đều không muốn tách ra, cho
nên thuận lý thành chương lấy đi vị trí vốn có của mấy người hầu Hạ gia, thuận lợi được giữ lại làm.
Ban đầu bọn họ chỉ dám để cho Chu Chu giả làm người phàm lẫn vào Thái gia trang làm nha hoàn dò hỏi tình hình. Hiện giờ bọn họ đã đến Nguyên
Anh kỳ, hơn nữa còn có Huyễn Mị linh thạch hỗ trợ, có thể giấu diếm loại pháp bảo dò xét tu vi tốt hơn.
Bây giờ đừng nói là Hạ Hòe, cho dù là sư tổ Đan Đằng của hắn cũng không thể dễ dàng phát hiện ra tu vi thật của bọn họ.
Cả nhà Hạ hòe tuyệt đối sẽ không ngờ đến nhà mình thậm chí có thể sai bảo đến năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ, bọn họ chỉ cho rằng Chu Chu là người
phàm bình thường, mà người phàm trong mắt bọn họ cũng chỉ giống như con
kiến hôi mà thôi, căn bản không thể gây ra chuyện gì, cho nên dù là việc ăn uống, hay công việc quan trọng, đều dám tùy tiện giao cho họ làm.
Chu Chu nghĩ đến chuyện Hạ Hòe là đồ tôn của Đan Đằng, để tránh mạo
hiểm nàng cũng không định bỏ thuốc hắn, chỉ cần chọn một đêm trăng đẹp,
tì mỉ chuẩn bị thức ăn khuya, nàng và Thạch Ánh Lục cùng mang đến.
Hạ Hòe cũng chỉ nhìn Thạch Ánh Lục một cái, liền bị ảo thuật của nàng ấy chinh phục hoàn toàn, Chu Chu hỏi gì hắn đáp nấy, không chút chống
cự đã kể lại toàn bộ tình huống đã xảy ra trong Đan Thần điện.
Đáng tiếc tu vi của hắn quán thấp, bái nhập môn hạ Diễm Thông chưa
được mấy năm, mới được coi trọng ở một trình độ có hạn, cũng không biết
được nhiều chuyện, Chu Chu đảo qua đảo lại hỏi hồi lâu, cũng không được
tin tức gì có giá trị.
Doãn Tử Chương lại dùng chiêu cũ, cho một luồng thần thức bám lên đồ
vật tùy thân trên người Hạ Hòe, sau đó mấy người liền vô thanh vô tức
trở lại phòng ở yên lặng theo dõi.
Xế chiều ngày hôm sau Hạ Hòe theo thường lệ rời khỏi nhà đi đến Đan
Thần điện, sắc mặt của Doãn Tử Chương ngồi ở cửa phòng bếp bỗng nhiên
trở nên vô cùng khó coi.
“Sao thế?” Chu Chu hỏi.
Lúc này là sau giờ ngọ, tất cả mọi người đều không có việc gì làm,
người giúp việc đều lười biếng trốn trong nhà, xung quanh phòng bếp toàn mùi khói, không ai muốn nhích tới gần, bọn họ có thể thoải mái nói
chuyện cũng không sao cả.
Doãn Tử Chương nhíu mày: “Một tia thần thức của ta bám trên người Hạ
Hòe đã bị cưỡng ép rời khỏi, may là không có ai phát hiện ra.”
Chu Chu cũng là đến hôm nay mới biết được thì ra là Đan Thần điện còn có dị năng bậc này, không khỏi cười khổ nói: “Vậy chúng ta muốn đi theo đường Hạ Hòe là không được rồi.”
“Nếu Nhị sư phụ và Nhị sư nương có thể dò được chuyện Hư Không Toại
Hỏa ở trong Đan Thần điện thì hẳn là sẽ có tin tức khác, chúng ta tới
chỗ họ thương lượng qua rồi nói tiếp.” Doãn Tử Chương an ủi.
Lại qua một tháng, Đan Nghê và Trịnh Quyền rốt cục lại xuất hiện lần nữa.
Chu Chu thấy bọn họ trở về bình an cũng hơi an tâm, một tháng bọn họ
rời đi này chính là muốn bày ra nghi trận, khiến cho hoàng tộc Đan quốc
tin chắc rằng tất cả mấy tên cướp bảo khố đều đã bỏ trốn ra bên ngoài.
Đan Nghê am hiểu nhất cái này, có Trịnh Quyền giúp đỡ lại sự bán công bội.*
*Sự bán công bội: làm chơi ăn thật
Hai bên kể qua mọi chuyện một cách đơn giản, Chu Chu lập tức đi vào vấn
đề hỏi: “Sư phụ sư nương, làm sao hai người biết được Hư Không Toại Hỏa ở trong Đan Thần điện? Có biết Diễm Thí Thiên đã dùng cách gì để đưa
Thiên Hỏa xuống dưới đáy Huyền Cung không?”
Đan Nghê và Trịnh Quyền liếc nhìn nhau một cái, nghiêm trọng nói:
“Chúng ta nghi ngờ, Diễm Thí Thiên đã trở thành tân chủ nhân của Huyền
Cung phía dưới Đan Thần điện.”
“Có nghĩa là gì?” sắc mặt Chu Chu trắng bệch.
Đám Đề Thiện Thượng và Cơ U Cốc cũng cảm thấy có chút khó hiểu, Diễm
Thí Thiên trục xuất Đan tộc chiếm cứ Đan Thần điện, đương nhiên sẽ lấy
Huyền Cung dưới đất làm của riêng, trở thành tân chủ nhân không phải là
chuyện đương nhiên sao? Sao phải nghi ngờ?
Doãn Tử Chương lại chợt hiểu ra: “Huyền Cung dưới đất là một trong tam đại thần khí?
“Không sai, chỉ là vật này vẫn chưa hoàn toàn nhận hắn làm chủ nhân,
chỉ sợ còn thiếu một thứ.” Ánh mắt Trịnh Quyền chuyển về phía Chu Chu.