Chu Chu lấy ra đỉnh giả đã chuẩn bị từ trước, quơ quơ trước mặt Đan Đằng.
Đan Đằng còn chưa nhìn thấy rõ, ngọn lửa trên tế đàn chợt lay động, ở giữa đột nhiên hiện ra một bóng người xoẹt qua ánh lửa chói mắt, một
tay của lão giả chộp về phía Chu Chu, quát to giữa không trung: “Đưa đồ
cúng tế Thiên Hỏa cho ta!”
Chu Chu nhanh tay nhanh mắt thu hồi bảo đỉnh vào trong vòng tay bằng
đồng trước, lùi ra xa khỏi lão giả giống ngọn lửa, nói: “Ta lấy được hỏa nguyên của Hư Không Toại Hỏa rồi tất sẽ đưa đồ cúng tế Thiên Hỏa cho
ngươi.
Đan Nghê đã từng nói, Khí Hồn của Huyền Cung hết sức đặc biệt, chính
là hai lão nhân song sinh, một người là Hỏa Thánh một người là Mộc
Thánh. Ngọn lửa ngưng tụ thành lão giả này, không cần hỏi cũng biết nhất định là khí hồn Hỏa Thánh của Huyền Cung dưới lòng đất.
Chu Chu không biết chuyện giấu cái đỉnh này không để rơi vào trong
tay Hỏa Thánh được bao lâu, tất nhiên sẽ không dễ dàng giao nộp ra.
Hỏa Thánh bình tĩnh nhìn nàng một cái, trên mặt hiện lên nét cổ quái, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng: “Đến đây đi!” Lão quay người lại lui vào
trong lửa.
Chu Chu biết tế đàn này đột nhiên xuất hiện khí hồn Hỏa Thánh hơn
phân nửa là có chuyện cổ quái, nếu như mình dễ dàng rút lui lại thấy
đáng nghi, cho nên nàng đứng lại gọi Tiểu Trư ra, nói với nó: “Đi đi!”
Nàng vừa nói vừa ném nó về phía hỏa nguyên của Hư Không Toại Hỏa, còn nàng lại lùi lại mấy bước, tỏ vẻ nếu thấy tình thế không ổn sẽ bỏ chạy
bất cứ lúc nào.
Tiểu Trư động tác nhanh nhẹn thoắt cái đã chạy đến bên cạnh hỏa
nguyên của Hư Không Toại Hỏa, mở miệng cắn hỏa nguyên bốc cháy một cái
rồi quay đầu lại chạy về phía Chu Chu.
Chỉ mới chạy được mấy bước bỗng nhiên lảo đảo ngã vật xuống đất,
trong một hơi thở cả tế đàn liền biến thành một vòng xoáy khổng lồ, kéo
Tiểu Trư ở xuống trung tâm của vùng xoáy không đáy.
Chu Chu kinh hãi vội vàng vẫy tay một cái muốn thu hồi nó về trong
ngực mình, nàng đã định đằng không bay lên, nhưng dưới chân lại có cảm
giác giống như bị hút lại, không thể động đậy dù chỉ một chút.
Đan Đằng cười lạnh nhìn nàng: “Cái “Hãm Tiên trận” này đã bày được
hơn ba năm, chính là để chờ ngày hôm nay, đứng nói ngươi chỉ là đồ giả
Nguyên Anh, cho dù là tu sĩ Đại Thừa kỳ thật sự thì cũng đừng nghĩ đến
chuyện dễ dàng thoát thân rời đi!”
Khi lão đang cười lạnh, xung quanh núi Hồng Vân và cả vùng núi non
phụ cận từng luồng khí đen phóng lên cao, cuồng phong gầm thét, lấy tế
đàn Thiên Hỏa làm trung tâm, vùng nước xoáy khổng lồ không ngừng khuếch
trương, lực hút càng lúc càng lớn.
Từ lúc Chu Chu bước vào phạm vi núi Hồng Vân, cũng đã tiến vào bên
trong phạm vi pháp lực của Hãm Tiên trận. Hãm Tiên trận chính là pháp
trận từ thượng cổ truyền lại đặc biệt dùng để cấm chế tu sĩ cường đại,
chỗ đáng sợ nhất của pháp trận này chính là có thể hấp thu pháp lực của
tu sĩ bị vây trong trận để bổ sung pháp lực cho trận pháp, càng giãy dụa phản kháng, pháp lực tiêu hao càng nhanh, trận pháp hấp thu pháp lực
càng mạnh uy lực càng lớn.
Hơn nữa còn có khí hồn Hỏa Thánh có tu vi có thể so sánh được với tu
sĩ Đại Thừa kỳ và Đan Đằng có tu vi đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ viên mãn
cùng chủ trì trận pháp, Chu Chu căn bản không hề có khả năng phá trận
rời đi.
May mà chỉ có một mình mình đi tới. . . . . . . Chu Chu hơi cảm thấy
được an ủi trong lòng, đưa tay lấy ra năm cái Phá Cấm bùa cực phẩm, nàng ấn hai lá bùa xuống dưới chân tế đàn, ba lá còn lại đồng thời ném về
phía không trung.
Bất kể là dùng để mê hoặc kẻ địch hay tranh thủ để thoát hiểm, nàng
phải cố hết sức thử một lần. Không phải vạn bất đắc dĩ, nàng không muốn
để bản thân mình rơi vào trong tay Diễm Thí Thiên.
Loại Phá Cấm bùa cực phẩm này lấy được từ trong bảo khố hoàng tộc Đan quốc, mặc dù vô cùng trân quý, lại chỉ có hoàng tộc Đan quốc mới có.
Hơn nữa đã đến nước này, cho dù lộ ra chuyện mình từng cướp sạch bảo khố hoàng tộc cũng bất chấp hết.
Dùng một lúc năm cái Phá Cấm bùa cực phẩm, hiệu lực quả nhiên không
phải chuyện đùa, Chu Chu chỉ cảm thấy dưới chân chợt nhẹ hắn, thân thể
đã thoát khỏi lực ảnh hưởng của nước xoáy, cả người như mũi tên rời khỏi cung vọt mạnh khỏi tế đàn, trong nháy mắt đã đến mép Hãm Tiên trận.
Chỉ thiếu chưa đến một trượng nữa là có thể phá trận ra!
Chu Chu chấn động tinh thần, cũng chẳng thấy đau lòng, lại lấy ra hai lá Phá Cấm bùa cực phẩm ném về phía trước.
Đối phó với pháp trận cấm chế cường đại như Hãm Tiên trận, không có gì tốt hơn là dùng Phá Cấm bùa.
Phía dưới truyền đến tiếng kinh hô lo lắng của Đan Đằng, lão tuyệt
đối không ngờ tới trên tay Chu Chu lại có nhiều Phá Cấm bùa như vậy,
phải biết rằng một tờ Phá Cấm bùa có giá trị sánh bằng một Tiên khí hạ
phẩm, hơn nữa lại chỉ có thể dùng một lần. Chu Chu không ngượng tay vứt
liền một lúc bảy cái, đây chính là điên cuồng phá sản.
Dùng một lần hết bảy cái bùa, tương đương với việc hủy đi bảy Tiên
khí hạ phẩm, “hào khí” bậc này, cho dù là hoàng đế hay thái tử Đan quốc
cũng không làm được.
Nhìn thấy Chu Chu sắp thoát thân rời đi, Đan Đằng gấp đến độ toàn
thân toát mồ hôi lạnh. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên bóng
lửa chợt lóe, khí hồn Hỏa Thánh chắn trước mặt Chu Chu, hét lớn một
tiếng: “Trở về!”
Chu Chu vỗ thân thể tròn vo của Tiểu Trư, hỏa nguyên trong miệng Tiểu Trư đột nhiên bay về phía Hỏa Thánh.
Thần sắc Hỏa Thánh lẫm liệt, hất một bên ống tay áo hóa thành một cái Liệt Diễm trường tiên hướng về phía hỏa nguyên.
Đùng! Một tiếng vang thật lớn, Liệt Diễm trường tiên bị hỏa nguyên
của Hư Không Toại Hỏa đánh cho xơ xác thành ra lửa rơi đầy trời, bản
thân lão cũng bị bắn ngược về phía dưới tế đàn.
Khí hồn Hỏa Thánh, khuôn mặt do ngọn lửa biến thành khẽ vặn vẹo,
không đợi Chu Chu và Tiểu Trư có hành động gì tiếp, hắn đã quát to:
“Huyền Cung mượn pháp! Cấm, cấm cấm. . . . . . .” Liên tiếp bảy chữ
“Cấm” vang khắp trời đất.
Linh khí phía thành Lăng Đan càng dao động rõ ràng, trên tế đàn bảy
tia sáng bạo phát, bảy chiếc Phá Cấm bùa cực phẩm hoàn toàn hóa thành
phấn vụn bay lả tả trong không trung.
Chu Chu chỉ cảm thấy thân thể đột nhiên trở nên nặng nề vô cùng, áp
lực bốn bề và phía trên đủ khiến cho người ta hít thở không thông, lực
hút dưới chân thoáng cái đã kéo nàng xuống mấy trượng.
Khí hồn Hỏa Thánh cũng không chịu nổi, ngọn lửa ngưng tụ thành thân thể giữa không trung trở nên suy yếu ảm đạm đi không ít.
Chu Chu cố gắng ôm lấy Tiểu Trư hướng về phía trước phun ra Thiên Hỏa mở đường, Thiên Hỏa vốn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi lần đầu tiên bị mất đi uy thế lúc trước, ngọn lửa phun ra chưa được một trượng, liền nhanh chóng trở nên mỏng manh yếu ớt, trong nháy mắt đã biến mất sạch.
Tệ hơn nữa chính là áp lực của trận pháp và lực hút đồng thời càng
lúc càng tăng lên không ngừng, thân thể của nàng không tự chủ lại rơi
xuống thêm mấy trượng nữa, sắp sửa bị trở về chỗ cũ.
Đan Đằng lớn tiếng điên cuồng cười nói: “Xú nha đầu, Hãm Tiên trận
này chính là do thái tử đã đặc biệt chuẩn bị dành cho ngươi, ngươi cứ
tiếp tục dùng Thiên Hỏa nữa đi. Ha ha ha ha!”
Sau khi Chu Chu liên tục sử dụng bảy cái Phá Cấm bùa, nghi ngờ trong
lòng lão về việc Chu Chu tự mình lên núi Hồng Vân đã được phá bỏ, có Phá Cấm bùa cỡ này trong tay, bản thân lại hấp thu ba loại Thiên Hỏa, khó
trách nàng biết rõ nơi này có cạm bẫy còn dám đến đây.
Trong thiên hạ người có thể ngăn cản nàng quả thật là bói không ra,
cho dù thái tử điện hạ có tự mình ra tay cũng hơn phân nửa là sẽ không
làm gì được nàng, may là nhận được sự trợ giúp của khí hồn của Huyền
Cung, cộng thêm cả thượng cổ trận pháp mà thái tử tự mình bồi dưỡng suốt ba năm, mới có thể chế trụ được nàng.
Lúc đầu lão còn cảm thấy thái tử điện hạ phí nhiều công sức đối phó
nha đầu này như vậy chính là giết gà dùng đao mổ trâu, hiện giờ mới biết được dù chuẩn bị nhiều hơn nữa cũng không ngại quá mức.
“Đừng nói nhảm nữa, ra tay đi.” Giọng của khí hồn Hỏa Thánh như tiếng sấm rền vang lên giữa không trung.