Trong lòng Chu Chu còn có những suy nghĩ khác không nói ra.
Nàng rất hy vọng bình yên sống hết một đời, chỉ cần làm người phàm
cũng được, nhưng mà lý tưởng của các sư huynh sư tỷ rõ ràng khác hẳn
nàng.
Nếu để cho thực lực của Diễm Thí Thiên tiếp tục lớn mạnh vô hạn,
trong vòng ít nhất trăm năm cả đại lục Tấn Tiềm sẽ không có ai có thể
ngăn cản bước chân của hắn, sẽ có không biết bao nhiêu người phải chết
dưới tay hắn.
Bọn họ có thể trốn đến đảo Âm Dương, nhưng những người khác thì sao?
Người của ba đại tông môn sẽ không trốn, Lâm Chấn Kim phụ thân của Doãn
Tử Chương mặc dù vô cùng bất mãn với thủ đoạn xử sự của Chiêu Thái tông, nhưng nếu Chiêu Thái tông có chuyện, ông nhất định sẽ không bàng quan
đứng nhìn.
Lâm Chấn Kim gia nhập cuộc chiến, Doãn Tử Chương tuyệt đối sẽ không
thể không đếm xỉa đến, các sư huynh sư tỷ cũng sẽ không như vậy, trong
tam đại tông môn còn có những vị bằng hữu tâm đầu hợp ý của họ, nếu như
các sư huynh sư tỷ có chuyện gì. . . . . . . Chu Chu không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa.
Hơn nữa, Diễm Thí Thiên tuyệt đối sẽ không bỏ qua nàng, nêu như nàng
không nhanh chóng có đủ thực lực thì những người bên cạnh nàng sẽ vì
nàng mà gặp phải tai ương.
Nàng không muốn trốn tránh nữa, nàng muốn cùng liên thủ tác chiến với các sư huynh sư tỷ, muốn đứng ở bên cạnh Doan Tử Chương bảo vệ hắn, mà
không phải là yên tâm thoải mái núp ở phía sau hắn, nhìn hắn vì mình mà
chảy máu mất mạng, chỉ biết khóc mà không giúp gì được.
Chu Chu cố gắng chống lại cái kết quả cuối cùng, Doãn Tử Chương rốt
cục cũng đồng ý để cho nàng đi mạo hiểm, nhưng vẫn vô cùng không yên tâm với việc để cho nàng đi một mình.
Chu Chu nói: “Mọi người ẩn ở trong bóng tối, vạn nhất muội có chuyện
gì ngoài ý muốn, còn có thể nghĩ biện pháp cứu muội, nếu đi ra đồng
loạt, chúng ta sẽ không còn bất kỳ đường lui nào nữa.”
Doãn Tử Chương nghĩ thấy cũng có lý, rốt cục bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Trong thời gian mười ngày, Chu Chu chuẩn bị thỏa đáng tất cả những
thứ nghĩ sẽ cần đến, sau đó một mình rời khỏi Hạ gia, Đan Nghê biến
thành hình dạng của nàng lưu lại thế thân nàng.
Chu Chu đi trước tìm được Trịnh Quyền, đem mọi chuyện kể lại cẩn thận một lần, Trịnh Quyền thấy trong lòng nàng đã quyết, bảo cẩn thận bảo
trọng rồi để nàng lên đường rời đi về phía núi Hồng Vân.
Chu Chu đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại chạy về phía Trịnh Quyền, nói: “Sư phụ, thật xin lỗi!”
Trịnh Quyền sửng sốt, biết là nàng đã nghe thấy hắn và Đan Đằng nói
chuyện, cho nên mới xin lỗi ông, ông cười khổ một tiếng nói: “Con không
có gì có lỗi với ta hết, là trong lòng ta không buông ra, cũng không
phải là ta tự dưng làm sư phụ của con, cũng không mang đến cho con được
chỗ tốt gì.”
“Sư phụ cho con ở lại phái Thánh Trí, cũng đối xử với con rất tốt.
Hơn nữa người vẫn luôn chiếu cố con, con thật sự rất vui vì sư phụ của
con là người.” Chu Chu chân thành nói.
Bất kể lúc đầu Trịnh Quyền là vì cái gì mà thu nàng làm đệ tử. Nếu
như không có ông thì nàng đã không thể trở thành môn hạ phái Thánh Trí,
cũng sẽ không có những sư huynh sư tỷ tốt như Đề Thiện Thượng, Cơ U Cốc
và Thạch Ánh Lục.
Hơn nữa, Chu Chu có thể cảm nhận được, sau này Trịnh Quyền là thật tâm đối xử tốt với nàng, suy nghĩ cho nàng.
Cáo biệt Trịnh Quyền, Chu Chu một đường đi thẳng không ngừng nghỉ tới núi Hồng Vân.
Kể từ sau khi Đan tộc bị hoàng tộc Diễm thị chèn ép hoàn toàn thì nơi này cũng không còn vẻ cung kính trang nghiêm thường ngày, trên núi
hoang vu lạnh lẽo, vật có giá trị hoặc đã bị người trong tộc mang đi,
hoặc đã bị người Diễm thị đoạt mất, quỳnh lâu ngọc vũ* hoa lệ ngày xưa
chỉ còn là một cái xác trống không.
*quỳnh lâu ngọc vũ: chỉ những thứ đẹp đẽ, xa hoa.
Trên núi có đệ tử Diễm tộc canh gác, nhưng cũng đã bị Đan Đằng điều xuống núi từ sớm.
Đàn tế Thiên Hỏa ở trên đỉnh núi Hồng Vân, cái mái khổng lồ màu xanh
biếc giống như một khoảnh lá cây màu xanh biếc xòe rộng, trong phạm vi
chừng ba trượng.
Trên lá xanh khắc đầy những trận pháp tỉ mỉ rắc rối, cách thức khác
với trận đồ khống hỏa của Băng Hỏa Thần Vương, nhưng kết quả lại giống
nhau đến kỳ lạ, thậm chí so ra cái này còn hơn một bậc. Tế đàn này chính là do tổ tiên Đan tộc dùng vô số thiên tài địa bảo luyện chế thành, nếu bàn về giá trị thì còn hơn cả thần khí, vậy mà tác dụng duy nhất của nó chỉ là để đặt hỏa nguyên* Thiên Hỏa, bởi vậy có thể thấy được của cải
của Đan tộc dồi dào như thế nào.
*hỏa nguyên: mồi lửa
Đan Đằng đã sớm đợi ở trên tế đàn, thấy Chu Chu đơn thương độc mã đi
tới, không khỏi cười lạnh nói: “Không ngờ tới ngươi thật sự dám đến, mấy năm không gặp, lá gan cũng lớn hơn.”
Chu Chu nhìn lão giả có vẻ mặt lạnh như băng lộ rõ vẻ tàn độc trước
mặt này, cảm thấy lão và vị trưởng lão uy nghiêm của Đan tộc trước kia
giống như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Khi còn bé, nàng cũng từng cảm giác được Đan Đằng không quá thích
nàng, chỉ là lúc đó các trưởng lão trong tộc đều hận không thể làm cho
nàng tâm như nước toàn tâm hướng đạo, cho nên nàng cũng không để ý đến
thái độ của Đan Đằng, cho là hơn phân nửa là tu vi của lão quá cao, cho
nên đối với mọi người mọi chuyện đều lạnh nhạt.
Mười ngày trước nàng nghe được cuộc nói chuyện giữa lão và Trịnh
Quyền, mới biết được oán niệm của đối phương đối với nàng không ngờ lại
sâu như vậy.
Nhưng Đan Đằng không phải là Trịnh Quyền, đối với loại xấu xa khốn
kiếp hại chết nhiều tộc nhân như vậy, Chu Chu không có chút áy náy nào
chỉ có thống hận và khinh thường.
“Không dám nhận, giống như người nhiều tuổi xấu xa như ngươi, cũng hiếm thấy.” Chu Chu không khách khí thì miệng cũng rất độc.
Mặt Đan Đằng liền biến sắc, nhang chóng tức giận. Lão đã hơn ngàn năm không gặp phải người nào dám châm chọc ngay trước mặt lão!
Nhưng nghĩ đến kế hoạch của Diễm Thí Thiên, lão lại miễn cưỡng nhịn cơn giận xuống.
“Không cần phải nhanh mồm nhanh miệng, đồ cúng tế Thiên Hỏa đâu?” Đan Đằng trầm giọng quát lên.
“Hư Không Toại Hỏa đâu?” Chu Chu một bước cũng không nhường.
Đan Đằng nhìn Chu Chu chằm chằm, không nhịn được bắt đầu hoài nghi
nha đầu này có phải là do người khác giả trang hay không, sao lại khác
năm đó nhiều như vậy?
Hừ! Đại sự quan trọng hơn, chờ xú nha đầu này rơi vào trong tay Thái
tử điện hạ, để xem nàng ta còn lớn lối điêu toa được nữa không!
Đan Đằng giận dữ trong lòng, cả người chợt lóe lên ném ra một chiếc bùa đen như mực, hai tay kết ấn trong miệng nói lẩm bẩm.
Chiếc bùa đen nhánh ở giữa không hóa thành một con hắc long nho nhỏ, lắc đầu vẫy đuôi nhanh chóng chui vào bên trong tế đàn.
Phía xa thành Lăng Đan bỗng nhiên dâng lên sự dao động của một cỗ
linh lực vô cùng cường đại, sự dao động này rõ ràng từ sâu trong lòng
đất phía dưới Đan Thần điện.
Chu Chu giật mình lắc người lui dọc theo tế đàn, thân người vừa mới
dừng lại, chỉ thấy ánh sáng xanh trên tế đàn nháy lên, một cột lửa lớn
bay lên trời.
Ngọn lửa màu vàng đen mang theo uy năng khổng lồ đủ để khai thiên
tích địa đột nhiên xé rách không gian xuất hiện, Chu Chu chỉ cảm thấy ba loại Thiên Hỏa trong cơ thể đồng loạt bốc cháy kịch liệt.
Quả nhiên là Hư Không Toại Hỏa! Trong thiên hạ cũng chỉ có hỏa nguyên Thiên Hỏa tương đồng mới có thể dẫn đến phản ứng mãnh liệt như thế.
Chu Chu lẳng lặng đánh giá ngọn lửa thần kỳ trong màu vàng đen còn
đặc biệt mang theo ánh sáng kim loại trước mắt, trong đáy lòng nàng
không tự chủ mà sinh ra một loại cảm giác hưng phấn không thể khống chế, ba loại Thiên Hỏa trong cơ thể nàng đối với ngọn lửa đột nhiên xuất
hiện này vừa hấp dẫn nhau, vừa bài xích lẫn nhau, nhanh chóng bắt đầu
khởi động lưu chuyển trong khắp cơ thể nàng.
Trong ngọn lửa ngất trời, Chu Chu cẩn thận quan sát, rất nhanh đã
phát hiện một thứ “đồ” nho nhỏ ở tầng dưới cùng của ngọn lửa, không
ngừng biến hóa hình dạng, thỉnh thoảng lại phân tách thỉnh thoảng lại
dung hợp——– đây chính là hỏa nguyên của Hư Không Toại Hỏa!
Hai tay Chu Chu kết ấn, dùng Mật Tuyền Tịnh Hỏa bao lấy thần trí rồi
bay thẳng đến, Hư Không Toại Hỏa màu vàng đen giống như bỗng nhiên bị
một thanh lợi kiếm sáng choang đâm thủng, lúc sắp thấy mũi kiếm đâm sâu
vào ngọn lửa, bỗng nhiên có một lực vọt mạnh tới, Chu Chu cả kinh dừng
lại động tác.
“Ngươi đã thấy được Hư Không Toại Hỏa, đồ cúng tế Thiên Hỏa đâu?” Giọng nói lạnh lùng của Đan Đằng truyền đến.