Trên đời này có một chữ gọi là “vô”, đi liền với nó dù là chữ gì cũng khiến người gặp phải thấy đau lòng, tổn thương.
An thực sự không hiểu vì sao, bản thân cô phải gặp nhiều chữ “vô” này đến thế.
Cô vô tình gặp người ấy, vô tình nói với nhau vài câu. Và không biết từ lúc nào An đã vô tình đặt thứ tình cảm không nên gửi gắm cho người vô tình vào người đó. Một lần vô tình trao yêu thương cho kẻ vô tình khiến cô tự tau làm tổn thương chính mình. Đó là chữ “vô” đầu tiên cô nhận được từ cuộc đời. Và cũng là chữ “vô” cô phải nhận nhiều nhất trong đời.
Ai với cô cũng lấy lý do “vô tình” để chối bỏ đi tổn thương họ gây ra cho cô. “Vô tình” dẫm lên vết thương lòng của cô, “vô tình” xô ngã cô giữa dòng đời, “vô tình” quên mất sự có mặt của cô, “vô tình” cướp mất nụ cười của cô... Ai cũng dùng “vô tình” mà đối xử với An. Ai cũng vô tâm, vô cảm trước nỗi đau họ để lại cho An. Tình cảm và sự chân thành cô dùng để đối đãi với họ, họ chỉ xem như một điều đương nhiên mà nhận lấy. Và rồi nếu cô lỡ “vô tình” quên mất phải đối xử tốt với họ, họ lại lập tức lên án An. Ai cũng xem cô như con ngốc, nhưng mà, cô cũng như họ, muốn được mọi ngưpì đối xử tử tế. Ngày trước, chính cô cũng tự hỏi mình, nếu họ không đối xử vô tình với cô thì cô sẽ trở nên thế nào? Cô không có đáp án. Bởi không chỉ tại họ đối xử với cô chỉ có chữ “vô”, mà còn rất nhiều điều khác khiến cố trở thành An của hôm nay. Và thời gian không cho cô cơ hội trở lại, thực hiện những điều cô muốn biết ấy.
Những giọt nước mắt lăn dài khi AN nghĩ về quá khứ của mình, mỗi một chuyện ở đó, mỗi một kí ức đều như con dao dắc nhọn, chỉ cần cô chạm vào sẽ để lại vết cắt thật sâu. Bức bản thân dứt khỏi suy nghĩ về những gì đã qua, trở lại hiện tại, An gạt nhanh dòng nước mắt. Quá khứ tới cùng cũng là những thứ đã qua và không thể thay đổi, An cần sống tiếp, cô phải tiếp tục duy trì mình để thực hiện hoàn thiện những mục tiêu trước mắt.
Khoác lên người một bộ đồ khác, An xách balô lên và ra khỏi phòng trọ, tìm kiếm một chuyến xe bus bất kì mà cô chợt hứng thú và leo lên. Những ngày nghỉ kéo dài do giảng viên bận khiến cô thấy không thích nghi được. Cô không có bạn thân bên cạnh, không muốn về nhà, không biết phải làm gì để qua hết tuần nghỉ này, chỉ có thể đặt chân lên một chuyến xe bus nào đó, đi lòng vòng quanh thành phố. Cô quen với bận rộn, với việc có nhiều thứ phải làm, bất chợt không còn gì để làm khiến cô không quen được. Cô biết những người khác khi rảnh sẽ tụ tập bạn bè, đi chơi đâu đó. Chỉ là cô không giống họ, không có bạn thân. Cũng có vài người hỏi cô có muốn đi không. Không phải là nói cô đi cùng đi, mà là hỏi có muốn đi không khi họ vô tình nói kế hoạch vui vẻ trước mặt cô (như một phép lịch sự). An chưa bao giờ trả lời “muốn”, hơn ai hết, cô biết, họ và cô không có nhiều điều để nói, đi với họ, cô luôn thấy lạc lõng, dù chỉ là đi làm việc nhóm. Cảm giác ấy, sự bơ vơ khi ở giữa đám đông ấy còn đáng sợ hơn cả việc cô đơn ngồi lên một chuyến xe bus bất kì. Cô chấp nhận trốn tránh để khồn phải đôi mặt với cảm giác ấy. Hơn nữa, trên những chuyến xe bus không mục đích ấy, cô vẫn cảm nhận được tình người từ những người xa lạ dành cho cô. Cô nhớ, mình từng ngất xỉu ngay trên xe bus lúc cô đi học về, những con người xa lạ đó đã lo lắng, quan tâm cô đến thế nào. An rất muốn hỏi tại sao, tại sao những con người cô dành thời gian và sự chân thành để quan tâm, để xây dựng tình bạn với họ lại chưa bao giờ quan tâm cô lấy một lần? Tại sao những người xa lạ kia lại sẵn sàng quan tâm một người họ không quen như cô? Họ có thể một lần vô tình gặp lại là một lần nhắc cô phải chú ý sức khỏe, phải ăn uống đầy đủ... Còn những người cô từng quan tâm chưa một lần quan tâm cô, họ còn sau lưng nói cô giả bộ ốm bệnh. Cô ốm bệnh cũng có lấy của họ đồng bạc nào đâu, có ảnh hưởng xấu gì tới họ đâu. Vậy nhưng họ lại dùng lời lẽ làm tổn thương cô chứ chẳng thèm quan tâm cô dù chỉ một chút.
An chẳng hiểu nổi và giờ cũng không muốn hiểu nữa, tình cảm giữa người với người quá phức tạp, kì lạ. Nhưng có một điều cô nhận ra sau hơn 20 năm cuộc đời: cuộc đời này, thực sự là cái gì cũng có thể xảy ra, cho dù đó là những chuyện vô cùng ngược tâm...
_________________còn tiếp___________________