Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 33: Chương 33




Hà Thụ nghe xong lời này, do dự một chút, mới hỏi: “Sao lại nói vậy?” Thích Mộ Thương cúi đầu ăn vài hớp cơm, rầu rĩ nói: “Sao cái gì, kẻ có tiền đều không phải thứ tốt.”

Hà Thụ hiển nhiên không biết hắn sẽ trả lời như vậy, chỉ cảm thấy quá mức độc đoán, bèn hỏi: “Tôi nghe nói… Nhà các người trước kia cũng… Có tiền?” Thích Mộ Thương không chút do dự nói: “Tôi khi đó cũng không phải thứ tốt lành gì.”

“Nhưng…” Thích Mộ Thương nói, chiếc đũa cầm trong tay buông xuống, ánh mắt màu đen nhìn chăm chú Hà Thụ: “Nghèo giống anh bây giờ. Bởi vì trước kia có tiền, liền chà đạp người khác, giờ phá hư bản thân, ai cũng không ngăn cản, cho nên tôi hiện tại…”

“Là thứ tốt?” Hà Thụ lăng lăng nói tiếp. Thích Mộ Thương dừng một chút, mới mặt nhăn mày trứ phản bác, nói: “Phải! Tôi con mẹ nói mới không phải cái gì… Đồ này đồ nọ? Không, tôi là đồ …. Là… Đều bị anh làm cho hồ đồ. Tóm lại, kẻ có tiền đều không xem người khác là người, tôi đã trải qua, không lừa anh.”

Thích Mộ Thương một bên nói nhu vậy, một bên hơi cười khổ, đuôi lông mày buông xuống, bên trong tươi cười có một loại hương vị mệt mỏi, hắn hỏi Hà Thụ: “Anh không biết, thời điểm anh có tiền, mỗi người trên trán đều dán một cái bảng giá. Anh cảm thấy giá trị của mình là bao nhiêu tiền?”

Hà Thụ nếu mình bán tôn nghiêm sẽ được bao nhiêu, thành thành thật thật trả lời: “Khoảng hơn mười vạn đi.”

Thích Mộ Thương nói: “Cao.”

Hà Thụ sửng sốt một chút, rồi bắt đầu cười khổ, nói: “Tôi không đáng giá…”

Thích Mộ Thương còn thật sự nhìn hắn, rồi dùng tay đỡ cái trán nói: “Tôi không biết anh có đáng giá hay không, nhưng… So với một người phụ nữ tốt hơn anh gấp trăm lần, tôi bỏ một trăm vạn, cô ta liền nguyện ý theo tôi.”

Thích Mộ Thương nói xong, đứng lên, dùng sức vò tóc mình, dùng tươi cười như sắp khóc nói với hắn: “Tôi khinh thường tiền, từ trước đã thế. Người phụ nữ kia tôi đào hết tim can ra cho cô ấy, cô ấy lại không chịu. Sau đó đến đường cùng, nói tiền với cô ấy, cô ấy lại đồng ý thử. Anh có biết cảm giác đó ra sao không? Sau đó tôi mới phát hiện mình không đủ với cô ấy, có lẽ trong đôi mắt ấy, tôi vĩnh viễn là một kẻ có tiền đầy khốn nạn. Tôi đến cuối cùng, bị tiền làm cho ra nông nổi này, tới lúc này, cả ngày lẫn đêm, vẫn muốn nói với cô ấy, tôi thật sự…. Đối với cô ấy…”

“Đau lòng đến thế này, Hà Thụ, đau đến muốn liều mạng phá hư mình, đem mình chỉnh đến chết đi sống lại… Tôi chưa từng nói với ai khác, hôm nay nói với anh, tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh, cảm thấy anh sẽ hiểu… Tôi cảm thấy từ ngày hôm đó sống đã không còn ý nghĩa. Quên đi, không nói, mẹ anh biết sẽ mắng tôi dạy hư anh…”

Hà Thụ yên lặng thật lâu, mới nhỏ giọng nói: “Tôi hiểu.”

Hắn cũng đứng lên, thu dọn chén bát, nói: “Tôi hiểu…. Bọn họ đại khái để tôi rời đi, im lặng, rời đi. Là cuộc sống khoái hoạt, so với cuộc sống trước kia tốt hơn trăm ngàn lần…”

Hà Thụ nói, thở dốc dữ dội, nhìn ánh mặt Thích Mộ Thương mang theo một ít cầu cứu, ở trong lòng vết thương cũ đau xót, không thể trị hết, cứ mưng mủ chảy máu. Người khác căn bản không thể hiểu nổi thống khổ này, muốn dùng dao lóc từng miếng da xuống, muốn đem tim móc ra, lấy móng tay liều mạng cào làn da, niết, nhéo, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn! Đau đến sắp chết, đau đến muốn chết.

“Người kia cho tôi biết tại sao phải sống. Tôi đã hạ quyết tâm, phải theo anh ấy, chỉ cần một mình anh ấy, chưa từng có cảm giác ấy với ai, kỳ thật trong lòng đã quyết định xong. Nhưng người kia lại làm cho tôi biết mình rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền, giá trị thật sự của mình. Kỳ thật tôi luôn nghĩ, mình trốn đến đây, căn bản không muốn… căn bản không muốn nhớ tới hay giận anh ấy. Mà tôi không nghĩ mình có thể bên cạnh, anh ấy vĩ đại như vậy, có nhiều nữ nhân yêu thích… Đối với tôi hết lần này đến lần khác… Tôi hy vọng anh ấy chỉ có mình tôi… Tôi hy vọng anh ấy có thể giúp tôi, lúc mọi người trên thế giới cười tôi chỉ có hai bàn tay trắng —- tôi kỳ thực không nghĩ tới —- mình lại người vô dụng như vậy — tôi…”

“Nhưng a… Anh có biết. Tôi căn bản không đáng giá đồng xu cắc bạc nào, người kia cho tôi tiền nhiều như thế, nhưng như thế đối với tôi còn chưa đủ. Tôi nhất định chỉ có thể như vậy, nhưng tôi căn bản không có tư cách bảo anh ấy giữ mình lại, tôi nhất định không chiếm được anh ấy…”

Hèn mọn như vậy, đê tiện như vậy.

Hắn một bên nhỏ giọng nói, một bên ngẩng đầu: “Tôi kém cỏi như thế, nhất định không chiếm được anh ấy. Anh bảo tôi sao lại không chán ghét mình, tôi cuối cùng nghĩ, tôi như vậy, còn sống để làm gì… Tại sao không dứt khoác chết đi?… Anh vừa mới nói… Đau đến muốn liều mạng phá hư mình… Tôi hiểu… Anh họ Mộ Thương, tôi hiểu…”

Thích Mộ Thương chưa bao giờ thấy Hà Thụ nói nhiều như vậy, tuy rằng câu lặp lại, ý nghĩa mơ hồ không rõ, cũng để lộ ra nhiều điều ngoài ý muốn của Hà Thụ. Thích Mộ Thương dừng thật lâu, mới xoay người lại, chụp vai Hà Thụ, hắn kỳ thật cũng không biết phải an ủi người khác thế nào. Qua lâu sau, mới nói: “Sao lại nói thế… Ha, chúng ta xem như “Cùng là người lưu lạc tới thiên nhai” sao?… Ha!” Hắn tựa hồ cũng hiểu mình làm trò cười này thật không cười nổi, thế là dừng lại.

Lại qua thật lâu sau, hắn mới nói: “Anh nói người kia — rất được con gái thích — người kia là nam sao?”

Hà Thụ lần này nhẹ nhàng cười nhạo hỏi lại: “Điều ấy quan trọng sao?”

Thích Mộ Thương ngừng một lát, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Không quan trọng đi. Tình yêu… Sở dĩ vĩ đại, bởi vì nó không có phân biệt… Tôi muốn nói… Tôi không muốn sống, cũng không có tư cách khuyên anh — nhưng, tôi còn là… Hy vọng anh có thể tự lo lắng một chút, có lẽ —- không có gì là quá đáng lo…”

Hắn nói: “Nếu không, tôi dẫn anh đi xem phòng vẽ tranh của tôi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.