Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 34: Chương 34




Đó là lần đầu tiên Hà Thụ nhìn thấy phòng vẽ tranh của Thích Mộ Thương, cho dù sau này hắn nhìn rất nhiều lần, vẫn không thể nào quên được cảm giác lần đầu tiên.

Thích Mộ Thương đi phía trước, rồi quỳ gối trên cửa sắt thông với tầng hầm, cố sức đem cửa sắt từ dưới mở lên, phát ra liên tiếp tiếng tạp âm kim loại đầy chói tai. Gần như là lúc đó, ánh sáng nhạt từ phòng tranh xuyên thấu lộ lên trên, Hà Thụ nhìn khuôn mặt tái nhợt gầy yếu của Thích Mộ Thương, bị ngọn đèn chiếu sáng lên, mỗi tia ánh sáng như muốn âu yếm mỗi góc cạnh, khắc sâu, lõm xuống, khuôn mặt giống như giáo đồ gặp giáo chủ, giống như dao khắc, yên lặng mà khắc sâu. Màu trắng phát ra dưới ánh đèn mơ hồ như chuyển thành màu vàng, chếu rọi bụi bặm nhưng là hình phản chiếu của bãi cát, không thể nhớ lại. Khóe miệng hắn như đang nói ra vài điều luật, xứng cùng đôi mắt trầm đen kia, khuôn mặt ấy làm trong lòng Hà Thụ nổi lên sự bi thương cùng áp lực vô tận.

“Xuống đây đi.” Thích Mộ Thương một bên giẫm lên chiếc cầu thang bắng sắt đã rỉ, từng bước từng bước giẫm lên cầu thang đầy gập ghềnh, tay Thích Mộ Thương dưới ánh đền đầy nhợt nhạt, gần như thấy rõ mạch máu xanh nhạt dưới làn da, cái tay kia gầy yếu chỉ còn lại xương cốt, bên trong cánh tay trái là mười mấy vết đỏ như máu, như là lỗ kim đâm chậm chạp không thể khép lại. Hà Thụ ở phía sau lên tiếng, thật cẩn thận theo phía sau xuống dưới, cúi người vì sợ bị đụng vào đầu, mỗi lần bước xuống cầu thang như truyền đến tiếng vang kỳ dị, như là yếu không chịu nổi gió, lung lay sắp đổ.

Phòng vẽ tranh so với tưởng tượng còn lớn hơn, cao hơn ba thước, diện tích khoảng mấy trăm thước, toàn bộ đều thông nhau. Dựa vào bên cạnh cầu thang là giá vẽ, trên đó là tác phẩm đã hoàn thành. Hà Thụ không tự chủ được dừng bước lại, nhìn chăm chú bước tranh. Bút phút này nói lên được sự tùy hứng của tuổi trẻ, màu sắc thay đổi khác nhau khiến người khác khâm phục vì độ mạnh yếu của tay. Có bức tranh vẽ lên cảnh tượng đống rác bị lửa đốt, bụi mù màu đen, cột khói bên cạnh cùng nhả ra khí thải cùng túi nhựa bay giữa không trung. Có bức tranh vẽ phần lớn lần là hoa màu trắng được thả trôi ngoài biển lớn, ở trong nước trầm lặng lướt đi, trải rộng ra toàn mặt biển. Nhìn qua viền bức tranh, càng đi sau, màu sắc lại càng tối, càng thiên về màu đen xám cùng đỏ, đa số đều là tranh sơn dầu, phần lớn tranh đều là người, chỉ có cố gắng nhìn mới có thể miễn cưỡng nhận ra khuôn mặt hơi vặn vẹo, giống như sơn dương trong mưa đang chờ được cứu giúp chuộc tội. Hà Thụ cũng không thể hiểu những thứ này, lại lập tức cảm thấy được nhan sắc kia rất khác lạ, bức tranh sơn dầu vẽ người kia bên ngoài nhìn vào có vẻ tĩnh lặng, nhưng lại mang tới một cảm giác, phải kêu lên thật lớn, giãy dụa gặm cắn. Như là dùng chùy lớn gõ mạnh trong lòng. Như là sinh mệnh không thể cảm nhận được sự tồn tại của mình.

Thích Mộ Thương ở phía trước nói một câu: “Này đều là trước kia. Không có ý gì, giả vờ giả vịt, anh lại đây.” Hà Thụ thật vất vẻ từ trong cảm xúc với bức tranh giãy dụa ra, rồi đi về phía trước, lại đi thêm vài bước, rồi mới sửng sờ dừng lại, phía sau Thích Mộ Thương có bảy bức tranh, đều dùng vải vẽ tranh sơn dầu bịt kín, chỉ để lại một bức tranh thật lớn, tác phẩm chưa hoàn thành xong, ở lại nơi đó. Trên bức tranh sơn dầu có một thân ảnh mơ hồ, đứng ở nơi đó, phía sau có một bóng dáng nặng nề được ánh sáng chiếu tới, từng tia ánh sáng làm khắp nơi như bịt kín màu vàng, có cánh chim đầy trong suốt.

Hà Thụ gần như đứng ngốc ở nơi đó, bức tranh đó mang lại cảm giác hắn không thể hình dung. Chính là nó lại làm cho hắn rung động, cảm giác làm cho người ta sống lại. Thích Mộ Thương ở trên bức tranh tạo nên nhiều sắc thái bằng độ mạnh yếu trong tay rất nhuần nhuyễn, lộ ra tia nắng màu vàng sáng rọi chiếu vào tận xương cốt, cái cảm giác thanh khiết cao cao tại thượng này, cuối cùng làm cho mắt cá chân trắng tinh khiết của thiên thần nguyện ý bước xuống nhân gian. Liếc mắt nhìn qua, quả thực ngay cả hô hấp đều không có, cá cảm giác chờ đợi đến dại ra khiến tĩnh mạch như hòa chảy khắp nơi, ở trong máu lắng động một ánh sáng rực rỡ được giấu vào tay áo, hô hấp bắt đầu lấy lại, khiến người ta thở dốc, che lại trái tim, từng hơi mà thở dốc.

Bất kể như thế nào cũng không thể đem sự kích thích này làm cho trấn an bình ổn.

“Nó rất đẹp, đúng không?…” Thích Mộ Thương hỏi hắn.

Nhìn Hà Thụ gần như hồn vía lên mây gật đầu. Khóe miệng Thích Mộ Thương lộ ra một cái tươi cười đầy mệt mỏi. “Tôi cũng thường xuyên nghĩ như vậy. Nhưng là… Anh nhìn nó, liền sẽ hiểu rõ. Cả đời này, đều không hơn gì thế này. Tôi nói, cả đời này của tôi, đều không có khả năng lại vẽ ra được tác phẩm tốt như thế lần nữa.” Thích Mộ Thương nói: “Đời người bất quá cũng như thế. Sau khi hoàn thành bức tranh, tôi đã nghĩ như vậy. Cả đời này, tôi đã hưởng thụ đủ rồi, muốn lưu lại gì đó, mà thứ có thể lưu lại — cũng chỉ có thể, để tất cả mọi người nhìn tới.”

Thích Mộ Thương có phần nghiêm túc nhìn Hà Thụ: “Tôi nói…. Có người nguyện ý lo liệu cho tôi việc triển lãm tranh, tôi đem phiếu của tôi cho anh, anh có nguyện ý đi xem không?”

“Triển lãm tranh?” Hà Thụ hỏi, hắn biết Thích Mộ Thương là một người lợi hại, hắn biết người này rất lợi hại, nhưng không thể nghĩ tới còn có thể mở một cuộc triển lãm tranh cá nhân, “Tôi nguyện ý… Đúng vậy, tôi rất vinh hạnh.” Hắn chân tay luống cuống nắm góc áo mình, nghĩ nghĩ lại tiếp tục bổ sung, nói: “Chúc mừng anh. Chân thành.”

Lần này Thích Mộ Thương cũng không cười từ ngữ giao tiếp đầy sứt sẹo của hắn, trời cũng có thể thấu, cùng một người không chịu nói chuyện ở chung, tịch mịch cùng do dự chỉ có thể dùng tiếng TV lớn để che giấu thống khổ, ai có thể dễ dàng biểu lộ nội tâm? Ngay cả nói cũng không chịu nói. Càng ở lúc dưới ánh đèn dầu liếc nhìn nhau một cái, hai người im lặng chứa đựng đầy vết thương chỉ có thể rơi vào tĩnh mịch.

“Ừ.” Thích Mộ Thương lên tiếng, do dự giơ tay lên, dùng sức xoa tóc Hà Thụ, rồi mới nhìn bức tranh trong phòng, chỉ cửa, nói: “Tôi muốn đem nó ra phòng. Rồi sau đó —“ Hắn chỉ lên mấy bức tranh sơn dầu, nói: “Bày biện mấy bức tranh này bên cạnh.” Hắn nói, chạm vào mặt Hà Thụ, đem tất cả vải vẽ tranh sơn dầu kéo xuống.

Mỗi một bức tranh, đều vẽ ra chiếc ghế sô pha.

Vầng sáng bốc hơi, bên trong góc sáng sủa chỉ có một chiếc sô pha im lặng chờ đợi.

Thích Mộ Thương nói: “Thứ lỗi. Những thứ này đều là lúc tôi oán giận nhàm chán. Anh phải biết rằng, cái cô bé kia, thích nhất dựa vào tôi đọc sách, cô ấy nói dựa vào tôi thật thoải mái, nói tôi là ghế sô pha của cô ấy.”

Ngày đó Hà Thụ ở trong phòng vẽ tranh ngây người thật lâu, thời điểm trời gần tối Thích Mộ Thương đột nhiên chạy ra, người nọ gì cũng không nói, chính là khuôn mặt đột nhiên vặn vẹo, cả người chảy mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt, hắn dùng sức đem Hà Thụ đẩy lên, ở phía sau đóng cửa sắt nhỏ lại, một bên đóng cửa một bên rống to: “Anh đi ra ngoài trước, không nên nhìn tôi… Đi ra ngoài…!”

Hà Thụ đầu tiên là lắp bắp kinh hãi, rồi mới ngạc nhiên nghi ngờ dùng sức chụp cửa lại, lớn tiếng hô to: “Anh họ Mộ Thương, anh có khỏe không! Anh họ! Xảy ra chuyện gì…”

Bởi vì hắn rất gần cửa sắt, động tĩnh bên trong truyền qua cánh cửa tới tai hắn, hắn mơ hồ nghe được Thích Mộ Thương ở trên sàn nhà ôm đầu lăn lộn, âm thanh đụng ngã lăn khắp nơi, bùm bùm, giống nhưu phá hư, hắn mơ hồ còn nghe được tiếng khàn giọng cùng rên rỉ mỏng manh của người kia. Thế là càng kinh hồn táng đảm, dùng sức đẩy cửa, gõ cửa, phá cửa, như con thỏ sắp phát điên, ánh mắt đỏ lên, dùng sức rồi lại dùng sức, đem cửa sắt từ bên ngoài phá ra, rồi mới lảo đảo từ trên cầu thang lăn xuống, nhanh đứng dậy vọt tới bên người Thích Mộ Thương, muốn đem người kia từ sàn nhà lạnh lẽo nâng dậy.

“Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!!” Mặt người kia đều đỏ lên, rồi sau đó trở nên càng như nến sáp. Trên trán đều là mồ hôi, hắn tựa hồ muốn giãy dụa, đột nhiên lại mềm nhũn cả người, suy yếu đến khôn cùng: “Giúp tôi… Không, anh giúp tôi, Hà Thụ, giúp tôi đem đồ vậy… Đồ vật kia lấy lại đây!”

“Gì? Đồ gì…!” Hà Thụ gần như bị dọa đến phát khóc, chân tay luống cuống đỡ hắn, đồng thời nghe được chỉ lệnh bộ dáng đầy khẩn trương: “Bên kia, ngăn kéo… Cái tủ kia… Ngăn thứ ba…” Hà Thụ nghe câu như thế, vội vàng chạy tới, luống cuống tay chân mở ngăn kéo, thấy bên trong trống không, hoảng sợ, vội vàng mở mấy ngăn còn lại, cũng trống không, mới dùng âm thanh khóc nức nở nói: “Anh họ, anh họ… Không có…”

Thích Mộ Thương bộ dáng đầy thống khổ ôm đầu cuộn thành một đống, tay chân co rút run rẩy, bên trong quần áo không bao lâu đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm. Hắn nhỏ giọng nức nở nói: “Sao… Sao lại không có… Dùng hết rồi sao… Sao lại không có…” Rồi như mất đi yếu tố thần kinh bình thường, như người bị bệnh tâm thần rống to: “Giúp tôi đi mua! Anh có tiền đúng không… Trước ứng… Mua giúp tôi!”

Hà Thụ liên tục gật đầu, một bên liều mạng ghi nhớ địa chỉ Thích Mộ Thương nói ra, ra bên ngoài, thật lâu sau, hắn nghĩ, ngay cả khóc cũng không thể khóc. Đột nhiên cắn chặt răng, rồi mới xông lên, dùng dây thừng buộc giá vẽ buộc Thích Mộ Thương vào đầu giường bằng sắt trong phòng vẽ tranh, lớn tiếng hô: “Anh họ, tôi lập tức đi mua! Anh… Anh trước… Chịu đựng!”

Hắn nói xong, bỏ đi gào thét ở bên kia, rồi mới vọt lên, cầm tiền, tìm xem nơi đó ở đâu, chạy ra phòng ở đầy u ám kia.

Hắn có lẽ nên sớm biết, anh họ Mộ Thương gầy như vậy, gầy nhưu vậy, cả người cùng mặt tái nhợt, như là gió thổi qua liền gục, Thích Mộ Thương có gương mặt gầy yếu tái nhợt, thời điểm Hà Thụ chạy đi, có một vật ở trước mặt lúc ẩn lúc hiện. Thời điểm trong phòng vẽ, trên cánh tay kia đầy vết kim tiêm đầy khác lạ…. Khác lạ đến chói mắt.

Chân dùng sức chạy, giẫm lên sàn nhà, một chút rồi một chút, mệt như vậy, đau như vậy. Tại sao mỗi làn chạy đều sẽ có ảo giác? —- Mà hiện tại, thân thể này, lại mệt mỏi như vậy, trầm lắng như vậy. Lại chạy nhanh chút đi, chạy nhanh chút đi!

Hà Thụ nhớ tới anh họ Mộ Thương từng có nói qua những lời kia.

Hắn hỏi mình: “Hà Thụ, anh có từng thử qua, đau… Muốn đem mình chỉnh đến chết đi…?”

Hắn đối với mình nói: “Hà Thụ, hiện tại, tôi chỉ muốn phá hư mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.