Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 147: Chương 147: Bích Tiêu Đích Điều Kiện






Hỗn Nguyên Kim Đấu được chính Thông Thiên Giáo Chủ truyền cho, trong Cửu khúc Hoàng hà trận, bắt sạch 12 Kim tiên Xiển giáo, tiêu trừ toàn bộ tam hoa ngũ khí, thân thể thần tiên cũng bị tổn hại, cho dù là Lục Áp mang huyền kỳ chi thuật trên người cũng từng bị Kim đấu bắt lấy, không biết Khổng Tuyên có bổn sự vượt qua khó khăn này không?

Khổng Tuyên nghe vậy, không cố truy kích Bích Tiêu nữa, vội vàng ngưng thần ứng phó. Kim đấu gặp gió hóa to lên, ánh vàng chói lọi, xoay tròn trong không trung, một đạo kim quang từ trong đấu bắn thẳng vào Khổng Tuyên. Khổng Tuyên phát hiện ra kim quang này có sức hút rất lớn, không dám bất cẩn, vội vận toàn lực, năm vầng ánh sáng xanh, vàng, đỏ, trắng, đen sau lưng đồng loạt xuất hiện, đem hoàng quang rọi lên, chiếu vào kim quang. Kim quang lắc lư một chút, lại vẫn như cũ bắn tới. Khổng Tuyên rốt cuộc căng thẳng, đem năm vầng sáng ngũ sắc nhập một, bay lên nghênh đỡ kim quang.

Hai đoàn ánh sáng giao tại một chỗ, nhất thời bất phân cao thấp. Tam Tiêu lộ vẻ kinh hãi, không ngờ người này quả nhiên không có pháp bảo, chỉ dựa vào tu vi bản thân lại có thể kháng cự lại lực lượng của Hỗn Nguyên Kim Đấu. Nhưng Khổng Tuyên giờ rất không dễ chịu, mồ hôi ướt lưng, thân hình khẽ run rẩy, tựa hồ sắp kiệt lực rồi.

Trương Tử Tinh nhìn ra Khổng Tuyên gian nan đối phó, vội vàng hô:”mau dừng tay!, lần này trao đổi, là huynh đệ quả nhân thua rồi!”.

Vân Tiêu nghe vậy, lập tức thu hồi Hỗn Nguyên Kim Đấu. Khổng Tuyên thấy kim đấu kia trở về tay Vân Tiêu, thở ra một hơi, thu Ngũ Sắc Thần Quang vào cơ thể, than nói: “nguy hiểm thật! nguy hiểm thật! nếu không phải đạo hữu kịp thời thu lại pháp bảo, ta cũng không thể kiên trì được nữa, chỉ có cách bỏ chạy”.

Ba nàng Tam Tiêu nghe vậy càng kinh hãi, người này còn có bản lĩnh chạy thoát khỏi Hỗn Nguyên Kim Đấu! Ba nàng biết, với thực lực của Khổng Tuyên, không có lí do gì phải nói dối, lòng càng thêm bội phụ đạo hạnh của hắn. Vân Tiêu thi một lễ: “thần thông của đạo hữu khiến tỷ muội chúng tôi hết sức bội phục, nếu hôm nay không phải dựa vào Hỗn Nguyên Kim Đấu do sư tôn ban cho, tỷ muội chúng tôi tuyệt không phải là đối thủ của đạo hữu”.

Khổng Tuyên cũng không còn kiêu ngạo nữa, hoàn lễ nói: “ba vị đạo hữu không cần quá khiêm, nếu không phải Vân Tiêu đạo hữu hạ thủ lưu tình, ta đã thảm bại. Bảo bối của thánh nhân, quả nhiên cực kì lợi hại”.

Vân Tiêu hâm mộ nói: “Khổng đạo hữu đã là cảnh giới Huyền tiên thượng giai, đưa mắt cả Triệt giáo ta, cũng chỉ có Đa bảo sư huynh đứng đầu tứ đại đệ tử của sư tôn ta mới có thể đấu cùng đạo hữu. Ta tuy khổ tu nhiều năm, lại được sư tôn hết lòng truyền thụ, cũng chỉ là Huyền tiên hạ giai mà thôi, không thể khám phá ra huyền diệu của trung gia. Hai vị muội muội, Quỳnh Tiêu mới vừa nhập Huyền tiên, Bích Tiêu vẫn còn đang ở Kim tiên thượng giai rất lâu rồi, thực kém đạo hữu rất xa. Đạo hữu đã tới Tam tiên đảo của chúng tôi, cũng là có duyên, xin chỉ điểm cho ít nhiều”.

Vừa nghe thấy tên lão đối đầu Đa Bảo đạo nhân này, Khổng Tuyên đã nhăn mày khó chịu, không đáp nửa lời. Trương Tử Tinh nói: “quả nhân thân làm Thiên tử, trong người nhiều chuyện, không thể rời đi Triều Ca quá lâu, xin ba vị nương nương hiểu cho…”.

Bích Tiêu cắt lời nói: “nếu không thể ly khai Triều Ca, hôm nay sao còn tới ải Trần Đường? Mà còn một chuyện ta muốn tìm Bệ hạ nhà ngươi đây, là chuyện máy ảnh kĩ thuật số kia…”

Vừa nghe tới chữ máy ảnh, Trương Tử Tinh đã mặt đỏ như gấc, Bích Tiêu này không phải đồ ngốc, sao lại không biết dụng ý hắn đưa cho tiểu Na Tra lúc trước chứ? Hắn vội tiếp lời: “huynh trưởng của ba vị nương nương, Triệu Công Minh đạo trưởng, ngày trước từng dùng Định Hải thần châu giúp Ứng Long làm mua, nghĩa khí hơn người. Ngoài ra Triệt giáo cùng ta cũng có quan hệ sâu xa, giờ đã là ba vị nương nương thành tâm yêu mến, hiền đệ cũng không nên gại kết thiện duyên này. Như vậy, chúng ta sẽ ở đây thêm một ngày, ngày mai trở lại Triều Ca”.

Khổng Tuyên thấy Trương Tử Tinh đáp ứng, cũng lập tức đồng ý ở lại. Tam Tiêu mừng rỡ, xếp bàn ghế mời mọi người ngồi xuống. Bích Tiêu uy hiếp Trương Tử Tinh thành công, trong lòng đắc ý, cười xinh nói: “Bệ hạ thật tinh minh hơn người, tại Thủy tinh cung chiếm được không ít đồ tốt, hôm nay đáp ứng yêu cầu của tỷ muội chúng ta, sợ rằng còn có tâm tư khác, lại tưởng muốn bảo vật gì đây. Nếu ngươi ở trên Tam Tiên đảo vài ngày, chỉ sợ ngay Hỗn Nguyên Kim Đấu cũng bị ngươi đoạt đi”.

Không chỉ đoạt pháp bảo, ta còn muốn đoạt cả người cơ... Trương Tử Tinh trong đầu nghĩ lung tung, bề ngoài lại cười vui vẻ không trả lời. Bích Tiêu lại nói: “hầu nhi kia rõ ràng là muốn lấy hắc bổng, bị ngươi đánh mắt một cái, lại chọn Định hải thần thiết kia, quả nhiên xảo trá vô cùng. Xem ra, hầu nhi không giống đệ tử của Khổng đạo hữu, mà là học trò hư vị thiên tử ngươi dạy ra a”.

Khổng Tuyên mỉm cười nhìn Viên Hồng một cái, nói: “hầu nhi cũng có chút nhãn lực, hắc bổng kia là vũ khí của thượng cổ ma thần, bề ngoài tuy trông tầm thường, nhưng bên trong lại có Mộc linh khí cường đại, ngang với thần binh, buồn cười Ngao Quảng kia không nhìn ra bảo vật, lại đem làm gậy giữ cửa, ha ha!”.

Viên Hồng nghe thấy thế thì mừng rỡ lắm, cầm hắc bổng trong tay yêu thích không rời. Trương Tử Tinh cao hứng cho hắn, đồng thời cũng có chút chán nản: vốn Định hải thần thiết định đưa cho Viên Hồng làm vũ khí, giờ lại đột nhiên biến thành bản chuyên, cái này còn là bảo vật nữa không? May còn thịt được một quần đảo làm cơ địa hải dương, nếu không lần này tới Long Cung lãng phí rồi.

Nhắc tới bảo vật, Trương Tử Tinh đột nhiên nghĩ ra một việc, nhìn Bích Tiêu nói: “Hỗn Nguyên Kim Đấu được thánh nhân thân truyền, dù quả nhân có muốn mang đi cũng không có bản lĩnh này. Bất quá, có một vật muốn xin hỏi nương nương, có pháp bảo nào có thể khiến người trường kì gặp phải huyễn tượng mà không phát giác? Nếu có, xin nương nương cho quả nhân mượn một lần”.

Bích Tiêu phát ra tiếng cười khúc khích sau mặt nạ: “Bệ hạ tinh thông quỷ thuật, nếu ta đem vật này tặng ngươi, chỉ sợ sẽ hại người vô số”.

Trương Tử Tinh nghe khẩu khí của nàng, dường như có bảo vật, vội vàng xin hỏi mượn, đâu ngờ Bích Tiêu lại tránh né không đáp. Vân Tiêu bên này đang cùng Khổng Tuyên đàm luận đạo tu luyện, nghe hai người huyên nháo, mở miệng nói: “muội muội, Bệ hạ cũng là sư tôn của Na Tra, hôm nay vì chuyện của Na Tra mà thân tới Đông Hải, không tiếc mệt nhọc, có thể thấy được tình thầy trò sâu sắc. Năm xưa Bệ hạ cũng không nhận Xích Diễm thương, chỉ nhận ít Tụ lôi bình, cuối năm đều sai Na Tra tới tặng vô số tiên trà mỹ tửu, khiến chị em ta thực là ngại ngần nhận lấy. Giờ Bệ hạ đã mở miệng, em hãy mang Huyễn thủy châu tặng cho Bệ hạ”.

“Huyễn thủy châu năm xưa đã bị hung khí Phệ Phách của vị bệ hạ này phá hủy, không dễ gì mới luyện chế lại được, uy lực còn mạnh hơn xưa. Không phải muội muội không muốn đưa, mà tu vi của Bệ hạ không đủ, không thể tế luyện được, khó lòng phát huy diệu dụng”.

Vân Tiêu trầm ngâm một lúc, hỏi: “nếu muội giúp Bệ hạ luyện hóa, cần bao nhiêu thời gian?”

Bích Tiêu ngẫm nghĩ đáp: “ít nhất cần ba ngày!”.

Trương Tử Tinh nhìn Khổng Tuyên ra hiệu, không ngại ngần nói: “đa tạ nương nương giúp đỡ, đã là như vậy, quả nhân xin lưu lại Tam tiên đảo ba ngày”.

Cái này đại biểu Khổng Tuyên cũng có thể ở lại Tam tiên đảo thêm hai ngày, Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu nghe vậy, tất nhiên vô cùng cao hứng, dù sao có thể thỉnh giáo một vị Huyền tiên thượng giai là kỳ duyên rất khó gặp. Khổng Tuyên tuy không rõ Trương Tử Tinh cần Huyễn thủy châu làm gì, nhưng thấy hắn đánh mắt, cũng không cự tuyệt nữa. Trương Tử Tinh trong lòng đang hết sức mừng rỡ, vì kiện bảo bối này quá sức quan trọng với hắn, chỉ riêng Huyễn thủy châu này, lần tới Tam tiên đảo đây đã thu hoạch hơn xa lần tới Đông hải Long cung.

Trương Tử Tinh tính toán thời gian, ba ngày này trùng với ngày nghỉ lên triều, lập tức để Ứng Long trở về trước, cùng Nữ Bạt trấn Triều Ca đề phòng bất trắc. Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu quay sang thỉnh giáo Khổng Tuyên, Na Tra cùng các đồng tử dâng trà rượu xong, tỏ vẻ muốn làm hướng dẫn viên, lôi Viên Hồng chạy đi đâu không rõ.

Tu vi Bích Tiêu chưa tới cảnh giới Huyền Tiên, nghe vấn đề của hai vị tỷ tỷ thỉnh giáo Khổng Tuyên, mơ hồ không hiểu, bèn kéo Trương Tử Tinh đi lấy Huyễn thủy châu.

“Bệ hạ, Huyễn thủy châu này đã là tỷ tỷ đáp ứng cho ngươi, ta cũng không tiếc rẻ, chỉ cần ngươi lấy một món đồ ra trao đổi là được, như Na Tra lần trước nói cái gì cũng phải trao đổi công bằng”, Bích Tiêu đi được một đoạn, dừng lại cười nói: “không phải ngươi dạy cho Na Tra câu “đời không có bữa ăn miễn phí” hay sao?, giờ đúng lúc lời này ứng nghiệm”. Trương Tử Tinh hận không thể lôi Định hải thần chuyên kia ra đập vào đầu mình vài cái, xưa không có việc gì làm sao, dạy Na Tra mấy cái này làm cái gì? Khiến giờ bị Bích Tiêu tóm được sơ hở trêu chọc, thực tự mình hại mình a.

“Bích Tiêu nương nương, quả nhân lần này đi vội vã, không kịp mang theo bảo vật gì, túi pháp bảo cũng đang trống rỗng, nếu nương nương không chê, quả nhân xin tặng lại Định hải thần thiết lấy từ Long cung kia, thế nào? ”

“Ta lấy cục sắt đấy làm cái gì?”, Bích Tiêu hừ lạnh một tiếng: “ngươi đừng tưởng ta không biết tâm tư ngươi, máy ảnh ngươi giao cho Na Tra kia là muốn chụp trộm dung mạo chị em ta, nếu không phải ta thu lấy, để ngươi biết được chân dung, tất phạm vào đại kị của tỷ muội ta, hôm nay chỉ sợ còn không lên nổi Tam tiên đảo, nói gì tới Huyễn thủy châu kia”.

Trương Tử Tinh không giấu nổi vẻ xấu hổ, cười khổ nói: “nương nương đã không thích thần thiết kia, quả nhân giờ thực không có bảo vật nào trao đổi”.

Bích Tiêu hứ hứ một tiếng, lấy từ trong túi ra một món đồ giơ lên, nói: “mấy pháp bảo tép riu của ngươi có thể so được với Kim giao tiễn hay Hỗn Nguyên Kim Đấu không? Ta muốn là muốn loại vật kỳ lạ như thế này”.

Trương Tử Tinh nhìn lại, món đồ trong tay Bích Tiêu chính là máy ảnh đưa cho Na Tra lần trước. Trương Tử Tinh nhớ tới lời khẳng định của Na Tra về dung mạo của Tam Tiêu, mắt thấy bí mật gần tay trong gang tấc, không khỏi khó chịu trong lòng. Nhưng hắn cũng biết thực lực khủng bố của Bích Tiêu, không phải mấy nàng thê tử của hắn so được, chẳng may nàng rút Kim giao tiễn ra, hậu quả ôi thôi thực khó tưởng tượng. Đối với mấy hung khí đao kiếm, đàn ông thường có chút cảm giác hãi sợ (what?), đặc biệt như là loại người xuyên việt như hắn đây!.

“Nương nương, máy ảnh này trên đời chỉ có một bộ, lấy đâu ra nữa? nương nương không phải làm khó ta sao?”, Trương Tử Tinh tự thì thầm một câu với mình: model này thực sự chỉ chế tạo một cái thôi.

“Ngươi không phải ’quả nhân’ sao? Giờ sao lại biến thành ‘ta’ rồi?”, Bích Tiêu không chịu thỏa hiệp: “không đem bảo vật ra đổi, cho dù ngươi gọi tỷ tỷ tới đây, ta cũng nhất quyết không đưa cho ngươi Huyễn thủy châu”.

“Máy ảnh này còn có diệu dụng khác, như có thể tự động ca hát, để ta giúp nương nương cải tạo…à không, tế luyện lại một lần được không?”, Trương Tử Tinh đảo mắt một vòng, đã nghĩ ra chủ ý, chỉ cần lấy được ký ức tinh phiến (thẻ nhớ?) của máy ảnh vào tay, chuyển cho Siêu Não, mấy ảnh chụp kia còn không phải là đồ trong túi sao?

“Vậy rất tốt”, Bích Tiêu đang muốn đưa máy ảnh ra, đột nhiên lại thu tay lại: “không được, ngươi vốn xảo trá, máy ảnh này không thể đưa cho ngươi, hãy mang một bảo vật biết ca hát ra đây, nếu không miễn đàm luận nữa”.

Trương Tử Tinh bị đoán trúng tâm đen, thấy nàng cẩn thận cất máy ảnh vào túi pháp bảo, thầm kêu đáng tiếc, nghĩ ngợi hồi lâu, cắn răng nói: “xin nương nương chờ ta chốc lát, ta đi một lúc sẽ trở lại”.

Không bao lâu đã thấy Trương Tử Tinh trở lại, trong tay cầm một chiếc hộp tròn màu bạc, nói: “bảo vật này ta hết sức trân quý, không chỉ có thể phát ra nhạc âm, còn có thể truyền tin xa ngàn dăm, nhưng cách một ngày cần phải để dưới ánh mặt trời hấp thu tinh hoa mới có thể sử dụng”.

Bích Tiêu nhận lấy hộp tròn, hiếu kỳ ngắm nghía một trạn, theo phương pháp Trương Tử Tinh chỉ bảo, bấm vào một nú trên đó, lập tức một tiếng nhạc cất lên, âm nhạc này cực kỳ tuyệt vời, tựa hồ do một loại nhạc khí không biết tên tấu lên, khiến người sảng khoái trong lòng. Bích Tiêu mừng rỡ, lại hỏi làm sao thiên lý truyền âm. Trương Tử Tinh nói công dụng này giờ còn chưa sử dụng được, phải kết hợp với bảo vật khác mới “tế luyện” xong, nếu thành công, hắn có thể ở Triều Ca nói chuyện với Bích Tiêu, không cần sử dụng pháp lực.

Bích Tiêu nghe mà hai mắt sáng rỡ, yêu thích bảo vật này không rời tay. Kỳ thực, đây chính là một trong những phó thể do Siêu Não phân giải ra, có công năng phát nhạc cùng đàm thoại từ xa. Do khoảng cách Triều Ca tới Tam tiên đảo quá xa, cần lắp đặt ở giữa một ít thiết bị tiếp sóng mới có thể liên lạc được. Trương Tử Tinh đưa vật này cho Bích Tiêu, không phải chỉ để riêng đổi lấy Huyễn thủy châu, mà trong lòng còn có tư tâm khác.

Bích Tiêu quả nhiên yêu thích bảo vật này, càng chờ mong công năng có thể thông thoại về sau, lập tức lấy ra Huyễn thủy châu đưa cho hắn. Đây là một bảo bối Bích Tiêu rất yêu thích, có thể kết hợp thực tế cùng ảo giác, vừa công vừa thủ. Năm xưa nàng nhất thời sơ ý, không dùng mấy pháp môn lợi hại trong đó đối phó Trương Tử Tinh, không cẩn thận bị Phệ Phách phá hủy.

Sau lần đó, Bích Tiêu tiếc nuối Huyễn thủy châu vô cùng, năm ngoái may mắn đoạt được một viên ngọc trai, kết hợp với tài liệu khác, dùng bột tàn của Huyễn thủy châu tế luyện, cuối cùng một lần nữa luyện ra bảo vật như mới. Ngọc trai vốn đã có năng lực chế tạo ảo giác cực mạnh, nay luyện thành Huyễn thủy châu, uy lực còn hơn xa lúc trước.

Trương Tử Tinh cẩn thận hỏi kĩ diệu dụng trong đó, biết Huyễn thủy châu còn có thể thiết lập trận pháp mộng ảo, khiến người rơi vào trong trận không thể tự tỉnh thoát ra, mừng rõ trong lòng, lập tức nhờ Bích Tiêu hỗ trợ, toàn tâm toàn ý luyện hóa bảo vật này.

Bích Tiêu tính không sai, chờ hắn hoàn toàn luyện hóa Huyễn thủy châu xong, ba ngày đã qua đi. Lúc này Khổng Tuyên cũng kết thúc đàm luận với Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu. Vân Tiêu được lợi ích không nhỏ, để cảm tạ Khổng Tuyên, lại tặng cho Viên Hồng một bộ tiên giáp. Na Tra biết đại sư tôn muốn trở về, mặt lộ vẻ buồn rầu nhung nhớ. Trương Tử Tinh xoa đầu an ủi nó vài câu, cùng Khổng Tuyên, Viên Hồng cưỡi mây trở lại Triều Ca.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.