Do lần đi này trùng vào ngày nghỉ, lại thêm Trương Tử Tinh cố ý tạo thành thói quen lâu không lên triều, nên lần rời đi này không kinh động bao nhiêu người, Đát Kỷ trước khi đi đã được Thiên tử dặn dò, có ý thay hắn giấu diễm. Chúng thần nghĩ Thiên tử vẫn như mọi khi, hưởng lạc trên lầu Trích Tinh và trong Thọ tiên cung. Trương Tử Tinh trông thấy Đát Kỷ, lấy ra vài món trân bảo Ngao Quảng dâng lên, tặng cho Đát Kỷ, nói là vật của tiên nhân chuyển tặng ái phi. Đát Kỷ loại sành sỏi, nhìn là biết đây không phải là bảo bối phàm gian, mừng rỡ không rời tay.
Trương Tử Tinh thấy Đát Kỷ vui vẻ, cũng lộ vẻ cười, lệnh cung nữ dâng mỹ tửu, nói muốn đối ẩm cùng Đát Kỷ.
Đát Kỷ được bảo vật, trong lòng sung sướng, trên bữa tiệc sử ra thủ đoạn hồ mị, cố sức khêu gợi, Thiên tử quả nhiên như trước nhịn không nổi, lập tức đè Đát Kỳ xuống, giật tung y phục, chồm người lên, một tràng hoan ái vô hạn.
Cũng đồng lúc này, trong Thanh Vân cung cũng một tràng hương diễm đang diễn ra, có chút khác biệt là, nữ chính đổi thành Thương Thanh Quân, mà nam chính, không ngờ cũng chính là Trương Tử Tinh!.
Mây tan mưa tạnh, Trương Tử Tinh hôn nhẹ lên đôi má Thương Thanh Quân: “Thanh Quân bảo bối, gần đây thực ủy khuất nàng, hôm nay phu quân phải bồi thường nàng một phen!”.
Thương Thanh Quân cả gương mặt đỏ ửng, tận hưởng dư vị cao triều, thở dốc nói: “Thanh nhi biết tâm kế phu quân, nhưng còn chỗ ba vị tỷ tỷ, chàng phải an ủi một phen, thời gian này phu quân diễn kịch quá khéo, ngược lại làm thương tổn bọn họ”.
“Một năm nay, vì mê hoặc Đát Kỷ, thực ủy khuất ba người Văn Sắc”, Trương Tử Tinh thở dài một tiếng: “ngày sau ta sẽ bồi tội ba nàng, mà còn phải an bày một nơi an toàn, tránh nguy hiểm mới được. Mấy người các nàng, đều là nỗi lo lắng nhất trong lòng ta, nếu có gì sơ thất, ta ắt ân hận cả đời”.
Thương Thanh Quân cảm động, ỉ ôi trong lòng hắn, lại hỏi: “phu quân…hôm nay sao không tới Thọ tiên cung? Chẳng lẽ đã có diệu kế gì?”
Trương Tử Tinh lộ vẻ đắc ý: “lần này tới Đông Hải, không chỉ thành công cứu Na Tra, mà còn thu hoạch rất khá, trong đó có một loại bảo bối lợi hại, ta hôm nay thử trên người Đát Kỷ, quả rất linh nghiệm, có bảo vật này ở đây, sau này hành sự thuận tiện hơn rất nhiều”.
“Là bảo vật gì, còn thí nghiệm trên người Đát Kỷ, chẳng lẽ là…”, Thương Thanh Quân không tự chủ liên tưởng tới vị phu quân hoang dâm này từng lôi ra một đống “bảo vật” phu thê tình thú trước mặt nàng, tức thì mặt đỏ như gấc.
Trương Tử Tinh nhìn một cái là biết nàng nghĩ gì, ra vẻ giận dữ đánh “bốp” một cái trên cái mông nảy nở của nàng: “giỏi cho Thanh nhi tiểu sắc nữ nhà ngươi, đầu óc chỉ quen nghĩ bậy, phu quân không dùng gia pháp trừng trị nàng một phen, sao biết thế nào là không tin lời chồng!”.
Thương Thanh Quân trả giá bằng một lần thất thân “đau đớn” nữa, rốt cuộc mới biết tên của “sex toy” kia – Huyễn Thủy châu.
Ngày hôm sau, trên lầu Trích Tinh.
“Hiền đệ, đệ thấy thế nào”, Trương Tử Tinh nhìn Khổng Tuyên trước mặt hỏi một câu.
Lời còn chưa dứt, một thanh âm bên người Khổng Tuyên cũng vang lên: “hiền đệ, có thể phân biệt được không?”
Khổng Tuyên đưa mắt nhìn hai người trước mặt, ánh mắt trở nên mị mị, Viên Hồng ở phía sau thì trợn tròn mắt, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, không thể phát hiện đâu là thật, đâu là giả. Thì ra, trước mặt lại đang có hai người Trương Tử Tinh!.
Khổng Tuyên nhìn người bên trái nói: “thuật này của hoàng huynh thực là thần diệu, nếu chỉ nhìn từ bên ngoài, có lẽ ngay cả mấy loại pháp bảo như Chiếu Yêu giám cũng không thể nhận ra thật giả, thậm chí ngay thanh âm cũng giống hệt, ngu đệ cũng chỉ từ tu vi của hoàng huynh mà nhận ra chân thân thôi, thực là kì diệu!”.
“Bệ hạ, thuật này có thể biến hóa trong bao lâu”, Viên Hồng ở một bên hỏi, hắn tu luyện Bát Cửu Huyền Công đã nhiều năm, thấy trước mặt cũng là loại biến hóa huyền diệu như vậy, không nhịn nổi sinh ra ý so sánh.
“Nếu đủ năng lượng, liền có thể vĩnh viễn bảo trì hình thái”, câu trả lời của Trương Tử Tinh khiến tự tin của Viên Hồng bị hạ thấp không nhỏ, gần đây dưới sự chỉ điểm của Khổng Tuyên, hắn đã hoàn toàn hiểu được tầng thứ 4 của Bát Cửu Huyền Công, công lực tinh tiến không ít, mơ hồ có dấu hiệu đột phá tới tầng thứ năm, nếu như muốn biến hình thành người khác như Băng Tuyết này thì không khó, nhưng thời gian hạn chế, không thể “vĩnh viễn” duy trì hình thái.
Khổng Tuyên cười nói: “hầu nhi không cần buồn bã, người đều có chỗ tài riêng, Bát Cửu Huyền Công của ngươi diệu dụng vô cùng, đâu chỉ chuyện biến hóa trong đó? Chỉ cần tu tới tầng thứ 5, liền thân thể cứng rắn như kim cương, trừ một số pháp bảo đặc dị, vật tầm thường căn bản không thể thương tổn ngươi”.
Viên Hồng nghe xong mới tỏ ra vui vẻ, cúi đầu xưng phải. Trương Tử Tinh bên phải nghe lệnh chủ nhân, từ từ khôi phục lại hình dạng một vị mỹ nữ băng sương, chính là sinh vật chiến sĩ Băng Tuyết. Lúc này Băng Tuyết đã hoàn toàn hấp thụ hết năng lượng tinh khối do thiên kiếp ngưng tụ, các hạng công năng trong cơ thể cũng hoàn toàn ổn định, coi như là một bộ vũ khí hình thái mỹ nữ có đủ ý thức độc lập, lại hoàn toàn chịu sự khống chế của Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh nói: “lần này tới Tam Tiên đảo, thu hoạch thực không nhỏ, Huyễn thủy châu kia thần diệu vô cùng, ta mấy ngày nay thử sử dụng Huyễn thủy mê trận, quả nhiên Đát Kỷ không hề phát giác, cả ngay say ngủ, hãm vào trong huyễn giác của mê trận. Giờ đại thần đều tưởng ta trầm mê nữ sắc, hoang phế triều chính, cả ngày vui vầy cùng Đát Kỷ, một phút không rời. Chuyện trong triều toàn do Tỉ Can và Khương Thượng phụ trách, nếu gặp điều gì không giải quyết được, liền tự tới Thọ tiên cung hỏi, như nơi đó đã biến thành Cửu gian đại điện vậy”.
Khổng Tuyên khen ngợi: “kế của hoàng huynh thực hay, đại trí mà giả vờ mê muội, bề ngoài tuy trầm mê nữ sắc, không lo triều chính, nhưng tân chánh vẫn được tiến hành rất tốt, dân tâm không mất mà càng thêm khăng khít. Hoàng huynh lại thay đổi cách chọn quan lại, thăng chức những quan viên xuất thân hèn kém, sáng hay tối trừ đi những kẻ chống đối, từ từ ngầm ổn định triều đình. Giờ thế cục hôm nay sắp loạn, chính nên mượn cơ hội này lập kế kỳ binh. Từ năm đó hoàng huynh sai ngu đệ làm mặt nạ ngũ sắc, ngu đệ đã hiểu tính toán của hoàng huynh, nhưng càng không ngờ hoàng huynh sẽ làm thế này!, thực khiến ngu đệ bội phục”.
Trương Tử Tinh cười nói: “hiền đệ chớ đùa ta, ta vốn thể hiện hơi quá mức, nếu giờ đột nhiên biến thành mê muội tàn bạo, không phải sẽ khiến kẻ khác nghi ngờ sao? Đát Kỷ vốn theo người khác sai bảo, ta chính có thể mượn cơ hội đó, vờ từ từ trầm mê. Binh thư có câu: “bị chu tắc ý đãi, thường kiến tắc bất nghi” (gặp chuyện lạ thì nghi ngờ, cứ từ từ thì lại coi như bình thường), chuyện này còn cần phải có thêm thời gian nữa, mới tránh được tai mắt hoài nghi, trong có thể mê hoặc Đát Kỷ, ngoài có thể lấy thân phận Tiêu Dao tử hành sự”.
Nghe kế mưu bực này, Viên Hồng ngày thường vốn tự phụ đầu óc ky linh cũng chỉ biết thán phục, mà Thiên tử không hề giấu diếm kế mưu này với mình, chứng tỏ đã coi mình là người một nhà. Viên Hồng thân là yêu tộc, từ xưa tới giờ thường bị người khác coi thường, giờ được Thiên tử chiếu cố, có được vị sư tôn Huyền tiên như Khổng Tuyên, lại được tín nhiệm như vậy, trong lòng cảm kích, tự dặn phải giữ bí mật chuyện này.
“Ta đã sớm dặn dò Thanh Quân, chuyện triều chánh do nàng ngầm quyết định, Phương Mạt phụ trách Đại Thương Quý Khan, biết không ít bí mật của quần thần, lại thông quỷ kế binh thư, có thể đảm nhận trách nhiệm, nếu gặp chuyện gì khó khăn, có thể để Băng Tuyết hóa thân thành ta xử lí. Ta lần này ra ngoài, chỉ là ném đá dò đường thôi, nếu không trục trặc gì, hai ngày sau sẽ trở lại, nếu có gì rắc rối sẽ mất nhiều thời gian hơn. Huyễn thủy châu tuy có pháp lực, nhưng không phải vạn năng, lúc Ta không ở Triều Ca, xin nhờ hiền đệ cùng tam đệ, tứ muội nhìn qua một chút”.
Khổng Tuyên gật đầu nói: “vốn ngu đệ định đi cùng hoàng huynh, nhưng qua lần tỷ đấu trên Tam Tiên đảo vừa rồi, chống cự Hỗn Nguyên Kim Đấu kia, lại lĩnh ngộ thêm chút diệu dụng của Ngũ Sắc Thần Quang, cần phải tĩnh tâm tham ngộ một phen. Lần này hoàng huynh Lần này hoàng huynh ra ngoài, không như thân phận nhân hoàng lúc bình thường, phải hết sức cẩn thận, không nên nhiều chuyện. Ngu đệ để Viên Hồng theo huynh, nếu có chuyện gì, cũng dễ sai bảo”.
“Chuyện Đát Kỷ phải lưu ý một chút, ta đã giao Huyễn thủy trận cho tứ muội điều khiện, ả này còn có một đồng đảng khác, tên là Cửu đầu Trĩ Kê Tinh, nếu như xuất hiện, xin nhờ hiền đệ ra tay xử trí”.
Khổng Tuyên nghe thấy tên Cửu đầu Trĩ Kê Tinh, tựa hồ nhớ ra điều gì đó, không khỏi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Vài giờ đồng hồ sau, một đạo nhân cưỡi Long Mã màu tía, ngự mây bay tới phía bầu trời trên Kim Ngao đảo, đằng sau còn có một gã nam tử thấp gầy ăn mặc như đệ tử. Hai người vừa hạ xuống, đã thấy đồng tử thủ vệ trên đảo hô lên: “đạo nhân kia chậm lại!, xin hỏi danh tính ngài, lên đảo tôi có chuyện cần gì?”
Đạo nhân cười nói: “ta là chỗ quen biết với Hạm Chi Tiên cô và Thập thiên quân, lần này đặc ý tới thăm, ngươi mau mau đi bẩm báo”.
Đồng tử vừa nghe là cố nhân của chư tiên trên đảo, vội vàng hành lễ: “lão sư xin bỏ qua tội vô lễ, tôi là Tước đồng tử, môn hạ của Tần thiên quân. Hôm nay Kim ngao đảo xảy ra chuyện lớn, có vài tên đối đầu tìm đến, lại đúng lúc thiếu vài vị sư trưởng. Sư tôn cùng Hạm Chi sư thúc, Kim quang sư thúc đã đi Bạch Vân đảo gặp kẻ thù, sư tôn lệnh tôi ở đây chờ đợi, nếu có vị sư trưởng nào quay lại, liền thỉnh tới Bạch Vân đảo trợ giúp”.
Trương Tử Tinh vừa nghe mấy người Hạm Chi Tiên gặp phải kẻ thù, nhớ lại nghĩa khí của Hạm Chi Tiên cùng vài vị thiên quân lúc trước, vội vàng nói: “đã là bạn cũ gặp địch, ta phải tới đó hỗ trợ, ngươi mau mau nói Bạch Vân đảo kia ở chỗ nào? ”
Tước đồng tử mừng rỡ, vội nói ra phương hướng của Bạch Vân đảo. Trương Tử Tinh cưỡi Long Mã, dẫn Viên Hồng tốc lực chạy tới. Từ trên cao nhìn xuống, cây cối mọc thành tầng trên Bạch Vân đảo, phong cảnh rất được, nhưng giờ Trương Tử Tinh không có lòng ngắm cảnh, vận mục lực tìm hồi lâu, cuối cùng phát hiện ra mấy người Hạm Chi Tiên đang ở một khu đất trống phía trước, chỉ thấy Hạm Chi Tiên, Tần thiên quân cùng một đạo cô khác đứng thành một hàng, phía đối diện là ba kẻ khác.
Sáu người đều mang đạo thuật, lập tức nhìn ra Trương Tử Tinh và Viên Hồng từ xa bay lại. Trương Tử Tinh vỗ nhẹ Long Mã, nhảy xuống kêu lên: “Hạm Chi đạo hữu, Tần đạo hữu, bần đạo đặc ý tới tương trợ”.
Hạm Chi Tiên và Tần thiên quân vừa thấy hắn, trên mặt liền tỏ nét vui mừng: “thì ra là Tiêu Dao đạo hữu!”.
Hai người giới thiệu đạo cô bên cạnh với Trương Tử Tinh, đạo cô này chính là Kim Quang thánh mẫu. Trương Tử Tinh đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy dung mạo bình thường, sát khí nơi chân mày lại cực nặng, hai người bèn chào hỏi một phen.
Ba người phía đối diễn, có hai người mặc đạo bào, một người còn lại đầu trọc như bí, đeo một cái kim cô, thân hình mập mạp, ăn mặc rất kỳ cục, mày rậm mắt to. Một gã đạo nhân nóng nảy, cười lạnh nói: “các ngươi chào hỏi xong chưa?, hai tên này chỉ là Chân tiên hạ giai mà thôi, một tên còn chưa thành tiên thể. Hạm Chi Tiên, Tần Hoàn, các ngươi chơi với hạng người như vậy, thực làm xấu mặt Triệt giáo ta”.
Trương Tử Tinh nghe khẩu khí của đạo nhân, thì ra cũng là môn nhân Triệt giáo, chỉ không biết đồng môn vì sao đột nhiên tranh đấu. Tần thiên quân nghe vậy lập tức cười khẩy: “Bách Lâm, Dương Tín!, chớ làm nhục đạo hữu ta!, hai vị đạo hữu này đều là người nghĩa khí, biết không địch nổi nhưng vẫn tới tương trợ, có thể thấy chân tình trong đó!, mà hai người các ngươi vốn là đồng môn, giờ lại thông đồng với người ngoài tới đối phó chúng ta, còn mặt mũi nói tới hai chữ Triệt giáo sao?”
Bách Lâm kia hừ một tiếng, nói: “ta lúc nào thông đồng với người ngoài khi dễ ngươi?, vị Hoan Hỉ Sứ Giả đây là khách thanh tịnh nơi Tây Phương cực lạc thế giới, cũng là bạn cũ của ta, thuật pháp tinh thâm, lần này tới Đông thổ muốn tìm một vị nữ tiên tu luyện thuật pháp hoan hỉ. Hoan Hỉ đạo hữu cùng Hạm Chi Tiên có duyên, tháng trước đã tới đảo tương cầu, là các ngươi cậy đông người ra tay đả thương Hoan Hỉ đạo hữu. Hôm nay ta cùng Dương đạo hữu tới đây, chính là nghĩ tới tình đồng môn, muốn hóa giải ân oán song phương, sao lại biến thành uy hiếp? ”
Hạm Chi Tiên giận dữ, sát khí trong mắt hạnh đầy lên: “ngươi hóa giải cái gì, là muốn ta theo tên đầu trọc này sao? Đồng môn cái gì, giỏi lắm!”.
Trương Tử Tinh rốt cuộc hiểu được nguyên nhân hai phe tranh đấu, Hoan Hỉ Sứ Giả tới từ Tây phương này nhìn trúng tiên thể và mỹ sắc của Hạm Chi Tiên, muốn cùng nàng song tu Hoan hỉ thiện pháp, nhưng ngôn từ và hành động lại toàn mạo phạm, Hạm Chi Tiên cùng Thập thiên quân đánh cho tên này một trận, đuổi ra khỏi đảo. Không ngờ Hoan Hỉ Sứ Giả lại cấu kết cùng đồng môn Triệt giáo Bách Lâm và Dương Tín tới cửa uy hiếm, ý đồ bức Hạm Chi Tiên
Hoan Hỉ Sứ Giả Tây phương giáo? Trương Tử Tinh lộ vẻ nghi hoặc, như dữ liệu trong Siêu Não, Hoan hỉ thiện pháp là một loại tu luyện của mật tông Tây Tạng, Hoan Hỉ Phật cũng là một vị phật được thờ cúng trong đó, Mật tông Tây Tạng là do Mật giáo Ấn Độ phát triển mà thành. Tây phương giáo trong nguyên tác chính là ám chỉ Phật giáo, nhưng tại thời kỳ Thương Chu, Thích Ca Mâu Ni còn chưa xuất thế, liền không có Phật giáo. Tây Phương Cực lạc thế giới là vùng đất phía tây, Tây phương giáo đại khái là được phản ánh giống như Tịnh Thổ tông trong Phật giáo. Trong sách, “Thất bảo lâm”, “Bát đức trì”, “Cừu phẩm liên đài” đều là những danh xưng trong Tịnh thổ giáo.
Rốt cuộc Tây phương giáo trong thế giới song song này là cái gì, Trương Tử Tinh cũng không có thời gian đi nghiên cứu nó, chỉ biết giáo này có hai thánh nhân, còn rất không an phận, thích đâm chém múa may. Bọn họ chịu tương trợ Nguyên Thủy Thiên Tôn vây công Thông Thiên Giáo Chủ, tuyệt không phải vì trượng nghĩa, mà là có tính toán lợi ích riêng. Cũng không biết đã lôi kéo bao nhiêu môn nhân Triệt Giáotrong trận Van Tiên, khiến Triệt giáo tổn thất thảm trọng, kẻ chết, kẻ đầu hàng, kẻ theo Tây phương giáo, biến Thông Thiên Giáo Chủ thành quang can tư lệnh, trong tay gần như không còn gã môn nhân nào.
Cũng bất kể Hoan Hỉ Sứ Giả này là loại màu sắc gì, nhưng đã là môn giáo Tây phương giáo, ắt có giá trị sử dụng không tệ, nếu có thể khống chế được, còn có thể tái hiện cố sự Vân Trung Tử và Đát Kỷ năm nào.
Sát khí giữa chân mày Kim Quang thánh mẫu càng dày đặc, lạnh tanh nói: “chớ có nhiều lời, tên trọc này vốn bị thương dưới tay ta, hôm nay cho hắn cơ hội tâm phục!, Bách Lâm, Dương Tín, nếu hai người các ngươi còn niệm tình đồng môn, hãy trở về đi. Nếu như không chịu, chớ trách Kim quang trận của ta vô tình!”.
Bách Lâm và Dương Tín đưa mắt nhìn nhau, không giận mà cười: “lũ các ngươi xét cho cùng chỉ là bàng hệ mà thôi, sao dám to mồm như vậy!, nếu các ngươi có đủ Thập thiên quân, có khi chúng ta còn cố kỵ vài phần, giờ chỉ có hai người mà thôi, dù có Hạm Chi Tiên tương trợ, cũng tuyệt không phải là địch thủ của chúng ta. Hãy nghe lời ta khuyên bảo, cùng Hoan Hỉ đạo hữu kết thành một nhà, song phương hóa địch thành bạn, tránh nhục nhã không thể nào tránh khỏi!”.
Hạm Chi Tiên và Kim Quang thánh mẫu đâu còn nhịn nổi, Hạm Chi Tiên mở ra túi gió, một cỗ gió đen đáng sợ bay về phía Bách Lâm, sơn thạch xung quanh liền bị lực gió này đánh thành mảnh vụn. Bách Lâm thấy thế tới hung hãn, bàn tay hiện lên một viên hồng châu, ánh sáng hồng châu chớp động, bao bọc toàn thân Bách Lâm, dù hắc phong kia lợi hại thế nào cũng không thể động tới Bách Lâm trong hồng quang.
Bạch Vân đảo chính là nơi Kim Quang thánh mẫu bố trí Kim quang trận, Kim Quang thánh mẫu hươ kiếm chém tới Dương Tín, hắn giơ kiếm lên đón đỡ. Còn chưa được vào hiệp, Kim Quang thánh mẫu đã lui về phía Đông Nam, dẫn Dương Tín tới trước trận. Dương Tín cười nói: “nghe danh Kim quang trận của ngươi đã lâu, hôm nay vào thử một phen”.
Nói xong, Dương Tín cũng không lùi lại, đạo bào trên người bỗng có bạch quang nổi lên, như hình một con chim loan, ẩn hiện trên người Dương Tín, ắt là một bảo bối hộ thân. Dương Tín cười ha ha, ngang nhiên tiến vào Kim quang trận.
Tần thiên quân thấy hai đồng bạn xuất thủ, tất nhiên cũng không đứng nhìn, lấy ra kim giản, đang muốn quăng tới Hoan Hỉ Sứ Giả, bỗng nghe tiếng cười của Bách Lâm truyền tới trong hồng quang, hắc phong của Hạm Chi Tiên đã biến đâu mất, chỉ thấy Bách Lâm cầm một ngọc bài trong tay, giơ lên chỉ vào hướng Hạm Chi Tiên. Hạm Chi Tiên chỉ thấy ngực đau nhói lên, lảo đảo muốn ngã. Bách Lâm đang muốn bắt Hạm Chi Tiên lại, bỗng cảm giác từ đằng sau có dị biến truyền tới, liền thấy Tần Hoàn ném kim giản ra, nhắm ót hắn bay tới. Bách Lâm vội vàng tránh né, còn Trương Tử Tinh bên này đã sớm nhảy tới đỡ lấy Hạm Chi Tiên, đặt lên lưng Long Mã.
Trương Tử Tinh ôm Hạm Chi Tiên nhảy lên Long mã, chỉ thấy ôn hương nhuyễn ngọc vào tay, cảm giác thực tuyệt. Tiếc là hắn không có lòng dạ nào hân thưởng tiếp, vì Hoan Hỉ Sứ Giả đã vô thanh vô tức xuất hiện ở phía trước, ngăn đường chạy đi.
Không chờ Trương Tử Tinh ra lệnh, Viên Hồng đã nhanh như chớp nhảy lên, giơ cao hắc bổng, nhắm đầu Hoan Hỉ đánh tới. Hoan Hỉ Sứ Giả thấy thế đánh kinh nhân, vội vàng lùi lại, một kim hoàn xuất hiện trong tay, quăng về phía hắc bổng. Kim hoàn này là Kim cương pháp khí, cứng rắn vô cùng. Chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên, hắc bổng vẫn bình thường, mà Kim hoàn đã bị hắc bổng đánh tới biến dạng. Hoan Hỉ Sứ Giả cảm giác được dị lực cường đại từ hắc bổng truyền tới, đâu còn dám coi thường Viên Hồng, lấy ra một cây địch làm bằng xương người thổi lên, thanh âm buốt tai nhức óc.
Cốt địch vang lên, một con rắn hai đầu bỗng xuất hiện trước mặt Viên Hồng, thân rắn cực lớn, một đầu là bạch xà, đầu kia là thanh xà, hỏa diễm phập phồng theo nhịp thở, nhắm Viên Hổng mổ tới.
Lúc này Hạm Chi Tiên đã hết đau tỉnh lại, phát hiện mình tự nhiên lại bị Trương Tử Tinh ôm lấy trên Long mã, khuôn mặt khẽ ửng hồng, thấp giọng nói: “Đa tạ đạo hữu”.
Nói xong, nàng cố gắng thoát ra người hắn, đàng không bay lên, lấy ra một thanh đoản kiếm, chính là pháp bảo chém đứt Ba xà ngày đó. Hoan Hỉ Sứ Giả lần này là lần thứ 2 giao thủ với nàng, tất nhiên biết được lợi hại, lập tức niệm chú ngữ, một pháp thân sáu tay hiện ra sau lưng, mỗi tay cầm một pháp bảo.