Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 447: Chương 447: Bốn đánh một cùng ba đấu hai! Cuộc chiến đỉnh cấp bắt đầu






Trương tử tinh dùng tốc độ nhanh nhất bay đến tận Kỳ sơn là nơi lập đài phong thần.

Đây là lần đầu tiên hắn đến đài phong thần, bây giờ tu vi của hắn đã là người đứng đầu dưới thánh nhân nhưng cũng chỉ có thể mơ hồ cảm thấy Kỳ sơn có một vật gì đó tồn tại nhưng không cách nào biết vị trí chính xác nên lập tức tập trung nguyên hồn để gọi Bá giám.

„Bệ hạ, đây là nơi ngày sau sẽ phong thần, tại sao lại tới đây? Hãy mau rời đi để tránh không nhiễm đại nhân quả không cần thiết.“ Thần thông của Thông thiên giáo chủ không phải đám Khổng tuyên có thể theo, vẫn theo sát Trương tử tinh nên khi thấy mục tiêu hắn tới chính là nơi đây, không khỏi bất ngờ.

Trương tử tinh đang muốn trả lời đã thấy phía trước quang mang chớp động, hiện ra một bóng người mờ mờ, từ từ ngưng lại, chính là Bá giám – quân cờ hắn bày ra từ năm xưa.

Bá giám nhìn thấy Trương tử tinh liền quỳ gối:“ Bá giám bái kiến chủ nhân!“

Thông thiên giáo chủ biết người vừa xuất hiện là người trong đài phong thần, tương lai còn là người đứng đầu ba trăm sáu mươi lăm vị chính thần, thấy hắn gọi Trương tử tinh là chủ nhân nên hết sức bất ngờ : không tưởng rằng thiên tử dự tính sâu xa, ngay cả đài phong thần cũng bố trí được nội ứng!

Trương tử tinh vội hỏi:“ Bá giám, ngươi ngày đêm vất vả cực nhọc trông ở đây tất hiểu được huyền diệu của đài phong thần. Ta muốn hỏi ngươi, hôm nay có thấy nguyên thần hay hồn phách ai tới đài phong thần không?“

Bá giám đáp:“ Bẩm chủ nhân, trong đài phong thần có treo một chiếc bảng phong thần, công hiệu cực kỳ huyền diệu, chỉ cần người có cơ duyên căn tính tương hợp thì dù hôi phi yên diệt cũng có thể hóa thành thanh khí mà nhập bảng. Hôm nay quả thực có một linh hồn tới đây, lại là một người ta biết, đó là nghĩa nữ của cố chủ Hoàng đế bệ hạ, công chúa Bạt.“

Trương tử tinh nghe thấy Nữ bạt quả nhiên tới đài phong thần liền vội hỏi:“ Đã quen sao không ngăn nàng tiến vào đài? Nữ bạt là nghĩa muội của ta, hôm nay ta cũng vì nàng mà đến!“

Bá giám cười khổ nói:“ Chủ nhân, Bạt công chúa tới đây vì bị lực của phong thần bảng hút tới chứ không tự chủ được. Ta mặc dù được chủ nhân ban kỳ bảo, nhờ huyền thanh khí mà khiến hồn lực đại tiến, nhưng bị lực của bảng phong thần khống chế nên không thể ngăn được người ngoài tiến vào bảng.“

Nếu khách quan mà nói, Khương tử nha trong nguyên tác là được Bá giám đẩy đi có lẽ cũng vì lão không phải là người có tên trong bảng phong thần, bằng không với khả năng yếu kém của Bá giám làm sao có thể làm được việc tác động đến bảng phong thần?

Trương tử tinh biết Bá giám không lừa dối mình, nghe vậy không khổi uể oải, nhớ đến một chuyện lạo hỏi:“ Hôm nay chỉ có một mình Nữ bạt đi vào thôi sao? Có thấy Hoàng đế hoặc Thần nông bệ hạ không?“

Bá giám tỏ ra kinh hãi:“ Nghe nói Hoàng đế bệ hạ từ khi đánh bại Xi vưu tới nay đã đắc đại đạo, tại sao lại tới đây?“

Trương tử tinh nghe biết hai vị thánh hoàng chưa lên đây, trong lòng nhẹ bớt, lại hỏi:“ Bá giám, có thể mang ta vào trong đài phong thần được không?“

„Bệ hạ! Không thể! Phong thần bảng là một vật huyền bí trong thiên địa, cùng thiên đại tương hợp, dù thánh nhân như ta cũng không dám can thiệp. Bệ hạ là người thông minh đừng nên nhiễm mối nhân quả này.“ Thông thiên giáo chủ vội ngăn lại, dù Trương tử tinh là người có tên trên bảng phong thần hoặc cầm Đả thần tiên trong tay nhưng bây giờ sát kiếp chưa kết thúc, liều lĩnh tiến vào đài phong thần, tuyệt đối sẽ phải nhận đại nhân quả, huống chi Trương tử tinh còn không có Đả thần tiên nữa.

„Nhân quả? Ta đến giờ vẫn không biết nghĩa chính thức của nó! Nếu có nhân quả Xiển giáo sẽ nhận đến đâu? Nguyên thủy thiên tôn còn chưa đủ quá phận sao? Chuyện lão gây ra, từ lâu đã vượt qua giới hạn mà thánh nhân được làm, vì sao không thấy hậu quả gì? Thánh nhân…quả thực là thân thể vạn kiếp không hủy sao?“ Trương tử tinh tức giận gần như là rống lên những gì tích nén trong lòng đã lâu.

„Nếu có thể cứu nghĩa muội ra, thì dù ta nhiễm phải cái nhân quả kia thì sẽ làm sao?“

Thông thiên giáo chủ hiểu được phẫn hận trong lòng Trương tử tinh, cũng không trách hắn vô lễ mà chỉ trầm mặc im lặng--- Nguyên thủy thiên tôn tâm cơ thâm trầm, nhiều năm qua vẫn mưu tính, muốn để Xiển giáo độc tôn huyền đạo, trong sát kiếp toàn bộ mưu tính mới hiển lộ ra, so với song thánh Tây phương giáo càng hiểm độc hơn. Đến bây giờ lại liên hợp với thiên đế gia hại người mang vị giai lực, cố tình lợi dụng Đả thần tiên cùng sát kiếp để triệt để phá hủy mọi thứ rồi tạo mới; nhưng chủ yếu là dựa vào thân vạn kiếp không hủy của thánh nhân. Vạn nhất có gặp kiếp nạn gì cũng chỉ Hạo thiên cùng kim mẫu nhận chứ kiếp nạn với lão hoàn toàn không tạo thành thương tổn gì.

Đối với người dưới thánh nhân mà nói quả là rất không công bằng, nhưng đây vốn là một thế giới không công bằng, khôn sống dại chết, kẻ mạnh sinh tồn, từ thời thái cổ đến giờ vẫn vậy. Loại không công bằng này vẫn còn tiếp tục đến mãi sau này.

Đương nhiên, thánh nhân có thân vạn kiếp không hủy cũng là tương đối, bởi vì phía trên còn có một vị đại thần thông, người kia có năng lực mà hai chữ „Thần thông“ đã không còn tương xứng, bởi vì bản thân hắn đã tượng trưng cho „Đạo“.

Bá giám tuy không biết lai lịch của Thông thiên giáo chủ nhưng có thể cảm thấy khí thế vô cùng cường đại, nghe mọi người gọi thánh nhân nhưng lại xưng hô với chủ nhân là bệ hạ nên không khỏi càng thêm kính nể, thi lễ với Thông thiên giáo chủ rồi nói với Trương tử tinh :“ Chủ nhân có điều chưa biết, đài phong thần này không thể so với nơi bình thường. Ngoài ta ra, người nào nhập bảng cũng đều ảm đạm như đang ngủ, dường như đã mất nguyên thần, chỉ đến khi phong thần mới tỉnh dậy. Nếu không phải người có tên trong bảng thì dù thần thông có giỏi đến đâu cũng không thể đi vào, trừ phi…“

Trương tử tinh nghe thấy có khả năng liền vội hỏi đó là cách gì.

Bá giám cười cười nói:“ Nhiệm vụ của ta là người mở cửa phong thần đài, nếu ta dùng hết hồn lực cũng có thể mở cửa ra được, chủ nhân nắm giữ nguyên thần bản mạng của ta nên tất nhiên có thể từ đó mà vào. Nhưng một khi đã đi vào sẽ không thể ra được. Mong chủ nhân hãy suy nghĩ cho kỹ, nếu thật sự muốn đi vào ta nhất định sẽ đáp ứng ngài.“

Trương tử tinh nghe thấy cách đó phải dùng hồn phách của Bá giám để phát động không khỏi kinh hãi, nếu dựa theo cách đó, không những phải hy sinh Bá giám mà lại chỉ có thể vào chứ không ra được nên trầm ngâm suy nghĩ.

Thông thiên giáo chủ than thở:“ Phong thần là xu thế của thiên đạo, sức người sao có thể thay đổi ? Dù bệ hạ có miễn cưỡng vào được đài phong thần cũng vô ích. Huống hồ Nữ bạt đã lên bảng, ngày sau cũng còn được phong thần, không phải đã hoàn toàn biến mất, coi như là một cách hồi sinh khác. Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta hãy rời đến chỗ khác rồi bàn bạc kỹ hơn.“

Hy sinh Bá giám mà chỉ có thể vào một lần? Hơn nữa lại không ra được? Trương tử tinh kiệt sức suy tính nhưng thủy chung không thể nghĩ ra cách nào toàn vẹn nên đành nghe lời Thông thiên giáo chủ, tạm biệt Bá giám, rời khỏi Kỳ sơn.

Nhưng trong lòng hắn có dự cảm, sớm muộn có một ngày hắn sẽ có lần thứ hai đi tới đây.

Trên đường trở về gặp phải bọn khổng tuyên, Phục hy nghe nói Hoàng đế cùng Thần nông có thể vẫn chưa chết. Trong lòng thoáng nhẹ bớt, mà Trương tử tinh nhìn thấy Ứng long trên lưng Hình thiên, sắc mặt lại trầm xuống. Mọi người quay về bích du cung, lúc này Hạm chi tiên cũng đã tỉnh, phục hy muốn tới Oa hoàng cung, còn Trương tử tinh cùng Thông thiên giáo chủ ước định sau cuộc chiến ngày mai sẽ tập trung rồi sau đó mang theo Hạm chi tiên cùng ba nghĩa đệ cùng nhau quay về Triều ca.

Trở lại Triều ca, đám Thương thanh quân thấy hắn cùng hạm chi tiên, Khổng tuyên trở về đều thập phần vui mừng nhưng thấy sắc mặt hắn khác thường, hỏi ra mới biết tin Nữ bạt bỏ mình nên cả đám khóc thương không ngớt, còn Đặng thiền ngọc nghe tin Tây vương mẫu sư phụ bị giam, Lục ngô cùng Tam thanh điểu đều bị hại, tây côn lôn cũng gặp họa diệt môn gần như ngất ngay lập tức.

Trương tử tinh sau khi được Thông thiên giáo chủ cùng Phục hy khuyên bảo khiến xúc động dần bình tĩnh lại---đau buồn khẳng định là vẫn có nhưng nếu chỉ đau buồn không thôi không có tác dụng, chi bằng hóa đau thương thành sức mạnh, bằng hành động thực tế báo thù cho Nữ bạt. Nghĩ vậy nên hắn rốt cục khôi phục lại sự bình tĩnh. Nhanh chóng liên lạc với đám Vân tiêu ở Tiêu dao tiên phủ để chuẩn bị mọi việc, đồng thời ban hành một loạt mệnh lệnh ra toàn quốc.

Thương thanh quân nói rằng:“ Phu quân, bây giờ quân Chu đang công phá Thằng trì, Văn thái sư không địch lại đã dẫn quân quay lại Triều ca, quỷ phương cùng quân nam đánh bại Khương văn hoán cùng Hồng cẩm. Chu quân nếu vượt qua Mạnh tân, hội quân cùng quỷ phương, quân nam. Theo phân tích, liên quân vô cùng có khả năng ba ngày sau sẽ phát động tổng tấn công từ Nam giao Mục dã. Đại chiến giữa đại thương ta với Tây kỳ đã tới thời điểm cuối cùng, mong phu quân quyết định.“

„Mục dã? Cơ phát quả là biết chọn!“ Trương tử tinh hừ lạnh một tiếng:“ Đây chính là một chỗ thay đổi lịch sử rất tốt. Cũng được, tại Mục dã sẽ kết thúc mọi chuyện cùng Cơ phát!“

Trong lịch sử ghi lại rằng, liên quân do Tây kỳ dẫn đầu quả thực đã quyết chiến cùng quân Thương ở Mục dã. Tù binh cùng nô lệ trong quân Thương bỗng nhiên phản lại nên quân Chu đánh bại Thương quân, triệt để tan rã lực lượng quân sự của quân Thương, sau đó Trụ vương đã tự thiêu trên Lộc đài mà chết. Từ lịch sử còn có khi chu Võ vương chạy tới Lộc đài sai người tìm thi thể hai người phi tần của Trụ vương, tự tay chém đầu treo trên cột cờ. Hơn trăm vị quý tộc đại thương bị giải về Tây kỳ rồi bị đem ra làm vật hiến tế lúc Võ vương lên ngôi.

Liên quân sau khi công chiếm Triều ca rồi lập tức phân ra bốn hướng, phía đông nam tiếp tục thảo phạt tàn binh quân thương cùng các nước thần phục Thương triều. Cuối cùng tận diệt đại tướng Phi liêm . Nhưng liên quân cũng không phải là „Đoàn quân nhân nghĩa“ như trong lịch sử truyền lại cho hậu thế, bọn họ không những cướp đoạt vô số châu báu tài sản trong vương cung mà còn giết chết không ít người thương, khoảng hơn mười tám vạn người, ba mươi ba vạn người bị bắt làm nô lệ, con số khổng lồ như vậy há chỉ có quân nhân mà khẳng định chủ yếu là bình dân.

Thắng lợi của chiến tranh, đơn giản là dùng xương máu và cái chết tạo thành, hiện thực đẫm máu này là không thể che dấu được.

Trong thế giới này, Cơ phát để giành nhân tâm mà trên đường cũng không dám tàn sát bình dân, nhưng rất nhiều dân chúng bị bắt làm khổ nô cũng là chuyện không thể tránh được.

Thương thanh quân còn nói lại một việc, lúc Trương tử tinh tới Bích du cung tu luyện thì Thải vân tiên tử dẫn theo bọn Vân, Trương thanh nhi từ Kim ngao đảo tới Triều ca tìm quốc sư Tiêu dao tử mà không gặp nên được bố trí ở tại một biệt viện trong thành.

Trương tử tinh nghe nhắc đến Thanh tuyền, không khỏi nhớ đến Nữ bạt, trong lòng nặng nề nên mang theo Hạm chi tiên đi tới biệt viện.

Trong biệt viện, ngoài Thải vân tiên tử dáng điệu uyển chuyển, dung nhan động nhân còn có tiểu mỹ nhân Vân lâu ngày không gặp, tiểu muội Thanh nhi nhận trong lần tới Vũ di sơn, Bích vân đồng nhi của Long cát công chúa cùng với A tu la một trong bát bộ chúng của Tây phương.

Chúng nữ nhìn thấy Hạm chi tiên tới, đều lộ ra sắc mặt vui mừng nhưng thấy Trương tử tinh cùng đi với Hạm chi tiên lại tỏ vẻ nghi hoặc. Bây giờ Trương tử tinh đã dùng diện mạo thật của mình nên chúng nữ đều không nhận ra. Bích vân đồng nhi vốn là thị nữ gần gũi của Long cát công chúa, nhưng lúc Trương tử tinh đại náo thiên giới nàng bị đưa tới Kim ngao đảo tránh nạn; còn A tu la bình thường đều ở căn cứ dưới đất, hoàn toàn vẫn ở trạng thái thần chí không rõ, vì vậy hai nàng đều không biết diện mạo thực của Trương tử tinh .

Vân phản ứng nhanh nhất hỏi:“ Chẳng lẻ …đây là ca ca? Đây là dùng thuật biến ảo ra dung mạo thôi sao ?“

Trương tử tinh lắc đầu than:“ Vân muội quả là thông minh, chỉ liếc mắt đã nhận ra ta nhưng có điều không phải ta biến ảo dung mạo mà đây chính là diện mạo thực của ta.“

Chúng nữ vừa nghe liền lộ ra vẻ kinh ngạc, Thanh tuyền tiểu muội được cả nhà đặt tên là Trương thanh nhi chợt khẽ giọng nói:“ Ta thấy diện mạo thực của ca ca càng đẹp trai hơn…“

Trương tử tinh lẳng lặng không đáp : khuân mặt có một vết đao chém làm thế nào bì được với bây giờ? Xem ra ấn tượng ban đầu dù đối với bất cứ nữ nhân ở tuổi tác nào đều cũng rất quan trọng.

Thải vân tiên tử tựa hồ đang đánh giá trương tử tinh, thấy hắn nhìn về phía mình bỗng có chút vội vàng nhìn sang chỗ khác, lúc chuyển sang Hạm chi tiên chợt phát hiện vẻ mặt người bạn tối sầm liền vội hỏi nguyên nhân.

Sắc mặt Hạm chi tiên trầm trọng kể lại việc Nữ bạt bỏ mình, mới nói đến đó đã bật khóc không thành tiếng. Nữ bạt từng ở trên Kim ngao đảo một khoảng thời gian nên đám Thải vân tiên tử đều có cảm tình, giờ nghe tin dữ đều đau xót, Vân cùng Thanh nhi càng lớn tiếng khóc thương. Trong lòng Trương tử tinh cũng hết sức đau xót nhưng vẫn gượng an ủi một phen.

Vân biết Nữ bạt bị thiên giới hãm hại, rống lên đòi đi báo thù, Trương tử tinh chỉ nói tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, khẽ lắc đầu, mời tất cả mọi người quay lại Kim ngao đảo vì ở đó tối thiểu cũng đảm bảo được an toàn.

Thải vân tiên tử thở dài:“ Thập hữu Kim ngao đảo lần lượt bỏ mình, niềm vui bạn bè gặp mặt ngày trước đã vĩnh viễn không còn nữa. Giờ đây Nữ bạt đạo hữu bất hạnh nằm xuống thực khiến mọi người thương cảm, ta chỉ muốn hỏi một điều, có nên trả thù cho Nữ bạt hay không ?“

Trương tử tinh than rằng:“ Thiên giới thế mạnh, lại có xiển giáo giúp đỡ. Lực lượng bên ta lại thiếu….“

Thải vân tiên tử ngắt lời:“ Bích vân tiểu muội từng nói ngươi lúc đi cứu Long cát công chúa không ngại một mình xông lên thiên giới. Giờ lại viện cớ như vậy chẳng lẽ chê ta yếu đuối không đủ giúp sao?“

Trương tử tinh biết Thải vân tiên tử vốn là một người nhiệt tình, không chỉ trong nguyên tác mà ở thế giới này cũng thế. Năm đó còn vì Trương tử tinh một mình đấu Lục yểm mà bất bình nên vội lên tiếng xin lỗi. Thải vân tiên tử nhìn hắn một lúc lâu rồi nói:“ Nếu đạo hữu coi tỷ muội ta là bạn thì lúc nào hành động, tỷ muội ta nhất định sẽ tận lực góp sức.“

Vân cũng liên mồm hùa theo, Trương tử tinh thấy Thải vân tiên tử nói đến mức đó cũng chỉ đành tỏ ý cảm tạ. Rồi Bích vân đồng nhi hỏi về tình hình của Long cát công chúa, Trương tử tinh lại kể về việc Tiêu dao tiên phủ. Chúng nữ nhất thời đều điều chỉnh lại tình cảm, muốn cùng đến nhập với nhóm ở tiên phủ, Trương tử tinh nghĩ thầm, nếu vậy thì tỷ muội Thải vân tiên tử sớm muộn cũng sẽ biết thân phận của mình nên liền đồng ý, để Hạm chi tiên đưa mọi người cùng tới Tiêu dao tiên phủ.

Một khi trận chiến này xảy ra nhất định sẽ tiêu hao rất lớn, cũng may Trương tử tinh đã sớm đề phòng chu đáo nhiều năm trước, tích góp không ít tài chính cùng quân lực, rốt cục cũng có tác dụng.

Đến lúc đó, hắn sẽ dùng hành động thực tế nói cho người nào đó một câu kinh điển hậu thế : Ăn miếng nhất định phải trả miếng.

Chia tay đám Hạm chi tiên rồi Trương tử tinh quay lại trong cung, không cùng đám phi tần thân thiết mà liền tiến vào mật thất, loại bỏ tất cả tạp niệm, hoàn toàn tĩnh tâm, điều chỉnh toàn thân tới trạng thái tốt nhất, chuẩn bị nghênh tiếp đại chiến ngày hôm sau.

Đây đúng là một thử thách chưa từng có từ trước đến giờ.

Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm nhưng đó chỉ là khí hậu trên địa cầu mà thôi, còn chỗ lập Tru tiên trận lại dày đặc mây đen, gió lạnh hiu hiu, tạo cảm giác đầy áp lực.

Vị trí lập Tru tiên trận chính là tinh cầu lập Vạn tiên trận ngày trước. Độ rắn chắc của tinh cầu này cực kỳ cao, lần chiến đấu trước khá kịch liệt nhưng không hề tạo thành tổn thương gì đến tinh cầu này. Tuy Thông thiên giáo chủ nói là Tru tiên trận lập cùng chỗ Vạn tiên trận nhưng trận chiến của thánh nhân không phải chuyện đùa, dù cả tinh cầu bị hủy diệt cũng không có gì lạ, dĩ nhiên không có khả năng để ảnh hưởng đến Vạn tiên trận nên Thông thiên giáo chủ sớm lệnh cho môn hạ rút lui.

Nhưng Vạn tiên trận cũng không phải là không có tác dụng, hầu hết sát khí đều bị Tru tiên trận hấp thu, từ xa nhìn lại chỉ thấy một đoàn vụ khí, quang mang thoắt ẩn thoắt hiện bên trong, cả trên lẫn dưới mơ hồ đều hiện ra sát khí đằng đằng. Tuy xung quanh đều có gió lạnh thổi không ngớt nhưng vụ khí kỳ dị không hề bị xua tan.

Phía trước màn sương mù, Thông thiên giáo chủ mặc một bộ tiên y đỏ thẫm, cũng không cưỡi khuê ngưu mà đứng ở nơi đó tựa một ngọn núi, cương phong gần đó dường như bị lực lượng thần kỳ tác dụng mà trở nên ôn hòa thong thả, không hề còn vẻ lạnh lẽo vốn có.

Không lâu sau, tiên âm vang vảng trên không, dị hương tràn ngập, một tia kim quang hạ xuống lộ ra một chiếc Cửu long liễn, trên đó là Nguyên thủy thiên tôn ngồi ung dung. Nguyên thủy thiên tôn cầm Tam bảo ngọc như ý trong tay, quanh thân kim quang sáng ngời, toàn thân tỏa ra khí vũ siêu phàm, vừa thấy đã biết là người có đại thần thông.

Nguyên thủy thiên tôn vừa tới, đằng xa chợt hiện ra hai điểm quang mang. Không đến nháy mắt hai điểm quang mang đã xuất hiện trước mắt. Hai điểm quang mang một xanh một trắng, phạm âm ngân nga. Bạch quang hạ xuống đất, lập tức biến thành hoa nở kết quả, từ bông sen trắng nở ra một viên xá lợi rồi hóa thành một đạo nhân áo trắng, chính là Tiếp dẫnđạo nhân, còn thanh quang hóa thành đóa sen xanh, từ gốc sen lại mọc lên một cây bồ đề. Trên cây tỏa hào quang bảy mầu, gốc cây từ từ thu nhỏ rồi rơi trên tay một đạo nhân áo xanh, chính là nhị giáo chủ Chuẩn đề đạo nhân của Tây phương giáo. Hai người nhìn nhau mỉm cười rồi cùng ngồi xuống dưới đất, mặc cho gió lạnh lồng lộng, ngay cả vạt áo cũng không động đậy chút nào.

Thông thiên giáo chủ đối diện với ba vị thánh nhân mà sắc mặt vẫn trấn định như trước, Nguyên thủy thiên tôn cất tiếng chào song thánh Tây phương rồi điều khiển Cửu Long trầm hương liễn từ từ bay tới trước mặt Thông thiên giáo chủ nói:“ Hiền đệ, đây là Tru tiên trận sao? Trận này nhìn qua thật là hung ác, lại mang tên Tru tiên, có phải xuất phát từ gốc đạo của ta và ngươi chăng? Hiền đệ lập ra ác trận này sao có thể hợp với thiên đạo được ?“

Thông thiên giáo chủ lạnh lùng đáp:“ Trận pháp này vốn có tên là Tru tiên, nếu ngươi có thắc mắc thì hãy tới Tử tiêu cung tìm sư phụ mà hỏi. Hơn nữa ngươi cũng đừng vội mượn việc gốc đạo mà lừa mình gạt người, ngươi sai Võ đang tiềm nhập làm môn hạ của ta rồi lệnh nó đánh cắp đả thần tiên có nghĩ đến tình đồng môn không? Lúc ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ, muốn giết ba nữ đồ của ta có nghĩ đến chuyện cùng đạo không. Ngươi lấy oán trả ơn, không nghĩ đến lần ta giúp đỡ mà còn nhờ người ngoài đến đánh ta thì tình đồng môn ở chỗ nào? Nhiều lý do như vậy, Hiền đệ hai chữ ta sao có thể nhận được ?“

Nguyên thủy thiên tôn không đổi sắc mặt cười nói:“ Sư đệ sao lại cố chấp như vậy? Trong sát kiếp thiên đạo lập lại, là lúc người trong tam giới thay đổi. Cũng vì sát kiếp nên dù chúng ta là thánh nhân cũng không thể không đếm xỉa đến. Những việc kia chính là thuận theo đại đạo, phá rồi lập lại.“

Thông thiên giáo chủ lộ vẻ coi thường, quay sang phía Tiếp dẫn, Chuẩn đề cười lạnh nói:“ Hôm nay các ngươi lấy nhiều đánh ít, đã không để ý đến thể diện thánh nhân, chẳng lẽ cũng là đại đạo như lời Nguyên thủy thiên tôn nói.“ Tiếp dẫnđạo nhân còn chưa kịp trả lời thì trên không trung đã hiện ra một chiếc kim kiều. Trên kim kiều, Lão tử cưỡi thanh ngưu đang chậm rãi đi tới.

Nguyên thủy thiên tôn vừa thấy Lão tử liền vui vẻ nói:“ Đại sư huynh quả là người giữ tín, hôm nay tới chính hợp với tứ thánh chi số, đồng thời đấu với bốn thanh tiên kiếm.“

Lão tử mỉm cười, chống thanh gậy gỗ thong thả từ lưng thanh ngưu bước xuống, đạo bào theo gió lay động, toàn thân đều hòa vào thiên địa chung quanh, cử động nào đều cũng tự nhiên vô cùng, nhìn như đầy sơ hở mà cũng có thể coi là không hề sơ hở chút nào.

Tuy Lão tử chưa hề lên tiếng nhưng sức mạnh cùng uy áp tỏa ra từ trên người đã biểu lộ rõ lập trường bản thân. Ánh mắt Nguyên thủy thiên tôn sáng ngời: có bốn vị thánh nhân ở đây, trận chiến này còn chưa bắt đầu đã thấy rõ thất bại của Thông thiên giáo chủ.

Đúng lúc đó chợt có hương thơm lượn lờ, có thanh loan từ xa bay tới, dung mạo người cưỡi trên thanh loan từ từ lộ rõ, chính là Nữ oa nương nương. Nữ oa nương nương nhẹ nhàng bước xuống rồi cất tiếng chào chư thánh.

Ánh mắt Nguyên thủy thiên tôn chớp động, cười nói:“ Hiếm dịp được nương nương tới xem, nhân tiện có thể làm chứng, hôm nay lục thánh tề tụ, quả là một hồi thịnh hội.“

„Hôm nay tiểu muội tới đây cũng không phải để làm nhân chứng…“ Nữ oa nương nương lên tiếng:“ Nguyên thủy đạo huynh, tiểu muội có một việc muốn hỏi. Tại sao đạo huynh lại giúp thiên giới, độc hại tây côn lôn, bắt Tây vương mẫu, hại Thần nông, Hoàng đế, còn suýt ảnh hưởng đến tính mạng của Phục hy anh ta?“

Lão tử nghe vậy đôi mày chợt cau lại, Tiếp dẫnđạo nhân cùng Chuẩn đề đạo nhân nghe tin đó cũng đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Nguyên thủy thiên tôn lắc đầu đáp:“ Nương nương minh giám, hiện giờ đả thần tiên xuất thế, vị giai tam giới đều có thể thay đổi, thiên giới cùng tây côn lôn sớm có nhân quả từ trước nên đã nhân cơ hội mà chấm dứt. Tam hoàng đúng lúc ở tây côn lôn chỉ có thể nói tại số trời. Huống hồ ta cũng đã nghĩ đến nương nương nên đã dặn trước thiên đế hạ thủ lưu tình với lệnh huynh, ngay cả pháp bảo Hà đồ cũng còn nguyên không mất. Lần này lệnh huynh tuy có chút thương tích nhưng tiện thế mà có thể tránh được đại kiếp nạn. Sau khi kiếp nạn qua đi, chỉ cần quay về tiềm tu, tương lai tất hưởng phúc lớn. Mong nương nương bỏ qua cho, còn với lực của bần đạo mà thực muốn giúp thiên giới hại đến tính mạng của lệnh huynh thì Phục hy làm sao có thể còn sống được?“

Nữ oa nương nương nghe thế không khỏi lộ vẻ suy tư. Bấy giờ trong Tru tiên trận chợt truyền ra tiếng cười nhạt:“ Nếu nói như vậy thì dù ta một đao chặt đứt tay chân ngươi thì ngươi còn phải cảm ơn ta không giết sao ?“

„Tiêu dao tử ! Thì ra sư đệ quả thực đã mời ngươi tới chung sức trong Tru tiên trận này!“ Nguyên thủy thiên tôn vừa nghe đã nhận ra, hàn quang trong mắt chợt lóe lên „Ngươi còn dám vô lễ như vậy, mạo phạm thánh nhân, lúc nữa tất sẽ gặp báo ứng!“

„Báo ứng? Ngươi ỷ vào thánh nhân thân không từ thủ đoạn mà tiêu diệt người có vị lực, mưu đồ cấu kết cùng thiên giới độc bá huyền đạo! Ngươi đã bao giờ nghĩ đến lúc gặp phải báo ứng hay không? Ta có thể khẳng định tương lai ngươi ắt sẽ nhận báo ứng từ đạo tổ Hồng quân!“

Chư thánh nghe vậy đều tự trầm ngâm, Nguyên thủy thiên tôn tuy tự xét mọi việc làm đều trong „Quy tắc“ cho phép, hơn nữa còn có thiên giới đứng ra. Dù cho có nhân quả thì với thân thánh nhân cũng không có gì tổn hại được, duy chỉ có vị đạo tổ Hồng quân là lão kiêng kỵ. Giờ nghe Tiêu dao tử trước mặt chư thánh nói ra lời lẽ lớn mật như vậy trong lòng Nguyên thủy liền nổi giận, giọng nói cũng lạnh lùng:“ Hôm nay tới đây là để phá trận chứ không phải để đấu khẩu, chút nữa tất sẽ định rõ thắng bại.“

Nữ Oa nương nương nhìn Thông thiên giáo chủ mở miệng nói:“ Ngày trước ta cùng một nhân hoàng ước hẹn rằng nếu giữa các thánh nhân phát sinh đại chiến thì dù không thể phân giải cũng sẽ đứng về phía thiểu số nhằm bình hành, hóa giải tranh đấu. Hôm nay Tru tiên trận đã không thể tránh được ta tất sẽ giữ lời hứa mà giúp Thông thiên đạo huynh.“

Thông thiên giáo chủ đối với việc này đã sớm có tâm lý chuẩn bị nên cũng không lộ ra vẻ vui mừng mà chỉ thi lễ từ xa:“ Đa tạ nương nương giúp đỡ, bần đạo tất sẽ ghi nhớ trong lòng.“

Nguyên thủy thiên tôn thấy Nữ Oa nương nương chọn giúp Thông thiên giáo chủ đôi mắt thoáng nhướng lên nói:“ Nương nương vốn là người thanh tịnh, tội gì phải xen vào cuộc chiến này. Lựa chọn như vậy thực là làm khó bần đạo.“

Nữ Oa nương nương lắc đầu nói:“ Hôm nay chư thánh đã tề tụ vì cuộc chiến nhân quả, ta cũng không thể không màng đến. Ta muốn hỏi chư vị đạo huynh một chuyện, lúc trước ta gặp thiên tử nhân giới tại Nữ Oa miếu, từng có người dùng Huyễn dục hương định mê hoặc thiên tử, muốn mượn tay ta gây ra đại nhân quả. Việc này rốt cục là ai làm ra?“

Lão tử nhíu mày nói:“ Huyễn dục hương phải hái kỳ hoa vực ngoại dùng bí thuật luyện chế mà thành, không hề có mùi vị nhưng lại âm thầm kích thích dục vọng con người, công hiệu rất mạnh, dù là kim tiên cũng khó mà cự được. Ngày đó thiên tử kia có thể giữ mình quả là bất ngờ.“

Nữ Oa nương nương cũng biết lai lịch của Huyễn dục hương kia nên vẫn hoài nghi song thánh Tây phương giáo ở vực ngoại, lập tức ánh mắt nhìn sang phía tiếp dẫn, Chuẩn đề hai người. Tiếp dẫnđạo nhân nhìn sang Chuẩn đề đạo nhân rồi cùng khẽ lắc đầu.

Nữ Oa nương nương biết ở thời điểm này, với thân phận song thánh cũng không cần thiết phải giấu diếm, quả nhiên Nguyên thủy thiên tôn chợt cười nói:“ Thiên tử nhân giới kia năm đó quả cũng có vài phần tài đức sáng suốt, không ngờ lại có thể khiến tứ hải thần phục, thiên hạ quy tâm, nhưng sát kiếp là định số, tuyệt không vì vậy mà tiêu được. Chính vậy nên bần đạo định nhờ nương nương để thúc đẩy đại thế thiên đạo. Ngày đó nương nương sai yêu quái nhập cung quả nhiên liền khiến đại thế bắt đầu, chính là một việc đại công đức.“

Nữ Oa nương nương nghe vậy ánh mắt dần lạnh lùng: trách sao xiển giáo thập phần phối hợp với nữ yêu kia, tuy Vân trung tử cùng Khương tử nha vì không biết nên định trừ yêu nhưng sau đó lúc Hỉ mị loạn triều ca thì tam tiên xiển giáo lại hết sức hợp tác, không những không trừ khử Hỉ mị mà còn ngầm giúp đỡ. Qua việc này có thể thấy chuyện Nữ bạt mà Phục hy anh nàng từng hỏi rất có thể cũng do xiển giáo gây ra, Nguyên thủy thiên tôn ngay từ đầu đã tính toán cả với nàng. Hôm nay bất luận dù công dù tư nàng quyết đều sẽ giúp cho Triệt giáo.

Nguyên thủy thiên tôn sở dĩ nói ra việc này là bởi vì Nữ Oa nương nương đã quyết định giúp Thông thiên giáo chủ, không thể thay đổi, mà việc này dù sao cũng sẽ bị lộ, cũng có thể mượn cuộc chiến hôm nay chấm dứt nó. Đương nhiên, dù Nữ Oa nương nương giúp Thông thiên giáo chủ thì lấy hai địch bốn cũng không phải là không có phần thắng nên lão không hề lo lắng.

„Đã vậy cuộc chiến ngày hôm nay bốn chúng ta sẽ đấu với hai người, phân cao thấp một hồi trong tru tiên trận.“ Nguyên thủy thiên tôn nói đến chữ “Phân cao thấp“ mà mặt lộ rõ vẻ trào phúng, lão thầm tính với thực lực của Lão tử cùng song thánh Tây phương giáo thì phần thắng đã nắm chắc trong tay.

Trương tử tinh đang trong Tru tiên trận không ngừng than thầm, thì ra thủy tổ của chơi xấu lại ngược dòng đến tận đây, nếu là sau vài nghìn năm nữa thì chỉ với một tài này Nguyên thủy thiên tôn đã có thể đăng đàn viết sách, khai tông lập phái mà lôi kéo vô số người theo được.

Bây giờ cục diện hai địch bốn, vẫn thập phần bất lợi cho tru tiên trận, Thông thiên giáo chủ chỉ trầm mặc chốt lát rồi lấy ra một vật, nói với Lão tử:“ Đại sư huynh, có vật này huynh có giữ lời hứa chăng ?“

Lão tử ra vẻ hết sức bất ngờ nói:“ Thái thanh lệnh bài này là tín vật mà ta lập cùng tiêu dao tử, lần trước ta còn tưởng rằng hắn cho ngươi mượn dùng tạm, không ngờ lại tặng hẳn cho ngươi! Đã như vậy ta sẽ giữ lời hứa mà không ra tay, nhưng từ nay về sau nó cũng không còn tác dụng nữa!“

„Lẽ ra phải vậy, đa tạ đại sư huynh.“ Thông thiên giáo chủ thi lễ từ xa cảm ơn Lão tử, Lão tử áy náy thở dài một hơi rồi chậm rãi bước ra khỏi vòng tròn. Cùng lúc đó Thái thanh lệnh bài trong tay Thông thiên giáo chủ cũng biến thành tro bụi, tiêu tán trong gió.

Nguyên thủy thiên tôn từ lúc thấy Thông thiên giáo chủ lấy mộc bài ra đã biết không ổn, lần trước trong trận chiến ở tây kỳ khi thấy Thông thiên giáo chủ đã dùng mộc bài đó khiến Lão tử đứng ngoài cuộc thì lão đã đoán được Lão tử tất chịu hạn chế nào đó. Vì vậy sau ngày đó Nguyên thủy đã dùng nhiều mưu mô, kể cả việc mượn danh trả thù cho môn hạ bị giam trong Hoàng hạ trận mà tự mình ra tay giải quyết tam tiêu chính là để ngừa vạn nhất, muốn để đại sư huynh sớm giải trừ hạn chế kia nhưng bất kể lão dùng mưu kế hay khiêu khích gì Thông thiên giáo chủ cũng không lấy tấm mộc bài kia ra. Nguyên thủy thiên tôn biết với tính của Thông thiên giáo chủ tất không thể nhẫn nhịn như vậy được nên cho rằng hạn chế của Lão tử đã không còn nữa nên mới yên tâm mời Lão tử tới đây phá trận, không ngờ rằng việc này lại lặp lại như lần trước.

Thế nhưng rốt cuộc đây chỉ là trùng hợp hay là mưu mô của Thông thiên giáo chủ cùng Tiêu dao tử từ trước ? Hay chính là đại sư huynh…

Nguyên thủy thiên tôn thoáng mang vẻ nghi ngờ nhìn sang Lão tử nhưng lại không tiện hỏi, giờ tuy biến thành ba đấu hai nhưng quyết định thắng thua vẫn thuộc về phía lão, quyết không thể đắc tội với đại sư huynh lúc này. Rốt cục dù Nữ Oa nương nương có thể kìm chân một người trong tây phương song thánh thì Thông thiên giáo chủ cũng khó thoát cảnh một địch hai. Nguyên thủy thiên tôn không bao giờ nghĩ rằng bằng một trận đồ cùng Tru tiên tứ kiếm mà có thể thắng được hai vị thánh nhân.

Lão tử hơi hắng giọng nói về phía Tru tiên trận :“ tiêu dao đạo hữu, việc bần đạo hứa hẹn đã hoàn toàn thực hiện, không biết chuyện đạo hữu nói ngày trước khi nào có thể hoàn thành ?“

„Thánh nhân xin yên tâm, chuyện đó rất nhanh sẽ phân minh, tuyệt không dám có gì dối gạt.“ Trương tử tinh biết Lão tử hỏi vậy vì lo lắng chuyện kia, đồng thời Lão tử cũng nhân dịp giải thích cho Nguyên thủy thiên tôn khỏi nghi ngờ.

Nguyên thủy thiên tôn nghe vậy cũng không tỏ thái độ mà chỉ nói với Thông thiên giáo chủ rằng:“ Sư đệ quả nhiên giỏi tính toán! Vì trận này có lẽ mất không tốn mưu kế, ta cùng hai vị đạo hữu tây phương sẽ tận lực tìm hiểu ảo diệu của tru tiên trận!“

Tiếp dẫnđạo nhân cùng Chuẩn đề đạo nhân hiển nhiên đã sớm bàn tính cùng Nguyên thủy thiên tôn nên đều gật đầu.

„Từ lâu sớm nghe về sự nhiệm mầu liên thai của Tiếp dẫnđạo huynh, hôm nay tiểu muội mang lòng tìm hiểu, mong đạo huynh chỉ giáo.“ Nữ Oa nương nương vừa dứt lời dưới chân đã hiện ra một vòng sóng gợn trong suốt, từ từ lan rộng ra đến tận chỗ Tiếp dẫnđạo nhân đang đứng.

Tiếp dẫnđạo nhân cũng không né tránh mà ngược lại còn bước lên phía trước, đài hoa sáu cánh lúc ẩn lúc hiện quanh thân, miệng cười nói:“ Đúng dịp ta cũng muốn xem thử Sơn hà xã tắc đồ của nương nương.“

Nguyên thủy thiên tôn thầm nghĩ đài sen của Tiếp dẫnđạo nhân đã mất đi sáu cánh, lực phòng ngự giảm mạnh, chính lão cũng từng đấu với Chuẩn đề đạo nhân, biết rõ lợi hại của Thất bảo diệu thụ cùng Lục căn thanh tịnh trúc, Nữ Oa nương nương chủ động khiêu chiến với Tiếp dẫnđạo nhân quả là gãi đúng chỗ ngứa, đúng dịp lão có thể cùng Chuẩn đề đạo nhân phá tru tiên trận, phần thắng càng tăng hơn thêm.

Nguyên thủy thiên tôn khẽ gật đầu cùng Chuẩn đề đạo nhân đang định bước tới phía trước bỗng cảm thấy không khí xung quanh biến đổi, trong làn gió phía trước dường như mang theo hàng vạn hàng nghìn kiếm khí sắc bén, đầy trời rợp đất phóng về phía hai người. Mặt đất cứng rắn cũng không chịu nổi nhuệ khí cường đại dần dần xuất hiện vô số vết rạn đáng sợ. Tuy Thông thiên giáo chủ không cầm Tru tiên tứ kiếm trong tay nhưng kiếm khí phát ra vẫn sắc bén không gì sánh được, hơn nữa tinh cầu này làm sao sánh bằng địa cầu nơi có tinh hoa của Bàn cổ nên không thể chịu được hỗn độn lực thánh nhân phát ra, qua trận này liền bị phá hủy không nhỏ.

Bốn chân Cửu long trầm hương liễn của Nguyên thủy thiên tôn sinh ra bốn đóa sen vàng, từ từ bay lên bảo vệ bốn phương, trăm nghìn tia kiếm khí tuy khiến cánh hoa khẽ lay động nhưng không cách nào xuyên qua; Chuẩn đề đạo nhân cũng mỉm cười, quang mang trên người lập lòe, màn kiếm khí kia vừa tới gần trong khoảng một trượng quanh thân chợt như đụng phải tấm chắn mềm mại vô hình, tự động trượt sang hai bên.

Kiếm khí đột nhiên biến đổi, vết rạn giăng khắp nơi trên mặt đất dần biến thành hình cung tròn. Vô số đá vụn bay tán loạn quay chung quanh Nguyên thủy, chuẩn đề. Thông thiên giáo chủ có lẽ thực sự định một mình giữ chân hai thánh.

Nguyên thủy thiên tôn cùng Chuẩn đề đạo nhân chẳng hề sợ hãi, quang mang trên người chớp động, không nhìn kiếm khí, đá vụn tung bay mà vẫn đi về phía trước, chỉ có điều dáng vẻ thập phần cẩn thận. Đá vụn tới gần không hóa thành bột mịn thì cũng dạt cả sang hai bên cạnh hai người. Thông thiên giáo chủ cũng không tiếp tục mà lui vào trong màn sương mù dầy đặc.

Nguyên thủy thiên tôn cùng Chuẩn đề đạo nhân chậm rãi đi theo, từ từ tiến vào trong màn sương mù.

Lão tử ở phía ngoài cũng vận thần thông muốn nhìn cụ thể tình hình trong Tru tiên trận nhưng dù vận hết tiên lực vẫn chỉ thấy bốn cỗ kiếm khí sắc bén ẩn hiện trong sương mù chứ không thể nhìn rõ cảnh vật khác. Về Nữ Oa nương nương đã giành trước phát động tấn công.

Quanh thân Nữ Oa nương nương từng vòng sóng gợn lăn tăn hóa thành cảnh một thác nước trong suốt từ trên núi chảy xuống. Tiếp dẫnđạo nhân tuy ở gần Nữ Oa nương nương nhưng tựa như đối thủ đã biến mấy, lão chỉ chậm rãi đi về phía trước nhưng thực sự vẫn là vòng quanh tại chỗ mà thôi.

Nữ Oa nương nương vung tay lên, kỳ cảnh kia càng thêm sáng lạn, cảnh quan cuối cùng biến mất, chỉ mơ hồ nhìn thấy trong không gian có từng làn sóng gợn lăn tăn.

Nguyên thủy thiên tôn cùng Chuẩn đề đạo nhân tiến vào màn sương mù rồi nhưng bên trong vẫn mờ ảo như trước, kỳ huyễn khó lường, mà bốn cỗ sát khí sắc bén ở phía trước vẫn không ngừng gây áp lực lên tinh thần. Nguyên thủy thiên tôn khẽ phất đạo bào lên tạo ra một luồng gió mạnh xua tan sương mù. Xa xa ẩn hiện trong không trung là bốn thanh tiên kiếm, chính là Tru tiên tứ kiếm do Hồng quân lão tổ lấy Tru, Lục, Hãm, Tuyệt tứ khí luyện thành.

Sương mù vừa bị xua tan lại đọng lại, Nguyên thủy thiên tôn đang định làm phép chợt nhíu mày, tam bảo ngọc như ý bỗng xuất hiện vừa lúc đón lấy một đạo tử quang từ phía sau đang âm thầm phóng tới, nhất thời thiểm điện lóe sáng.

Chuẩn đề đạo nhân khẽ niệm, một cây lục trúc xanh tươi đã hiện ra trong tay, đang định ra tay bỗng cảm thấy bốn tia sát khí sắc bén ầm ầm phóng tới. Chuẩn đề đạo nhân từng lĩnh giáo sự lợi hại của tru tiên tứ kiếm, năm đó kim thân còn bị Thông thiên giáo chủ dùng tứ kiếm chém đứt một cánh tay, vì vậy không dám chậm trễ, Lục căn thanh tịnh trúc chợt vẽ thành một vòng tròn, hóa thành vạn tia bích quang đỡ lấy sát khí.

Chỉ qua giây lát mà Chuẩn đề đạo nhân đã không thấy bóng dáng Nguyên thủy thiên tôn đâu nữa, biết đó là diệu dụng của trận pháp nên cũng âm thầm tăng cảnh giác. Không đợi quang mang của Lục căn thanh tịnh trúc va chạm cùng sát khí mà bốn tia sát khí kia bỗng tiêu mất, nhưng Chuẩn đề đạo nhân không chút nào buông lỏng, trúc trượng vung lên, bất chợt chỉ thẳng lên không, một thanh tiên kiếm trên đỉnh đầu nhất thời đứng im trong không trung, đồng thời khí thế giết chóc mạnh mẽ không gì sánh được trên thân kiếm cũng bị hóa giải vô hình.

Chuẩn đề đạo nhân nhìn lên liền nhận ra người vừa đánh lén, đó là một nam tử không có đầu, lấy hai vú làm mắt, rốn làm mồm đặc điểm vô cùng đặc biết khiến Chuẩn đề đạo nhân lập tức nghĩ đến một người:“ Ma thần Hình thiên?“

Chỉ trong nháy mắt Chuẩn đề đạo nhân đột nhiên cảm giác không gian như vặn vẹo, hỗn độn lực trên Lục căn thanh tịnh trúc dường như rơi vào một vũng bùn, không thể điều khiển thuận tiện như ý được. Không đợi Chuẩn đề đạo nhân ứng phó, dưới chân bỗng phun trào vạn điểm kiếm khí, mỗi một điểm đều mang theo lực lượng hủy diệt đáng sợ.

Chuẩn đề đạo nhân là hỗn nguyên thánh nhân, tuy gặp biến cố nhưng vẫn không chút nào kinh hoảng, Lục căn thanh tịnh trúc vừa đỡ kiếm của Hình thiênđã chuyển sang tay trái chặt xuống một thế. Lập tức Lục căn thanh tịnh trúc hóa thành vạn vạn cây gậy trúc, quay chung quanh Chuẩn đề đạo nhân, không những ngăn lại kiếm khí hủy diệt kia mà ảnh hưởng của vũng bùn cũng bị hóa giải toàn bộ.

Bấy giờ Chuẩn đề đạo nhân đã khẳng định Tru tiên tứ kiếm là do bốn vị huyền tiên điều khiển, tuy thực lực những huyền tiên này biểu hiện ra đều là đỉnh giai huyền tiên nhưng cùng thánh nhân dù sao vẫn có chênh lệch khá lớn, dù có Tru tiên trận đồ lực cũng không thể địch nổi thần thông của thánh nhân. Kế hoạch của Thông thiên giáo chủ là để bốn huyền tiên cầm chân một thánh nhân, sau đó quyết chiến cùng vị thánh nhân còn lại, nếu thắng sẽ quay sang đánh bại người còn lại. Có điều độ khó của chiến thuật này cũng khá cao, chưa nói đến Thông thiên giáo chủ không có Tru tiên tứ kiếm rất khó chiến thắng mà chỉ riêng phía bốn người huyền tiên kia cũng không thể giữ chân thánh nhân lâu được, cơ thắng của Tru tiên trận có thể nói là vô cùng ít ỏi.

Thế nhưng khiến Chuẩn đề đạo nhân bất ngờ là lực lượng quấn quýt tựa vũng bùn kia hết sức dai dẳng, Lục căn thanh tịnh trúc không ngờ lại không thể hoàn toàn hóa giải được.

Chuẩn đề đạo nhân đang định dùng lại Lục căn thanh tịnh trúc thì phía trước mặt một đạo kiếm quang như tia chớp chợt lao tới, bởi Lục căn thanh tịnh trúc bị lực lượng của vũng bùn dây dưa, đang lúc yếu nhất nên màn lục trúc ở phía trước đều bị đạo kiếm quang kia chặt đứt, tuy lục trúc sau khi bị chặt đều nhanh chóng liền lại nhưng cũng không kịp ngăn cản kiếm quang kia phóng tới trước mặt Chuẩn đề đạo nhân.

Đạo kiếm quang này khác hẳn ba cỗ lực lượng vừa rồi mà nó mang đến cho Chuẩn đề đạo nhân cảm giác chính là : kiên quyết.

Đó là một loại cố chấp chưa từng thấy từ trước tới nay, gặp thần giết thần, gặp thánh chém thánh, chính là Tru tiên kiếm đứng đầu bốn thanh tiên kiếm.

Hào quang chợt lóe lên trong tay Chuẩn đề đạo nhân hiện ra một cành cây, tỏ vẻ hết sức tùy tiện vẫy về phía Tru tiên kiếm một cái, lập tức đem cỗ sát khí kiên quyết không gì sánh được kia hóa giải không còn tung tích, toàn bộ kiếm thế cũng bị đẩy sang một bên. Chuẩn đề đạo nhân không chút nào ngưng lại, cành cây phát ra hào quang bảy mầu, vẫy về phía người cầm kiếm vừa tập kích.

Không ngờ phía sau người kia chợt hiện ra thần quang ngũ sắc, lại cấp tốc dung hợp thành một loại quang mang trong suốt cũng vẫy về phía Thất bảo diệu thụ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.