Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 24: Chương 24: Đông Di Đệ Nhất Xạ Thủ




Hôm sau, Vu Tế Vương cùng các quốc vương Đông Di dẫn liên quân tới bình nguyên cách Kham Thành 20 dặm thì đã thấy quân Thương dàn trận chờ từ lâu. Quân Thương y giáp chỉnh tề, mâu mác sáng quắc chia làm ba cánh quân. Hai cánh chia ra do Hoàng Phi Hổ và Khương Hoàn Sở thống lãnh; ở giữa trung quân chiếm số lượng quân lớn nhất do thiên tử ngự giá chỉ huy, bố trí các loại quân cung, thuẫn, kỵ thành bốn nhóm, thế trận gắn kết, rõ ràng đã trải qua huấn luyện, khí thế dọa người, các tướng lĩnh Đông Di nhìn mà đều tự kinh hãi. Đại quân Đông Di tuy so ra số lượng không kém, nhưng cảm giác như rất phân tán.

Thương Kiệt Vương phóng ngựa ra trước trận, hướng tới trung quân Thương triều hét lớn: “Ta, Hữu Cùng Quốc quốc vương - Thương Kiệt Vương, bên kia có phải là Vua Đại Thương chăng?”

Chỉ thấy trung quân Đại Thương như làn sóng tách ra, một cỗ chiến xa đặc chế bốn ngựa kéo, tiến ra, giữa xe ngạo lập một người, mình mặc kim giáo, uy phong lẫm liệt, đó chính là Trương Tử Tinh. Dù hắn ở hậu thế xem qua rất nhiều loại phim ảnh chiến tranh, cũng như là các trò chơi chiến đấu, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên trải qua loại chiến tranh đại quy mô của thời đại vũ khí lạnh, nhất thời cảm thấy khí huyết sôi trào, rút kiếm trỏ thẳng Thương Kiệt, cất giọng hô lớn: “Ta là Đại Thương Thiên tử, người là tiểu quốc vùng biên, lại dám nhiều lần xâm phạm biên cảnh, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết uy phong của thần quân Thiên Triều chúng ta!” Binh Thương thấy Thiên tử uy thế kinh nhân, nhất tề hét lớn: “Thần quân! Thần quân !”.

Mặc dù hai bên cách nhau khá xa, nhưng tiếng hô lớn như sấm rền, khiến hai tai quân Đông Di như ù đặc, như bị người ghé sát vào tai mà hét, không khỏi nao núng. Trái lại quân Thương hồn nhiên không phát hiện, đây chính là diệu dụng của Chiến Hồn Quyết.

Thấy địch nhân thế mạnh, quân Đông Di không khỏi dao động, Thương Kiệt Vương không ngờ đối phương lại lợi hại như vậy, vừa tới đã dùng âm thanh nạt người, chỉ thế đã khiến cho sĩ khí quân mình giảm không ít, Thương Kiệt Vương vội hét to: “Thương Vương thật vô lễ! Hôm qua, sai Phong Lâm hạ chiến chư, lại ngầm ám toán đại tướng Ô Lỗ của ta, thật là kẻ tiểu nhân”.

Trương Tử Tinh sớm đã được Phong Lâm báo cáo chuyện hôm qua, lập tức cười lạnh trả lời: “Hai nước giao binh, không chém sứ giả! Ô Lỗ vì thù riêng mà đánh lén sứ giả ta, nếu không phải Phong Lâm bản lãnh cao cường,đã sớm mất mạng rồi! Ta từng nghe Đông Di anh dũng phi phàm, không ngờ Hữu Cùng quốc lại có kẻ tiểu nhân hèn hạ như thế, thật đáng chết! Ngươi thân là Hữu Cùng quốc vương, lại đổi trắng thay đen, không hề có chút liêm sỉ, còn mặt mũi nào thống lĩnh liên quân?”

Người Đông Di rất hào sảng, tướng sĩ các tộc đưa ánh mắt coi thường về phía Thương Kiệt Vương, phải biết rằng, hai quân giao chiến, chém giết sứ giả vốn là điều hổ thẹn, huống hồ lại vì thù riêng mà đánh lén. Thương Kiệt Vương nào ngờ đối phương nói năng sắc bén như thế, tức giận tới mặt đỏ bừng, nói chẳng lên lời. Vu Tế Vương thấy sĩ khí quân mình, ra hiệu cho Thương Kiệt Vương lui lại, phóng ngưa lên trước hướng Trương Tử Tinh quát lớn: “Ta chính là Đông Di Vu Tế Vương, nghe danh Thương Vương đã lâu, hôm nay vừa thấy, quả không phải hư danh. Bây giờ hai bên đối trận, có giỏi hãy lấy thực lực mà so, việc gì phải dùng miệng lưỡi tranh đấu !”.

Trương Tử Tinh mục lực kinh nhân, nghe thấy đối phương tự xưng là Vu Tế Vương, tử tế nhìn lại, chỉ thấy Vu Tế Vương vóc người không cao, trên người cũng không mang giáp trụ, chỉ khoác một bộ thanh bào rộng thùng thình, tướng mạo già nua, có vẻ hết sức bình thường, hai mắt híp lại, tinh quang ẩn hiện tựa như dấu diếm chỗ bất phàm.

Lý Tịnh có ý lập công, xin Thiên tử cho ra trận, Trương Tử Tinh cũng muốn xem năng lực của hắn, lập tức đáp ứng.

Lý Tịnh xuất thân là môn hạ của Tây Côn Lôn Độ Ách chân nhân, tư chất tầm thường, sở học có hạn nên bị cho xuống núi, nhờ cơ duyên mà đảm nhiệm chức tổng binh của ải Trần Đường. Trong sách nói người này vốn nhát gan, vì muốn xoa dịu cơn giận của Long Vương mà đem con mình là NaTra giao ra, Na Tra bị bức mổ bụng lóc xương, tự vẫn trước mặt Long Vương, một đao cùng Lý Tịnh đoạn tình phụ tử, sau đó Lý Tịnh lại sợ đường quan lộ bị ảnh hưởng, liền phá hủy miếu thời để cho Na Tra không thể sống lại, nếu như không phải Thái Ất chân nhân pháp lực cao thâm, lấy hoa sen tạo lại thân thể, e rằng Na Tra đã hôi phi yên diệt. Có điều Thái Ất chân nhân cũng chẳng tốt đẹp gì, sau khi Na Tra gặp họa ở biển, lão từng hứa tương trợ, nhưng lại để cho Na Tra lên thiên đình ám toán Đông Hải Long Vương Ngao Quảng, khiến Ngao Quảng phẫn nộ, dâng nước nhấn chìm ải Trần Đường, lúc Na Tra bị bức phải tự sát, Thái Ất chân nhân không xuất hiện một lần, cũng không biết là có ý đồ gì.

Trương Tử Tinh rất coi thường con người Lý Tịnh, lần này điều hắn theo quân là có tính toán khác. Quân Đông Di hôm qua đã thấy thần dũng của Hoàng Phi Hổ, ngay cả đệ nhất mãnh sĩ Ô Trát Mộc cũng không phải đối thủ, hôm nay thấy Lý Tịnh thách đấu, nào dám tùy tiện nghênh chiến. Vu Tế Vương thấy các tướng lĩnh chần chừ, nhíu mày ra lệnh cho tướng dưới trướng là Tộ Khắc Lạp ra ứng chiến.

Tộ Khắc Lạp không mang mặt nạ, hắn là đại thống lĩnh của Vu thần quân, bản lĩnh bộ chiến (không dùng ngựa hay phương tiện gì để chiến đấu-LND) của hắn rất cao cường, nhận lệnh Vu Tế Vương, cũng không nói nhiều, tay trái cầm thuẫn đồng, tay phải cầm trường đao, chạy thẳng hướng Lý Tịnh lao tới. Lý Tịnh thấy tướng đến khí thế hung mãnh, không dám chậm trễ giục ngựa nghênh tiếp.

“Keng” một tiếng, trường mâu cảu Lý Tịnh cùng đại thuẫn của Tộ Khắc Lạp đụng nhau, cả hai thối lui vài bước, không ngờ là ngang tài ngang sức. Lý Tịnh chỉ cảm thấy hai tay tê dại, thầm giật mình: bề ngoài hai bên quân bình nhưng thật sự là đối phương dùng sức mạnh một tay cầm thuẫn đối kháng với sức mạnh của mình vốn đã được gia cường xung lực của sức ngựa, có thể thấy được Tộ Khắc Lạp này sức mạnh còn vượt trên mình, hơn nữa thanh trường đao cổ quái kia dường như đặc biệt sắc bén, phần đuôi của mâu làm bằng gỗ mà chạm vào, chắc chắn dễ dàng bị chặt gãy.

Biết mình yếu thế, Lý Tịnh không dám giao chiến trực diện, trường mâu trong tay bắt đầu trở nên mau lẹ, quỷ dị, như không muốn chạm vào binh khí của đối phương, chỉ tấn công vào các chỗ hiểm yếu. Tộ Khắc Lạp sức mạnh kinh người, nhưng động tác cũng hết sức nhanh nhẹn. Vu thần quân dường như có một loại bí pháp có thể khiến tốc độ đi bộ có thể bạo tăng ở thời điểm nhất định, so với ngựa lại nhanh hơn. Hắn liên tục biến đổi vị trí vây lấy Lý Tịnh. Tốc độ Lý Tịnh khống chế ngựa hiển nhiên không bằng, mất lần suýt bị hắn áp sát.

Lý Tịnh cũng có vài phần bản lãnh, sau khi quen với tốc độ của đối phương, lấy thân mình làm tâm, phát huy hết ưu thế của binh khí dài trong tay, bức Tộ Khắc Lạp ra xa, khiến hắn không có cách nào cận chiến. Bí pháp tốc hành của Tộ Khắc Lạp dù sao cũng không thể kéo dài, mắt thấy trường mâu của đối phương ngày càng khó đấu, lòng trở nên sốt ruột, thấy có một khoảng trống, tay trái dụng sức quăng đại thuẫn trong tay. Thuẫn này vốn làm từ tinh đồng, rất nặng, thêm vào thần lực của Tộ Khắc Lạp, uy lực hết sức kinh khủng, Lý Tịnh tránh không kịp, vội rời bàn đạp nhảy xuống ngựa. Chỉ nghe một tiếng hý thảm, còn ngựa đã bị thuẫn đồng đánh gãy xương, ngã nhào trên mặt đất.

Lý Tịnh sau khi nhảy xuống đất, không thèm để ý thể diện, đứng lên bỏ chạy. Tộ Khắc Lạp tăng tốc, nhanh chóng đuổi kịp giơ đao chém xuống, nhưng Lý Tịnh đột nhiên xoay ngoắt người run trường mâu, một chiêu “Hồi mã thương” gọn gàng đâm xuyên người Tộ Khắc Lạp. Tộ Khắc Lạp hét lên một tiếng điên cuồng, dùng hết sức tàn huy đao chặt đứt trường mâu đâm vào cơ thể, lao tới Lý Tịnh muốn đồng quy vu tận. Lý Tịnh phản ứng cực nhanh, vừa thấy địch nhân gần đến, liền vứt đoạn mâu, rút trường kiềm bên hông lên đỡ một đao trí mệnh này.

Tộ Khắc Lạp trước khi chết sức lực lớn vô cùng, hơn nữa trường đao sắc bén, thành trường kiếm tinh đồng của Lý Tịnh không thể đỡ nổi, chỉ nghe vang một tiếng đứt làm hai đoạn. Cũng may lúc tính mạng như chỉ mành treo chuông, Lý Tịnh kịp thời lắc người, trường đao theo dư lực chém trượt qua đầu, lướt qua vùng giáp vai. Thật đáng tiếc là Tộ Khắc Lặp không còn sức để chém đao thứ hai, cố gắng gượng nhưng cũng ngã xuống, một đao này mặc dù làm cho Lý Tịnh bị thương không nhẹ, nhưng cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

Nhìn thấy Tộ Khắc Lạp tử trận, quân Đông Di xao động một trận, Vu Tế Vương cũng âm thầm nắm chặt dây cương trong tay.

Đang lúc Lý Tịnh ôm bả vai chạy về trong trận thì một nữ kỵ sĩ xinh đẹp từ trong quân Đông Di chạy ra. Nữ tử cầm trường cung trong tay, quát lên một tiếng trong trẻo: “Tướng Thương chớ chạy, xem xạ thuật của ta đây!”

Thanh âm vừa dứt, một mũi tên dài phá không nhắm lưng Lý Tịnh mà bay nhanh đến, Lý Tịnh vừa nghe nữ tử hét liền biết ngay không ổn, vội vàng lăn một vòng, nhưng vẫn bị chậm nửa nhịp, mũi trường tiễn găm vào chân trái, đau nhức thấu tim, Lý Tịnh biết đây là thời khắc sống chết, một mặt đọc chú ngữ, một mặt tung một nắm bụi lên không trung, cả người đột nhiên biết mất ngay tại chỗ. Chờ khi bụi đất tan hết thì đã thấy Lý Tịnh ở trong hàng ngũ quân Thương. Đây là phép độn thổ mà hắn học được từ Độ Ách chân nhân, dùng để chạy trốn thì thật nhanh và tiện lợi.

Trương Tử Tinh thấy Lý Tĩnh giết địch mà bị thương, liền ghi công trạng, an ủi vài câu rồi ra lệnh cho quân y mau chóng chữa thương.

Trong Thương quân có một tướng cưỡi ngựa phi ra: “Phiên nữ chớ có bắn lén, xem ta ra đấu với ngươi đây!”

Nữ tử thấy Lý Tịnh chạy thoát, thầm kêu đáng tiếc, vừa thấy người đến, tức giận cười nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là sứ giả Phong Lâm hôm qua! Ta là Hữu Hỗ quốc - Nguyệt Cơ Vương, ngươi có dám đấu với ta một trận không!”

Trương Tử Tinh thấy dáng người Nguyệt Cơ Vương liền hai mắt sáng rỡ, cô gái này tướng mạo xinh đẹp, thân hình thon thả, diễm lệ động nhân, có một vẻ hoang dã và mị lực mà đàn bà Đại Thương không có.

“Xét ngươi chỉ là một ả đàn bà, có bản lãnh gì, nhiều nhất cũng chỉ biết đánh lén mà thôi! Mau thay một tên đại tướng ra đây, để tránh mọi người nói ta là khi dễ phụ nữ.” Sắc mặt Phong Lâm nhìn Nguyệt Cơ Vương lộ ra vẻ xem thường, nhưng cũng không biết hắn có thực sự xem thường vậy không. Nguyệt Cơ Vương nổi danh tại các tộc Đông Di không phải là xinh đẹp mà là xạ kĩ độc nhất vô nhị, có danh là “Đệ nhất xạ thủ”. Thương Kiệt Vương vốn đã thèm thuồng nhan sắc nàng từ lâu nhưng trong lòng cũng có phần kiêng kị.

“Hừ! Cho ngươi thấy phụ nữ có bao nhiêu lợi hại! Ta đứng yên ở đây, trong vòng ba mũi tên sẽ bắn trúng vai trái của ngươi!” Nguyệt Cơ vương giơ cung hướng về phía Phong Lâm ở xa, nói ra mục tiêu của mình, có thể thấy được vẻ tự tin vô cùng.

Phong Lâm mặc dù nói những lời khinh miệt, nhưng trong lòng không hề buông lỏng cảnh giác, chỉ nghe dây cung vang lên, quả nhiên là nhằm vào vai trái, hắn nhanh tay lẹ mắt, giơ Lang nha bổng gạt tên, không đợi hắn kịp thở một hơi, âm thanh xé ró đã lại rít lên như được bắn ra tức thời sau mũi tên đầu. Phong Lâm lúc này đã hết lực, không có cách nào ngăn cản, vội vàng ngửa người ra sau, dùng bàn đạp yên ngựa mà trụ vững thân mình, tránh thoát trong gang tấc, hắn chưa kịp nhấc người ngồi lại, mũi tên thứ ba đã từ trên trời hạ xuống, xuyên qua giáp trụ cắm vào vai trái, Phong Lâm chỉ thấy đau đớn vô cùng, không nhịn nổi rên lên một tiếng.

Ba mũi tên này bắn ra, độ chính xác, góc bắn, thời cơ đều hết sức xuất sắc, tất cả chiến thuật phối hợp lại, ngay cả Hoàng Phi Hổ đang quan sát cuộc chiến cũng không khỏi thán phục. Nguyệt Cơ vương lúc trước có nói sẽ đứng yên, trong vòng ba mũi tên sẽ bắn trúng vai trái của Phong Lâm quả nhiên là làm được, quân Đông Di thấy tiễn thuật của nàng thần kì như vậy, đồng loạt hô vang, sĩ khí tức thời cao ngút.

“Nguyệt Cơ Vương ta là Đông Di đệ nhất xạ thủ, tiểu nhân Phong Lâm, ngươi còn dám khinh thường đàn bà con gái nữa không?” Nguyệt Cơ Vương cười lạnh một tiếng, nâng cao trường cung trong tay lên.

Chư tướng quân Thương đều lấy làm kinh hãi, người lấy tài bắn cung rạng danh thiên hạ trong tộc Đông Di, xạ thủ mạnh nhất không ngờ chính là vị nữ tử này!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.