Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 25: Chương 25: Thượng Cổ Hung Thú




Lúc này Phong Lâm đã biết đối thủ có kỹ thuật bắn cung trác tuyệt, không còn dám coi thường chút nào, một mặt ngay lập tức làm các động tác né tránh, một mặt hướng về phía địch nhân tốc lực phóng tới, ý đồ muốn rút ngắn khoảng cách. Nguyệt Cơ Vương không hề lo lắng hay hoảng sợ, lại nâng cung lên, Trương Tử Tinh thấy rất rõ, trên dây cung của nàng gắn ba mũi tên cùng lúc, không kiềm được hét lên: “Phong Lâm cẩn thận!”

“Vút, vút, vút!” Ba mũi tên cơ hồ đồng thời thoát cung bay ra, Phong Lâm nghiến răng, cầm Lang Nha Bổng múa như gió, tốc độ xông tới vẫn như cũ không giảm, mặc dù đỡ được một mũi, nhưng vẫn bị trúng hai mũi tên, không đợi cho hắn kịp lấy hơi, ba mũi tên nữa lại bay tới. Trương Tử Tinh để ý Nguyệt Cơ Vương không chỉ có khả năng bắn chính xác kinh người mà tốc độ bắn cũng cực kì nhanh, dù so với phim ảnh thì chưa bằng, nhưng mỗi lần đều bắn ra cùng lúc ba mũi tên hoặc bắn liên hoàn, chỉ một người mà tạo thành một trời mưa tên, tiễn pháp thần kì, làm cho người xem thầm khen ngợi không ngớt.

Phong Lâm có ý liều mạng, nằm trên yên ngựa bảo vệ chỗ yếu hại, không để ý gì đến vết thương do tên bắn, trong lòng tính toán chờ tiến đến một khoảng cách hiệu quả thì sẽ thi triển đạo thuật không chế đối phương. Không ngờ Nguyệt Cơ vương đã nhìn thấu ý đồ, liên châu song tiễn bắn thẳng vào hai mắt chiến mã, chiến mã hí lên đau đớn hất Phong Lâm rơi xuống.

“Ta biết ngươi có đạo thuật, hôm qua đã hại chết Ô Lỗ, làm sao ta có thể cho ngươi cơ hội thi triển!” Nguyệt Cơ Vương nhìn Phong Lâm ngã ở phía xa, trên thân đầy vết thương do tên bắn, run rẩy đứng dậy. Nàng khẽ cười, sát khí lộ ra trên khuôn mặt, chiến thuật của nàng quả là hiệu quả, Phong Lâm tuy mang đạo thuật nhưng không cách nào thi triển, chỉ còn đường bại vong.

“Chịu chết đi!” Nguyệt Cơ Vương cười lạnh, ánh mắt đẹp tràn đầy sát khí, dây cung lại nâng lên bắn ra ba mũi tên, mũi tên sắc bén phản chiếu ánh mặt trời, bay ra mang theo hàn quang chói mắt.

“Không xong rồi!” Trương Tử Tinh nhìn thấy không ổn, vội vàng hạ lệnh: “Người đâu mau lên cứu viện”.

Nguyệt Cơ Vương đang muốn bắn chết Phong Lâm, đột nhiên trong quân Thương có một viên đại tướng lao ra, từ xa hét lớn: “Nguyệt Cơ Vương!”

Âm thanh này như có một lực lượng kì lạ, làm cho dây cung của Nguyệt Cơ nương run lên, hai tay nhũn ra thiếu chút làm rớt cung tên.

Viên đại tướng này tay cầm giáo dài, mặc áo giáp bạc, chính là đại tướng Trương Quế Phương, Trương Quế Phương hướng Phong Lâm quát: “Ngươi mau lui xuống, xem ta bắt Di nữ này!”

Phong Lâm vốn là thuộc hạ của Trương Quế Phương khi ở ải Thanh Long, thấy Tổng binh đại nhân tự thân ra trợ giúp, trong lòng cảm kích, cũng không gắng gượng hay nhiều lời, lập tức lui về trong trận.

Nguyệt Cơ Vương thấy Phong Lâm muốn chạy liền căng cung, lắp tên muốn bắn, chỉ thấy Trương Quế Phương thúc ngựa chạy lên, lại quát một câu: “Nguyệt Cơ Vương giờ không xuống ngựa còn đợi đến khi nào!”

Nguyệt Cơ Vương chỉ thấy đầu óc choáng váng, cả người đứng không vững, thân thể không tự chủ được ngã ngựa rơi xuống. Quân Đông Di thấy dị thuật của Trương Quế Phương đều kinh hãi, phái người ra cứu Nguyệt Cơ Vương. Quân Thương sớm đã chuẩn bị, lập tức nhào đến bắt Nguyệt Cơ Vương. Hữu Hỗ quốc mất đi thủ lĩnh, nhất thời đại loạn.

Vu Tế Vương thấy liên tiếp mất đi hai tướng, vô cùng giận dữ, giơ một ngón tay lên, mặt đất chung quanh Trương Quế Phương đột nhiên bùng cháy, tạo thành một vòng tròn lửa bao vây lấy hắn. Con kìm cương chiến mã hoảng sợ, nếu không phải là nhờ bàn đạp, thiếu chút đã hất chủ nhân ngã xuống. Trương Quế Phương thúc ngựa vài lần muốn phá vòng vây nhưng thế lửa quá lớn, nhất thời không có cách nào lao ra.

Vu Tế Vương không dừng lại, hai tay giơ lên, miệng khẽ lầm rầm, chỉ thấy giữa không trung bỗng xuất hiện một phiến mây đỏ, bay đến phía trên đại trận của quân Thương, sau đó đám mây đỏ chợt lóe sáng, vô số ngọn lửa rơi xuống như mưa, quân Thương lập tức xao động, cũng may thường ngày đã được huấn luyện rất tốt, nhất thời hoảng hốt nhưng không loạn.

Trương Tử Tinh sớm đã nghe Vu Tế Vương tinh thông pháp thuật, nhưng không ngờ lại lợi hại như thế, vội vàng ra lệnh đưa cự thuẫn hướng lên trên ngăn chặn hỏa diễm, tuy thuẫn bài khá lớn nhưng số lượng có hạn, một số đã dùng để phòng ngự cung tên của địch, lại tập trung phần lớn ở phía trước, cho nên không cách nào chống đỡ được biển lửa hừng hực từ trên giáng xuống. Lúc này một cái tán nạm trân châu cùng bảo thạch xuất hiện trên không trung, vừa gặp gió lớn trong nháy mắt đã hóa thành to lớn vô cùng.

Cây tán quay tròn trên không trung, những ngọn lửa xung quanh giống như bị hấp dẫn đều bay lên, bị hút vào trong đó. Đám mây đỏ cũng bị ảnh hưởng, quang mang từ từ yếu ớt, cuối cùng tan biến không tung tích, ngay cả ngọn lửa bao vây Trương Quế Phương cũng bị hút vào, Trương Quế Phương cả người rát bỏng thầm nghĩ: “Nguy hiểm thật!”, rồi nhanh chóng quay về trong trận.

Hỏa quang vừa biến mất, cây tán kia liền nhỏ lại nguyên hình, hạ xuống trong tay một vị tướng Thương, viên đại tướng này mặt rộng râu rồng, tướng mạo thô kệch, đúng là một trong Ma gia tứ tướng tại ải Giai Mộng - Ma Lễ Hồng.

Vu Tế Vương thấy pháp thuật bị phá, có chút cả kinh, vội vén tay áo, từ bên hông lấy ra một đôi chuông vàng khẽ lắc, hai chiếc chuông tương hỗ vang lên, tạo thành thanh âm như kim thiết sắc bén chọc thẳng vào đầu tướng sĩ quân Thương. Trương Tử Tinh chỉ cảm thấy cả đầu khó chịu, tựa như bị vật gì đánh vào, ngoài ra cũng không cảm thấy gì khác thường. Nhìn lại tướng sĩ xung quanh, đều thấy họ đặt tay trước ngực, mặt lộ vẻ khổ sở, dường như hết sức khó chịu.

Lúc này, vài tiếng Tỳ Bà trong trẻo vang lên làm tiếng kim thiết nọ bị lấn át, chỉ thấy Ma Lễ Hải, tướng mạo gần giống Ma Lễ Hồng, cầm một cây đàn Tỳ Bà bốn dây, ngón tay múa như nước chảy, gảy lên tiếng đàn. Trên đàn Tỳ Bà xuất hiện bốn chữ “Địa, Hỏa, Phong, Lôi” thật lớn, thanh âm sát phạt. phong hỏa nổi lên xung quanh, cuốn thẳng về phía đại quân Đông Di. Liên quân Đông Di vốn không được huấn luyện tốt như quân Thương, tức thì hỗn loạn vô cùng. Vu Tế Vương lập tức ném chuông vàng lên không, phong hỏa cũng nổi lên, giằng co không thua kém.

Ma Lễ Thanh thấy Ma Lễ Hồng thi triển Tỳ Bà cũng niệm chú, ném pháp bảo “Thanh Vân kiếm” ra. Nhất thời một trận gió đen nổi lên, phong hỏa của cây đàn Tỳ Bà lập tức uy lực bạo tăng, đẩy sức mạnh của Vu Tế Vương trở về, đôi chuông vàng mất đi pháp lực duy trì, rơi xuống đất như một món đồ thường. Trong ngọn gió hai huynh đệ Ma gia phóng ra như có ngàn vạn ngọn giáo mác, hễ tướng sĩ Đông Di bị ngọn phong hỏa quét phải đều hóa thành tro bụi, mặc dù diện tích bao trùm không lớn nhưng uy lực thật kinh người, binh lính Đông Di đều kinh hoàng chạy tứ tán.

Ma Lễ Thanh thấy Vu Tế Vương định tiếp tục thi triển pháp thuật ,ném ra “Kim Cương Bạch Ngọc Trạc”,đánh trúng lưng làm Vu Tế Vương ngã ngựa, nếu không phải là có bí pháp hộ thân thì cái mạng già của hắn có lẽ đã xong rồi.

Thương Kiệt Vương thấy thế vội vàng xuống ngựa đỡ Vu Tế Vương dậy, lớn tiếng nói: “Tình thế hôm nay, nếu không thi triển cấm thuật, chỉ sợ rằng vận mệnh của toàn tộc chúng ta nguy rồi!”

Vu tế Vương cố sức lau vết máu trên miệng, biết mình bị thương không nhẹ, nghe Thương Kiệt vương nói thế, hắn cũng nhìn ra đại quân bên mình sắp tan rã đến nơi, liền nghiến răng, lấy ra một lá cờ đen nhỏ hình tam giác.

Đây là lần đầu Trương Tử Tinh chứng kiến trận đấu phép có quy mô lớn đến vậy nên kinh ngạc không thôi, mắt thấy quân địch tan tác, đang muốn hạ lệnh cho quân truy kích, bỗng nhiên trên người Vu Tế Vương hồng quang chớp động, phong hỏa uy lực kinh người do Ma gia tứ tướng phát ra đột nhiên biến mất, giống như bị một lực lượng nào đó hút sạch. Ma gia tứ tướng lấy làm kinh ngạc, chỉ thấy sắc trời đột ngột tối sầm, những đám mây đen lớn nhanh chóng tụ tập, ở xa xa truyền lại từng tiếng thú gào rít trầm thấp, đồng thời mặt đất cũng rung lên nhè nhẹ. Trương Tử Tinh khẽ nhíu chân mày, chẳng lẽ Đông Di còn có một lượng lớn trọng giáp kỵ binh? Lúc này chiến mã của cả hai bên tựa hồ như cảm nhận được cái gì đó rất khủng khiếp, đều hoảng sợ lồng lên, cơ hồ không thể khống chế được, xem ra không phải là kỵ binh, mà là một thứ gì đó làm cho chúng cảm thấy sợ hãi.

Mặt đất rung lên kịch liệt, không bao lâu chỉ thấy bên phía Đông Di xuất hiện một cự thú, cự thú này thân cao khoảng ba mươi thước, thân hình lớn bằng ba con voi, nhìn bên ngoài trông giống như heo rừng, hai răng nanh lớn ở hai mép, trông vô cùng hung bạo.

Trương Tử Tinh linh giác hơn người, ngẩng đầu nhìn mây đen đầy trời, khẽ nhíu mày. Mây đen dần tan đi, lại một con quái xà từ từ hạ xuống, con quái xà này so với Phong Hi nhỏ hơn một chút nhưng lại có hai cái đầu, tướng mạo dữ tợn. Tướng sĩ hai bên vừa thấy hai ma thú đang sợ này, đều há miệng hít một hơi sợ hãi.

“Đây chính là thượng cổ ma thú Phong Hi cùng Cửu Anh sao?” Trương Tử Tinh ngầm kinh hãi, biết rằng Đông Di đã vận dụng ‘át chủ bài’, không liều lĩnh truy kích nữa mà vội vàng hạ lệnh cho đại quân biến trận, lùi về hướng Kham Thành - hai con ma thú này chính là dị chủng thời thượng cổ, hung mãnh vô cùng, người thường không có khả năng địch lại.

“Bệ hạ, xin hãy mau rút lui, huynh đệ mạt tướng xin bảo vệ phía sau Bệ hạ!” Ma Lễ Thanh năm đó từng theo Văn thái sư xuất chinh Đông Di, biết rõ sự lợi hại của hai con ma thú, sợ thiên tử bì tổn thương liền vội vàng khuyên nhủ.

Trương Tử Tinh vốn có ‘Tỳ Hưu Trạc’ hộ thân, có ý muốn xem uy lực của hai ma thú, nghe vậy nhất thời do dự.

“Phong Hi có sức khỏe vô cùng, đao thương bất nhập, còn Cửu Anh năm đó bị Hậu Nghệ đả thương thu phục, chỉ còn hai đầu, nhưng có độc thủy mãnh hỏa, hung hãn vô cùng.” Ma Lễ Hải cũng cố gắng khuyên nhủ: ”Từng nghe huynh trưởng nói qua, ngày trước “Thư Hùng song tiên” của Văn thái sư cũng không giết được con quái vật hai đầu này, huynh đệ mạt tướng bản lãnh yếu kém, chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, nhưng nếu Bệ hạ xảy ra chuyện gì thì chúng mạt tướng có chết vạn lần cũng không hết tội.”

Trương Tử Tinh biết nếu mình ở lại sẽ làm phân tâm đến tứ tướng, hít một hơi dài nói: ”Trẫm hiểu lòng trung của bốn khanh, Trẫm sẽ lui về. Nếu như quân địch thế mạnh, thấy không thể địch thì bốn khanh phải nhanh chóng lui về, bảo vệ bản thân là quan trọng nhất, không được cố chống, làm quả nhân phải lo lắng.”

Ma gia tứ tướng thấy thiên tử quan tâm đến an nguy của huynh đệ mình như vậy, trên mặt đều lộ vẻ cảm kích, lúc này Cửu Anh và Phong Hi chẳng phân biệt địch ta, bắt đầu nuốt chửng binh lính Đông Di. Vu Tế Vương thần sắc vẫn bình thường, rất lạ là cũng không ngăn cản, chỉ thầm niệm chú ngữ, hồng quang của tiểu kỳ tam giác trong tay càng sáng dần lên.

Không lâu, tốc độ cắn nuốt binh lính Đông Di của hai ma thú bắt đầu chậm lại, tròng mắt dần biến thành màu đỏ, Vu Tế Vương trỏ tiểu kì về phía quân Thương, hai ma thú tựa hồ như bị pháp lực của tiểu kì sai khiến, quay đầu, hướng về phía quân Thương đánh tới.

Phong Hi thân hình to lớn, cường tráng mạnh mẽ, lớp da toàn thân cứng như sắt, tốc độ cũng nhanh kinh người, mới vừa rồi mặt đất rung chuyển cũng là do nó gây ra. Cung tiễn bên Thương mặc dù trải qua cải tiến, uy lực gia tăng, nhưng không cách nào xuyên qua được lớp da của Phong Hi, nó cắn húc lung tung một hồi, khiến cho quân Thương tử thương vô số. Ma Lễ Thọ phẫn nộ quát lên một tiếng, mở túi da, một con vật nhìn như một con chuột bạch nhỏ bay lên không trung, gặp gió hóa thành một con voi trắng –Hoa Hồ Điêu, nhe răng xông lại hướng Phong Hi, hai thú lập tức điên cuồng giao chiến.

Ma Lễ Thanh vung Thanh Vân Kiếm lên, ngàn vạn ngọn giáo mác trong gió đen nhắm về phía hai cái đầu của Cửu Anh đang nuốt chửng quân Thương, Mã Lễ Hồng cũng gảy đàn Tỳ Bà, làm lửa cháy rừng rực, trợ oai cho Thanh Vân kiếm. Cửu Anh không hổ là thượng cổ ma thú, mặc dù chỉ còn lại có hai cái đầu, nhưng vẫn cường hãn như trước, nhìn thấy thanh thế kinh người của phong hỏa, không hề sợ hãi, miệng rắn bên trái phun ra độc thủy, ngọn lửa vừa tiếp xúc với độc thủy lập tức bị dập tắt, còn đầu bên phải phun ra ma viêm màu vàng, gió đen vừa chạm vào ma viêm đã đổi chiều, khiến cho Ma Lễ Thanh cùng Ma Lễ Hồng chật vật vô cùng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.