Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 347: Chương 347: Khốn tiên tháp ngoại đấu Phù Nguyên






Trương tử tinh từ xa nhìn về phía Thương lôi tiên sơn, phát hiện quang mang trên tiên sơn màu nâu đỏ, phía trên còn có mây hồng lượn lờ, thập phần thần bí quỷ dị.

Nguyệt lão nói :“Đạo hữu cứ tự nhiên, tiểu lão không thể đi cùng nữa.“

Trương tử tinh nhìn thoáng qua Nguyệt lão nhưng cũng không ra tay, đang định bay đi trong tiên thức bỗng vang lên tiếng Nguyệt lão :“Trên Thương lôi tiên sơn có thiên lôi cùng âm sát, đạo hữu hãy cẩn thận.“

Trương tử tinh không ngờ Nguyệt lão sẽ nhắc nhở mình nên sửng sốt đến ngẩn người ra, chỉ thấy vẻ mặt Nguyệt lão vẫn bình thường, tựa hồ lời truyền âm vừa rồi không hề quan hệ gì với lão.

Trương tử tinh biết Nguyệt lão làm vậy vì sợ bị Hạo thiên cùng Kim mẫu phát hiện nên cũng cảm ơn trong tiên thức rồi bay về phía Thương lôi tiên sơn. Nguyệt lão nhìn theo hắn rời đi, thầm thở dài rồi không dám chần chờ liền quay đi.

Trương tử tinh bay thẳng một đường đến Thương lôi tiên sơn. Ngọn tiên sơn này vốn có một lực hút kỳ lạ gấp vài lần bình thường, hơn nữa còn rất nóng, khoảng gần 50 độ. Trên núi chỉ có vài loại thực vật thích hợp với môi trường nhiệt độ cao nhưng đều khá thấp bé.

Khốn tiên tháp không hề giống với những ngôi tháp bình thường, nằm trên đỉnh núi giữa vị trí rất kỳ lạ nằm giữa thung lũng, xung quanh là hàng loạt thạch trụ có chiều cao bất đồng kỳ lạ với tử quang chớp lóe bao bọc. Trương tử tinh không lâu sau đã tìm được Khốn tiên tháp liền bước nhanh tới khu thạch lâm, được một đoạn đã thấy tử sắc càng ngày càng đậm kèm theo trận trận sát khí tỏa ra trong không khí, tựa như vô số kim châm vào tận xương cốt thổi tới. Trương tử tinh thầm vận tiên lực, thân thể phát ra kim quang nhàn nhạt rồi vẫn tiếp tục tiến lên. Càng ở phía trước áp lực mà cỗ sát khí gây ra càng lớn nhưng sức chịu đừng của kim tiên cảnh giới cũng không phải chuyện đùa, dĩ nhiên vẫn không bị ảnh hưởng.

Phía trước hồng quang bỗng rực lên, một nam nhân trung tuổi xuất hiện trước mặt, tướng mạo gã sáng sủa, quần áo chỉnh tề, quan mão đầy đủ cùng một bộ râu dài, nhìn khí tức tản ra có lẽ không kém hơn Trương tử tinh.

Gã nam nhân mở miệng nói :“Ngươi là tiên nhân hạ giới Tiêu dao tử ?“

Trương tử tinh hừ lạnh nói :“Ngươi ở đây đợi ta thì còn cố hỏi làm gì nếu đã rõ ? Mau mau đưa ta tới chỗ công chúa thì may ra có thể tha mạng cho ngươi.“

Nam nhân cười to :“Đúng là loại người không biết sống chết ! Tới giờ còn dám cuồng ngạo như vậy. Nếu ngươi chịu giao ra cửu đỉnh mà thiên đế cần thì ta có thể thỉnh cầu đế quân tha cho ngươi cùng công chúa. Nếu không thì dù ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng đừng hoàng sống sót !“

Loại ngôn ngữ này Trương tử tinh đã sớm quen đến phát ngấy trong ti vi rồi, nếu thực sự hắn giao ra cửu đỉnh thì e rằng ngay cả mặt Long cát công chúa cũng không được thấy mà đối phương sẽ lập tức giở mặt hạ sát thủ, về phần cái gì „xin tha“ hoàn toàn đều là bốc phét.

„Đợi đến khi gặp được công chúa, bình yên rời khỏi thiên giới rồi ta sẽ giao cửu đỉnh, ngươi cứ dẫn ta đi gặp công chúa trước hãy .“

Nam nhân thấy hắn không chịu liền nổi giận nói :“Đồ không biết tốt xấu, đợi khi ta bắt được ngươi, đoạt cửu đỉnh mà lập công với thiên đế cùng thiên hậu.“

Tay Trương tử tinh khẽ lật, Định thương kiếm đã xuất hiện :“Đừng nói nhảm nữa ! Hãy xưng tên ra, dưới kiếm ta không có người chết vô danh !“

Nam nhân cười âm trầm :“Ta là Phù nguyên tiên ông, ngươi đã nhiễm Âm sát khí chí độc thiên giới, tiên lực sẽ suy nhược không ngừng, nếu không có thuốc giải thì sẽ mất hết pháp lực. Đến lúc đó chẳng phải là đợi ta an bài sao ? Nói cho ngươi biết cũng không sao, công chúa đang ở trong Khốn tiên tháp ngay phía sau ta, chỉ tiếc là ngươi đã hết duyên gặp mặt nàng nữa rồi.“

Trương tử tinh vừa biết hắn là Phù nguyên tiên ông trong mắt liền hiện lên tia lạnh lùng, về chuyện Âm sát khí hắn cũng không thèm để ý, Hình thiên từng nói rằng vô thượng ma thể có thể miễn dịch với tất cả kịch độc cùng trớ chú, hôm nay tiên lực trong cơ thể hắn vẫn không có gì dị thường nên chắc hẳn Âm sát khí không hề có tác dụng.

Trong lòng Trương tử tinh biết lần này tới thiên giới không có gì tốt lành, mặc dù đã báo cho Hình thiên nhưng có Hạo thiên cùng Kim mẫu thì sợ rằng sẽ phải ác chiến hung hiểm một phen. Lập tức sắc mặt đột nhiên biến dạng, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phù nguyên tiên ông. Thương lôi tiên sơn nổi tiếng là hiểm địa trên thiên giới, Âm sát khí đối với tiên thể có tác dụng khắc chế đặc biệt, lại thêm Trương tử tinh cố tình biểu diễn nên Phù nguyên tiên ông đối với việc hắn trúng độc không hề nghi ngờ, mặt tỏ vẻ vui mừng, trong tay chợt cầm một lá cờ lệnh nhỏ.

Cờ lệnh khẽ phất, tử sắc trong thạch lâm càng thêm đậm đặc, từ từ ngưng lại thành hình người, những kẻ đó hóa ra là một đoàn binh sĩ mặc giáp trụ cầm vũ khí trong tay.

Lệnh kỳ trong tay Phù nguyên tiên ông chỉ vào Trương tử tinh :“Âm sát chư tướng nghe lệnh ! Hãy mang âm sát quân bắt lấy hắn !“

Trương tử tinh thấy Phù nguyên tiên ông vẫn cẩn thận, không tự mình xông lên liền cầm chắc Định thương kiếm, phóng thẳng về phía âm sát quân đoàn. Âm sát tướng binh đều là âm sát khí ngưng hình tạo thành, không sợ đao thương lẫn pháp bảo, lại có thể tỏa ra Âm sát khí áp chế hết mức tiên thể .

Nhưng Định thương kiếm trong tay Trương tử tinh cũng không phải chuyện đùa, duệ khí sắc bén không gì sánh được thì không nói nhưng lực thôn phệ lại chính là khắc tinh của âm sát. Nếu bị kiếm tiên bình thường gây thương tích âm sát quân đoàn có thể tự động phục hồi như cũ như không có việc gì nhưng bị Định thương kiếm chém một phát sẽ hóa thành nguyên hình tử khí đồng thời bị kim kiếm hút hết. Dực vào uy lực của Định thương kiếm Trương tử tinh đại phát thần uy, có điều Âm sát quân đoàn tuy bị diệt không ít nhưng Âm sát khí trong thạch lâm lại vô cùng vô tận nên không ngừng sinh sôi ra thành những binh lính mới.

Trương tử tinh dù đã tiêu diệt không ít Âm sát quân nhưng hành động cũng dần trì trệ, dường như bị ảnh hưởng bởi Âm sát khí mà tiên lực suy kiệt. Phù nguyên tiên ông không ngờ đối phương còn có pháp bảo đặc biệt là thanh kim kiếm kia, cũng may hắn bị ảnh hưởng của Âm sát khí, có vẻ tiên lực đang suy kiệt dần chính là thời cơ tốt nhất để mình ra tau lập công.

Trương tử tinh tỏ vẻ đang cố dùng hết sức anh dũng tiến lên, chủ động tấn công đồng thời tiêu diệt không ít Âm sát quân nhưng ngực cũng nhấp nhô, hơi thở hổn hển. Bấy giờ chợt nghe Phù nguyên tiên ông hét lớn :“Tiêu dao tử chớ có ngông cuồng, xem ta lấy mạng ngươi !“

Trương tử tinh thầm lưu ý, chỉ thấy một đạo hồng quang đang phóng về phía mình, bởi chưa biết là vật gì nên không dám tùy tiện động thủ mà chỉ lách thân né tránh. Trong tay Phù nguyên tiên ông liên tục phóng ra hồng quang, khắp trời vang lên tiếng „Tê tê“ dường như vô số con rắn độc thè lưỡi. Hồng quang quấn vào nhau thành một chiếc võng hồng thật lớn vây quanh Trương tử tinh.

Định thương kiếm trong tay Trương tử tinh hóa thành một đạo kim quang, thân hình cũng bắn lên chém vào hồng võng, kim hồng va chạm, quang mang hồng võng thoáng mờ rồi lại phục hồi như cũ nhưng khi thân thể chạm vào như bị điện giật, không thể thoát ra.

Phù nguyên tiên ông đắc ý cười nói :“Hồng võng trận này làm từ sợi định duyên hồng mà ta nắm giữ biến thành, định duyên hồng chính là được Thiên hậu dùng vị lực ngưng luyện, dù là nhân duyên của tiên gia cũng nằm trong bàn tay ta, chỉ với đao kiếm pháp bảo làm sao có thể phá được ?“

Trương tử tinh phẫn nộ quát :“Một chữ duyên sao lại có thể bị người điều khiển, thật đáng giận hơn nữa khi ngươi lại lấy nó làm trò chơi, ta phải giết tên chó săn của Nguyên khanh ngươi đầu tiên !“

Nét mặt Phù nguyên tiên ông lộ ra vẻ lạnh lùng :“To gan ! Dám hô thẳng tên thiên hậu, ngươi khinh nhờn thiên uy, tự tìm đường chết. Ta sẽ bắt ngươi lại giải tới thiên cung nếm thử mùi vị thiên đao vạn quả trên Quả tiên thai.“

Trương tử tinh xông lên mấy lần nhưng đều không có hiệu quả, năng lượng trong cơ thể dường như đã tiêu hao gần hết chỉ đành cầm kiếm thở dốc. Phù nguyên tiên ông tưởng hắn bị Âm sát khí ảnh hưởng, đã như cung tên hết lực, thầm đắc kế, hai tay hợp lại, chu vi tấm hồng võng liền thu nhỏ lại. Hồng võng đã trói chật Trương tử tinh vào trong, lại thêm năng lượng đặc thù trên võng khiến vẻ mặt Trương tử tinh lộ nét thống khổ. Trên môi Phù nguyên tiên ông lộ ra nụ cười dữ tợn, hai tay vẫn tiếp tục xiết lại, cố tình hành hạ con mồi trong võng cho hả mối hận vừa bị chửi là „Chó săn“.

Lúc này Trương tử tinh càng tỏ ra thống khổ, bạch quang trên người sáng lên, tỏ vẻ kiệt lực chống lại nhưng hồng võng quá lợi hại rốt cục không thể chống lại chỉ quát to một tiếng rồi chợt nổ tan ra.

Tự bạo ? Phù nguyên tiên ông lại càng hoảng sợ nhưng không cảm thấy được năng lượng kinh khủng mà một tiên nhân tự bạo gây ra, thì ra Trương tử tinh đã tự phân thành vô số quang điểm, những quang điểm đó không hề bị hồng võng ảnh hưởng nên đều bay ra khỏi mắt võng, nhất tề bay về phía Phù nguyên tiên ông. Trong lòng Phù nguyên tiên ông chợt dâng lên một dự cảm không ổn, ngay lúc hắn vừa chú ý đến những quang điểm kia thì một cỗ duệ khí đáng sợ đột nhiên xuất hiện từ phía sau, mục tiêu chính là đầu Phù nguyên tiên ông.

Phù nguyên tiên ông dù sao cũng là thủ hạ đắc lực nhất của Kim mẫu, tu vi đã tới kim tiên thượng giai, vừa cảm thấy nguy hiểm thì cả người đã như một mũi tên rời cung bắn sang một bên nhưng cuối cùng vẫn chậm nửa nhịp, một cánh tay bị chém cụt. Phù nguyên tiên ông hét to một tiếng, kinh hoàng phóng vào giữa đám quang điểm. Không đợi hắn phản ứng những quang điểm kia đã vững vàng vây quanh rồi nhanh chóng hấp phệ tiên lực của Phù nguyên tiên ông.

Phù nguyên tiên ông vội lay động lá cờ lệnh, đám âm sát quân còn lại đều bắt đầu xông lên nhưng những quang điểm kia đã trở lại nguyên hình Trương tử tinh, đồng thời Định thương kiếm vừa chém cụt một tay Phù nguyên tiên ông cũng tự động bay vào trong tay hắn. Kim kiếm hóa thành đạo đạo kim quang liền đánh cho Âm sát quân đoàn tán loạn. Vừa rồi Trương tử tinh dùng Vực lực cùng tán thể thần thông, không những thoát khỏi hồng võng mà còn tập kích chém đứt tay Phù nguyên tiên ông.

Phù nguyên tiên ông thấy Trương tử tinh vẫn mạnh mẽ phấn chân thì trong lòng phát lạnh : thì ra gã Tiêu dao tử không hề bị Âm sát khí ảnh hưởng mà trái lại còn cố tình tỏ ra yếu kém để mình sinh ra ý nghĩ khinh địch, thiếu kiên nhẫn mà ra tay động thủ. Nếu không phải mình nhanh nhẹn thì đã chết dưới một kích trí mạng kia rồi!

Phù nguyên tiên ông vốn tưởng rằng đã khả dĩ nắm chắc phần thắng, lập được công lớn, không ngờ trái lại còn mất một cánh tay, lập tức vội vàng nuốt một viên tiên đan, thừa dịp Âm sát quân đoàn cuốn lấy đối thủ mà xoay người bỏ chạy .

Trương tử tinh đã sớm chú ý đến Phù nguyên tiên ông nên vừa thấy hắn xoay người đã phi thân đuổi theo liền. Phù nguyên tiên ông định phi độn thì đã thấy huyết quang như chớp lóe lên càng hoảng sợ toàn lực bỏ chạy.

Chỉ thấy trong huyết quang vươn ra một cánh tay dài đến vài mét chộp lấy cánh tay còn lại của Phù nguyên tiên ông khiến hắn không thể bay tiếp. Phù nguyên tiên ông không ngờ Tiêu dao tử còn có thần thông như vậy, trong lòng biết nếu bị bắt nhất định khó giữ được tính mạng nên liều cắn răng, vận tiên lực tự tách tay của mình ra, còn người hạ xuống đất dùng thuật độn thổ bỏ chạy mất.

Trương tử tinh cũng cảm thấy đầy bất ngờ trước cử chỉ „Tráng sĩ chặt tay“ của Phù nguyên tiên ông, thầm nghĩ người này quả nhiên là hạng người độc ác quyết đoán, lần sau nếu có cơ hội nhất định sẽ phải nhổ cỏ tận gốc, để tránh hắn trợ Trụ vi ngược, sinh ra hậu họa vô cùng.

Nghĩ đến câu „Trợ Trụ vi ngược“ Trương tử tinh không khỏi cười khổ : mình không phải là Trụ vương sao, nếu như cuối cùng có thể nghịch thiên thành công thì câu thành ngữ kia phải đổi thành trợ Chu vi ngược rồi…

Sau khi Trương tử tinh phá hủy chiếc cờ lệnh trong cánh tay bị hắn chém kia quả nhiên đúng như hắn đoán trước, thân hình tất cả đám Âm sát quân đoàn từ từ mờ dần rồi cuối cùng trở lại thành tử khí nhàn nhạt như lúc đầu.

Trương tử tinh tay cầm Định thương kiếm, cẩn thận bước về phía Khốn tiên tháp giữa thạch lâm.

Khiến hắn bất ngờ là trên đường không hề gặp thêm trở ngại nào nữa, ngay cả nguy hiểm „Lôi hỏa“ như Nguyệt lão nhắc cũng không xuất hiện, một đường thuận lợi đi tới phía trước Khốn tiên tháp.

Toàn bộ Khốn tiên tháp màu đỏ hồng, có bảy tầng, cửa vào phía dưới cũng không có binh lính bảo vệ nghiêm ngặt như trong tưởng tượng mà chỉ là một lối vào vừa một người, ngay cả cánh cửa cũng không có nhưng nó dường như mang một năng lượng huyền bí khiến không thể nhìn thấy cảnh vật bên trong.

„Long cát, ta tới đây.“ Trương tử tinh đứng trước cửa, hít sâu một hơi rồi bước vào.

Trong thiên cung, Hạo thiên cùng Dao trì kim mẫu qua một mặt gương kỳ dị mà quan sát hết trận đấu ngoài Khốn tiên tháp vừa xảy ra.

Hàn quang trong mắt Kim mẫu chợt lóe :“Người này tu vi, thần thông so với lúc gặp ở Đại dư tiên sơn thì lại có tiến bộ không nhỏ, nếu lưu lại sau này e rằng sẽ có hậu hoạn, chỉ cần chiếm được cửu đỉnh hãy lập tức giết chết hắn.“

Ngày đó lúc tranh Hỗn độn chung trên Đại dư tiên sơn thì trong mắt hai người Tiêu dao tử mới chỉ là một kẻ yếu ớt đứng sau Khổng tuyên, không ngờ hắn trưởng thành với tốc độ nhanh như vậy nên không còn khinh thường nữa. Nhân tài như vậy nếu không thể dùng tất phải trừ bỏ để tuyệt hậu hoạn.

Hạo thiên gật đầu đồng ý :“Có lẽ Khổng tuyên vẫn đang bế quan tìm hiểu Hỗn độn chung nên lúc Tiêu dao tử gặp nguy hiểm hắn vẫn không xuất hiện, tất sẽ không tới đây. Nhưng về Hình thiên, ngày trước đã hợp lực cùng người này đấu với phân thân của ta một trận, dường như tu vi cũng tăng lên. Ngày đó Hình thiên được Tiêu dao tử thả ra, nếu hai gã kết hợp lại thì lần này chỉ sợ còn có chướng ngại.“

Dao trì kim mẫu không đồng ý nói :“Hình Thiên thì sao? Hôm nay thiên vị lực của ta với ngươi đã đại thành, lại thêm thiện ác hai phân thân của ngươi thì dù hắn là huyền tiên thượng giai đỉnh cũng có đến mà không về, nhân tiện trừ đi một mối họa ! Sợ, chỉ sợ là hắn không dám tới đó.“

Hai người nhìn nhau cùng cười ha hả, hoàn toàn không để chuyện Phù nguyên tiên ông cụt cả hai tay vào mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.