Khương Tử Nha lo lắng cả nửa ngày trời, khó nhọc nói: "Đương kim thiên tử sanh có thánh đức, tứ hải đều quy phục, tuy trước mắt tạm thời có chút mê muội , nhưng vẫn có được dân tâm, là minh quân khó có, xin sư tôn minh giám!"
Nguyên Thủy Thiên tôn lắc đầu: " Ta chỉ là bần đạo của một giới, có gì phải minh giám? Cho dù hắn ta là minh quân cũng được,là hôn quân cũng vậy, thịnh suy vô bằng, hưng vong vô thường, tự nó đã có định lý. Huống chi thiên số mờ mịt, sát kiếp đương đạo, chút tiểu số tính làm chi? Chu Hưng Thương Diệt ( Nhà Chu nổi lên , Nhà Thương diệt vong), thánh chủ sinh ở Tây Kỳ, đây là kết quả ngày đó chư thánh đã hợp lực mà toán định, ngay cả lúc này thiên cơ hỗn loạn, biến số phát sinh, nhưng chuyện này không thể thay đổi."
Khương Tử Nha nghe ra được ý tứ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, mặc cho người là hiền minh hay ngu ngốc, cũng không thể đại biểu được cho điều gì trước thịnh suy, sát kiếp là chuyện tất yếu của thiên đạo, muốn Đại Thương của ngươi bị diệt vong, cho dù ngươi có cường thịnh đến đâu,thì ngươi cũng sẽ bị diệt vong. Mà theo như lời của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Tây Kỳ mới là kẻ chiến thắng cuối cùng, nhưng Khương Tử Nha nghĩ đến thiên tử ngày thường tín nhiệm giao cho mình trọng trách, trong lòng khó tránh khỏi mâu thuẫn, nói: " Sư tôn, việc này có liên quan đến vận mệnh của đệ tử, có thể cho đệ tử suy nghĩ một chút hay không?"
"Ngươi hiện tại đã là tể tướng nhân gian, thụ hưởng quốc lộc, ta cũng chỉ là một bần đạo chốn phương ngoại , sao có thể miễn cưỡng ngươi được?" Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói: " Lựa chọn thế nào, tất cả do tự bản thân ngươi chọn, người bên cạnh không cách nào can thiệp được, nhưng ngươi một khi đã lựa chọn thì không thể quay đầu lại. Ngươi có thể đi được rồi, lúc nào quyết định, hãy lên Côn Lôn."
Tâm tình của Khương Tử Nha lúc này rất phức tạp , lão thi lễ, rồi xoay người rời đi.
Triều Ca.
Hoàng thành nội cung.
Trong Hinh Khánh cung, hoàng hậu Khương Văn Sắc, Nhu phi Dương Cửu, Lệ phi Hoàng Phi Yến giống như ngày thường, tụ tập ở một chỗ, nói chuyện giải sầu.
Hoàng Phi Yến nhìn sắc chiều ảm đạm bên ngoài khung cửa sổ , chỉ thở dài một tiếng, nàng không nói gì nữa, giữa hai hàng lông mày còn có vẻ âu sâu, đâu còn vẻ họa bạt vui vẻ như ngày xưa nữa, Khương Văn Sắc ở bên cạnh thấy thế nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, hỏi: " Muội muội , lại đang nhớ bệ hạ phải không?"
Trong lòng Hoàng Phi Yến có chút chua xót, khẽ gật đầu, nàng tựa đầu trên ngực của Khương Văn Sắc, than thở: " Không biết đã bao nhiêu ngày rồi mà bệ hạ vẫn chưa tới thăm chúng ta……"
Dương Cửu tức cảnh sinh tình, quay đầu lau đi nước mắt, khẽ nói: " Lần cuối khi bệ hạ tới đây thăm chúng ta xem chúng ta cách đây 145 ngày."
Khương Văn Sắc vui vẻ cười lớn, nói: "Chắc là mấy ngày gần đây chánh sự bề bộn, bệ hạ có lẽ cũng không thể phân thân, hơn nữa bệ hạ còn phải lo lắng tới Diễm phi , chúng ta phải nên yên tâm mới đúng."
Hoàng Phi Yến lộ ra vẻ phiền muộn: " Chánh sự bề bộn gì chứ? Bệ hạ không để ý tới triều chánh, chỉ một mực sủng ái Diễm phi, đến ngay cả Thanh Quân muội muội cũng còn lâu mới sánh được. Bệ hạ nếu chỉ sủng ái Đát Kỷ, cũng còn có thể châm trước, nhưng bây giờ bệ hạ ít lo lắng tới chính sự , lại còn nghe lời sàm ngôn của ả, lập ra Bào Lạc cùng một vài khốc hình ( hình phạt tàn ác) khác, tỷ tỷ cũng đã từ khuyên can bệ hạ nhiều lần , không những bị bệ hạ trách mắng, còn suýt nữa bị trách phạt. Muội thấy xem bệ hạ hẳn là tham luyến nữ sắc, đến ngay cả giang sơn xã tắc của tổ tông cũng không để ý tới rồi!"
Dương Cửu vội vàng bịt miệng Hoàng Phi Yến, cả kinh nói: " Muội muội không được nói ra những lời ấy, ta thấy phu quân không phải là loại người như vậy đâu, bệ hạ chỉ là nhất thời hồ đồ, sớm muộn cũng sẽ tỉnh ngộ thôi."
Hoàng Phi Yến thoát khỏi tay của Dương Cửu, lớn tiếng nói: " Muội đúng là đang định nói thế đấy! Đát Kỷ nọ chẳng biết là đã thi triển yêu thuật gì, có thể khiến bệ hạ mê đắm đến trình độ như thế! Nếu cứ tiếp tục như vậy ……"
Hoàng Phi Yến không dám nói nữa, bởi vì trước mặt nàng đã xuất hiện một người. một người mà nàng đã không thấy mặt trong 145 ngày qua, vẻ mặt người kia có vẻ tự trách, hắn đang dùng một loại ánh mắt thương yêu ai đó từ rất lâu để nhìn nàng .
Hoàng Phi Yến cũng nhìn hắn, ánh mắt phảng phất như ngưng đọng lại, Dương Cửu và Khương Văn Sắc ở bên cạnh vội vàng kéo nàng ta ,tất cả đồng thanh bái lạy: "Tham kiến bệ hạ."
Trương Tử Tinh nhanh chóng tiến lên nâng các nàng , chỉ nói khẽ một câu: " Ba người bọn nàng đã tiều tụy đi nhiều, là do phu quân vô dụng, đã khiến cho các nàng chịu ủy khuất ( oan ức )rồi."
Hoàng Phi Yến không nhịn được nữa. Nàng nhào vào trong lòng hắn khóc lớn, '' oa '' một tiếng,tựa hồ như muốn đem tất cả sầu khổ phát tiết ra ngoài. Khương Văn Sắc cùng Dương Cửu cũng không ngăn được nước mắt , lập tức mấy người khác nàng đồng thanh khóc hu hu. Trong lòng Trương Tử Tinh cảm thấy đau xót, hắn ôm hết tất cả các nàng vào lòng, ôn nhu an ủi các nàng.
Khó khăn lắm mới khiến tam nữ ngừng khóc, Trương Tử Tinh nói: " Kỳ thật Phi Yến nói không sai, Đát Kỷ nọ quả thật thân hoài yêu thuật, bất quá, phu quân cũng có nỗi khổ, vạn bất đắc dĩ mới phải cố ý để nàng ta mê hoặc."
Tam nữ nghe thấy như vậy đều lộ vẻ kinh hãi. Khương Văn Sắc xuất thân thế gia, xử sự có chút trầm ổn, nghe phu quân nói như vậy, nhất thời liên tưởng đến rất nhiều chuyện trước đó, cũng có được chút sở ngộ.
Trương Tử Tinh hỏi lại : " Ta hỏi các nàng, từ khi Đát Kỷ đắc sủng cho tới nay, nàng ta có hay đến thăm các nàng hay không?"
Hoàng Phi Yến đáp: " Nàng ta lúc trước cò thường tới đây, giả bộ tốt đẹp ngoan ngoãn lắm, sau này ỷ vào chuyện bệ hạ chỉ sủng ái một mình nàng ta, dần dần càng ít lui tới , gần đây còn không thấy bóng dáng đâu cả."
" Cái cô gái nhỏ này, cái gì mà ỷ vào chuyện ta chỉ sủng ái một mình nàng ta chứ, phu quân không phải đã nói có nỗi khổ tâm hay sao?" Trương Tử Tinh vừa nghe đã biết Hoàng Phi Yến bất mãn, bèn tóm lấy nàng ta, đánh bốp bốp vài cái trên thịnh đồn ( mông ) của nàng. Động tác quen thuộc này khiến Hoàng Phi Yến vừa xấu hổ lại vừa thương cảm, nước mắt không ngăn lại được cứ tiếp tục tuôn trào, khiến cho Trương Tử Tinh hốt hoảng phải dỗ dành nàng một phen .
Cuối cùng, Hoàng Phi yến đã thành công tựa vào trong lòng của Trương Tử Tinh, nàng ta có vẻ thập phần đắc ý khiến cho Dương Cửu và Khương Văn Sắc ở bên cạnh thấy như vậy cũng khẽ mỉm cười , một nụ cười mà các nàng đã rất lâu rồi chưa có.
" Đát Kỷ này, chính là do một vị đại thần thánh cố ý an bài bên cạnh ta, mục đích chính là mê hoặc ta, mục đích lật đổ triều đại Đại Thương của ta ……" Trương Tửu Tinh nói ra chuyện của năm đó một cách thật đơn giản, bản thân cố ý làm bộ bị mê hoặc, để có thể tìm ra được chân tướng.
Tam nữ chợt hiểu ra, Hoàng Phi Yến nói: " Đã là như thế, vì sao phu quân còn không nói rõ cho bọn muội biết?"
"Đát Kỷ rất có tâm kế, tới lui với các nàng như vậy chỉ là để điều tra thôi, nếu như ta nói rõ ra, làm sao có thể giữ được bí mật? Nhất là nàng cái cô bé con này, tâm sự gì cũng không giữ được, chỉ sợ hai ba câu đã lộ ra sơ hở rồi."
" Người ta đâu còn nhỏ nữa chứ! Người ta so với Thanh Quân muội muội còn lớn hơn, sao cứ gọi người ta là cô gái nhỏ ……" Mặt của Hoàng Phi Yến đỏ bừng lên, nhưng nàng cũng biết tính tình của bản thân có chút bột chộp cẩu thả, chỉ sợ thực sự không cách nào giữ được bí mật này.
"Trong lòng phu quân, nàng vĩnh viễn là một cô gái nhỏ đáng yêu hoạt bát." Trương Tử Tinh hôn nàng một cái , sau đó lại nhìn Khương Văn Sắc và Dương Cửu đầy yêu thương: " Chỉ là …… thật khổ cho các nàng rồi." Khương Văn Sắc không nhịn được nước mắt, nói: " Hôm nay vì sao phu quân đến thăm bọn muội vậy? Chẳng lẽ đã giải quyết xong chuyện của Đát Kỷ rồi hay sao?"
Trương Tử Tinh lắc đầu than: " Không phải …… Đát Kỷ chỉ là bị ta dùng pháp thuật mê hoặc, tạm thời rơi vào trong ảo cảnh. tình hình lúc này rất khó khăn, sau này ta lại càng gặp phải nhều khó khăn hơn. kỳ thật, ta không phải hôm nay mới đến thăm các nàng, ta đã nhiều lần trốn ở đằng xa, len lén theo dõi bọn nàng, nhưng không thể gặp được các nàng, lòng ta đau khổ vô cùng ……"
Khương Văn Sắc cùng Dương Cửu nghe vậy , nhịn không được lại khóc nức nở, Hoàng Phi Yến nhu thuận rời khỏi lồng ngực hắn, đẩy hai vị tỷ tỷ của nàng tới, Trương Tửu Tinh mỗi tay ôm chặt một nàng, nói: " Hôm nay đến đây. thứ nhất là để giải tỏa tâm kết của các nàng , đền bù cho nỗi thống khổ tương tư nhiều ngày qua, thứ hai là muốn chuẩn bị một chút, sắp đặt cho các nàng rời khỏi Triều Ca ,tới một nơi an toàn ."
Tam nữ cả kinh, Khương Văn Sắc nói: " Phu quân, bọn muội là thê tử của chàng, sanh tử hoạn nạn tuyệt đối không phân ly. Bọn muội tuyệt đối không rời khỏi chàng đâu."
"Loạn thế xảy ra, Triều Ca cực kỳ không an toàn, các nàng nếu ở bên cạnh ta sẽ chỉ khiến ta thêm băn khoăng lo lắng và phân tâm .Đát Kỷ tuy đã buông lỏng cảnh giác với các nàng,không thèm để ý, nhưng việc này tuyệt đối không thể không đề phòng . Cho dù Văn Sắc thân là hoàng hậu, nhưng với dã tâm của Đát Kỷ, khó bảo đảm nàng ta sẽ không ám toán gia hại nàng để đoạt lấy ngôi vị hoàng hậu, mà ta nếu muốn mê hoặc Đát Kỷ và vị thần thánh kia, tất phải ra cố tính ra vẻ mê muội ngu độn , không thể ngừng lại. Nếu các nàng ở đây, kế này sao thành được? Không lẽ phải bắt phu quân thực sự phải nhẫn tâm gia hại các nàng hay sao?"
Sắc mặt của Khương Văn Sắc đầy kiên định nói: " Phu quân đối với thiếp tình thâm ý trọng, vì đại nghiệp của phu quân, Văn Sắc cam nguyện hy sinh, tuyệt không hối hận. Phu quân hãy đưa hai vị muội muội đi đi, thiếp sẽ lưu lại ở Triều Ca, trợ giúp phu quân hành sự."
Trương Tử Tinh lắc đầu đáp: " Ta nào có đại nghiệp gì đâu? Nàng tưởng ta làm điều này là vì giang sơn xă tắc của Đại Thương hay sao? Nàng sai rồi, tâm nguyện lớn nhất của đời ta chính là được bên những thê tử mà ta yêu thương , nắm tay các nàng bình yên sống hết quãng đời này. Giang sơn xã tắc không thể nào sánh được điều này. Nếu một người trong các nàng phải hy sinh tính mạng. cho dù ta cuối cùng có giành thắng lợi , thì điều đó liệu có còn ý nghĩa nữa hay không?"
Tam nữ nghe qua câu " chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn" này của hắn , cảm động đến mức cơ hồ không thể nói nên lời, Trương Tử Tinh lại nói: " Ta có kỳ thuật, có thể tái tạo ba người giống y hệt ban nàng,để chúng ở đây làm thế thân cho ba nàng,để chúng tiếp tục mê hoặc Đát Kỷ, nếu có tổn thất chi, cũng không khiến ta cảm thấy đáng tiếc. Ta sẽ nhanh chóng đưa các nàng tới Đông Tề, với thế cục trước mắt, chỗ của Nguyệt phi có thể xem là tạm thời an toàn. Nhưng sau này nếu như chiến họa xảy ra, Đông Tề cũng không phải là chỗ nên lưu lại lâu, ta đã có ý định xây dựng ở Đông Hại một hành cung bí mật, trước mắt ta đang chuẩn bị gia tăng thêm nhân công, xây dựng chỗ đó trở thành nơi náu mình sau này, chỉ khi đưa được các nàng tới chỗ đó, ta mới có thể an tâm."
Khương Văn Sắc thấy phu quân vì an toàn của tủ muội các nàng mà tính toán sâu xa như thế, nghĩ đến bản thân còn tưởng hắn bạc tình bạc nghĩa, trong lòng không khỏi có chút bạc tình bạc nghĩa, cũng không kiên trì muốn lưu lại nữa, chỉ hỏi: "Thanh Quân muội muội thường xuyên đến đây an ủi bọn muội, có phải là muội ấy đã sớm biết kế hoạch lần này của phu quân rồi hay không? Lần này muội ấy có cùng bọn muội rời khỏi đây hay không?"
"Thanh Quân trí kế hơn người, quả thật đã sớm biết mưu kế của ta, nàng ấy tạm thời có chuyện cần làm, nên tạm thời không thể rời khỏi Triều Ca."
Hoàng Phi Yến dẩu môi, cố ý nói: " Hừ! Phu quân đối xử nhất bên trọng nhất bên khinh như thế, chắc hẳn là phu quân thương yêu Thanh Quân muội muội nhất rồi."
Dương Cửu nói: "Phi Yến muội lại quá nhỏ nhen rồi ! Thanh Quân trí mưu hơn chúng ta cả trăm lần, đến cả phu quân cũng phải nể phục muội ấy. Huống hồ muội ấy phải lưu lại Triều Ca, hung hiểm đương nhiên gấp chúng ta cả trăm lần."
Hoàng Phi Yến còn chưa kịp thanh minh gì, lập tức đã bị Trương Tử Tinh tóm được, trên kiều đồn của nàng chấp hành một trận "Gia pháp", Hoàng Phi Yến đúng là đang lúc thiếu phụ, lâu ngày chưa nhận được mưa móc của hắn, nàng lập tức chỉ cảm thấy toàn thân nóng như lửa đốt, nằm xụi lơ trong lòng hắn, trong mắt lộ ra xuân ý. Trương Tử Tinh đương nhiên đâu thể bỏ qua mỹ thực này được, lúc này tay hắn lướt từ trên xuống dưới, dần dần đã lột sạch y phục trên người Hoàng Phi Yến, chỉ kích thích nàng một chút mà xuân thủy đã tứa ra giàn giụa.
Trương Tử Tinh nằm đè lên người nàng, cũng cởi bỏ tất cả y phục trên người, đem kiên ngạnh chi vật ( vật cứng , >"