Lữ Nhạc không nghĩ tới bệ hạ đột nhiên lại hỏi như vậy, hắn lấy làm kinh hãi đáp: " Bệ hạ sao lại nói như vậy? Bệ hạ là đương kim thiên tử, uy đức tứ hải, ta tuy là phương ngoại chi nhân, nhưng cũng thập phần kính ngưỡng, sao dám có lòng như thế?"
Trương Tử Tinh không để ý đến ánh mắt của Thân Công Báo, thở dài nói: " Nếu đạo trưởng đã không có ý định này, vì sao ngày đó lệnh đồ Chu Thiên Lân lại cấu kết với Việt vương Khải hạ độc quả nhân,mưu đồ phản nghịch, nếu không phải quả nhân có thiên mệnh che trời, thì chắc đã bị độc thuật của hắn hại chết!"
Lữ Nhạc càng thêm kinh ngạc, Trương Tử Tinh lập tức nói hết một lượt chuyện Việt vương Khải cùng Nam bá hầu Ngạc Sùng Vũ trên tế đàn mưu đồ phản nghịch, cũng nói ra một cách tỉ mỉ tường tận Chu Thiên Lân ngày đó đã hạ độc hậu cung, còn thi triển cả ôn độc khiến cho cả mười vạn thần dân hứng chịu tại nạn, cuối cùng thì phải nói tới quốc sư Tiêu Dao Tử vì để bảo vệ thiên tử, bị bức phải ra tay sát tử Chu Thiên Lân.
Dùng đạo thuật để giết hại thiên tử nhân gian, nhân quả tội nghiệt của chuyện này thế nào chứ? Lữ Nhạc cho dù hành sự ác độc tàn nhẫn, nhưng hắn cũng không dám có ý niệm này, hắn thầm lấy làm may mắn khi Chu Thiên Lân không đắc thủ, chứ nếu không hắn thân làm sư phụ cũng khó tránh khỏi quan hệ nhân quả. Hắn ban đầu vì đồ đệ bị người ta sát hại nên muốn tới báo thù, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy!
Lữ Nhạc kịp thời nhận ra được chuyện này, bèn nhanh chóng đứng dậy, hành lễ nói: " Bần đạo quản giáo không nghiêm, khiến cho nghịch đồ suýt chút nữa đã phạm phải đại họa nghịch thiên! Xin bệ hạ thứ tội."
Trương Tử Tinh mời Lữ Nhạc ngồi xuống: " Sau chuyện này Việt vương Khải đã thú nhân mình là chủ mưu ,còn Chu Thiên Lân cũng là do bị Xà Hạt nhị nữ mê hoặc , mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, đâu có liên quan gì tới đạo trưởng? Chỉ là một thân đạo thuật tu luyện của lệnh đồ thật không dễ, thật uổng công dạy bảo của đạo trưởng, quả nhân thật lấy làm nuối tiếc."
Lữ Nhạc vội hỏi: " Đa tạ bệ hạ rộng lượng bỏ qua, nghiệt đồ tham luyến nữ sắc, có ý đồ mưu phản, có chết cũng đáng tội, có gì phải tiếc?"
Trương Tử Tinh nhớ tới trong nguyên tác Trịnh Luân từng bái Lữ Nhạc làm thầy, tâm niệm khẽ chuyển, cười nói: " Đạo trưởng dạy đồ đệ không nghiêm, có nhận phạt không?"
Lữ Nhạc thấy trên mặt thiên tử có chút tiếu ý, trong lòng biết cũng không phải là ác ý, lúc này tỏ vẻ nhận phạt.
Trương Tử Tinh phái người tuyên triệu Trịnh Luân đến đây, nói với Lữ Nhạc: " Nếu đã nhận phạt ,mời đạo trưởng nhận vị Trịnh tướng quân này làm đồ đệ, phải quản giáo cho tốt, tránh lại tạo ra chuyện giống như Chu Thiên Lân."
Lữ Nhạc nhìn kỹ Trịnh Luân, phát hiện người này tư chất còn cao hơn cả tứ đại đồ đệ, chỉ là căn cơ còn thấp. nếu có thể tăng cường cơ sở tu hành của Trịnh Luân, tương lai thành tựu tuyệt không dưới tứ đại đồ đệ, không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Trịnh Luân nghe thiên tử nói như vậy, cũng cảm thấy có chút dột ngột, nhưng hắn thấy tướng mạo của Lữ Nhạc rất hiếm thấy, đạo hạnh thâm sâu không lường, lập tức thành tâm bái sư, nói: " Đệ tử từng bái Độ Ách chân nhân ở Tây Côn Lôn làm sư phụ, được chân nhân truyền cho khiếu trung nhị khí , hút hồn đoạt phách của người khác, nhưng chân nhân có lời nói đệ tử sẽ có minh sư khác, rồi lệnh cho đệ tử xuống núi ,nay được gặp sư phụ, đệ tử vui mừng khôn xiết."
Lữ Nhạc cũng thập phần cao hứng, vội vàng tạ ơn thiên tử: " Bệ hạ nhân nghĩa hơn người, đã không trách tội bần đạo, lại còn đề cử lương đồ ( đồ đệ giỏi), bần đạo thật lấy làm hổ thẹn. Ân đức lần này, bần đạo khắc sâu trong lòng!"
Thân Công Báo âm thầm bội phục thủ đoạn của thiên tử, lần này không chỉ hóa giải được oán cừu, lại còn kết thiện duyên với Lữ Nhạc, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. Hắn lại không biết chiêu này của Trương Tử Tinh năm đó cũng đã từng được hắn sử dụng với Tam Tiêu nương nương, có thể coi là bổn cũ soạn lại.
Trương Tử Tinh cho phép Trịnh Luân theo Lữ Nhạc tới Cửu Long đảo tu hành, trong triều vẫn bảo lưu quân chức của hắn, trong tương lai nếu cần, có thể khôi phục hiệu lực. Trong lòng Trịnh Luân cực kỳ cảm kích , hắn tạ ơn không ngừng, Lữ Nhạc đem tặng cho thiên tử hai hồ lô đựng đan dược, một hồ lô có thể trị được tất cả các loại ôn độc, một hồ lô đựng thuốc trị thương, có thể khôi phục thương thế cả bên trong lẫn bên ngoài chỉ trong khoảng khắc. Hắn cũng nói trong tương lai nếu như thiên tử có điều chi sai khiến , chỉ cần phái người tới Cửu Long đảo Thanh Danh sơn một chuyến, hắn sẽ cử người tới tương trợ.
Sau khi tặng đan dược, Lữ Nhạc đứng dậy cáo từ, Thân Công Báo cũng tỏ vẻ phải về Côn Lôn sơn một chuyến, Trương Tử Tinh cố gắng giữ lại cũng không được, chỉ đanh tiễn bọn họ rời cung.
Tiiếp theo, trong cả ngày hôm đó, Trương Tử Tinh không hề tùy tiện xuất cung, vừa chuyên tâm luyện hóa lực lượng của Văn đạo nhân, vừa chờ đợi Khổng Tuyên xuất quan.
Lại nói tới Ngọc Hư cung trong Côn Lôn sơn, Xiển giáo thánh nhân Nguyên Thủy Thiên tôn ngồi khoang chân trên tấm bồ đoàn trên đài bát quái, lắng nghe Nam Cực Tiên Ông kể chuyện xảy ra ở Nam Hải. Đối với việc Nhiên Đăng đạo nhân lấy được Côn Lôn tinh ngọc, Nguyên Thủy Thiên Tôn tựa hồ như không quan tâm lắm, khi nghe được có mấy môn hạ đệ tử đã chết, sắc mặt của vị giáo chủ này vẫn như cũ,lão thản nhiên nói: "Sát kiếp xảy ra, người ứng kiếp có tránh cũng không được, Triệt giáo cũng vậy thôi. Đệ tử của chúng ta tuy đông, nhưng những đệ tử có căn cơ thâm hậu cũng chỉ có hơn mười người. Hiện này thiên cơ điên đảo, khó có thể tính toán được, môn nhân của giáo ta có thể bình yên độ qua sát kiếp cũng là do số mệnh."
Nam Cực Tiên Ông biết Nguyên thủy Thiên Tôn nói "hơn mười người'' thì cũng tính cả mình trong mười hai kim tiên, trong lòng cũng thầm suy tính , hắn còn nói tới chuyện Ngô Bình không may bị giáo đồ của Tây Phương giáo làm cho ô nhục : "Ngô Bình sư muội gần đây thập phần nóng nảy, chỉ muốn đi tìm Tây phương giáo để báo thù, Đặng Hoa sư đệ thân thiết với muội ấy cho nên cũng có vẻ bất an, sư tôn có cần triệu hai người đó đến đây để người giáo huấn hay không?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn lắc đầu đáp: " Không cần, ngươi đi báo cho Ngô Bình, chuyện của Tây phương giáo , tương lai tất có nhân quả. Nếu như nó vẫn như thế , cứ để mặc cho nó đi, không cần quản thúc."
Nam Cực Tiên Ông lại nói: " Sư tôn, Thân Công Báo từng cùng với người trong Triệt giáo kết giao thân mật, nghe nói còn từng được Thái sư Văn Trọng tiến cử, lại được thiên tử Đại Thương đánh giá rất cao , mấy ngày hôm trước còn được sách phong làm quốc sư."
Nam Cực Tiên Ông khi nói tới Đặng Hoa và Ngô Bình cũng xưng hô là sư đệ sư muội, duy chỉ với Thân Công Báo là gọi thẳng tên, rõ ràng là hắn kỳ thị ( coi thường) Thân Công Báo.
" Quốc sư?" Nguyên Thủy Thiên Tôn tịnh không thèm để ý đến vấn đề trong cách xưng hô của Nam Cực Tiên Ông, lại hỏi thêm: "Tử Nha gần đây thế nào?"
Nam Cực Tiên Ông và Khương Tử Nha có giao tình sâu đậm, hắn vội vàng đáp: "Tử Nha sư đệ cũng được thiên tử trọng dụng, trước mắt đang làm á thừa tướng, nắm những sự vụ quan trọng trong triều, quyền thế cơ hồ chỉ dưới thừa tướng Bỉ Kiền."
" Quốc sư …… Á thừa tướng ……" Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắm mắt, trong lòng tính toán một hồi cả nửa ngày trời , mới nói cho Nam Cực Tiên Ông: "Ngươi lui ra đi, bảy ngày sau hãy tới Triều Ca một chuyến, gọi Tử Nha tới đây, ta có việc phân phó."
Nam Cực Tiên Ông không dám hỏi nhiều, vội vàng lui ra ngoài, song mục của Nguyên Thủy Thiên tôn từ từ mở ra, hiện xuất thần quang chói lòa.
Tin tức Bá Ấp khảo nửa đường bị ám sát đã truyền tới Tây Kỳ, lúc này dẫn phát một trận phong ba. Dân chúng Tây Kỳ vốn đối với chuyện Bá Ấp Khảo ở Triều Ca cực lực chỉ trích vì hắn đã gây ta chuyện cực kỳ nực cười, quả thực đã khiến Tây bá hầu và Tây Kỳ mất hết cả thể diện. Nhưng hiện tại nghe được Bá Ấp Khảo đã chết, nghĩ đến một số sự tích vì dân vào ngày thường của hắn, cũng không khỏi có chút thương cảm, đối với âm mưu sát hại Bá Ấp Khảo của đám nghịch thần Ngạc Thần lại càng thống hận.
Tây Bá Hầu Phủ.
Trước cửa do đích thân Đại tướng Nam Cung Thích dẫn binh trấn giữ, không có lệnh của Thái Cơ, bất luận là ai cũng không được phép đi vào.
Trong nội sảnh, thứ tử của Tây bá hầu - Cơ Phát đang cúi đầu, qùy trên mặt đất không chút nhúc nhích.
Đang ngồi trên ghế trước mặt hắn chính là nguyên phi của Cơ Xương - Thái Cơ, cũng là thân mẫu ( mẹ đẻ) của Cơ Pháy và Bá Ấp Khảo.
Thái Cơ không nói gì cả, lẳng lặng nhìn Cơ Phát, bao nhiều từ ái ngày thường sớm chẳng còn trông thấy , chỉ có vẻ bi ai và phẫn nộ.
" Tại sao? Ngươi tại sao phải làm như vậy?"
Cơ Phát vẫn cúi đầu như cũ, nói: " Hài nhi không rõ ý tứ của mẫu thân."
Thái Cơ quát: " Đừng bày đặt nữa! Vì sao ngươi phải phái người đi giết huynh trưởng Bá Ấp Khảo?"
Cơ Phát vội vàng thanh minh: " Mẫu thân sai có thể nghĩ như vậy? Hài nhi và huynh trưởng là cùng một mẹ sinh ra , tình cảm sâu đậm, sao có thể làm ra chuyện này? Nghe đồn đó là do nghịch thần Ngạc Thần vì muốn phá hoại quan hệ giữa Tây kỳ và Triều Ca nên đã sai sát thủ tiến hành hành thích."
Thái Cơ trầm mặc một hồi , rồi thở dài, nửa ngày sau mới nói một câu: " Con tốt hết đừng nói dối ta, đừng quên, ta là thân mẫu của con, con có thể dấu giếm người ngoài, chứa làm sao qua mặt được ta?"
Cơ Phát cuống quít khấu đầu: " Mẫu thân minh giám,hài nhi đích thực không làm chuyện này."
Thái Cơ cả giận nói: "Ngươi âm thầm lập ra Ám Bộ Doanh, huấn luyện gián điệp và sát thủ, chẳng lẽ ngươi tưởng ta không biết sao? Việc này có cần ta phải nói rõ ràng ra không. " Thân hình Cơ Phát run lẩy bẩy. đầu hắn càng lúc càng cúi thấp hơn, không dám lên tiếng nữa.
Thái Cơ thấy hắn không dám phản bác nữa, trong lòng quặn đau. Bà trầm giọng hỏi: "Ngươi vì sao phải làm như vậy chứ? Các ngươi là thân huynh đệ cùng một mẹ sinh ra kia mà!"
Cơ Phát cúi đầu nói: " Chuyện của huynh trưởng ở Triều Ca đã bị người trong thiên hạ khinh thường chỉ trích. Thái Bá, Trọng Ung nhân cơ hội lợi dụng việc này để phát tán tin đồn,khiến cho danh vọng của phụ vương bị rơi xuống nghiêm trọng, thậm chí đến ngay cả dân chúng Tây Kỳ cũng đã bắt đầu hoài nghi. Con vì vạn bất đắc dĩ mới phải bày ra hạ sách này……"
Thái Cơ nhịn không được quát lớn hỏi: " Huynh trưởng ngươi là người thế nào, ngươi không lẽ còn không biết sao? Hắn sao có thể phạm phải sai lầm ngớ ngẩn như vậy được? Rõ ràng có người cố ý hãm hại! Ngươi đã biết rõ như thế mà vẫn còn phái người đi giết nó, ngươi đã để cốt nhục tình thân ở chỗ nào rồi?"
" Bất luận có người sắp đặt chuyện này hay không, chuyện này đã không thể nào thay đổi,cả thiên hạ đều biết. Không phải là con tàn nhẫn vô tình,chỉ là vạn bất đắc dĩ mà thôi," Cơ Phát giải thích: "Huống hồ huynh trưởng đã phải chịu cung hình , đời này đã không còn hứng thú chi nữa,không bằng …… dĩ tử toàn danh ( lấy cái chết để giữ được danh tiếng) , khiến cho người ta không để ý đến sai lầm đó nữa, lại còn có thể kích khởi trên dưới Tây kỳ một lòng chống giặc, có thể làm giảm đi ảnh hưởng bất lợi từ những tin đồn với phụ vương - - hiện tại kế này đã thành rồi. Qua vài ngày nữa, con sẽ sai người truyền đi lời đồn, nói huynh trưởng vốn dĩ trong sạch , những tội nghiệt của huynh ấy đều là do Ngạc Thuận phái người thiết kế ra ,mục đích là khiến cho quân thần bất hòa ……"
Thái Cơ trước này yêu thương nhi tử này nhất, nghe được hắn cao giọng biện minh cho chuyện sát hại huynh trưởng , bà chỉ cảm thấy mình phảng phất đột nhiên như già đi thêm mười tuổi, muốn nói gì đó , nhưng cuối cùng lại không nói được gì, chỉ lạnh nhạt nói một câu: " Lúc này Thái Bá, Trọng Ung chuyên quyền, huynh đệ các ngươi phải đoàn kết một lòng, mới có thể giữ vững được đại cục của Tây Kỳ, việc này chấm dứt tại đây, nếu như ngươi lại có lòng muốn thủ túc tương tàn, hình phạt nhất định không nhẹ đâu!"
Cơ Phát vội vàng dập đầu, rời khỏi nội sảnh, khi bước chân tới cửa , hắn nghe thấy ở phía sau tiếng Thái Cơ khóc rưng rức, thân hình không khỏi đứng lại, hắn cũng không dám quay đầu lại, bước nhanh ra ngoài.
Trở lại trong phủ, Cơ Phát nhốt mình thư phòng, truyền lệnh cho hạ nhân không tiếp khách.
"Cốt nhục thân tình?" Cơ Phát lắc đầu, than thở: "Bá Ấp Khảo, không phải ta không niệm tình huynh đệ. Muốn trách, thì phải trách ngươi và ta không hẹn mà cùng sinh ra trong một gia đình vương hầu!"
" Có thể nắm giữ hay buông bỏ, có tài quyết đoạn, mới là vương giả chi đạo, nếu như cứ lo này sợ kia ,do dự không quyết định, sao có thể thành sự được?" Sau lưng Cơ Phát đột nhiên truyền tới một đạo thanh âm.
Cơ Phát quay đầu,thấy trong thư phòng đột nhiên xuất hiện một người, hắn không lộ vẻ kinh hãi, mà ngược lại còn có vẻ vui mừng, hành lễ nói: " Sư phụ đã tới ạ?"
Đạo nhân đó ứng tiếng, vuốt nhẹ hàm râu dài , nói: " Hiện tại Bá Ấp Khảo đã chết, Tây Kỳ đã không còn ai có thể tranh chấp cùng công tử, đợi sau khi trừ đi Thái Bá ,Trọng Ung, công tử có thể một tay nắm Tây Kỳ, không ai có thể lay chuyển được."
Ánh mắt của Cơ Phát sáng rực lên,hỏi vị đạo nhân: " Sư phụ,người có thể thi triển thần thông, trừ khử hai tên giặc này hay không?"
Đạo nhân lắc đầu, đáp: '' Ta là phương ngoại tiên nhân, đâu có thể thi triển tiên thuật, nhúng tay vào việc sát lục của thế tục? Huống hồ hai tên này là do thiên tử điều khiển, lại là huynh trưởng của Tây bá hầu, nếu như cứ tùy tiện giết đi, thiên tử sẽ giáng phẫn nộ xuống Tây Kỳ, chỉ sợ sẽ gây ra họa binh đao. Ta biết công tử có hùng tâm, nhưng thời cơ còn chưa tới , sao có thể tùy tiện hành sự? Chẳng lẽ công tử lại muốn tái diễn giống như chuyện của Tô Hộ hay sao?"
Cơ Phát tự nhiên biết Tô Hộ năm đó bị đại quân của Văn Trọng vây khốn, cuối cùng không thể địch lại,buộc phải dâng con gái nhập cung mới bảo toàn được tính mệnh và thiên tử bỏ qua cho Ký Châu , Cơ Phát vội vàng lắc đầu đáp: " Đương nhiên là không muốn giống như Tô Hộ kia rồi. Nhưng mà bất quá cũng có lúc thế này có lúc thế khác, thiên tử lúc này đã bị Đát Kỷ mê hoặc, dần dần bỏ qua triều chính, không nghe lời ngay, trọng dụng lũ ti tiện, khiến cho trong triều có không ít oán hận. Sùng Hầu Hổ nam phạt Ngạc Thuận, Văn thái sư bắc chinh quỷ phương, lo cho mình còn không xong, Đông Bá hầu Khương Hoàn Sở bị tước đi đất đai đã được sắc phong, trong lòng cũng bất mãn. Nếu có thể nhân cơ hội này hành sự, khả năng thành công là không nhỏ."
"Công tử nói không sai, đây là trời ban lương cơ ( cơ hội tốt), không thể bỏ qua, nhưng phải cực kỳ cẩn thận, nếu không sẽ gây ra đại họa," Đạo nhân cũng đồng ý gật đầu, " Chuyện của phàm tục phải dùng sách lược của phàm tục mới được, ta tuy tinh thông tiên thuật, nhưng lại không thông hiểu chuyện mưu đồ chánh sự. Ta có một đồng môn, không chỉ thông hiểu đạo này, còn am hiểu thao lược binh pháp. Công tử nếu có thể được người này phụ tá, không chỉ có thể trừ khử Thái Bá, Trọng Ung, có lẽ còn có thể đạt thành chí lớn trong lòng."
Cơ Phát mừng rỡ vội hỏi chỗ của người này, đạo nhân nọ chỉ lắc đầu cười nói: " Duyên phận chưa đến, có cưỡng cầu cũng chỉ uổng công, công tử trước mắt vẫn cần phải tích súc lực lượng, lôi kéo nhân tâm cho tốt. Khi thời cơ tới,tất có ngày gặp mặt, đến lúc đó có thể thành công hay không, còn phải xem khả năng quyết đoán của công tử ."
Cơ Phát đối với câu nói cuối cùng của đạo nhân vẫn có chút kỳ quái, nói: " Bậc đại hiền như thế, Cơ Phát nguyện vâng mệnh giống như sư phụ của Cơ Phát, dựa dẫm như cánh tay của Cơ Phát."
Đạo nhân hài lòng gật đầu, phất trần phất lên, một con tiên hạc xuất hiện ở bên cạnh, đồng thời đại môn tự động mở ra, đạo nhân cưỡi tiên hạc bay ra khỏi của, lập tức biến mất trên bầu trời.
Bảy ngày sau,trên Ngọc Hư cung ở Côn Lôn.
Khương Tử Nha đi vào trong cung, đi tới trước đài bát quái, cúi người bái lạy Nguyên Thủy Thiên Tôn: " Đệ tử Khương Thượng khấu kiến sư tôn."
Khương Tử Nha cũng không phải là người quên đi nguồn cội, tuy đang ở vị trí cao, nhưng trong lòng vẫn không buông bỏ ước mơ đối với chuyện tu đạo, lần này được Nguyên Thủy Thiên Tôn triệu lên núi, trong lòng cực kỳ vui mừng.
Nguyên Thủy Thiên Tôn hỏi: "Ngươi ở Triều Ca ra sao?"
Khương Tử Nha cung kính đáp: " Đệ tử sau khi xuống núi, ở Triều Ca được nhận ân sâu của thiên tử, từ một kẻ tay trắng một bước thăng thiên, lên tới chức á thứa tướng, chức vị cực cao, quả nhiên giống như thánh ngôn của sư phụ: phò tá minh chủ, hưởng phú quý nhân giân."
Nguyên Thủy Thiên Tôn chỉ trong chốc lát trở nên trầm mặc , rồi lên tiếng: "Nếu như ta nói cho ngươi hay, vị minh chủ chính thức của ngươi không phải là đương kim thiên tử, ngươi sẽ làm thế nào?"
Toàn thân Khương Tử Nha run rẩy, sắc mặt lộ vẻ bất khả tư nghị ( không biết phải nói gì), cả kinh nói: " Sư tôn sao lại nói vậy? Đệ tử ngu muội, xin sư tôn nói rõ."
Nguyên Thủy Thiên Tôn nói: " Trong lòng ngươi đã hiểu được ý của ta, cần gì phải nói rõ? Ngươi hãy nói cho ta biết, nếu quả thật là như vậy, ngươi sẽ làm thế nào?"
Khương Tử Nha chỉ cảm thấy trong lòng nhất thời đại loạn, nhất thời chẳng biết nên lựa chọn thế nào.