Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 212: Chương 212: Phóng Hổ Quy Sơn? Cơ Xương Hồi Quy






Cơ Xương nghe Thiên tử có ý muốn thả mình, vội vàng sửa sang tư thái, nghiêm túc nói: “hạ thần đâu dám giấu diếm Bệ hạ, lời vừa rồi chỉ là con chưa nói hết, xin Bệ hạ nghe hạ thần trình bày kỹ: nhu cầu của dân chúng bách tính chỉ là có thể bình an no bụng, cơm ngày ba bữa là sẽ không có dị tâm gì. Xưa kia Hạ Kiệt vô đạo, mặc kệ bách tính đói khổ bệnh tật, dùng bạo chánh khiến dân không sống nổi, thần dân uất hận có câu: ‘thì nhật hạt tang, dư cập nhữ giai vong’, từ đó mới dẫn tới sụp đổ. Nhưng nếu không phải tới mức không còn đường nào để đi, dân chúng tuyệt đối không dám nổi dậy”.

Trương Tử Tinh tất nhiên hiểu được câu chú của dân chúng thời Hạ khi đó: khi nào ngươi diệt vong, ta tình nguyện cùng ngươi đồng quy vu tận. Từ đó có thể thấy được oán hận của bách tính với Hạ Kiệt nặng đến chừng nào. Tuy nói giờ là thời kỳ phi thường, phải làm việc phi thường, nhưng để đề phòng vạn nhất, vết xe đổ của tiền triều phải luôn nhớ rõ. Hắn nghĩ ngợi chốc lát hỏi: “nếu quả nhân tiếp tục u mê thất đức, không chịu hối cải khiến cho dân tâm bị mất thì sẽ thế nào?”

“Giờ thánh đức của Bệ hạ đã ăn vào trong đầu dân chúng, cho dù giờ không được như xưa cũng không sao cả. Nếu thực sự…chỉ cần không quá áp bức bách tính khiến dân chúng oán hận sẽ không sao. Kỳ thực…bách tính thực ra là ngu dân, rất dễ dàng khống chế, chỉ cần thực thi nhân chánh, ban ân khắp nơi, liền có thể thu lấy dân tâm trong thiên hạ, đây là lời phế phủ của Cơ Xương, xin Bệ hạ minh giám!”.

“Bách tính chỉ là ngu dân?”, Trương Tử Tinh kinh ngạc than: “thường nghe hiền bá từ xưa thánh đức được vạn dân Tây kỳ kính ngưỡng, không ngờ hôm nay lại nói ra lời này!”.

Cơ Xương cười khổ nói: “Bệ hạ chẳng nhẽ muốn cười hạ thần? đây vốn là vương đạo, từ xưa vẫn thế, đâu phải một mình Xương tôi biết được”.

Quả không trách sử gia đời sau bình luận: trong toàn bộ các triều đại, bách tính thiên hạ đều bị kẻ thống trị thi kế ngu dân. Trương Tử Tinh thầm cảm khái trong lòng, lại trở lại chánh đề: “quả nhân thân là Thiên tử, vua không nói chơi, nếu Cơ hiền bá đã thành thực bày tỏ ruột gan với quả nhân, quả nhân cũng theo lời thả ngươi về Tây Kỳ”.

Cơ Xương nghe hắn nói vậy, trái tim không khỏi đập liên hồi, miệng vội vàng tạ ơn: “long ân của Bệ hạ, Cơ Xương trọn đời không quên!, sau khi trở về Tây Kỳ nhất định tận tâm tận lực, phụ tá Bệ hạ cai trị đất Tây thật tốt”.

Trương Tử Tinh gật đầu, nhưng vẫn không cởi vòng trói trên giường cho hắn, lại hỏi: “hiền bá có biết chuyện của công tử Bá Ấp Khảo?”

Cơ Xương tuy bị tù, nhưng chuyện Bá Ấp Khảo bị trục xuất khỏi Triều Ca, trên đường trở về bị hại từng gây chấn động một thời gian, tất nhiên là biết rõ, trong lòng tuy đau đớn nhưng trên mặt không dám lộ ra nửa phần dị sắc, nói: “Cơ Xương dạy con không nghiêm, để cho nghiệt tử kia gây ra đại họa tại Triều Ca, thực là phụ lòng Bệ hạ!”.

Trương Tử Tinh hiểu tâm tình hắn, lộ vẻ cảm khái: “Bá Ấp Khảo kia tuy phạm đại tội ở Triều Ca, nhưng quả nhân xét hắn là trưởng tử của hiền bá, liền giảm tội tha chết cho hắn, chỉ bắt lập tức rời đi, tiếc là trên đường lại bị hại. Cái chết của Bá Ấp Khảo nghe lời đồn là do nhi tử Ngạc Thuận của phản thần Nam Bá Hầu gây ra. Nhưng như điều tra gần đây của bộ Hình, Bá Ấp Khảo làm người nhân đức có tiếng, tuyệt không phải là loại cầm thú, lần tội đó rất có khả năng là bị người hãm hại, gồm cả chuyện trên đường bị hại cũng là do kế hoạch của kẻ đó, mà hung thủ…lại có nguồn gốc tại Tây Kỳ”.

Cơ Xương run lên, Trương Tử Tinh lập tức nói tiếp: “hiền bá, tuyệt không phải quả nhân gạt ngươi, nhưng trong tình hình đó, quả nhân giết Bá Ấp Khảo thực sự không được lợi ích gì. Ngươi hãy tử tế ngẫm lại – nếu Bá Ấp Khảo chết đi, người đoạt được lợi ích lớn nhất là ai?”

Lời này nửa thực nửa giả, Cơ Xương tất nhiên là biết tính tình trưởng tử của mình, nghe Thiên tử thừa nhận Bá Ấp Khảo là bị người hãm hại, lập tức lệ tuôn như suối, liên tưởng dến cục thế Tây Kỳ, nhưng càng nghĩ lại càng sợ.

“Lần này thả hiền bả về Tây Kỳ, cũng một phần coi như bồi thường cho Bá Ấp Khảo”, Trương Tử Tinh thở dài một tiếng: “trong tứ đại chư hầu bây giờ, Nam bá hầu làm phản bị giết, nhi tử Ngạc Thuận tiếp tục sai lầm của cha, tin rằng sẽ sớm bị diệt vong; Đông Bá hầu thì đã có Đông Tề áp chế, Bắc bá hầu là thân tín của quả nhân; chỉ có Tây Kỳ của ngươi là nơi quả nhân lo lắng, cho nên mới giam ngươi lại…”

Cơ Xương thấy Thiên tử thổ lộ “chân tâm”, liên tưởng đến chuyện ngày trước, trong lòng ồ lên thì ra là vậy, không khỏi tin tưởng vài phần, lập tức tỏ thái độ mình tuyệt đối không bao giờ hai lòng trở mặt. Trương Tử Tinh gật đầu nói: “như giờ khắp thiên hạ tiến hành tân chánh, bốn biển đều cảm ân đức của quả nhân, quả nhân cũng không sợ ngươi có dị tâm gì. Vừa rồi Khuyển Nhung xâm lược, khiến cho chư hầu, thần dân đất Tây tổn thất nặng nề, may quả nhân tự thân dẫn đại quân chinh Tây, tiêu diệt toàn bộ vài chục vạn quân Khuyển Nhung, lại quét sạch vương thành của bọn chúng, khiến cho lũ dị tộc kia không còn ngo ngoe chút xíu. Nhưng Tây kỳ giờ chiến sự qua đi, bách tính lâm vào cảnh khó khăn khổ ải, thế cục có nhiều vẻ đáng lo. Quả nhân có thể thả ngươi về giúp đỡ dân chúng khôi phục kế sinh nhai, chỉ cần ngươi đáp ứng một diều kiện của quả nhân”. Cơ Xương vội hỏi là điều kiện gì, đáp án của Thiên tử lại khiến hắn hết sức bất ngờ, vì điều kiện này không phải quá khó, mà là quá đơn giản, quá dễ dàng: “ngươi chỉ cần trước mặt quả nhân thề suốt đời trung thành, Tây Kỳ mãi mãi nguyện thần phục Đại Thương!”.

Cơ Xương vội vàng tĩnh tâm lại, bộ dạng nghiêm túc lớn giọng đọc lời thề, nhưng lại không hề phát hiện, ngọn đèn tín hiệu trên chiếc “mũ” trên đầu hắn bắt đầu phát ra ánh sáng, từ từ, từng câu hắn nói ra, liền nghe thấy thanh âm của chính mình vang vọng lại trong óc…vang vọng….vang vọng….

Không bao lâu con ngươi của Cơ Xương dần trở nên trắng dã, cuối cùng lịm đi, ánh sáng trên “chiếc mũ” cũng ngừng lại, Trương Tử Tinh tủm tỉm mỉm cười.

Một ngày, được hôm Thiên tử hiếm hoi lên triều, Thượng đại phu Phí Trọng đề xuất: họa Khuyển Nhung mới dẹp xong, nhưng chư hầu cùng bách tính đều bị khổ khở không ít, đất Tây nhiều dấu hiệu bất ổn, cần phải có một vị lão thành chủ trì đất Tây, giúp các đạo chư hầu tái thiết, khôi phục kinh tế. Tây Bá Hầu Cơ Xương từ lúc bị nhốt ở Lý thành tới nay không hề có nửa câu oán hận, lòng trung không phải nghi ngờ, mà bộ Hình cũng không tra ra là Cơ Xương có tội, giờ chính là lúc phải dùng người, xin Thiên tử đặc xá thả Cơ Xương về Tây Kỳ chủ trì đại cục.

Thiên tử vừa nghe phải thả Cơ Xương, lập tức lộ vẻ do dự, mấy người Dương Nhậm cũng tỏ vẻ phản đối. Lúc này Phương Mạt bước ra, nói phải nên lấy đại cục làm trọng, tán thành ý kiến của Phí Trọng. Thiên tử lại hỏi ý kiến của thừa tướng Tỉ Can, Tỉ Can đã sớm được hắn dặn dò, ra vẻ suy tính rất lâu, cuối cùng tỏ vẻ đồng ý với đề nghị của Phí Trọng: tình huống Tây Kỳ giờ có chút đặc thù, thực sự cần một người có kinh nghiệm, quen thuộc hoàn cảnh, lại có uy đức như Cơ Xương. Huống chi, chuyện mưu sát tại tế đàn lần trước vẫn chưa tra được rõ ràng, Cơ Xương lại là một trong tứ đại chư hầu, thống lĩnh 200 đạo chư hầu phía Tây, cũng không nên giam giữ quá lâu.

Thiên tử nghe cả Tỉ Can cũng đồng ý, lập tức lập thánh chỉ, thả Cơ Xương khỏi Lý thành, triệu vào Triều Ca yết kiến. Cơ Xương nhận chỉ chạy tới Triều Ca, lên Cửu gian đại điện gặp Thiên tử, Thiên tử an ủi vài câu, nói muốn thả hắn về Tây Kỳ. Cơ Xương nghe vậy mừng rỡ, lập tức phát lời thề trước mặt quần thần, thề trọn đời trung thành với Đại Thương. Thiên tử ẩn ý dặn hắn trở về phải tiến cống ít mỹ nữ Tây Kỳ vào cung. Cơ Xương tất nhiên hiểu ý, lại khấu đầu tạ ơn.

Thiên tử thấy Cơ Xương biết điều như vậy, mặt rồng mừng rỡ, cho phép hắn mười ngày sau khởi hành, lại phái Khương Văn Hoán đem binh hộ tống, khua chiêng gióng trống qua năm ải về Tây Kỳ.

Do việc Cơ Xương trở về ầm ĩ như vậy, sớm đã kinh động đến Tây Kỳ. Dân chúng Tây Kỳ biết tin Tây bá hầu được thả liền hết sức vui mừng, rất nhiều dân chúng cảm ân đức của Cơ Xương năm xưa, nhất tề tự tới Kỳ Sơn nghênh đón, chỉ có một người không nở nụ cười, chính là “Đại Tây bá hầu” Cơ Phát.

An bài chuyện Cơ Xương xong, Trương Tử Tinh không có ý định ngồi nhìn xem kịch hay, mà tập trung chú ý về phía Đát Kỷ bên này. Cửu đầu Trĩ Kê Tinh Hỉ Mị là kẻ đầu sỏ gây loạn Triều Ca, nếu không sớm diệt trừ thì thật không yên. Nhưng Hỉ Mị không phải đồ ngốc, biết vừa rồi mình gây họa quá lớn cho nên ẩn núp không hề dám lộ diện.

Đát Kỷ biết hành vi của “Mị Nương”, hiểu được hẳn là do Hỉ Mị gây ra, vừa lo lắng sự an toàn của Hỉ Mị, đồng thời cũng ngầm mừng rỡ. Sau chuyện này, ba vị phi tử, gồm cả hoàng hậu đều chết đi, thế lực quân đội lớn nhất của Đại Thương là Hoàng gia đã phản, Hỉ Mị coi như lập được đại công. Thiên tử tuy xử phạt hai vị hoàng tử, song cũng hết sức tức giận trước việc Hoàng Phi Hổ làm quản, may quốc sư và mấy người Tỉ Can khổ sở cầu tình, xin Thiên tử nể mặt Hoàng phi dã qua đời, nên mới tha cho tội phản quốc của Hoàng gia. Lúc này Hoàng Phi Hổ đã chạy ra ngoài, tuy Thiên tử không hạ lệnh sai quân đuổi theo, nhưng cũng tước đi tước vị của Hoàng gia, phế làm bình dân.

Tuy không gặp được Hỉ Mị, không cách nào biết được ba vị nương nương kia chết thực hay không, nhưng Đát Kỷ nghe cung nữ trong cung thì thầm cũng đoán được phần nào. Do Khương Văn Sắc “qua đời”, ngôi hoàng hậu bỏ trống, Đát Kỷ chính có thể mượn thời cơ này lên làm quốc mẫu của Đại Thương, tiến thêm một bước hoàn thành kế hoạch của Nữ Oa Nương Nương.

Chỉ là tình huống gần đây khiến Đát Kỷ có chút lo lắng, Thiên tử tuy trước giờ vẫn rơi vào mỹ sắc của nàng, nhưng dù sao không phải người máu lạnh, hoặc có thể chuyện ba vị nương nương qua đời khiến hắn thấy có lỗi, thời gian ở cùng nàng cũng dần ít đi. Đát Kỷ nghe tâm phúc Cổn Quyên nói, gần đây số lần Thiên tử tới Thanh vân cung càng lúc càng nhiều.

Thanh vân cung là nơi ở của Duệ phi nương nương Thương Thanh Quân, giờ ba người hoàng hậu đã mất, trừ Nguyệt phi Tề hầu ở nơi xa xôi, trong cung chỉ còn lại hai phi tử là Thương Thanh Quân và Đát Kỷ. Trương Tử Tinh là con gái của nguyên lão thừa tướng Thương Dung, tuy giờ Thương Dung đã cáo lão về quê nhưng sức ảnh hưởng vẫn rất lớn, không ít quan viên trong triều từng là môn hạ của lão. Thương Thanh Quân lại càng thông tuệ phi thường, từ lâu đã được Thiên tử hết sức yêu thích, sau này khi Thiên tử chuyên sủng Đát Kỷ, nàng không như Khương hoàng hậu tới can gián thiên tử, mà hết sức nhu thuận ngồi xem tình thế. Thiên tử cũng không hoàn toàn xa lánh Thương Thanh Quân, đôi lúc cũng tới Thanh vân cung nghỉ ngơi, ngay bản thân Đát Kỷ cũng không dám coi thường vị Duệ phi nương nương được coi là Đệ nhất tài nữ Đại Thương này.

So sánh hai người với nhau, “phụ thân” của Đát Kỷ là phản thần Tô Hộ, một gã chư hầu làm phản thất bại mất sạch lãnh địa, chỉ có chức quốc trượng hư danh, không có thực quyền gì. Bất kể là gia thế hay tư cách trong mắt các đại thần, khả năng Thương Thanh Quân lên làm hoàng hậu là lớn hơn Đát Kỷ rất nhiều. Ưu thế duy nhất của Đát Kỷ là được Thiên tử sủng ái, mà giờ xem Thiên tử thường xuyên đến Thanh vân cung như vậy, ngay cả ưu thế duy nhất này cũng không ổn rồi.

Đát Kỷ ngầm nghiến răng: lần này Hỉ Mị làm loạn Triều Ca, không có lý do nào bỏ qua Thương Thanh Quân, nàng này bình an vô sự, trong đó nhất định có bí ẩn gì. Duệ phi nương nương này tâm trí hơn người, trước Khương hoàng hậu còn tại thế nên nàng vờ như không thấy chuyện Thiên tử sủng ái Thọ tiên cung, cũng không theo hoàng hậu đi khuyên can Thiên tử chăm lo triều chính. Giờ ngôi hậu vừa bỏ trống, Thương Thanh Quân liền lập tức ra lực, kéo Thiên tử về hướng Thanh vân cung, xem ra cũng đã có kế mưu từ trước. Nếu để nàng đoạt được ngôi hoàng hậu, nắm được hậu cung, chỉ sợ hành động của mình sau này sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Bất kể thế nào, đều không thể để Thương Thanh Quân lên làm hoàng hậu.

Trong đầu Đát Kỷ lướt qua vô số biện pháp, bao gồm cả việc dùng yêu thuật hãm hại, nhưng cuối cùng đều không thấy ổn – đã có thể thoát được sự truy sát của Hỉ Mị, e rằng Thương Thanh Quân kia tuyệt không đơn giản. Huống chi bản thân Thiên tử cũng là người tu luyện, tuy tu vi chỉ ở mức “Kim đan kỳ” mà thôi, nhưng nếu chẳng may bị nhìn ra sơ hở gì thì rách việc rồi. Huống chi, còn có một tên Tiêu Dao tử nàng vằ yêu vừa hận lúc nào cũng ngầm trốn trong bóng tối bảo hộ Thiên tử.

Lần trước Tiêu Dao tử đấu cầm với Bá Ấp Khảo, quan viên bộ Lễ Phương Mạt từng thi triển “thủ đoạn” lấy lòng Đát Kỷ, vị thèm khát ngôi hậu Đát Kỷ này không hề quên chuyện đó, đối phương cũng không ngừng phát tín hiệu liên kết với nàng, chỉ có một lần gặp hắn trên triều, Đát Kỷ sau rèm phát hiện ra trên người Phương Mạt có yêu khí, nên cũng không dám tiếp cận với hắn quá gần, sợ rằng bại lộ thân phận. Không bao lâu, nàng lại đem mục tiêu lung lạc chuyển về phía Phí Trọng. Đát Kỷ là phi tử được Thiên tử sủng ái nhất, nên thái độ của Phương Mạt và Phí Trọng tất nhiên là hết sức lấy lòng, thường xuyên thông qua tỳ nữ Cổn Quyên lấy lòng Diễm phi nương nương, còn không ngừng dâng tặng vật phẩm trân quý.

Có hai tên sủng thần này, Đát Kỷ coi như biết được chuyện trong triều rõ “như lòng bàn tay”, nhưng lại không biết, tính toán và hành động của nàng đã bị BOSS trùm sau lưng hai gã sủng thần này nắm rõ từ lâu.

Căn cứ vào tin tức mới nhất của Cổn Quyên, lúc Thiên tử thả Tây Bá Hầu Cơ Xương, có ngầm dặn hắn phải tiến cống mỹ nữ Tây Kỳ. Cơ Xương kia vì giữ mệnh, nhất định sẽ tận tâm kiệt lực hoàn thành chuyện này. Vậy xem ra, Thiên tử đã chán cảnh chỉ có hai vị phi tử trong hậu cung, chuẩn bị tìm thêm người mới rồi. Tuy Đát Kỷ hết sức tự tin với dung nhan và bí thuật của mình, còn có gương mặt giống với tình nhân “Tiên nhi” ngày xưa của Thiên tử, nhưng nàng cũng hiểu được, lòng sủng ái của quân vương không phải là vĩnh cữu, nếu chẳng may thất sủng lập tức sẽ bị như Hoàng Phi Yến, Dương Cửu kia, khó lòng trở dậy. Cái này gọi là ‘sự sủng ái của đế vương chỉ có thể tính theo từng đêm mà không thể tính được cả đời’, nhất định phải giữ được trái tim của vị chí tôn thiên hạ này, không thể có nửa phần lơi lỏng.

Nói đến người mới, Đát Kỷ lập tức nghĩ đến Hỉ Mị. Năm xưa lúc Tỳ bà tinh muốn vào cung là lấy danh nghĩa “muội muội” nàng, Thiên tử còn tỏ ra khá hứng thú muốn nhìn xem. Đáng tiếc số phận không may mắn, Tỳ Bà Tinh đụng phải tên Khương Tử Nha đáng chết, bị tam muội chân hỏa của hắn đốt hiện nguyên hình, lại bị Tiêu Dao tử dùng phép cấm chế, không cách nào khôi phục. Thiên tử không biết chuyện Tỳ bà kia, về sau vẫn thường xuyên hỏi tên tuổi và sắc đẹp của vị “muội muội” kia, Đát Kỷ lúc đó chính dùng tên Hỉ Mị trả lời cho qua chuyện. Giờ xem ra, có lẽ thực sự cần Hỉ Mị ra mặt rồi, chỉ là nàng mới hóa thân thành Mị Nương, gây họa lớn tại Triều Ca, lại cũng không có ý vào cung làm phi, điều này thực khiến cho Đát Kỷ khó nghĩ vô cùng.

Thế nhưng, có một chuyện phát sinh không lâu sau đó khiến Đát Kỷ càng thêm quyết tâm gọi Hỉ Mị vào cung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.