Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 213: Chương 213: Song Phi Đấu Diễm! Tỉ Can Hiến Bảo Trích Tinh Lâu






Trời đã vào đông, mây xám lượn trôi, gió thổi ào ào, không khí có phần lạnh lẽo.

Thiên tử cùng Đát Kỷ, Thương Thanh Quân ở trên lầu Trích Tinh xem ca múa, đốt lửa hồng, uống rượu nóng, không chút nào thấy lạnh. Bên trái Thiên tử là Đát Kỷ, bên phải Thương Thanh Quân, trái ôm phải ấp, rất là vui vẻ. Đát Kỷ hôm nay vô cùng kiều diễm, không trừng đưa mắt tống tình với Thiên tử trước mặt Thương Thanh Quân, thân thể cũng mang theo một sự khiêu khích khó cưỡng. Đối mặt với vưu vật như vậy, Thiên tử có chút không nhịn nổi, tay bắt đầu bậy bạ vuốt ve người nàng. Đát Kỷ tinh thông mị thuật, không hoàn toàn mặc hắn muốn làm gì thì làm, mà cố ý vừa hoan nghênh vừa chống cự, khiến dục hỏa của Thiên tử bốc cao.

Thương Thanh Quân coi như không nhìn thấy, vẻ mặt vẫn nét cười tự tin, cũng không làm động tác thừa nào, chỉ ngoan ngoãn thay Thiên tử châm rượu. Có lúc Thiên tử ngẫu nhiên đùa giỡn hay hôn nàng, Thương Thanh Quân bên này lộ vẻ xấu hổ, hết sức mê người, cùng sự “động” của Đát Kỷ, vẻ “tĩnh” của nàng không hề có chút thua kém.

Đát Kỷ thấy không hơn được Thương Thanh Quân, đầu lại sinh ra một kế, bước ra dâng một điệu múa. Lúc này Cổn Quyên khẽ gảy đàn, Đát Kỷ bắt đầu ca múa. Nàng tướng mạo mỹ miều, thân hình rực lửa, lời ca êm ái, cùng với chiếc váy nghê thường kia, như điệu múa của tiên nữ trên trời, hai má hồng lên say đắm, khiến Trương Tử Tinh bên này không khỏi ngầm khen: yêu nữ này quả nhiên là vưu vật trời cho.

Đát Kỷ múa xong trở lại bàn tiệc, Trương Tử Tinh lộ vẻ yêu thương, kéo nàng lại: “điệu múa này của ái phi, cho dù là Dao Trì tiên nữ cũng phải chịu hạ phong!, có điều hôm nay trời lạnh, phải cẩn thận một chút, chớ để hàn khí vào người”.

Đát Kỷ ngọt ngào gật đầu cười, mắt lại quay về phía Thương Thanh Quân liếc một cái: “đa tạ Bệ hạ quan tâm, ở trong lòng Bệ hạ nóng như mặt trời, thần thiếp ở đây chỉ thấy cả người ấm áp, nào có chỗ nào lạnh lẽo?”

Thấy vẻ khiêu khích của Đát Kỷ, Thương Thanh Quân chỉ cười nhẹ, quay sang Trương Tử Tinh nói: “Bệ hạ, thần thiếp mới học được một cổ khúc tên là Mai hoa tam lộng, muốn tặng Bệ hạ nghe, cũng mời Đát Kỷ muội muội thưởng thức”.

Trương Tử Tinh gật đầu nói: “nghe nói Duệ phi từng theo quốc sự học nghệ, khúc cổ tiêu kia trong thiên “Nhạc” vốn rất khó, tiện đây có thể thưởng thức tài năng của nàng!”.

Đát Kỷ nghe Thương Thanh Quân cũng xin Tiêu Dao tử dạy nhạc khí, trong lòng đột nhiên nổi lên một ý tứ ghen ghét, vẻ mặt lại phối hợp nói: “xin nghe diệu âm của tỷ tỷ”.

Thương Thanh Quân bước ra đứng giữa tràng, cung nữ vội dâng lên ngọc tiêu. Nàng thi một lễ với Thiên tử, hai tay nâng tiêu, bắt đầu cổ khúc.

Khúc Mai hoa tam lộng này chính là một trong những cổ khúc nổi tiếng của Trung Quốc, tiếng nhạc du dương êm ái, liên miên bất tuyệt, tùy theo tiếng tiêu trầm bông, người nghe như nhìn thấy vẻ thanh nhã cao quý của hoa mai, lại như thấy nét động của mai hoa không hề sợ gió đông thổi riết, không khỏi chìm đắm trong cảnh giới cao diệu này.

Một khúc kết thúc, chúng nhân rất lâu mới tỉnh lại. Trương Tử Tinh đứng lên, tự bước xuống ghế, đỡ Thương Thanh Quân lại bàn tiệc, khen ngợi: “khúc Mai hoa tam lộng này hay lắm, tiêu kỹ của nằng thực không ai sánh nổi!”.

Thương Thanh Quân ngượng ngùng đáp: “Bệ hạ quá khen rồi, nếu không có Bệ hạ viết ra Lễ Nhạc, thần thiếp sao được tập được thần kỹ này, tất cả đều là ơn của Bệ hạ”.

Trương Tử Tinh cười nói: “nhạc khí trong Lễ Nhạc không phải hoàn toàn do ta viết ra, không ít nhạc khúc trong đó là của cổ nhân do ta sưu tập, nếu nói về việc phát triển nó, đều là công lao của quốc sư Tiêu Dao tử. Nhạc khí của hắn ngay cả quả nhân cũng kém xa lắm. Khúc nhạc này tuyệt diệu vô song, nếu có thể cùng quốc sư tiêu cầm hợp tấu, vậy thực là tuyệt xướng nhân gian”.

Đát Kỷ cũng không thể không thừa nhận nhạc khúc vừa rồi của Thương Thanh Quân thực tuyệt vời, cho dù là nàng cũng đành chịu kém, nhưng lúc nghe đến Thiên tử định cho Thương Thanh Quân hợp tấu cùng Tiêu Dao tử, càng thấy đố kị, nhịn không nổi nói: “Thanh Quân tỷ tỷ thân là quý phi, nếu cùng quốc sư hợp tấu chỉ sợ không hợp với lễ nghi”.

Thương Thanh Quân nhìn Đát Kỷ một cái, mang theo chút kinh ngạc. Lời này của Đát Kỷ thực làm Thiên tử mất hứng, nàng ta hàng ngày vốn đầy tâm kế, lời nói tính toán kỹ càng, sao hôm nay lại đột nhiên xúc động như vậy?

Trương Tử Tinh biết Đát Kỷ có ý đố kỵ, cũng không để vào đầu, tùy ý gật đầu một cái, nhưng cũng không quên quay sang khen Thương Thanh Quân một câu: “ái phi quả nhiên thổi tiêu thật giỏi!”.

Thương Thanh Quân thấy ánh mắt hắn đầy vẻ “bỉ ổi”, lập tức hiểu ra một ý tứ khác trong câu nói của hắn, lập tức xấu hổ cả người, cũng không có sức để ý tới Đát Kỷ nữa, khuôn mặt đỏ bừng cúi đầu không dám ngẩng lên.

Trương Tử Tinh thấy vẻ xấu hổ mê người của nàng, so với điệu bộ ưỡn ẹo của Đát Kỷ thật đẹp gấp trăm lần, một cỗ dục niệm không khỏi dâng lên, kéo Thương Thanh Quân vào lòng, cười tươi: “giờ đã sắp tới mùa đông, lúc đó có thể đạp tuyệt tầm mai, lại có ái phi thổi tiêu, không phải rất tuyệt sao?”

Thương Thanh Quân nghe thấy bốn chữ “đạp tuyết tầm mai”, ánh mắt tức thì sáng lên, nhưng ngẩng đầu lên lại gặp ngay ánh mắt nheo nheo cường điệu hai chữ “thổi tiêu” của hắn, trong lòng càng thêm ngượng ngùng, nói: “hôm nay vui vẻ như vậy, sao Bệ hạ không hoa mai làm đề ngâm một bài? Bệ hạ văn chương như thần, hẳn có thể mười bước thành thơ”.

“Tiểu Thanh nhi nàng khá lắm a, dám cố ý đặt đề bài khó, muốn trả đũa phu quân phải không?”, Trương Tử Tinh thì thầm trong bụng, cười nói: “mười bước có là gì? Với tài năng của phu quân hoàn toàn nắm chắc, nếu phu quân thành công, nàng phải thổi tiêu cho…”

Không chờ hắn nói xong, đã bị Thương Thanh Quân nhéo một cái ngắt lời, đối diện với ánh mắt “sắc lang” của hắn, Thương Thanh Quân cuối cùng không chịu nổi, đỏ bừng mặt gật đầu.

Tên sắc lang này mừng rỡ, lập tức ngâm một bài từ: dịch ngoại đoạn kiều biên, tịch mịch khai vô chủ. Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, canh trứ phong hòa vũ. Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhâm quần phương đố. Linh lạc thành nê niễn tác trần, chích hữu hương như cố. ( * )

Ngoài trạm bên đầu cầu,

Lặng lẽ nở không chủ.

Trời lúc chiều vàng một gợi buồn,

Lại gặp mưa cùng gió.

Phải đâu khổ dành xuân,

Mọi hoa ghen đủ thứ.

Khi rụng thành bùn hoá bụi bay,

Vẫn có hương như cũ.

(người dịch: Nguyễn Xuân Tảo, nguồn : thi viện)

Đây chính là bài từ “Bốc toán tử vịnh Mai” nổi tiếng của Lục Du thời Nam Tống, cũng là một trong mấy bài từ Vũ Tiên lúc còn tại thế yêu thích nhất, giờ đúng lúc bị tên gia hỏa không biết cái gì là sở hữu trí tuệ này lôi ra, chỉ thấy Thương Thanh Quân hai mắt rực sáng say mê, ngay cả Đát Kỷ cũng nghe đến nhập thần.

Lúc này nội thị bỗng vào báo, thừa tướng Tỉ Can muốn vào cung hiến tặng một vật cho Thiên tử.

Ánh mắt Trương Tử Tinh chớp lên, lộ vẻ tò mò, gật đầu nói: “tuyên Tỉ Can tới lầu Trích Tinh kiến giá”.

Đát Kỷ thấy Trương Tử Tinh thân mật cùng Thương Thanh Quân, còn ngâm thơ cho nàng ta, vội tìm cách hóa giải khốn cảnh của mình, lập tức khen một câu: “bài thơ này của Bệ hạ ý cảnh quả nhiên cao diệu, cùng khúc nhạc Mai hoa tam lộng của Thanh Quân tỷ tỷ khi nãy thực là tương ánh sanh huy, đáng xưng song tuyệt. Tiếc là thần thiếp ca múa kém cỏi, nếu không có thể múa phụ họa cho Thanh Quân tỷ tỷ mới không phụ với bài thơ tuyệt diệu của Bệ hạ”.

Đây là từ, không phải là thơ hiểu chưa? Không có văn hóa thực là đáng sợ…Trương Tử Tinh trong lòng lẩm bẩm một câu, ngoài mặt lại cười nói: “ái phi đâu cần tự ti, ca múa của nàng cũng là thiên hạ vô song, nếu gọi khúc tiêu của Thanh Quân và bài thơ của quả nhân là song tuyệt, vậy ca múa của ái phi có thể cùng xưng là tam tuyệt”.

Đát Kỷ được hắn khen ngợi, nụ cười trên mặt càng mị, tự thân rót một chén rượu dâng cho hắn. Lúc này, Tỉ Can đã theo lệnh đi tới lầu Trích Tinh, vào điện hành lễ nói: “hạ thần Tỉ Can tham kiến Bệ hạ cùng hai vị nương nương”.

Trương Tử Tinh đưa mắt bảo hai vị phi tử ngồi xuống, nhìn Tỉ Can nói: “hôm nay là ngày nghỉ, sao hoàng thúc không ở phủ uống rượu tránh rét mà lại tới thăm quả nhân. Không biết có sự vụ gì?”

Tỉ Can bẩm: “hạ thần không có sự vụ gì làm mất nhã hứng của Bệ hạ, chỉ là lầu Trích Tinh cao vút mây xanh, mà giờ trời đã sắp vào đông, thần lo long thể của Bệ hạ nhiễm lạnh nên đặc biệt xin dâng một chiếc áo bào trân kỳ giúp Bệ hạ trừ lạnh chống rét, cho hạ thần được yên tâm trong lòng”.

Trương Tử Tinh khen ngợi: “hoàng thúc tuổi đã cao, lẽ ra nên giữ lại tự dùng mới phải, giờ tặng cho quả nhân, thực là trung ái”.

Tỉ Can lệnh hạ nhân dâng lên một chiếc khay, trên khay là một chiếc trường bào rộng rãi, bên ngoài sắc đỏ rực, phía trong toàn sắc lông trắng. Tỉ Can tự tay đỡ lấy, bước lên giúp Trương Tử Tinh khoác vào người. Trương Tử Tinh mặc trường bào xoay người một vòng, cảm giác rất khá, nhìn Thương Thanh Quân và Đát Kỷ hỏi: “hai vị ái phi, trường bào này thế nào?”

Thương Thanh Quân cười nói: “rất là vừa vặn, lại uy phong lẫm lẫm, có phong thái vương giả”.

Trong bụng Trương Tử Tinh ngầm thêm một câu vào câu bình luận của Thương Thanh Quân: sao không bắt chước mấy bộ tiên hiệp thời hậu thế, nói cái gì hổ khu nhất chấn, vương phách chi khí bắn ră tứ phía!!!.

Còn sắc mặt Đát Kỷ đột nhiên trắng bệch, cả người cũng trở nên run rẩy, đôi mắt đen láy trừng trừng nhìn chiếc trường bào kia.

Biểu hiện của Đát Kỷ sớm nằm trong dự tính của Trương Tử Tinh, lập tức ra vẻ ngạc nhiên nói: “ái phi sao vậy? chẳng nhẽ thân thể có gì không khỏe?”

Tại lúc Tỉ Can lấy ra chiếc áo này, Đát Kỷ đã cảm giác không đúng, tới lúc lại gần nhìn kỹ, quả nhiên đều là lông cáo của hồ tộc trong mả Hiên Viên, tức thì lòng đau như dao cắt – thì ra, chuyện mả Hiên Viên năm đó lại có liên quan tới Tỉ Can!.

Nhìn Thiên tử mặc áo làm bằng lớp da của “con cháu” mình, Đát Kỷ lòng đau đớn vô cùng, nhưng miệng chỉ đành đáp: “vừa rồi múa một điệu cho Bệ hạ liền bị chút hơi lạnh xâm nhập, ngồi bên lò sưởi một lát sẽ không sao. Còn đúng như Thanh Quân tỷ tỷ nói, trường bào này của Bệ hạ quả rất hợp với người”.

Thiên tử nghe hai nàng đều khen trường bào này, lập tức mặt rồng vui vẻ, quay sang Tỉ Can khen: “áo này thoải mái ấm áp, quả nhiên không giống như áo lông tầm thường!, quả nhân thân làm Thiên tử cai trị bốn biển, nhưng lại không có một chiếc áo rét. Hôm nay nhờ hoàng thúc mới tránh khỏi bị người ta chê cười!, chỉ là không biết da này hoàng thúc thu được từ đâu?”

Tỉ Can đáp: “áo này dùng da cáo, lông cáo chế thành, đa số đều là hồ ly linh dị trăm năm, nghìn năm. Hạ thần thu thập lại, sai xảo tượng cẩn thận chế thành, có công hiệu chống rét rất tốt, trân quý vô cùng”.

Đát Kỷ nghe vậy càng như đứt ruột đứt gan, oán hận ngút trời, thiếu chút nghiến gãy răng: “lão tặc Tỉ Can kia!, thì ra là ngươi cướp đi tính mạng của con cháu ta!, con cháu ta tuy là yêu tộc, nhưng đều an phận tu luyện trong mả Hiên Viên, động chạm gì tới lão tặc ngươi, ta đời này nếu không móc ruột móc gan ngươi ra, sao trả được mối đại thù này!”.

Thiên tử rất yêu thích chiếc trường bào này, lập tức cùng Tỉ Can châm rượu đối ẩm. Tỉ Can bụng rượu không nhỏ, uống luôn ba chén lớn, sắc mặt không đổi chút nào, lập tức từ biệt Thiên tử, tạ ơn lui xuống.

Trương Tử Tinh khoác chiếc hồng bào này ngồi xuống, quay sang Đát Kỷ nói: “ái phi, áo này rất ấm, nàng vừa rồi nhiễm hơi lạnh, mau mau qua đây, ta giúp nàng chống rét”.

Đát Kỷ cười gượng bước tới, nói: “thần thiếp có một ngu kiến, không biết Bệ hạ có nghe không? Bệ hạ thân là long thể, sao lại mặc thứ da cáo này?, không chỉ không ổn mà còn ảnh hưởng tới oai nghiêm của Thiên tử”.

Trương Tử Tinh lại lắc đầu nói: “ái phi nói vậy sai rồi!, như ngày xưa khi trời đông đến, bất kể là lông cừu da thú đều phải mặc cả, có nói gì tới oai nghiêm đâu? Huống chi đây là da của hồ ly trăm nghìn năm, hiếm hoi vô cùng, hết sức trân quý, thực là một phen tâm ý của hoàng thúc!”.

Đát Kỷ miễn cưỡng cười, chỉ đành nuốt lời định nói tiếp vào trong bụng, không lâu sau, Đát Kỷ lấy cớ thân thể “không khỏe”, cáo từ về Thọ tiên cung.

Chuyện này qua đi, Đát Kỷ tính toán trong lòng tìm cách hại Tỉ Can trả thù. Nhưng Tỉ Can là vương thúc của Thiên tử, lại ở ngôi thừa tướng cao quý, được Bệ hạ hết sức tín nhiệm, nên trong thời gian ngắn không biết làm sao.

Trương Tử Tinh biết tâm tư của ả, tỏ vẻ vô ý trước mặt ả “đột nhiên” nhớ tới Đát Kỷ từng nói có một vị nghĩa muội xinh đẹp. Đát Kỷ nghe vậy, tâm niệm chợt động, nói vị nghĩa muội kia tên là Hỉ Mị, từ lần trước rời khỏi Triều Ca liền theo một vị cao nhân tu hành, tới giờ chưa trở lại.

Quả nhiên như Đát Kỷ đã đoán, Thiên tử vừa nghe Hỉ Mị là người tu hành, tức thì có hứng thú, lại hỏi tình huống cụ thể. Đát Kỷ ra vẻ bí ẩn, ẩn ước lộ ra vị muội muội này thiên hương quốc sắc, lại ngầm nói Hỉ Mị cùng mình cùng lớn lên từ nhỏ, cảm tình khăng khít, có lời thề cùng chung nhất phu. Tiếc là lần trước Hỉ Mị không có duyên gặp được Thiên tử, giờ đang ở phương xa tu hành.

Trương Tử Tinh vội hỏi có phương pháp nào liên hệ với nàng ta không, Đát Kỷ đáp rằng có, Hỉ Mị tinh thông thuật ngũ hành, từng lưu lại tín hương cho nàng liên lạc khi cần. Nhưng giờ Hỉ Mị đang tu luyện tới lúc khẩn yếu quan đầu, tạm thời không liên lạc được.

Nhìn bộ dạng thất vọng của Trương Tử Tinh, Đát Kỷ mỉm cười nói, qua một thời gian nữa, chỉ cần liên lạc được với Hỉ Mị, nhất định sẽ yêu cầu nàng tới Triều Ca lần nữa. Lúc đó tỷ muội đồng lòng, cùng nhau hầu hạ thiên tử, hoàn thành tâm nguyện năm xưa.

Trương Tử Tinh hết sức hài lòng trước câu trả lời của Đát Kỷ, làm bộ rất vui mừng, đêm đó liền lưu lại Thọ tiên cung, làm một trận triền miên ân ái với Đát Kỷ.

Trên sự thật, đây chính là mưu kế hắn dùng để dẫn dụ Cửu đầu Trĩ Kê Tinh. Giờ sát kiếp đã bắt đầu, tuy loạn Khuyển Nhung dẹp xong, nhưng Đại Thương rốt cuộc sẽ không thoát khỏi cảnh chiến hỏa liên miên, hắn không muốn lãng phí quá nhiều sức lực cho Cửu đầu Trĩ Kê Tinh này, cũng không định lãng phí thời gian dây dưa với ả.

Do Hỉ Mị trốn biệt không ra, nên Trương Tử Tinh lựa chọn cách chủ động xuất kích. Trong nguyên tác, Đát Kỷ vì báo mối thù mả Hiên Viên, dẫn Hỉ Mị tới thành hảo sự với Trụ Vương, sau đó Đát Kỷ vờ bệnh, Trụ Vương tin lời chẩn trị của Hỉ Mị, lệnh Tỉ Can moi tim trị bệnh cho Đát Kỷ.

Trương Tử Tinh chờ Hỉ Mị lâu quá không thấy, liền làm theo chiêu cũ trong nguyên tác. Đát Kỷ thấy da cáo kia liền căm hận Tỉ Can thấu xương nhập cốt, nên khi Trương Tử Tinh đề cập tới Hỉ Mị, Đát Kỷ quả nhiên động tâm. Tất nhiên, giờ Trương Tử Tinh dùng Tỉ Can làm mồi dẫn Hỉ Mị tới, không phải là vì cái gì sắc đẹp, mà là muốn triệt để diệt trừ mối hậu họa này.

Mấy ngày tiếp đó, Đát Kỷ liên tục bí mật tìm cách liên lạc với Hỉ Mị. Cái nàng dùng không phải là tín hương, mà là một chiếc kiếng bán trong suốt. Kiếng này gọi là Hiển Ảnh kính, là pháp bảo lần trước Hỉ Mị lưu lại cho nàng, tổng cộng có hai chiếc, một chiếc khác Hỉ Mị mang trên người. Nó có công hiệu như một chiếc điện thoại vô tuyến, thực hiện việc đàm thoại và truyền hình ảnh giữa hai bên, chỉ có điều là phải truyền pháp lực vào mới sử dụng được, nếu một trong hai bên có một bên pháp lực không đủ, liền không cách nào tiếp tục thông thoại.

Rốt cuộc, trên Hiển Ảnh kính xuất hiện hình ảnh của Hỉ Mị: “tỷ tỷ, mấy ngày nay tiểu muội phải trị thương nên không cách nào trả lời, hôm nay mới đỡ hơn chút. Tỷ tỷ liên tục triệu hoán muội như vậy, không biết có chuyện khẩn cấp gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.