“Trần Thích Nghi, tôi mới nói cô thông minh, cô đã thật sự cho rằng mình thông minh rồi à?” Sắc mặt Đông Phương Tín trầm xuống, đôi con ngươi sâu thẩm đen như mực. Anh bất chợt đứng lên, thân thể cao lớn lách qua cái bàn đi tới trước mặt Thích Nghi: “Lợi dụng cô? Cô nghĩ mình đáng giá lắm ư, cô nói thử xem tôi lợi dụng cô thì được cái gì? Tiền tài danh lợi, Đông Phương Tín tôi muốn cái gì có cái đó, còn cần quan tâm đến một chuyện làm ăn có cũng vậy mà không có cũng vậy sao?”
Bị anh nói cho một tràng dài thì sững sờ một lúc, Thích Nghi nuốt nước miếng một cái, nhớ lại ban nãy mình vừa vào đã liên tục chất vấn anh, hình như cũng hơi quá đáng. Nhưng mà, cho dù mới này cô không phân biệt tốt xấu mà chất vấn anh là không đúng, bây giờ đổi lại anh chế giễu thái độ của cô như vậy là được rồi chứ gì?
Đông Phương Tín thấy dáng vẻ mờ mịt của Thích Nghi, anh đưa tay qua gõ một cái trên trán của cô: “Đang nói chuyện với cô, mà cô ngẩn người làm gì vậy hả?”
Thích Nghi thấy chỉ thấy đau nhói, lấy tay sờ sờ chỗ mới bị anh gõ: “Tôi tạm thời chưa nghĩ ra phải nói cái gì.”
“Cô bị ngốc đấy à?” Đông Phương Tín lại giơ tay lên.
“Anh không được đánh tôi!” Thích Nghi vội vàng đưa tay lên che đầu mình lại: “Đánh nữa tôi sẽ trở nên ngốc nghếch thiết đó.”
Đông Phương Tín dở khóc dở cười: “Sao rồi, không nghi ngờ tôi nữa rồi à?”
“Không phải.” Chân mày Thích Nghi hơi nhíu lại: “Chỉ là………Cảm thấy anh nói cũng có lý.”
“Vậy mà cô còn nghi ngờ tôi?” Mày rậm của Đông Phương Tín nhíu lại, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Đây là địa bàn của anh, trước khi chưa làm rõ sự việc, cũng không nên tùy ý đắc tội anh! Thích Nghi vội vàng lắc đầu: “Anh nói không phải thì cứ cho là không phải đi!”
“Cái gì mà tôi nói phải với không phải? Cơ bản không phải là tôi!”Đông Phương Tín dường như mất hết kiên nhẫn với cô: “Trần Thích Nghi, cô đúng là đầu người óc heo mà!”
“………” Từ trước đến nay Thích Nghi luôn được người khác khen thông minh giờ nghe được lời Đông Phương Tín nói, cái miệng nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng nhếch lên, nói thầm trong miệng: “Nói anh thì có.”
Lỗ tai Đông Phương Tín rất thính, nghe được rõ ràng lời nói của cô, vẻ mặt của anh trở nên lạnh lẽo: “Cô còn mạnh miệng?”
“Tôi tạm thời tin tưởng anh không có tính kế tôi với Thiên Nhiên.” Thích Nghi bình tĩnh nhìn anh: “Tin đồn kia ban đầu là do anh bày ra phải không?”
“Tại sao cô lại hỏi như vậy?”
“Anh chỉ cần trả lời có hay không thôi!”
“Không phải.” Đông Phương Tín lắc đầu: “Nhưng mà hôm qua lúc ở chỗ sông Hoàng Hà, tôi có thấy cô ta chụp hình Thiên Nhiên. Lúc ấy tôi muốn để cô ta chụp hình Thiên Nhiên đưa lên trang đầu, tôi nghĩ rằng chắc báo cũng chỉ viết chuyện Thiên Nhiên quay quảng cáo mà thôi, chung quy không nghĩ tới có cái gì có thể gây bất lợi! Vậy mà không ngờ, hôm nay cô ta lại chạy đến náo loạn ở Đông Phương Châu.”
“Vậy anh có nghĩ tới cô ta sẽ viết thành xì căng đan của tôi hay không?”
“Không có.” Con mắt sắc bén của Đông Phương Tín sâu xa: “Lúc đó tôi cho rằng cô ta chỉ chú ý chuyện của Lam Thiên Nhiên, không ngờ cô ta vì để ý cô mà tới. Nhưng hiện tại cô ta lại chuyển mục tiêu về phía Thiên Nhiên, đúng là làm tôi hơi bất ngờ.”
Thích Nghi nghe vậy, không nhịn được đưa tay lên vỗ vỗ vào trán. Nhớ lại mấy lần vô tình gặp Phong Chi Sơ, bỗng dưng trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt.
Không biết liệu Phong Chi Sơ có âm mưu gì liên quan đến cô và Thiên Nhiên không?
Đông Phương Tín thấy dáng vẻ buồn phiền của cô, mắt anh hơi nheo lại: “Sao vậy? Không khỏe?”
“Không có.” Thích Nghi lắc đầu: “Nếu chuyện này không phải do anh tính toán tôi, vậy tôi cũng yên tâm. Nhưng mà, hiện giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, tôi nghi ngờ là thực sự có người đang cố ý nhằm vào Thiên Nhiên. Dĩ nhiên, không chừng do tôi ở chung với Thiên Nhiên nên mới trở thành mục tiêu của đối phương.”
“Yên tâm, sớm muộn chuyện gì cũng có ngày tra ra manh mối cả.”
“Ai mà biết đợi cho tới ngày đó, liệu chúng ta còn có cuộc sống bình thường hay không!”
Nghe Thích Nghi vô tình nói ra câu này, con mắt sắc bén của Đông Phương Tín trở nên ngưng tụ, trong mắt ánh sáng lóe lên, dường như đang xem xét chuyện gì đó quan trọng.
Thích Nghi để ý đến vẻ mặt của anh, nhíu mày nói: “Có phải anh nghĩ tới cái gì hay không?”
“Không có.” Đông Phương Tín nhanh chóng trả lời.
“Thật sao?” Thích Nghi hơi nghi ngờ nhìn anh chằm chằm.
“Cô cứ ở đó mà nghi ngờ, nhưng tôi sẽ không thay đổi lời mình đã nói ra.”
Thích Nghi hơi mắc cười: “Lúc nói chuyện, anh có cần thiết phải quay tôi vòng vòng như vậy không?”
“Không làm cho ra lẽ, cô làm sao biết được tâm trạng của tôi hôm nay nặng nề như thế nào?”
“Đông Phương Tín, tôi phát hiện anh đúng là một người cay độc.”
“Vậy sao?”
“Trong lòng mình không dễ chịu, thì nhất định phải lôi người khác cùng xuống nước.”
Nghe đánh giá của Thích Nghi, Đông Phương Tín chỉ cười cười từ chối cho ý kiến.
Thật ra chuyện này chưa là gì, nếu anh thật sự muốn làm cho một người khó chịu, nhất định sẽ làm đến mức cao nhất!
Trong lòng anh nghĩ đến một câu hỏi: nếu một ngày anh thật sự muốn làm cho cô không dễ chịu, cô sẽ đối với mình ra sao?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Nói thật, Thích Nghi không biết phải làm sao đối mặt với Thiên Nhiên.
Sau khi đẩy cửa phòng ra, cô chần chừ không bước vào.
“Chị, sao chị còn chưa chịu vào?” Giọng nói thiếu niên sảng sảng truyền tới từ phía sau.
Thiên Nhiên đang ngồi trong phòng khách vì tiếng nói của cậu ta làm chú ý nên nhìn qua: “Thích Nghi, cậu đã về rồi à?”
Vẻ mặt này, cũng không thấy khác thường.
Chẳng lẽ cô ấy chưa biết chuyện tình cảm quá khứ của cô ấy cùng Trình Kiêu bị truyền thông phanh phui?
Thích Nghi vẫn đang suy nghĩ vấn đề này, cánh tay dài của George đã vác qua vai cô: “Chị, vào nhà đi! Sững sờ cài gì vậy chứ?”
Bị George đẩy tới chỗ Thiên Nhiên đang ngồi, Thích Nghi co co rút vai ra khỏi cánh tay cậu ta, ngồi xuống bên cạnh Thiên Nhiên.
“Hiện tại xin thông báo một tin tức quan trọng, hôm nay, trong cuộc họp báo tiến hành ở cao ốc Đông Phương để giải thích rõ về chuyện tình tay ba giữa Dịch Nhiên với đôi chị em thiên kim tiểu thư nhà họ Trần, đã tung ra một tin tức khiến cả làng giải trí chấn động……” Di.eend. anlleqquid.o nn Trên màn hình ti vi đang mở, tiếng MC một chương trình giải trí đang thông báo tin tức làng giải trí.
Thích Nghi mới thấy vậy, nhanh chóng chụp lấy điều khiển tắt ti vi.
Thiên Nhiên nghi ngờ nhìn cô: “Thích Nghi, không phải cậu không thèm quan tâm chuyện này hay sao?”
“Không thèm để ý?” Bên cạnh George nghe vậy thì nhướng chân mày lên, không vui mà nhìn Thích Nghi: “Chị, cái chuyện không có thật mà hiện tại báo chí đang nói rõ ràng là đang chửi bới chị đấy, chị đúng là bình tĩnh. Vừa rồi lúc đi ngoài đường em thấy tin tức trên ti vi đang nói về xì căng đan của chị, còn có Nara…….”
“George!” Thích Nghi hét kêu George im miệng: “Mấy chuyện đó chẳng có gì hay ho mà để ý cả.”
Sau đó, cô kéo cổ tay Thiên Nhiên, buồn bực vì không biết làm thế nào để nói với Thiên Nhiên chuyện này.
Hình như Thiên Nhiên thấy được Thích Nghi bức rức, nói: “Thích Nghi, có phải cậu có chuyện gì muốn nói với tớ hay không?”
“Cái đó…….tớ có chuyện này không biết phải nói với cậu như thế nào---- ----“ Thích Nghi lấy hai lòng bàn tay che mặt lại, cau mày thật chặc, một lúc sau, mới lấy dũng khí, nhìn Thiên Nhiên nói: “Thiên Nhiên, nếu như chuyện của cậu với Trình Kiêu bị lộ ra ngoài, cậu có khả năng chịu đựng được hay không?”
“Chuyện của tớ với Trình Kiêu?” Thiên Nhiên hơi sững sờ, sau đó cười yếu ớt nói: “Tớ với Trình Kiêu cũng chẳng có chuyện gì cả.”
“Không phải lúc trước hai người từng ở chung với nhau hay sao?”
Trong mắt Thiên Nhiên thoáng qua sự đau khổ, cô miễn cưỡng mở miệng: “Thật ra thì chúng tớ chưa hề chính thức yêu nhau, chỉ là lúc đó tớ ở nhờ nhà anh ấy, tình cảm của cả hai tương đối tốt mà thôi. Nhưng mà, những tình cảm kia khi tớ đi La Mã tất cả đều đã trở nên lạnh nhạt……..Không đúng, phải nói là đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ nghĩ lại, chuyện này cũng đã trở thành quá khứ rồi. Có câu nói, mọi chuyện đều như gió thoảng!”
Cô ấy nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng Thích Nghi biết chuyện không chỉ đơn giản như Thiên Nhiên nói, nếu không, Trình Kiêu cũng không hận cô ấy như vậy.
Chỉ là, Thiên Nhiên không muốn nói, Thích Nghi cũng không muốn hỏi quá nhiều. Dù sao trong lòng mỗi người đều có những bí mật của riêng mình. Cô đưa tay vỗ nhè nhẹ lên bả vai Thiên Nhiên: “Cho dù có xảy ra chuyện gì, tớ cũng sẽ luôn ở bên cạnh cậu.”
“Tớ biết mà.” Thiên Nhiên cười nhạt một cái, xinh đẹp động lòng người: “Cậu là hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của tớ.”
George cũng nhíu chân mày, trong mắt thoáng qua vẻ chán ghét.
Ôn Thành này, đúng là chẳng phải một nơi tốt đẹp gì!