Thích Nghi không ngờ tới đám đông mà Đông Phương Tín mời tới nghe họp báo lại mãnh liệt như vậy, những điều này, đoán chừng đều là dựa vào “Công lao” của Dịch Nhiên.
Lúc chạm mặt với Dịch Nhiên thì Thích Nghi thấy được rõ ràng trong mắt anh ta có vẻ không nhịn được. Anh ta gần như không có nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ một mình đi đến đài phát biểu.
Bị trở thành không khí trong suốt, Thích Nghi cũng không giận, trong lòng cô khẽ hừ một tiếng, vội vàng đi theo.
Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, đèn flash của nhóm người chụp hình không ngừng lóe lên. Cả đám phóng viên đều nhao nhao đứng lên, nếu không có người chủ trì họp báo là Lý Tốc lên tiếng đưa tay ra dấu cho bọn họ ngồi xuống , chỉ sợ bọn họ đã mãnh liệt chen lên ngặn chặn Thích Nghi và Dịch Nhiên lại.
Thấy Thích Nghi và Dịch Nhiên chia ra ngồi xuống, Lý Tốc khẽ nghiêng người đi lên phía trước, nói vào microphone: “Hoan nghênh mọi người đến họp báo hôm nay, mục đích chủ yếu của họp báo này là làm rõ xì căng đan của đạo diễn Dịch Nhiên và Trần tiểu thư. Mọi người có nửa tiếng để hỏi, tất cả không nên chen lấn, từng người nêu ra câu hỏi theo thứ tự, Trần tiểu thư và đạo diễn Dịch Nhiên nhất định sẽ giải đáp từng nghi hoặc của mọi người. Bây giờ, việc đưa ra câu hỏi bắt đầu.”
Phóng viên thứ nhất: “Tiểu thư Trần Thích Nghi, xin hỏi cô và tiểu thư Trần Mạn Như – chị gái của cô đều thích đạo diễn Dịch Nhiên sao? Có phải các cô thuộc vào cuộc tình tay ba không? Là bởi vì các cô là chị em ruột nên phẩm vị cũng giống nhau sao? Hay là nói. . . . . .”
“Ngừng!” Thích Nghi không đợi hắn hỏi xong đã đáp lời: “Tôi không thích Dịch Nhiên, càng không phải nói yêu anh ta. Tôi chỉ gặp mặt anh ta được vài lần, nói chuyện được hai lần, nói tóm lại, cảm giác của tôi đối với anh ta giống như là người xa lạ, về sau cũng sẽ không phát sinh ra tình cảm gì. Về phần anh ta và chị gái tôi của tình cảm hay không, tôi không biết được, đó cũng là chuyện không liên quan đến tôi, tôi muốn bản thân bọn họ đến trả lời sẽ tốt hơn!”
Lời nói chắc chắn của cô làm cho đám phóng viên đưa mắt nhìn nhau.
Câu nói đó rất tuyệt tình nha, cô sẽ không có bất luận tình cảm gì với Dịch Nhiên, một chút tưởng tượng cũng không cho đám bát quái bọn họ!
Phóng viên thứ hai nghi ngờ nhìn Dịch Nhiên: “Đạo diễn Dịch Nhiên, điều mà tiểu thư Trần Thích Nghi nói là thật sao?”
“Tôi không biết ý nghĩ của cô ấy là gì, nhưng mà trước mắt quan hệ của chúng tôi quả thực là như lời cô ấy nói.” Dịch Nhiên lạnh nhạt đáp lại: “Không chỉ có cô ấy, quan hệ của tôi và Trần Mạn Như cũng chính là như thế. Quan hệ của chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, trừ việc đó ra, không còn gì khác!”
“Vậy tại sao các người lại có thể đơn độc ở cùng một chỗ?”
“Lúc nào thì anh nhìn thấy chúng tôi đơn độc ở cùng một chỗ?”
“Trong hình có đấy, một mình anh ở cùng một chỗ với hai chị em bọn họ. Tiểu thư Trần Mạn Như từng đi đến khu nhà của anh, tiểu thư Trần Thích Nghi thì cùng anh nói chuyện yêu đương ở trên sàn tàu. . . . .”
“Giữa bạn bè không thể lui tới sao? Lúc tiểu thư Trần Mạn đi đến nhà của tôi, lúc ấy còn có người bạn luật sư Cao Vũ Tiệp của tôi cũng ở đó. Về phần nói chuyện ở trên sàn tàu với tiểu thư Trần Thích Nghi, con mắt nào của anh thấy lúc ấy chỉ có hai chúng tôi ở trên boong tàu? Lỗ tai bị như thế nào mà nghe được chúng tôi nói chuyện yêu đương?”
Phóng viên thứ hai: “. . . . . .”
Phóng viên thứ ba: “Nếu như các người không có làm những chuyện kia, cũng sẽ không bị người ta chụp hình.”
“Trong hình chụp được cái gì?” Dịch Nhiên cười lạnh: “Cô chưa thử qua việc ở một mình với bạn khác phái sao? Chẳng lẽ các người ở chung một chỗ là nói chuyện yêu đương sao?”
“Đều nói giữa nam nữ không có tình hữu nghị thuần khiết, giữa các người nhất định là có chút ái muội. . . . .”
“Ái muội chỉ là do bản thân các người tự tưởng tượng ra, giữa nam nữ không có tình hữu nghị thuần khiết đó là bởi vì các người chưa gặp đúng một nửa kia của mình.” Dịch Nhiên nói nhấn rõ từng chữ rõ ràng, có lực: “Cho nên, các người còn lâu mới không biết cái gì gọi là tình hữu nghị thuần khiết?”
Cả đám phóng viên bị anh ta hỏi đều câm như hến.
Thích Nghi không khỏi cho anh ta một cặp mắt kính nể.
Cô cũng chỉ giải thích vì mình thôi, không ngờ Dịch Nhiên này lại cắn ngược lại người khác một ngụm.
Một nhóm phóng viên bắt đầu thì thầm với nhau, hình như là đang thương lượng đối sách, kế tiếp bọn họ nên cài bẫy Dịch Nhiên và Thích ~TìnhTìnhlêquýđôn Nghi như thế nào đây, để cho bọn họ báo cáo kết quả công tác và cung cấp những tin tức bất ngờ cho mọi người.
“Nếu như các vị không có vấn đề gì nữa, họp báo hôm nay sẽ kết thúc ở đây.” Lý Tốc nhìn tình thế này, lập tức nói: “Cám ơn mọi người đã đến.”
“Chờ một chút!” Đột nhiên một tiếng nói oang oang của một cô gái truyền đến: “Cho dù tiểu thư Trần Thích Nghi và ngài Dịch Nhiên không có mến nhau, nhưng tôi muốn xin hỏi một chút, nghệ sĩ Nara Lam Thiên Nhiên của tiểu thư Trần Thích Nghi đây có phải là người tình cũ của công tử Trình Kiêu của Trình Thị hay không?”
Người nói chuyện, là Phong Chi Sơ!
Câu hỏi này của cô ta, làm cho tinh thần của tất cả phóng viên ở đây trong nháy mắt đều trở nên phấn chấn.
Trần Thích Nghi và Dịch Nhiên đã đoán trước trọng điểm sẽ là chuyện này, nhưng bây giờ Lam Thiên Nhiên là một người rất thành công, tìm xì căng đan của cô ấy còn tốt hơn rất nhiều lần so với Dịch Nhiên!
Nhìn thấy bọn họ vui sướng khách quan, giờ phút này trên mặt của Thích Nghi lại là băng lãnh. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn cô gái, đáy mắt hiện lên vẻ âm trầm ít khi thấy.
Cô tình nguyện bị người lấy chuyện của mình ra để làm đề tài nói chuyện sau khi ăn cơm nhưng không muốn chỉ vì vậy mà Thiên Nhiên bị liên lụy. Nhưng hôm nay, sự tình phát triển rõ ràng ở ngoài dự liệu của cô!
Không được, cô phải ổn định thế cục này mới được!
“Tiểu thư Trần Thích Nghi, việc này có thật hay không?” Thích Nghi đang suy nghĩ cách để giải quyết hậu quả chuyện này như thế nào thì phóng viên kia lại tiếp tục mở miệng đặt câu hỏi.
Không đợi Thích Nghi đáp lại, phóng viên thứ hai nói tiếp: “Không phải Nara ở La Mã sao? Chưa từng nghe qua chuyện cô ấy đã tới Ôn Thành, làm sao sẽ là người tình cũ của Trình Kiêu? Chẳng lẽ là Trình Kiêu đi công tác ở La Mã, cho nên biết Nara ư? Nhưng vì sao tình cảm của bọn họ vẫn không công khai, vốn định giấu diếm mọi người sao?”
“Không phải Trình Kiêu đã đính hôn với Sở Niệm – thiên kim của Châu Báo Lấp Lánh sao? Chẳng lẽ Nara nhúng tay vào ở chính giữa?” Phóng viên thứ ba cũng đặt câu hỏi: “Cô ấy và tiểu thư Sở Niệm trong hai người ai mới là người thứ ba? Người trong lòng Trình Kiêu rốt cuộc là ai?”
Các phóng viên khác cũng từng người từng người đặt câu hỏi, trong lúc nhất thời, họp báo liền trở nên nhốn nha nhốn nháo, tranh cãi kịch liệt muốn Thích Nghi nói rõ chuyện tình cảm của Thiên Nhiên, Trình Kiêu và Sở Niệm.
Tin tức này, hiển nhiên đã làm cuộc tình tay ba của Dịch Nhiên và Thích Nghi trở thành quá khứ. Nhưng cuộc tình tay ba của Thiên Nhiên, Trình Kiêu và Sở Niệm lại bị mọi người đào móc chân tướng sự thật!
Lý Tốc cũng không ngờ sự việc lại phát triển thành chuyện to như thế, sắc mặt cậu trầm xuống, đến gần Thích Nghi nói: “Trần tiểu thư, cô và Dịch Nhiên đi trước đi. Chuyện này để tôi xử lý là được rồi.”
“Không!” Thích Nghi cự tuyệt, ánh mắt cô xẹt qua mặt của Phong Chi Sơ, giơ cánh tay lên, ý bảo mọi người im lặng. Đợi tất cả mọi người im hết, cô mới lạnh nhạt nói: “Từ trước đến nay Nara chưa từng gặp qua ngài Trình Kiêu, cũng không có nói chuyện yêu đương với bất luận kẻ nào, cho nên trong thế giới của cô ấy, kẻ thứ ba sẽ không được nói đến. Về phần chuyện của ngài Trình Kiêu và tiểu thư Sở Niệm, các người muốn biết nội tình gì, cứ việc đi phỏng vấn bọn họ là được rồi, chớ làm Nara bị dính đến bên trong. Lần này cô ấy ở lại Ôn Thành là chỉ muốn chuyên chú vào công việc, không muốn gây ra bất kỳ xì căng đan nào.”
“Cô là người đại diện của cô ấy, đương nhiên cô sẽ nói tốt để bảo vệ cho cô ấy rồi.” Một phóng viên lớn tiếng nói: “Nếu chuyện này bị truyền ra, nhất định sẽ lan truyền như gió. . . . .”
“Cô câm miệng cho tôi!” Thích Nghi bỗng đứng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm người phóng viên kia. Người nọ bị ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của cô trừng, trong mắt thoáng qua vẻ kinh hãi, đầu cũng cúi thấp xuống. Thích Nghi hơi nâng cằm, bày ra thái độ ngạo mạn: “Tôi tuyên bố một lần nữa, năm năm qua Lam Thiên Nhiên vẫn phát triển ở La Mã, chưa bao giờ rời khỏi Châu Âu. Lần này cô ấy đến Ôn Thành là do công việc, cô ấy tuyệt đối không liên quan gì đến hôn nhân của Trình Kiêu và Sở Niệm. Lại nói, tình cảm của Trình Kiêu và Sở Niệm vẫn luôn ổn định, người khác sao có thể nhúng tay vào? Nếu như trong đám các người có người dám truyền ra ngoài chuyện không thành thật, tôi nhất định sẽ mời các người ra tòa án!”
Cô dứt lời, không để ý tới việc mọi người đang đưa mắt nhìn nhau, trực tiếp rời khỏi.
Dịch Nhiên cũng không có nán lại, đi theo sau lưng cô rời đi.
Các phóng viên cũng không nguyện ý cứ như thế mà buông thả cơ hội, cố gắng đuổi theo để hỏi cho rõ. Đánh tiếc, an ninh của tập đoàn Đông Phương rất nghiêm mật, cũng không để cho bọn họ được như nguyện.
Mặc dù không lấy được nhiều tin tức, nhưng chuyện này, cũng đã đủ để các phóng viên có chuyện để báo cáo. Cho nên, sau khi không có cách nào chống lại lực lượng bảo vệ của tập đoàn Đông Phương, bọn họ đều rối rít trở về để thảo luận cuộc tình tay ba của Nara như thế nào.
——————
Thấy Lý Tốc dẫn Thích Nghi đang nổi giận đùng đùng đi đến, Nhạc Ưu hơi kinh hãi. Cô ta vừa muốn mở miệng, lại thấy Lý Tốc nháy mắt ý bảo cô không nên mở miệng, chỉ đành phải vội vã gọi điện thoại cho Đông Phương Tín.
“Trần tiểu thư, cô chờ một chút. . . . . .” Lý Tốc đi nhanh đến trước người của cô ngăn cô lại: “Chuyện xảy ra ở họp báo không phải tổng giám đốc có thể không chế. . . . .”
“Chuyện kia như thế nào tôi mặc kệ, nhưng bây giờ tôi sẽ không chờ, tôi muốn gặp Đông Phương Tín ngay lập tức!” Thích Nghi giơ tay lên, lạnh lùng nói: “Cậu tránh ra cho tôi!”
“Không được. . . . .”
Thích Nghi trừng mắt hung hăng nhìn cậu, nghiêng người muốn đi lướt qua.
Lý Tốc còn muốn ngăn cản, nhưng thấy Nhạc Ưu đã đi tới. Cậu liếc mắt nhìn cô một cái, cô gật gật đầu với cậu, biết được chuyện này là đã lấy được sự đồng ý của Đông Phương Tín, cậu liền để Thích Nghi đi qua.
Thích Nghi bước thật nhanh đi vào phòng làm việc của Đông Phương Tín.
Người đàn ông đang ngồi ở trên ghế làm việc, trong tay cầm bút máy, ánh mắt chuyên chú nhìn tài liệu ở trên bài, giống như đang phê duyệt phương án trọng đại nào đó.
“Đông Phương Tín!” Mãi thấy bộ dáng ưu nhàn của anh, trong lòng Thích Nghi rất giận. Cô xoải bước đi đến đối diện anh, lòng bàn tay khẽ vỗ vào mặt bàn: “Có phải anh cố ý hay không?”
“Cố ý cái gì?” Thật ra thì cho dù mới vừa rồi không nhận được thông báo của Nhạc Ưu, Đông Phương Tín cũng đã đoán được sau khi kết thúc họp báo Thích Nghi sẽ đến tìm anh.
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đông Phương Tín, Thích Nghi cười lạnh: “Anh ít giả bộ cho tôi, họp báo không phải là do anh sắp đặt sao?”
“Là tôi sắp đặt.”
“Anh cố ý để cho Phong Chi Sơ đến quấy rối, chế tạo ra một tin tức so với cuộc tình tay ba của chị em tôi và Dịch Nhiên càng mạnh hơn, mục đích là vì lăng xê đúng không? Anh muốn mượn cuộc tình tay ba của Trình Kiêu, Sở Niệm và Thiên Nhiên để tuyên truyền cho quảng cáo du lịch của tập đoàn Đông Phương đầu tư.” Thích Nghi cắn chặt hàm răng: “Thậm chí, tin tức cuộc tình tay ba của chị em tôi và Dịch Nhiên cũng là do anh cố ý để lộ. Từng đợt từng đợt cao triều như vậy, đã để cho quảng cáo của anh không bớt sức nóng, phải không?”
Nghe được Thích Nghi phân tích rõ ràng, Đông Phương Tín nhếch miệng, nụ cười hơi tàn khốc, trong môi mỏng truyền ra mấy chữ, thê lương lạnh lùng: “Trần Thích Nghi, cô thật là thông minh!”
Nghe được lời nói của anh, trong lòng Thích Nghi run lên: “Đông Phương Tín, anh vẫn đang lợi dụng tôi đúng không?”