Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 80: Chương 80: 074. Cuộc tình tay ba (3)




“Vào đi.”

Nghe thấy trong phòng truyền ra âm thanh, Phong Chi Sơ đẩy cửa đi vào.

Cô gái ngồi ở phía sau bàn làm việc hơi ngẩng đầu, sau khi nhìn thấy Phong Chi Sơ, hất cằm một cái.

Phong Chi Sơ liền ngồi xuống đối diện cô ta, cô đưa máy chụp hình đến trước mặt cô gái, cười nhạt nói: “Tổng biên, đây là thứ trong ngày hôm nay tôi thật không dễ dàng mà chụp được.”

“Ồ?” Lăng Tố Dung cầm lấy máy chụp hình, trong mắt đều là nghi hoặc.

“Cô xem một chút, có đủ tư cách để lên trang đầu ngày mai hay không.”

Lăng Tố Dung mở hình và video ở trong máy chụp hình ra, nhìn một hồi lâu, ở khóe miệng xuất hiện một nụ cười quỷ dị: “Những tin tức này, đương nhiên là có thể lên trang đầu rồi.”

Hơn nữa, sẽ chấn động toàn thành phố!

Phong Chi Sơ nghe vậy, nụ cười trên bờ môi càng nâng lên.

Lăng Tố Dung để máy chụp hình xuống mặt bàn: “Lập tức đem cho xưởng in ấn, rồi suy nghĩ một cái đề mục tạo bất ngờ, đợi ngày mai tờ báo vừa ra, cũng đồng thời truyền ra trên tin tức giải trí.”

“Dạ!” Phong Chi Sơ trả lời, sau đó cầm máy chụp hình đi làm việc.

Lăng Tố Dung khẽ dựa lưng vào ghế xoay, khóe môi xuất hiện nụ cười lạnh.

Trần Thích Nghi, tôi thấy cô lần này không thể không trở thành trò cười của dân chúng!

Tôi để cho cô đối nghịch với tôi!

Tôi sẽ cho cô nếm quả đắng!

——————

Hôm sau.

“Thích Nghi! Thích Nghi!”

Nghe được từng tiếng kêu to ngay sau đó cửa phòng bị người ta đập một cái, Thích Nghi nhướng mày, ép buộc mình mở mắt.

Thiên Nhiên đã đẩy cửa đi vào, trong tay cô cầm một tờ báo, đi đến giường ngồi xuống, kéo Thích Nghi nói: “Thích Nghi, cậu mau dậy đi, nhìn cái này.”

Thích Nghi nghi ngờ liếc nhìn cô một cái rồi cầm lấy tờ báo.

Tiêu đề là một dòng chữ to màu đỏ rất bắt mắt: Chị em thiên kim chung một chồng.

Đồng thời, có mấy tấm hình làm chứng.

Nội dung có liên quan với Thích Nghi, cô là một trong những nhân vật nữ chính của xì căng đan. Mà hai người khác, đương nhiên chính là chị cô – Trần Mạn Như và Dịch Nhiên rồi!

Nội dung viết cô và Trần Mạn Như là thiên kim của nhà họ Trần, đồng thời cùng dây dưa không rõ với Dịch Nhiên. Còn bịa chuyện chị em các cô vì tranh giành Dịch Nhiên mà đấu đến một mất một còn, không muốn gặp mặt lẫn nhau. . . . . .

“Làm cái gì đây?” Nhìn thấy những lời nói vô căn cứ trong xì căng đan như vậy, Thích Nghi có chút dở khóc dở cười, cô gãi gãi sợi tóc có chút xốc xếch, nhìn Thiên Nhiên nói: “Mình và Dịch Nhiên chỉ thấy nhau vài lần ít ỏi, lại có thể bị viết thành như vậy!”

“Tờ báo giải trí này viết linh tinh còn chưa tính, trên tin tức giải trí đã truyền loạn lên khắp nơi.” Thiên Nhiên lo lắng nói: “Thích Nghi, vậy phải làm sao bây giờ?”

“Còn có thể làm sao?” Thích Nghi ném tờ báo qua một bên, nằm xuống giường lần nữa: “Thanh giả tự thanh, để cho lời đồn tự sụp đổ thôi!”

“Cậu không để ý tới sao?” Thiên Nhiên trợn to hai mắt, “Nhưng những cái này hàm chứa những chỉ trích với người thân của cậu.”

“Quan tâm nó à, trách nhiệm truy cứu cứ để cho Dịch Nhiên và chị mình đuổi theo, mình cũng không rảnh rỗi để đi quan tâm chuyện đó.” Thích Nghi lật người, duỗi thẳng người ra: “Hiện tại mình chỉ muốn ngủ.”

“Nhưng. . . . . .”

Đột nhiên tiếng chuông vui mừng của điện thoại di động vang lên, cắt đứt lời nói của Thiên Nhiên.

Thích Nghi cầm điện thoại từ đầu giường lên, quét mắt qua màn hình một lần, sau đó nhướng mi với Thiên Nhiên.

Nhìn số điện thoại không ngừng nổi lên trong màn hình, Thiên Nhiên nắm lấy bả vai cô: “Để cho anh ta giải quyết giúp cậu.”

“Anh ta mà giúp mình mới là lạ.” Thích Nghi bấm nút nghe.

“Trần Thích Nghi, cô ở đâu?” Tiếng nói quả quyết của người đàn ông truyền đến: “Lập tức ra ngoài gặp tôi.”

“Gặp anh làm gì?”

“Chị em thiên kim cùng chung một chồng!”

“Anh cũng xem báo rồi hả? Cảm thấy rất buồn cười đúng không? Ha ha. . . . . .”

“Ha ha cái đầu cô!” Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng: “Thua thiệt cho cô mà cô còn cười được!”

Bị anh quở trách, Thích Nghi thu nụ cười lại: “Đó là lời nói vô căn cứ!”

“Đương nhiên tôi biết.” Đông Phương Tín nói: “Nhưng người ngoài không biết!”

“Tôi mặc kệ những người đó nghĩ cái gì.”

“Cô không quan tâm nhưng tôi quan tâm!”

Thích Nghi nghe vậy, không hiểu tại sao trái tim lại “lộp bộp” một tiếng: “Anh quan tâm? Tại sao?”

Đông Phương Tín trầm ngâm chốc lát, mới từ từ nói: “Thanh danh của cô tệ đi đối với tôi không có vấn đề gì cả, nhưng ảnh hưởng đến nghệ sĩ dưới cờ của tôi thì không được. Nói tóm lại, chuyện này nhất định phải giải thích!”

“Thanh danh của tôi với nghệ sĩ dưới cờ của anh hoàn toàn không có liên quan đến nhau, có được hay không?”

“Cô bị đám chó săn đuổi theo, chẳng lẽ Lam Thiên Nhiên không bị ảnh hưởng?”

“Làm ơn, coi như không có tôi, đám chó săn vẫn sẽ nhìn chằm chằm vào Thiên Nhiên.”

“Cô muốn tranh cãi với tôi có phải không?” Giọng nói của Đông Phương Tín lạnh đi mấy phần.

Nghe được trong giọng nói của người đàn ông mơ hồ truyền ra ý lạnh, Thích Nghi tự giác vẫn là không nên chọc anh ta thì tốt hơn. Cô theo bản năng lắc đầu một cái: “Đương nhiên không phải.”

Đông Phương Tín hừ lạnh một tiếng: “Ra ngoài bàn tiếp, tôi chờ cô ở dưới bãi đậu xe.”

“Tôi không đi.” Thích Nghi cự tuyệt.

“Hoặc là cô xuống, hoặc là tôi lên, tùy cô chọn!” Lời nói của người đàn ông vừa dứt thì điện thoại cũng cúp.

Thích Nghi nhíu mày, lập tức bấm nút lùi lại gọi cho anh, nào ngờ chỉ nghe được điện thoại của đối phương đã nhắc là tắt máy, muốn giọng nói nhắn lại.

“Mẹ nó!” Nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng, cô để điện thoại lên đầu giường.

“Thế nào?” Thiên Nhiên thấy thế, bất đắc dĩ hỏi thăm.

Vừa rồi nhìn báo cô ấy cũng không tức giận, bây giờ cô ấy lại tức cái gì?

Thích Nghi đưa tay nắm tóc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác giống như giết cha mẹ mình, tại sao các người lại không biết vậy?”

Thiên Nhiên nghe vậy, con ngươi mở ra, lập tức liền biến mất ở trước mắt cô.

Mới vừa rồi cô đến đưa tin do quá sốt ruột nên đã quên mất một chuyện.

Thường thường Thích Nghi đều dậy sớm để thu xếp công việc, duy chỉ có chủ nhật, cô nhất định phải ngủ nướng. Mà vào lúc này mặc cho ai làm ầm ĩ cô, đều sẽ bị tức giận của cô quét đến.

Đương nhiên Thiên Nhiên phải chạy trốn thật nhanh, để Thích Nghi đem cơn tức trút lên những người khác.

Có đôi khi, người không vì mình, trời tru đất diệt nha!

——————

Thích Nghi mới đi ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Lý Tốc vẫy tay với mình.

Cô đi tới, Lý Tốc đã mở cửa xe cho cô: “Tổng giám đốc, Trần tiểu thư tới.”

“Không phải nói lúc này có rất nhiều chó săn đuổi theo tôi sao, tại sao trong lúc mấu chốt này anh còn tới tìm tôi?” Ngồi vào phía sau xe, vẻ mặt Thích Nghi âm trầm, nhìn chằm chằm Đông Phương Tín nói: “Không sợ sau chuyện hai nữ hầu một chồng sẽ bị chó săn cho ra thêm một tin là một nữ hầu hai chồng sao?”

“Xì căng đan của tôi không ít, tôi không thèm để ý những cái này.”

“Tôi cũng đã nói qua là tôi không để ý, tại sao anh còn muốn quấn lấy tôi?” Thích Nghi cho người đàn ông nào đó khuôn mặt đen thui: “Cho tôi ngủ ngon giấc được không?”

Đông Phương Tín quan sát cô một hồi lâu, đột nhiên nói: “Cơn giận của cô rất nặng.”

“Biết là tốt rồi!” Thích Nghi trợn mắt với anh.

“Nếu như tôi nói cho cô biết, chỉ cần tôi không đồng ý, bất kỳ tòa soạn nào ở Ôn Thành sẽ không còn dám tùy tiện đưa tin của cô, tâm tình của cô có thể khá hơn một chút hay không?” Môi mỏng của Đông Phương Tín khẽ mở, mơ hồ có thể thấy được vẻ kiêu ngạo.

“Chậc chậc.” Thích Nghi cắn lưỡi, trong đôi mắt nhìn anh hiện lên vẻ trào phúng: “Anh có lợi hại như vậy hay không?”

Đối với sự hoài nghi của cô Đông Phương Tín cũng không tức giận, chỉ nói: “Cô cứ việc mỏi mắt mong chờ đi!”

Thích Nghi nhún vai: “Tùy, dù sao tôi cũng không có vấn đề gì!”

“Tại sao cô không khẩn trương chút nào với danh tiết của mình?”

“Anh cho rằng tôi là oán phụ sống ở niên đại cũ năm 60 của Trung Quốc à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thích Nghi cau lại, mặt không thèm để ý: “Danh tiết có bao nhiêu cân lượng?”

“Con gái người ta, thanh danh bị phá hủy sẽ không tốt chút nào!”

Cũng không nghĩ tới Đông Phương Tín người này cư nhiên lại bảo thủ với cô như thế! Thích Nghi nhìn chằm chằm theo dõi anh một hồi lâu, mới cười nói: “Đông Phương Tín, bộ dạng này của anh thật giống ông già! Tôi chỉ là một người đại diện, cũng không phải là ngôi sao lớn gì đó, về phần xì căng đan của tôi và Dịch Nhiên, cũng chỉ là tin đồn vô căn cứ, căn bản không cần quan tâm. Trong thời đại tin tức này, cho dù chúng ta không có những xì căng đan không thiết thực cũng sẽ bị những tin tức mạnh hơn bao phủ lại, anh không cần phải để ở trong lòng!”

Mặt của Đông Phương Tín đen sì.

Thích Nghi giơ hai tay lên: “Được rồi, ý tốt của anh tôi nhận. Chỉ là, tôi khuyên anh không cần nhọc lòng vì tôi. Tôi cam đoan với anh, chuyện của tôi tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến Thiên Nhiên.”

Vẻ mặt của Đông Phương Tín rất khó coi: “Bất kể cô muốn hay không, tôi đã giúp cô tổ chức họp báo để nói rõ tin tức. Hai giờ chiều hôm nay, phòng truyền thanh ở lầu ba của quảng trường Đông Phương, đến lúc cô và Dịch Nhiên sẽ cùng nhau tham dự giải thích.”

Không ngờ anh đã an bài chuyện này xong, Thích Nghi hơi sững sờ: “Làm việc nhanh chóng như vậy sao?”

“Nếu không sao tôi có thể đặt chân ở giới kinh doanh được?”

“Phải đi thật sao?”

“Dĩ nhiên!”

Nghe được lời nói ra lệnh của người đàn ông, Thích Nghi chỉ đành phải gật đầu một cái: “Tôi biết rồi, tôi đi là được!”

Chỉ sợ đến lúc đó cô sẽ càng tô càng đen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.