Ngài CEO, Ký Tên Kết Hôn Đi!

Chương 79: Chương 79: 074. Cuộc tình tay ba (2)




Bởi vì bị phóng viên và người hâm mộ dây dưa, cho nên Dịch Nhiên và tổ quay phim là những người cuối cùng lên thuyền. Tâm tình của anh ta hình như không được tốt cho lắm, sắc mặt âm trầm, làm cho mọi người trong tổ quay phim đổ mồ hôi lạnh.

Thiên Nhiên sớm đã chào hỏi qua với anh ta, còn Thích Nghi thì chưa. Trước đó bọn họ đã từng gặp mặt qua mấy lần, cũng chỉ là gặp thoáng qua, chưa từng nói chuyện với nhau lần nào, nhưng lần này khác nhau, bọn họ là đối tượng hợp tác. Vì vậy, khi anh ta nói chuyện Thiên Nhiên xong, Thích Nghi cười nhẹ với anh ta: “Đạo diễn Dịch, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

“Quá khen.” Dịch Nhiên không nói nhiều, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó nói chuyện công việc với Thiên Nhiên.

Đương nhiên Thích Nghi sẽ không lấy mặt nóng của mình dán vào cái mông lạnh của người khác, cô lui sang một bên, im lặng nhìn Thiên Nhiên quay phim.

Tâm tình của Dịch Nhiên cũng không ảnh hưởng gì đến việc quay phim, tiến trình rất thuận lợi, chưa đến nửa tiếng Thiên Nhiên đã quay xong đoạn thứ nhất. Dịch Nhiên cho mọi người nghỉ ngơi một chút, sau đó sẽ thay đổi cảnh quay.

“Cho cậu nè.” Thấy Thiên Nhiên đến gần, Thích Nghi đưa cho cô ly nước trái cây: “Cậu nghỉ ngơi đi, lát nữa cậu có cảnh quay ở trên boong thuyền, giờ mình sẽ lên đó xem trước một chút.”

“Được!” Thiên Nhiên biết cô vốn rất cẩn thận, bất cứ chuyện gì đều muốn tự mình đi chuẩn bị, Thiên Nhiên khẽ gật đầu, nhận lấy nước uống, sau đó ngồi vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một mình Thích Nghi đi lên boong thuyền.

Sông Trường Giang rất lớn, hiện giờ đã là cuối mùa thu, mặt nước luôn có gió mát kéo tới, cô hắt hơi một cái. Cô đi bốn phía trên boong thuyền một lần, quan sát cẩn thận xem nơi này có bị người khác lắp đặt camera không, sau đó đến lan can boong thuyền xem người khác có cài bẫy không.

Sau khi trải qua chuyện bị hại lần trước, cô không thể không cẩn thận hơn.

“Trần tiểu thư.” Sau lưng, đột nhiên truyền đến giọng nói lạnh nhạt của đàn ông.

“Đạo diễn Dịch.” Bởi vì anh ta đột nhiên xuất hiện làm cho Thích Nghi hơi kinh ngạc một chút, thật may là bây giờ cô đang ngồi trên mặt đất, cũng không phải là đứng, nếu không có thể sẽ giống như lần trước bị trượt chân rơi xuống nước.

“Nhìn không ra lá gan của cô nhỏ như vậy.” Trong tay Dịch Nhiên cầm một chai nước suối đã mở nắp, vừa uống vừa nói: “Hay là nói, tôi làm cho cô sợ?”

Đàn ông ở Ôn Thành đều tự đại như vậy sao?

Đông Phương Tín, Long Vu Hành, Trình Kiêu, cô đã gặp qua những người đàn ông cực kỳ cuồng vọng, vậy mà Dịch Nhiên này cũng như thế.

Thích Nghi đứng lên, mím môi cười khẽ một tiếng, đi vài bước dọc theo boong thuyền, sống lưng sẽ khẽ dựa vào lan can của boong thuyền, hai tay vòng trước ngực, mặc cho gió sông làm tóc cô bay về phía sau lưng, lạnh nhạt cười nói: “Tôi nghĩ không ra đạo diễn Dịch có khả năng gì có thể làm cho tôi sợ.”

Khí thế kia, cao hơn mấy phần so với Dịch Nhiên.

Con ngươi của Dịch Nhiên khẽ híp lại, ánh sáng trong đáy mắt như ẩn như hiện.

Anh ta đã gặp cô gái này mấy lần, mặc dù không có chính thức gặp mặt nhau, nhưng giờ phút này nghe lời nói của cô, ngược lại giống như một nhân vật lợi hại. Chỉ là, cô có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi. Vì vậy, trong đáy lòng của anh ta khẽ hừ một tiếng, đáy mắt thoáng qua một ánh sáng lạnh lùng.

“Hôm nay tâm tình của anh không tốt.” Thích Nghi đưa ngón tay sờ cằm, nhìn kỹ anh ta: “Là bởi vì xì căng đan với chị ba của tôi?”

“Chị ba cô?”

“Trần Mạn Như!” Ánh mắt của cô ngưng lại: “Anh đừng nói cho tôi biết, anh không biết quan hệ của tôi và cô ta. Đạo diễn Dịch, anh thật là cẩn thận!”

Sau khi nghe xong lời của cô, chân mày Dịch Nhiên khẽ nhíu một cái: “Cô nghĩ nhiều!”

Thích Nghi cười một tiếng: “Rốt cuộc tôi đã nhìn ra, đàn ông các anh đều ăn ở hai lòng.”

“Tại sao lại không nói là con gái các cô đều yêu Bát Quái?”

“Nghe kìa, thật giống như anh không thích các người hâm mộ của anh!”

Dịch Nhiên khẽ cười: “Chẳng lẽ cô thích những người hâm mộ của Lam Thiên Nhiên sao?”

“Dựa vào cái gì thấy tôi không thích?”

“Nếu cô thích, vừa rồi sẽ không mượn tôi làm lá chắn để lên thuyền rồi.”

Thì ra là anh ta đã ý thức được chuyện này!

Lông mày Thích Nghi nhíu lại: “Anh tức giận sao?”

“Vậy cũng không đến nỗi.” Dịch Nhiên mở miệng, tiếng nói mơ hồ: “Ở làng giải trí, bị người khác giẫm xuống là chuyện bình thường. Huống chi, ông chủ phân phó chuyện, tôi không thể không làm.”

Quả nhiên, chuyện này là do Đông Phương Tín sắp đặt!

“Chúng tôi cũng không giẫm lên anh.” Thích Nghi nhún nhún vai, khóe miệng hiện nụ cười như ẩn như hiện: “Lại nói, tôi cũng không phải không thích người hâm mộ của Thiên Nhiên, không có bọn họ làm sao Thiên Nhiên có thể thành công như vậy? Tôi không để cho Thiên Nhiên tiếp xúc với mấy người này là có nguyên nhân. Về phần là cái gì, tôi sẽ không nói cho anh biết. Tôi chỉ ước hôm nay cô ấy quay phim được thuận lợi.”

“Cô ấy là một người mẫu rất chuyên nghiệp.”

“Ừ.”

“Cùng là thiên kim của nhà họ Trần, tính tình của cô và Trần Mạn Như hoàn toàn một trời một vực.” Đột nhiên Dịch Nhiên khẽ cười một tiếng: “Diện mạo của các cô cũng không giống nhau, thật đúng là không nhìn ra các cô là chị em ruột.”

“Chẳng lẽ không ai nói qua cho anh, ba của các thiên kim nhà họ Trần chúng tôi có tới ba vị phu nhân sao?”

Lời nói này, nói ra giống như là đùa giỡn. Nhưng nghe tới tai của Dịch Nhiên lại vô cùng chói tai.

Mỗi một nhà giàu có, chỉ sợ sẽ không nhìn được ánh sáng của chuyện xưa. Không có bất kỳ người nào sẽ thích việc xấu của nhà mình truyền ra bên ngoài, nhưng Trần Thích Nghi giống như là không quan tâm tới, lại có thể nói như là chuyện đương nhiên.

“Nhìn chằm chằm tôi như vậy làm cái gì? Đây không phải là bí mật sớm đã được công khai ở Ôn Thành sao?” Va chạm ánh mắt thâm trầm không rõ của Dịch Nhiên, Thích Nghi nhếch môi cười một tiếng: “Bây giờ ở trong lòng của anh nghĩ như thế nào? Cười nhạo? Đồng tình? Nghi hoặc? Đều không cần, mỗi người đều có chuyện xưa của họ.”

Cô dừng một chút, đáy mắt xẹt qua ánh sáng nghiêm túc: “Lại nói, không phải anh cũng giống như vậy sao?”

Dịch Nhiên nghe vậy, ngón tay đang nắm trên lan can khẽ run lên.

Động tác nhỏ xíu này cũng không tránh khỏi ánh mắt của Thích Nghi: “Xem đi, anh cũng có bí mật không cho người khác nhận ra. Chỉ là anh giấu nó đi, còn giấu rất sâu. Như vậy, không phải chính anh khổ thì còn có ai?”

Nghe được lời nói giễu cợt của Thích Nghi như vậy, Dịch Nhiên cắn chặt răng lại.

Thích Nghi cũng không để ý đến anh ta, trở về khoang thuyền trước tiên.

——————

Cả ngày quay phim cũng rất thuận lợi, không có chuyện lớn gì xảy ra, lúc chạng vạng tối, công việc của Thiên Nhiên kết thúc.

Bởi vì ngày mai là chủ nhật, nên Dịch Nhiên nói thứ hai tuần sau sẽ tiếp tục quay phim.

Nghe anh ta phân phó xong, những người trong tổ quay phim lần lượt rời đi. Thích Nghi thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị trở về khách sạn với Thiên Nhiên.

“Thích Nghi, mình muốn mang con búp bê kia về.” Trước khi ra cửa, thấy ở trên bàn để một ít quà tặng, Thiên Nhiên nói: “Cậu cũng giúp mình cầm những món quà nhỏ đi!”

Thật ra thì đa số quà của những người hâm mộ tặng cho Thiên Nhiên đều là bó hoa và các loại thức ăn, Thiên Nhiên rất nhạy cảm đối với phấn hoa, thật ra thì cô sớm đã công khai chuyện này ra ngoài, nhưng mà vẫn có không ít người tặng hoa cho cô. Hôm nay, bó hoa này cô tuyệt đối không thể mang về, còn thức ăn thì sớm đã cho các người trong tổ quay phim và các đồng nghiệp ăn. Quà tặng còn dư lại cũng không coi là quá nhiều, muốn cầm đi cũng không khó. Thật ra thì cả ngày hôm nay trái tim của Thích Nghi luôn treo lên cao, rất sợ lại có người gây bất lợi với Thiên Nhiên, nhưng thấy công việc hoàn thành trong gió êm sóng lặng, cả người cô buông lỏng không ít. Nghe thấy đề nghị của Thiên Nhiên, đương nhiên cô sẽ đồng ý.

Thiên Nhiên rất vui vẻ, ôm búp bê đi xuống du thuyền.

“Oa, Nara đi ra rồi.”

“Nara, Nara, tôi yêu cô!”

Đã là lúc mặt trời lặn, bên bờ vẫn còn có không ít người hâm mộ ở lại chỗ cũ, im lặng đợi Thiên Nhiên kết thúc công việc. Thấy cô xuất hiện, bọn họ lập tức nhộn nhịp.

Thiên Nhiên khẽ cười yếu ớt với bọn họ: “Cảm ơn các bạn, mình kết thúc công việc lâu, các bạn mau mau về nhà đi! Trời sắp tối, buổi tối ở bờ sông rất nguy hiểm.”

Những người hâm mộ đều gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi.

Có thể đi đến ven đường, Thích Nghi lại buồn.

Buổi sáng là do Đông Phương Tín đưa các cô tới, như vậy. . . . . . Làm sao các cô có thể về?

Sắp tới tối, ở đây rất khó gọi được xe, Thích Nghi không khỏi oán giận: “Đông Phương Tín này, lại có thể không cẩn thận như vậy, cũng không cho một chiếc xe tới đây cho chúng ta.”

“Nếu như không ngại, các cô ngồi xe của tôi đi!” Dịch Nhiên theo đằng sau các cô xuống du thuyền, từ xa nghe được lời nói của Thích Nghi, anh ta lạnh nhạt nói: “Tổng giám đốc Đông Phương mới vừa gọi điện cho tôi, anh ấy nói điện thoại của các cô không mở, để báo cho các cô biết hiện giờ anh ấy không thể phân thân tới đây, liền để cho tôi thuận tiện trở các cô về. Không biết hai vị có bằng lòng để tôi đưa về hay không?”

Thiên Nhiên nói: “Đạo diễn Dịch, chúng tôi sao có thể không biết xấu hổ như vậy. . . . . .”

Thích Nghi bóp chặt cổ tay Thiên Nhiên chặn lại lời nói của cô, thoải mái tiếp nhận đề nghị của Dịch Nhiên: “Vậy thì cảm ơn đạo diễn Dịch rồi.”

Ánh mắt của Dịch Nhiên lướt qua mặt của cô, khóe miệng co quắp một chút: “Xe của tôi ở bên kia.”

“Vậy thì đi thôi!” Thích Nghi đẩy Thiên Nhiên đi đến xe của anh ta.

“Thích Nghi. . . . . . .” Thiên Nhiên tránh Dịch Nhiên rồi trợn mắt nhìn Thích Nghi một cái.

“Có xe không chịu ngồi mà đi bộ trở về là ngu ngốc.” Thích Nghi thấy Dịch Nhiên mở cửa chỗ ngồi phía sau cho các cô, đẩy Thiên Nhiên vào bên trong, ngay sau đó cũng ngồi xuống.

Khoảnh khắc đóng cửa xe lại cho các cô, môi mỏng của Dịch Nhiên khẽ vểnh lên, trong mắt chợt lóe ra ánh sáng.

——————

Bên trong phòng nhà hàng cao cấp, nhìn người đàn ông để điện thoại di động xuống, Lâm Chiếu khẽ mím môi: “Anh thật quan tâm những nghệ sĩ của mình!”

“Làm sao thấy được?” Đông Phương Tín cầm dao nĩa lên, tao nhã cắt miếng thịt bò bít tết.

“Thời gian ăn cơm vẫn không quên gọi điện cho người đưa họ về khách sạn.” Lâm Chiếu có chút thất vọng đối với vẻ mặt biểu hiện hờ hững của người đàn ông: “A Tín, đây không phải là quan tâm thì là cái gì?”

“Lam Thiên Nhiên là người mẫu có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

“Còn em đây?” Lời nói của Lâm Chiếu vừa ra khỏi miệng thì cô ta có chút hối hận.

Đem chính mình so sánh với cô gái khác để được cân bằng không phải là điều mà cô mong muốn. Nhất là ở trước mặt bạn trai mình nói lên vấn đề này.

Quả nhiên, chân mày của Đông Phương Tín hơi nhíu nhíu lại.

Lâm Chiếu vội vàng nói: “Ý của em là, nếu như em ký hợp đồng với Đông Phương Châu, cũng có thể sẽ giúp anh kiếm được tiền.”

“Tiểu Chiếu.” Đông Phương Tín đặt dao nĩa lên bàn, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô gái: “Cho tới bây giờ em cũng không phải là công cụ để tôi dùng để kiếm tiền.”

Nghe được lời nói của anh, nhìn thấy trong mắt anh là ánh sáng nghiêm túc, trong lòng Lâm Chiếu thấy ngòn ngọt.

Cuối cùng, ở trong lòng anh cô ta mới là đặc biệt.

Cô ta uyển chuyển hàm xúc cười một tiếng: “Em chỉ nói một chút thôi, anh không cần phải khẩn trương như vậy.”

“Về sau đừng dùng mình để so sánh với những việc này, em nên biết mình không phải là một minh tinh.”

“Được!” Lâm Chiếu khéo léo trả lời.

Đông Phương Tín lại cầm dao nĩa lên ăn cơm.

Lâm Chiếu lại vươn hai tay chặn lại, mắt chớp mấy lần: “Nói đến chỗ này. . . . . A Tín, hợp đồng của em và Ngôi Sao Ngày Mai rất nhanh đã đến kỳ rồi.”

“Sao?”

“Nếu như em nguyện ý đến Đông Phương Châu, anh có ký hợp đồng với em không?”

“Không biết.”

Nghe anh trả lời gọn gàng linh hoạt như vậy, Lâm Chiếu chau mày lại.

Sau khi Đông Phương Tín nhai kỹ nuốt chậm miếng thịt bò trong miệng, mới chậm rãi nói: “Tiểu Chiếu, em nên biết, cái này không thực tế.”

“Em chỉ là muốn hỏi một chút thôi, ai cho anh trả lời nhanh như vậy chứ.” Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Chiếu khẽ vểnh lên: “Thật ra thì em cũng rất rõ việc mình không thể rời khỏi Ngôi Sao Ngày Mai, tạm thời không bàn đến chuyện tình nghĩa của em và Thiếu Viễn, chính là ba của em ở bên kia, muốn rời khỏi Ngôi Sao Ngày Mai, ông nhất định sẽ không cho em làm người mẫu lần nào nữa.”

“Em biết là tốt rồi.”

“Nhưng anh có thể làm bộ suy nghĩ một chút nha!”

“Tôi là người làm ăn, làm việc nên muốn có kết quả gọn gàng.”

“. . . . . .” Lâm Chiếu quả thật không thể cãi lại lời này của Đông Phương Tín.

Không sai, chỉ có người có đủ lý trí, mới có thể công khai tình cảm và công việc. Đồng thời, bản thân anh cũng có đủ năng lực để khống chế, không cần dựa vào bất luận kẻ nào hoặc sự tương trợ!

“Nhanh ăn đi, ăn xong tôi đưa em về.” Đông Phương Tín cầm khăn lên khẽ lau miệng một cái.

“Em không muốn về sớm như vậy.” Lâm Chiếu chần chờ một chút, cuối cùng nói ra mục đích hẹn anh hôm nay: “A Tín, em đã nhờ Thiếu Viễn tra xét một chút về chuyện anh xảy ra ở La Sơn.”

Nghe nói như thế, động tác lấy ly rượu của Đông Phương Tín hơi chậm lại. Mày rậm của anh chau lại, ánh mắt dán sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái: “Tại sao đi điều tra?”

“Em nghe nói tình huống lúc đó, lại nhìn bài báo, trong lòng đều không yên. Em hy vọng có thể tìm được đáp án!”

“Vậy em tìm được chưa?”

Lâm Chiếu lắc đầu: “Em chỉ nghe nói, anh vì cứu Trần Thích Nghi nên mới té xuống cùng cô ta. Trần Thích Nghi đó, nghe nói cô ta là thiên kim của truyền thông Trung Thiên, anh và cô ta. . . . . . Sao có thể quen biết nhau?”

“Chúng tôi là bạn hợp tác.”

“Còn trước đó?”

Nghe cô gái lo lắng hỏi tới, khuôn mặt của Đông Phương Tín lập tức tối lại: “Tiểu Chiếu, ý định của em không phải là muốn điều tra chuyện trên núi La Sơn. Rốt cuộc em muốn hỏi cái gì?”

Bị anh nhìn thấu ý định, Lâm Chiếu cả kinh. Cô ta len lén nâng mí mắt, cố gắng nhìn vẻ mặt giờ phút này của người đàn ông ra sao, lại không khéo bị anh bắt tại trận, chỉ đành phải ưỡn thẳng người, mắt nhìn anh nói: “Em muốn biết, đối với anh cô ta có phải là đặc biệt hay không?”

“Không phải!” Đông Phương Tín trả lời.

“Thật sự sao?”

“Em không tin tôi?”

“Không phải!” Lâm Chiếu vội vàng lắc đầu: “Em chỉ là cảm thấy vui vẻ, anh lại có thể trả lời gọn gàng linh hoạt như vậy với em.”

Nhưng cô ta cũng chưa từng nghĩ qua, có lúc trả lời gọn gàng linh hoạt như vậy không phải là bản năng phản ứng che giấu đầu tiên sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.