Rõ ràng đây là một chiếc xe thương nhân sáu chỗ sang trọng, chỗ ngồi chắc chắn đủ, nhưng Đông Phương Tín nói láo cũng không chớp mắt, George lại không biết rõ ràng tình huống, cho nên chỉ có thể yên lặng chấp nhân bị bỏ lại.
Trên xe, Thiên Nhiên còn đang suy nghĩ tại sao Đông Phương Tín lại tới chở các cô thì Thích Nghi đã cười tủm tỉm nói chuyện với Đông Phương Tín: “Tôi đưa tài liệu cho anh xem nhé?”
“Ừ.” Đông Phương Tín nhàn nhạt trả lời.
“Thiên Nhiên.” Thích Nghi thở phào một cái, xoay mặt nhìn Thiên Nhiên: “Hôm nay quay quảng cáo ở trên du thuyền, theo lý mà nói sẽ không có phóng viên đến quấy rầy chúng ta. Nhưng mà, đạo diễn hôm nay là Dịch Nhiên, những ngày gần đây hình như cậu ta có xì căng đan quấn thân, cho nên hấp dẫn rất nhiều người chú ý. Bây giờ là thời đại tin tức, khoa học kỹ thuật thật sự là quá phát đạt, chỉ sợ chuyệnquay quảng cáo ở trên du thuyền của chúng ta đã sớm truyền khắp cả Ôn Thành, nói như vậy, hiện giờ ở bên sông Trường Giang và Hoàng Hà đã có không ít fan hâm mộ tụ tập, sau khi cậu xuống xe không cần dừng lại nhiều, mình sẽ tận lực để cho cậu tránh khỏi chạm mặt với người hâm mộ, cậu phải dùng tốc độ nhanh nhất để lên du thuyền để đảm bảo an toàn, biết không?”
Thiên Nhiên gật đầu: “Mình biết rồi.”
Thích Nghi vỗ vỗ mu bàn tay của Thiên Nhiên, nghĩ thầm tốt nhất hôm nay không nên xảy ra bất cứ chuyện gì, như vậy, có lẽ lo lắng của cô và Đông Phương Tín mới không phải là sự thật. Nếu không, chỉ sợ sau này Thiên Nhiên sẽ có rất nhiều tin tức xấu truyền ra, như vậy sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với sự nghiệp của cô ấy.
Hi vọng tuyệt đối không phải là tình huống mà cô muốn thấy!
Đông Phương Tín ngồi im lặng ở bên cạnh, nghe đối thoại của cô và Thiên Nhiên, trong mắt lơ đãng hiện ra ánh sáng thưởng thức.
Quả nhiên cô rất xứng với cái chức người đại diện, hiểu được phải bảo vệ nghệ sĩ đã ký ước với mình như thế nào. Nếu như anh có thể thu cô vào và sử dụng cô, chỉ sợ ở trên công việc có thể giúp anh không ít.
Nhưng mà, nếu anh thật sự muốn thu cô, chỉ sợ là không dễ.
——————
Quả nhiên giống như dự đoán của Thích Nghi, lúc xe của bọn họ đến sông Trường Giang và Hoàng Hà thì đã có không ít phóng viên và người hâm mộ. Trong đám người hâm mộ còn có có người cầm bảng hiệu “Dịch Nhiên, tôi yêu anh”, nhưng nhiều hơn vẫn là người hâm mộ của Thiên Nhiên. Có một ít ký giả đang phỏng vấn những người hâm mộ, còn có nhóm người đang tụ năm tụ ba ở một chỗ, dường như đang thảo luận gì đó.
“Làm thế nào bây giờ?” Nhìn sóng người mãnh liệt, Thiên Nhiên cau mày: “Mặc dù an ninh nghiêm mật, nhưng như vậy chúng ta cũng rất khó đi qua.”
“Cậu nhìn bên kia.” Thích Nghi hất cằm một cái, ý bảo nhìn chiếc xe đang đậu ở trên đường cái đối diện bọn họ.
Thiên Nhiên nhìn theo phương hướng cô chỉ, hai mắt mở to: “Đó không phải là xe của Dịch Nhiên sao?”
Thích Nghi cười: “Ừ.”
“Ý của cậu là. . . . . .” Thiên Nhiên có chút hiểu được gì đó, nhìn thấy Thích Nghi gật đầu liền ngậm miệng.
Thích Nghi là muốn thừa dịp lực chú ý của phóng viên đang nhằm vào Dịch Nhiên và lựa chọn thời cơ tốt nhất để lên du thuyền.
“Đông Phương Tín, thật may là hôm nay anh đến tiễn chúng tôi.” Thích Nghi liếc mắt nhìn Đông Phương Tín: “Hay là nói, anh sớm đã đoán được tình huống ở đây, cho nên mới rút thời gian ra chở chúng tôi đến?”
Khóe miệng Đông Phương Tín khẽ nhếch lên, không nói gì, nhưng trong mắt lại tràn đầy ánh sáng tự tin và hả hê.
Lý Tốc ở bên cạnh lại nói ở trong lòng: Thật ra Dịch Nhiên đến trễ là do tổng giám đốc đã sắp đặt!
Không được Đông Phương Tín trả lời, Thích Nghi bĩu môi cho là anh cuồng vọng tự đại, nhưng rất bội phục đối với dự kiến trước của anh.
Làm bạn hợp tác với người đàn ông này thật ra cũng không tệ, không nói đến việc anh ta biết cách bày mưu nghĩ kế, đó là khi xảy ra chuyện gì đó, anh ta có năng lực giải quyết vấn đề kịp thời!
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ầm ĩ.
“Dịch Nhiên đến rồi!”
“Nhanh lên một chút, mau chụp hình anh ta, tôi tới phỏng vấn!”
“Chuẩn bị hiện trường liên tuyến. . . . .”
Mắt thấy Dịch Nhiên xuống xe giẫm chân tại chỗ, phóng viên bắt đầu khởi động đi đến chỗ của anh ta. Cả đám người hâm mộ cũng đuổi theo thật nhanh, chặn lại đường đi của anh ta đến mức nước cũng chảy không lọt. Ngay cả người hâm mộ của Thiên Nhiên cũng bị hấp dẫn, dù sao Dịch Nhiên không chỉ có tài hoa hơn người, diện mạo lại càng anh tuấn đẹp mắt, không làm người khác chú ý mới là lạ.
Thích Nghi thấy thời cơ chín muồi, đẩy Thiên Nhiên một cái: “Đi thôi.”
Đông Phương Tín đã đẩy cửa xe ra cho các cô.
Thích Nghi dẫn đầu xuống xe, nhìn quanh hai bên một phen, nhưng thấy quanh mình không có người chú ý đến bọn họ, cô liền vẫy tay với Thiên Nhiên.
Thiên Nhiên xuống xe, Thích Nghi liền dẫn cô ấy đi đến chỗ du thuyền.
Đông Phương Tín cũng không có đi theo cùng, ngược lại đóng cửa xe lại. Ánh mắt của anh nhìn qua cửa sổ xe lướt một vòng, thấy một vị trí không xa có một ánh sáng lóe lên, thì ra là lại không có người chú ý đến Dịch Nhiên, mà đặc biệt chụp hình Thiên Nhiên. Anh nhướng mày, Lý Tốc ở một bên đã nói: “Tổng giám đốc, có muốn tôi đi xử lý không?”
“Không cần!” Ánh mắt Đông Phương Tín thâm trầm: “Để cho Lam Thiên Nhiên đi lên một vòng cũng không phải không tốt.”
Lý Tốc không biết ý nghĩ của Đông Phương Tín, nhưng nghe anh phân phó, thuận theo đáp một tiếng “Dạ.”
Tâm tư của tổng giám đốc cậu sẽ không đoán! Bởi vì đoán tới đoán lui cũng không đoán được!
Đầu ngón tay của Đông Phương Tín nhẹ nhàng di chuyển trên cằm, nhìn người chụp hình Thiên Nhiên đang cấp tốc đi đến du thuyền, chân mày nhẹ nhàng nâng lên.
Lần trước anh đầu tư cho quảng cáo châu báo một lần là nổi tiếng, bởi vì anh biết được cách lăng xê. Về phần quảng cáo du lịch lần này, chỉ sợ so với quảng cáo lần trước hiệu quả sẽ càng sâu hơn.
Lại không bàn về đối tượng phát ngôn quảng cáo là Lam Thiên Nhiên, quan trọng hơn là lúc này người làm tuyên truyền miễn phí cho anh không đơn giản!
——————
Thích Nghi và Thiên Nhiên tiến về phía du thuyền kỳ thật cũng không có hết sức thuận lợi, dù sao cũng không có ít người hâm mộ chuyên chú của Thiên Nhiên đến, mà bản thân cô ấy cũng quá mức làm người khác chú ý, cho nên dù có nhiều người bị Dịch Nhiên hấp dẫn, vẫn có không ít người hâm mộ vây quanh cô.
Thật may là có bảo vệ trên du thuyền giúp đỡ cô.
“Nara, chị thật xinh đẹp. . . . .”
“Lam Thiên Nhiên, chị là nữ thần của em!”
“Nara, tôi yêu cô. I – Love – You!”
“. . . . . .”
Rất nhiều người hâm mộ hô to, đồng thời đưa tay muốn nắm tay cô. Những việc này Thiên Nhiên đã được Thích Nghi giúp đỡ đẩy ra từng cái. Cho đến khi họ sắp tới bờ sông thì có một người hâm mộ đưa tới một bó hoa tươi xinh đẹp và một con búp bê lớn, đồng thời tiếp cận Thiên Nhiên muốn cô ký tên, Thích Nghi mới nhận lấy giúp cô, đồng thời ý bảo cô ký tên cho người ta.
Có đôi khi, phải chọn lựa thời gian lấy lòng người hâm mộ mới có thể lấy được lòng thích thật tâm của bọn họ mà chính mình khi đi trên con đường ngôi sao cũng sẽ không bị yếu!
Chỉ là, một khi chuyện ký tên bắt đầu, thì số lượng người xin ký tên sẽ rất nhiều. Cho nên Thích Nghi mới chọn lúc gần lên thuyền mới để cho Thiên Nhiên ký tên, như vậy không chỉ có giảm bớt bao vây của fan, còn có thể khiến không ít truyền thông vì quảng cáo của cô mà giữ vững một chút cảm giác thần bí.
Thích Nghi ở một bên nhận quà tặng một bên đẩy Thiên Nhiên đi về phía trước, đợi đến khi cô đã không còn cách nào ôm quà tặng nữa thì liền cao giọng nói với những người hâm mộ của Thiên Nhiên: “Cuối tháng này Nara sẽ tổ chức một bữa tiệc gặp mặt fan ở trong quảng trường Đông Phương. Đến lúc đó, người nào muốn tặng quà cho Nara, người nào muốn áp-phích của cô ấy, người nào muốn cô ấy ký tên, chúng tôi sẽ thỏa mãn từng cái. Hiện tại, xin mọi người cho Nara lên thuyền quay quảng cáo, để cho cô ấy làm một người mẫu chuyên nghiệp, được không?”
Những fans kia cũng thấu tình đạt lý, rất nhanh đều không dây dưa với Thiên Nhiên nữa.
Thiên Nhiên cười thân thiết với bọn họ, sau đó phất tay với bọn họ một cái rồi mới lên trên thuyền.
“Nhìn Nara ở khoảng cách gần thấy cô ấy thật là xinh đẹp và thuần khiết. . . . . .”
“Cô ấy còn là một người rất thân thiện, làn da cũng rất đẹp, còn đẹp hơn so với trên màn hình!”
——————
“Mệt chết mình.” Sau khi lên tới phòng nghỉ ngơi của du thuyền, Thiên Nhiên để quà tặng xuống mặt bàn: “Không được, mình phải cho cậu thêm người phụ ta mới được.”
“Mình xoa xoa giúp cậu.” Thiên Nhiên đi tới dìu cô ngồi xuống, xoa bóp cho cô.
“Ngồi xuống.” Thích Nghi trở tay cầm tay Thiên Nhiên, dắt cô ngồi xuống trước bàn trang điểm: “Nếu như không phải bởi vì sợ bị người khác tham gia cuộc sống của chúng ta, mình sẽ mời cho cậu một đống người phụ tá. Cái gì hóa trang, đồng phục, tài xế gì gì đó. . . . . Chẳng qua mình đã suy nghĩ cẩn thận, những thứ này để cho bản thân mình tự chuẩn bị vẫn là tốt hơn. Dù sao bình thường cậu cũng không cần phải trang điểm, quần áo cũng rất có phẩm vị, không cần lựa chọn tùy ý. Về phần tài xế gì gì đó, mình đảm đương là được! Như vậy không chỉ có thể tiết kiệm được một số lớn, còn có thể giúp tất cả riêng tư của chúng ta không bị phát hiện!”
Thiên Nhiên soi gương làm một cái mặt quỷ: “Vất vả cho cậu rồi!”
“Ha ha, thần giữ của dễ làm như vậy!” Thích Nghi lấy lược sửa lại tóc cho Thiên Nhiên: “Lại nói, lượng công việc của cậu không nhiều, chúng ta cũng không cực khổ quá mức.”
“Thích Nghi.” Nhìn gương mặt thuần khiết xinh đẹp nổi bật của Thích Nghi ở trong gương, Thiên Nhiên có chút lộ vẻ xúc động: “Mấy năm này, cảm ơn cậu!”
Nếu như không phải nhờ có Thích Nghi, cô không có cách nào tưởng tượng được cuộc sống hôm nay của mình sẽ ra sao.
Thích Nghi cũng nhìn Thiên Nhiên qua gương, ánh mắt trong trẻo như ngọc: “Giữa chúng ta không cần phải nói cảm ơn.”
Trong khi cô nỗ lực cũng nhận được rất nhiều đúng không?