Hôm nay, quảng cáo thời trang của Thiên Nhiên được tung ra, thời gian mới nữa ngày, Thích Nghi nhận điện thoại của người bên chỗ kinh doanh thời trang, người nọ nói hiệu quả của quảng cáo rất tốt, mới nữa ngày mà doanh số của họ đã tăng lên một mức khá lớn. Sau khi nghe tin tức này Thích Nghi khá vui vẻ, người nọ còn nói chủ tịch tập đoàn của họ đãi tiệc muốn mời Thiên Nhiên tới cô lập tức đồng ý.
Cô đem tin tức này báo cho Thiên Nhiên biết.
Thiên Nhiên rất vui, dù sao đây cũng là quảng cáo đầu tiên cô khi trở lại Ôn Thành. Quảng cáo thành công như vậy, cô tin rằng công việc về sau ở Ôn Thành sẽ khá tốt. Cô cũng không muốn quan tâm đến chuyện công việc, nên nhường lại cho Thích Nghi thay cô sắp xếp toàn bộ công việc.
Họ đang bàn luận về việc này thì lại có một vị khách không mời mà đến.
Người đến là một vị phu nhân ăn mặt sang trọng, mặc dù tuổi phải hơn bốn mươi, nhưng dáng vẻ vẫn rất đẹp, trên người mặc một bộ quần áo đắc tiền lại càng tôn lên vẻ quý phái, nhìn khá tự tin, cảm giác người này phong thái rất thu hút, so với những thiếu nữ trẻ tuổi khác còn làm người ta chú ý hơn.
Thích Nghi đang không biết vì sao người này lại tới tìm Thiên Nhiên đã nghe cô ấy nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Bác gái.”
Vị phu nhân kia “Ừ” một tiếng, ánh mắt thoáng nhìn về phía Thích Nghi, lại nhìn Thiên Nhiên nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Được.” Thiên Nhiên gật đầu, xoay người về phía Thích Nghi: “Thích Nghi, bà ấy là mẹ của Trình Kiêu Trình phu nhân, tớ muốn đi ra ngoài một lát.”
Người này, là mẹ của Trình Kiêu Trình Phu nhân, tên là Sài Phượng.
“Không.” Lòng bàn tay Thích Nghi nắm chặc bàn tay cô ấy một cái: “Hai người ở đây nói chuyện đi, muốn uống hay ăn cái gì có thể gọi người mang lên. Tớ đi ra ngoài một chút, đến tối mới về. Cậu nhất định không được đi lung tung, có chuyện gì lập tức liên lạc với tớ.”
Đối với sự quan tâm của Thích Nghi, trong lòng Thiên Nhiên vô cùng cảm động. Cô ấy trở tay nắm lại tay tay Thích Nghi: “Được.”
Thích Nghi hơi cuối đầu nhìn về phía Sài Phượng, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.
Thiên Nhiên nhìn Sài Phượng: “Bác gái, mời ngồi.”
“Mấy năm không gặp, cô cũng đã có sự nghiệp rồi. Xem ra, ban đầu quyết định để cô ra nước ngoài phát triển không sai chút nào.” Sài Phượng tao nhã ngồi xuống ghế sa lon, cằm hơi ngước lên, ý kêu Thiên Nhiên ngồi xuống phía đối diện.
Làm như thế, giống như bà ta mới là chủ ở đây.
Thiên Nhiên không nói gì, ngồi xuống theo ý bà ta: “Bác gái, bác có muốn uống cái gì hay không?”
“Không cần, tôi chỉ nói với cô mấy câu thôi.” Sống lưng Sài Phượng thẳng tắp, ánh mắt nhìn Thiên Nhiên biểu hiện sự nghiêm nghị: “Nếu không nhìn thấy mấy bài báo giải trí, tôi thật sự không hề biết cô trở lại Ôn Thành đấy, tại sao lại không nói với chúng tôi một tiếng? Thậm chí, cũng không đến bệnh viện thăm bác Trình của cô? Không lẽ cô vẫn còn tức giận chúng tôi sao?”
“Không có.” Thiên Nhiên vội vàng nói: “Bác gái, ban đầu là tự con muốn đi, con làm sao có thể trách hai người được? Đúng là, một trong những nguyên nhân con trở lại Ôn Thành lần này là vì nghe tin bác trai gặp chuyện. Nhưng mà…….không biết bác trai có muốn gặp con hay không. Bác ấy hiện tại vẫn tốt chứ?”
“Còn đang đợi có gan thích hợp mới có thể làm phẫu thuật.” Ánh mắt Sài Phượng tối lại: “Nếu cô có thời gian thì đến thăm ông ấy đi.”
“Con biết rồi.”
“Tôi nghe nói cô và A Kiêu đã gặp nhau, cô có nói với nó cái gì không?”
“Không có.” Nhớ tới lúc giằng co với anh ấy ở La Sơn, Thiên Nhiên chỉ cảm thấy rất buốn phiền, nhưng ở trước mặt Sài Phượng, cô phải bộ bình tĩnh tự nhiên: “Bây giờ con và anh ấy như hai người xa lạ thôi.”
Cho nên, khi trở về Ôn Thành cô không đi tìm bác Trình.
Sài Phượng chăm chú nhìn cô một lúc lâu, trên mặt nở một cụ cười nhạt: “Thiên Nhiên, cô đúng là không làm tôi thất vọng.”
Thiên Nhiên cúi mặt.
“Vậy cô cũng biết A Kiêu sắp đính hôn rồi đúng không?” Mười ngón tay của Sài Phượng đang chéo vào nhau để trên đầu gối, mắt nhìn Thiên Nhiên chằm chằm: “Ta nghe là lúc ở La Sơn cô từng gặp qua Sở Niệm, con bé là thiên kim của tập đoàn Châu Báu Lấp Lánh, cùng với A Kiêu đúng là tạo nên một cặp trời sinh. Tôi và bác Trình của cô đều thích con bé, con bé trở thành nàng dâu của Trình Gia thì không còn gì tốt hơn.”
Dù bà ấy không nói ra, từ lâu Thiên Nhiên đã biết Trình Kiêu và Sở Niệm xứng đôi đến mức nào. Vì vậy hôm nay, khi nghe Sài Phượng nói những lời này, trong lòng cô vẫn rất đau, miễn cưỡng nhếch miệng cười nhẹ: “Con biết rất rõ.”
“Thiên Nhiên, mặc dù quảng cáo của cô ở Ôn Thành rất tốt, nhưng những thứ đó làm sao so sánh được với sự nghiệp ở Châu Âu đang lúc đỉnh cao chứ?” Sài Phượng cười nhạt: “Sau khi hoàn tất công việc ở Ôn Thành, hãy trở về Châu Âu đi, ở đó mới là thiên đường của cô.”
Cô làm cho mẹ con bọn họ chướng mắt đến như vậy sao? Một người lại tiếp một người đến nhắc nhở cô, bảo cô nhất định phải rời khỏi Ôn Thành trở về Châu Âu.
Mặc dù trong lòng Thiên Nhiên khó chịu, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ hơi cúi đầu.
“Cô hiểu chuyện như vậy, là một cô gái tốt, tôi đúng là không nhìn lầm người.” Sài Phượng vui vẻ cười một tiếng: “Cô sẽ nhanh chóng tìm được người chống như ý.”
“Cám ơn bác gái.” Thiên Nhiên cười gượng gạo: “Cũng hy vọng là như thế.”
Thật ra thì cô không hề mong như vậy chút nào-------
Sài Phượng nhìn Thiên Nhiên hình như đã hiểu rõ ý của mình, bà ta cũng không nói nhiều, liền chào rồi đi.
Thiên Nhiên vừa đưa bà ta ra khỏi cửa, khóe miệng từ nãy vẫn miễn cưỡng duy trì nụ cười lập tức biến mất.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------
Mới vừa ra khỏi khách sạn, Thích Nghi đã lập tức thấy chán nản rồi.
Lúc đi ngoại trừ cầm cái điện thoại ra, cô chẳng mang theo cái gì hết trơn. Bây giờ, cô cũng chẳng biết đi đâu.
Trong lúc đang do dự, đột nhiên một chiếc xe thể thao đỏ chói “Két” một tiếng dừng lại trước mặt cô. Trần xe nhấc lên, nhìn thấy người ngồi ở vị trí tài xế chân mày cô nhíu lại.
“Chà, đúng là tôi không có nhìn nhầm, đúng là cô!” Trần Man Như tháo mắt kính xuống, nhìn về phía Thích Nghi phì cười một cái: “D&N, cô lại ở một khách sạn sang trọng như vậy. Có nhiều tiền như thế, sao không hề thấy cô đến tìm cách giải quyết chuyện của Trung Thiên truyền thông và nhà họ Trần?”
“Tôi tưởng rằng chị ba như cô không muốn tôi nhúng tay vào chuyện của Trung Thiên truyền thông mới phải.” Thích Nghi không thèm để ý lời nói châm chọc của cô ta, bình tĩnh nói: “Lại nói, hiện tại Trung Thiên truyền thông và Nhã Xá không phải cũng còn đó hay sao?”
Trần Man Như hơi nhíu chân mày, đang định cãi lại, nhưng nhìn phía sau lưng Thích Nghi thấy một người đàn ông trẻ tuổi vừa bước ra từ đại sảnh khách sạn, cô ta lập tức đẩy cửa bước xuống, đi về phía người đàn ông kia, không thèm để ý đến Thích Nghi nữa.
Thích Nghi thấy vậy, Trần Man Như này là người kiêu ngạo lại tự phụ, ai lại có thể làm cho cô ta vội vàng như vậy? Cô xoay người lại nhìn.
“Dịch Nhiên.” Đi tới trước mặt người đàn ông đang đứng, Trần Man Như nở một nụ cười xonh đẹp: “Đúng là anh ở đây rồi.”
“Cô làm sao biết tôi đang ở đây?” Đột ngột thấy Trần Man Như xuất hiện, chân mày Dịch Nhiên cau lại.
“Em xem báo thấy hôm nay ở D&N anh sẽ tiến hành quay thử phim mới.” Tay Trần Man Như níu lấy canh tay anh ta: “Anh chuẩn bị kết thúc công việc rồi đúng không? Em mời anh đi ăn.”
Dịch Nhiên từ chối: “Không cần, công việc của tôi vẫn chưa kết thúc.”
“Vẫn còn phải quay lại quay phim tiếp à?” Trần Man Như lắc lắc cánh tay của anh ta: “Dịch Nhiên, không bằng em cũng vào xem thử nhé, em----“
“Trần tiểu thư.” Dịch Nhiên rút cánh tay lại, gương mặt tuấn tú xuất hiện một chút không vui: “Nếu cô muốn quay thử, xin mời làm theo trình tự bình thường, không cần phải đến nói với tôi trước. Tôi rất bận rộn, xin phép đi trước vậy.”
Không đợi Trần Man Như trả lời, anh ta dứt khoát xoay người bước đi.
Lúc anh ta đi ngang Thích Nghi, ánh mắt hai người gặp nhau. Nhìn thấy cô, anh ta hơi ngạc nhiên, sau đó hơi gật đầu, liền bước ngang qua leo lên một chiếc Land Rover, lái xe rời đi.
Cô gặp người đàn ông này hai lần, nhưng chưa từng nói chuyện, Thích Nghi cũng thật sự rất bất ngờ, anh ta là một đạo diễn cực kỳ nổi tiếng trong làng giải trí, vậy mà lại gật đầu chào hỏi với cô. Nhìn chiếc Land Rover đi xa, cô quay lại, nhìn chằm chằm gương mặt Trần Man Như đã quay lại trong chiếc xe thể thao: “Chị ba, chị muốn làm minh tinh à?”
Tâm trạng Trần Man Như không vui, giọng nói lạnh lùng: “Không có hứng thú.”
“Vậy chị-------“
“Chuyện của tôi không liên quan đến cô.” Sau khi nói một câu như vậy, lập tức cũng lái xe đi mất.
Nhìn hướng chiếc xe thể thao chạy đi, trong lòng Thích Nghi hơi trầm xuống.
Trần Man Như không muốn làm diễn viên, vậy là có hứng thú với Dịch Nhiên. Nhưng Dịch Nhiên đối với cô ta lại không hề có cảm giác gì.
Một cuộc tình đơn phương, e là cuối cùng sẽ kết thúc thảm hại rồi!
Cô định gọi điện thoại cho Thiên Nhiên hỏi xem Sài Phượng đã đi chưa, lại thấy trên màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến.
Dãy số này………
Thích Nghi hơi bất ngờ, nhấn nút nghe: “A lô?”
“Trần Thích Nghi, không phải cô nói muốn mời tôi dùng cơm hay sao? Mấy ngày rồi, một xíu tin tức cũng không có, cô tính trốn nợ?” Điện thoại vừa liên lạc, tiếng nói của Đông Phương Tín đã truyền tới: “Nếu sợ bản thân không có tiền mời không nỗi một bữa cơm thì nói sớm đi, tôi trả tiền là được rồi.”
Người này, thật đúng là tự cao tự đại.
Thích Nghi nhịn không được cười một cái: “Đông Phương tiên sinh, cho dù tôi không giàu có, nhưng mà mời anh một bữa cơm hết mấy trăm ngàn vẫn còn có thể. Chỉ là lúc đó chúng ta té xuống núi bị thương vừa mới khỏi, chân Thiên Nhiên vẫn chưa hồi phục hoàn toàn như cũ, nên tôi mới chưa có bắt đầu kế hoạch mời khách. Anh đừng vội, hay là vậy, lát nữa tôi lập tức đi sắp xếp là được.”
“Tôi vội vàng khi nào?” Đông Phương Tín lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng: “Chỉ là tôi đang suy nghĩ, nếu tôi không gọi điện cho cô…….chắc là cô đại khái cũng không nhớ tới chuyện này chứ gì?”
Ban đầu chuyện này là đề nghị của Thiên Nhiên, cô đúng là không hề để trong lòng.
Thích Nghi biết, những lời này tuyệt đối không thể nói với Đông Phương Tín, để tránh trả lời sẽ lộ ra sự chột dạ, cô đột ngột đổi đề tài: “Chúng ta được cứu hoàn toàn là nhờ vào sự giúp đỡ của Long Vu Hành cùng Trình Kiêu, anh là bạn tốt của bọn họ đúng không? Hôm đó, hy vọng anh mời họ cùng đến giúp tôi.”
“Vậy sao?” Đông Phương Tín im lặng một lát: “Cô chắc chắn chứ?”
Cái vấn đề này, có ý tứ hơi sâu xa.
Thích Nghi biết anh ta lo lắng chuyện gì, chỉ cười nhạt: “Ừ.”
Cô muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Mãi đến tối Thích Nghi mới trở về phòng.
Lúc đó, Thiên Nhiên đang ngồi trên sa lon, tay ôm gối, mắt nhìn chằm chằm màn hình tivi, nhưng ánh mắt lại hoàn toàn trống rỗng.
“Thiên Nhiên.” Thích Nghi cau mày, đi tới bên cạnh ngồi xuống: “Sài Phượng đi rồi à?”
“Hả…….” Thiên Nhiên liếc nhìn cô một cái, vẫn còn hơi ngơ ngác: “Bà ấy đi từ sớm rồi.”
“Vậy cậu không chịu gọi cho mình sớm?”
Thiên Nhiên mân mê lọn tóc: “Thật xin lỗi, tớ quên mất.”
Mắt Thích Nghi trợn trắng, sau đó nghiêm mặt nói: “Bà ta tới tìm cậu có chuyện gì?”
“Không có gì…….” Thiên Nhiên không muốn nói cho Thích Nghi biết những chuyện không vui của mình và nhà họ Trình, nhưng thấy gương mặt cô ngước lên, Thiên Nhiên cười khổ nói: “Bà ấy hi vọng tớ nhanh chóng rời khỏi Ôn Thành.”
Mặt mày Thích Nghi tối sầm lại, nhìn cô ấy một lát, mới nhỏ nhẹ nói: “Thế ý của cậu như thế nào?”
Thiên Nhiên lắc đầu.
Thật ra trước đó cô cam kết với Trình Kiêu chẳng nếu anh đồng ý cứu Thích Nghi, cô sẽ ra đi. Nhưng mà lúc đó cô không hề nói rõ là khi nào. Như vậy, cô có thể viện lý do này được không? Huống chi, Thích Nghi đã giúp cô kí hợp đồng với Đông Phương Châu rồi, bây giờ cô không thể hủy hợp đồng, nếu không sẽ hại Thích Nghi phải bồi thường cho Đông Phương Châu một khoản tiền lớn.
“Nếu đã không muốn, vậy cũng không cần làm.” Thích Nghi dùng tay vỗ vỗ sau lưng cô ấy: “Lam Thiên Nhiên, cậu không cần phải sống vì bất cứ ai, chỉ cần vì chính cậu thôi. Cậu đã có dũng khí trở về Ôn Thành đối mặt với mọi chuyện, thì không được phép lùi bước nữa. Sài Phượng và Trình Kiêu hy vọng cậu rời khỏi Ôn Thành, cậu liền lập tức đi hay sao? Không được, bọn họ càng muốn cậu đi, cậu lại càng cố tình không đi. Tại sao chúng ta phải lvì àm người khác hài lòng mà tự uất ức mình chứ? Chúng ta không thể là người sống vì người khác, phải vì mình tranh thủ mới tốt.”
“Thích Nghi---- ---“
“Ở lại, chứng minh cho bọn họ thấy, Lam Thiên Nhiên sẽ không làm con rối của bọn họ, cậu chưa từng làm chuyện gì mà phải thẹn với họ.” Thích Nghi cầm chặt tay của cô ấy: “Nên không cần phải trốn tránh.”
Nghe được những lợi an ủi của Thích Nghi, Thiên Nhiên vốn còn đang buồn bực, trong chớp mắt lập tức phấn chấn trở lại.
Đúng vậy, cô không hề làm bất cứ chuyện gì sai trái, dựa vào đâu bắt cô phải lui bước?
Cô muốn tự bản thân bước đến hết tương lai cả đời!
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Nghe tiếng điện thoại nội bộ vang lên, người đàn ông nhấc máy: “ Nói đi!”
“Tổng giám đốc.” Lý Tốc nhanh chóng nói: “Phu nhân bảo anh tối nay về nhà bà ăn cơm tối.”
“Được.” Đông Phương Tín gật đầu: “Thông báo với Lạc Ưu, nói cô ấy giúp tôi hoãn lại tất cả lịch trình tối nay.”
“Dạ!”
Người đàn ông gác ống nghe xuống.
Anh ném bút máy xuống, chuẩn bị đứng dậy đi, lại nghe di động vang lên. Anh liếc nhìn màn hình, sau khi thấy cái tên quen thuộc kia, lập tức nghe máy: “A lô.”
Giọng nói nghe vô cùng bình thản.
“Đông Phương Tín, tôi đã chọn được thời gian rồi.” Cô gái thẳng thắn nói: “Tám giờ tối nay, món ăn Trung Quốc tại lầu ba nhà hàng Duyệt Lai, tôi mời.”
“Tám giờ tối nay?” Đông Phương Tín nhướng chân mày.
“Ừ. Có vấn đề gì không?”
Đông Phương Tín vô thức lắc đầu một cái: “Không có.”
“Vậy không gặp không về!” Thích Nghi cười vui vẻ: “Nhớ thông báo cho Long Vu Hành với Trình Kiêu, còn có……gọi cả Lý Tốc cùng đến luôn, tôi muốn cảm ơn tất cả những người đã cứu mạng chúng ta!”
“Oh.”
“Bái bai.” Thích Nghi cúp điện thoại.
Nghe tiếng “Tút tút” trong điện thoại, đôi mày rậm của Đông Phương Tín nhếch lên.
Cô gái này, mỗi lần nói chuyện với anh phải vội vàng cúp như vậy sao?
Anh nhìn điện thoại trên tay, cầm điện thoại lên, nhấn số nội bộ.
“Vâng?” Giọng nói Lý Tốc nhanh chóng vang lên.
“Thông báo với phu nhân, tối tay tôi có công việc xã giao, không thể về ăn cơm với bà.” Đông Phương Tín ho nhẹ một cái: “Còn nữa, một lát xong việc, đầu tiên cậu chuẩn bị cho tôi một món quà tặng.”