Thích Nghi cùng Thiên Nhiên bị đưa thẳng về khách sạn D&N.
Mấy người đàn ông kia cũng không ở lại lâu, chỉ nhìn hai người đi vào khách sạn, sau khi xác định mọi thứ đều ổn, mới tiếp tục ngồi trực thăng bay đi.
Trong khoang máy bay, Lý Tốc đang liên lạc với Lăng Tố Dung, nói cho cô ta biết, bọn họ chuẩn bị bay vòng lại rước cô ta và Sở Niệm.
Lúc này Trình Kiêu từ lúc nãy lên máy bay đến giờ đều im lặng đột nhiên mở miệng: “Chuyện này các anh chắc đã cho điều tra rồi?”
Đông Phương Tín liếc nhìn anh ta một cái: “Cậu phát hiện ra gì sao?”
“Tôi có xem qua chỗ các anh xảy ra chuyện, gần chỗ hàng rào chắn có những viên bi trong suốt, trên đất còn bị đổ dầu mè.” Trình Kiêu đem toàn bộ những gì mình thấy nói ra, đồng thời thêm vào lý luận của bản thân: “Chắc hẳn là có người muốn giở trò với Lam Thiên Nhiên.”
Sau khi nói xong câu cuối, ánh mắt anh ta nhìn thẳng về phía Long Vu Hành.
Long Vu Hành thản nhiên đón nhận ánh mắt của anh ta, sang sảng nói: “Cậu hoài nghi người nào à?”
“Chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến tôi.” Giọng nói của Trình Kiêu lạnh lẽo, trong mắt lại càng hiện lên vẻ xa cách.
“À.” Vẻ mặt Long Vu Hành làm như đang suy nghĩ điều gì, nói ra một chũ này cũng toàn là ý vị sâu xa.
Đông Phương Tín khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn hai người bọn họ: “Hai người làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lần này Trình Long hai mười cùng lúc nói ra.
Cũng quá sức ăn ý đi!
Đông Phương Tín cười nhẹ một cái, ngón tay sờ sờ dưới cằm, từ từ nói: “Vì một cô gái mà làm mất hòa khí trong nhà, không đáng giá chút nào.”
Sau khi nghe được lời nói của anh, sắc mặt Trình Kiêu trầm xuống, Long Vu Hành thì cười nhẹ nhàng, nói: “Làm sao chứ, Trình Kiêu đã có Tiểu Niệm, sao có thể có nhiều ý nghĩ khác.”
Anh ta nhìn về phía Trình Kiêu: “Vậy là sao?”
Trình Kiêu quay đầu đi, không để ý tới anh ta nữa.
Đông Phương Tín nhướng mày.
Long Vu Hành nói như vậy, nghĩa là cậu ta có hứng thú với Lam Thiên Nhiên!
Chuyện, sợ là hơi khó giải quyết.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
Trực thăng vừa hạ xuống đỉnh La Sơn, Lăng Tố Dung đi trước đón mấy người từ trên máy bay bước xuông.
Sau khi nhìn thấy Đông Phương Tín, hiếm khi vành mắt của cô ta lại trở nên đỏ đỏ, ánh mắt nhìn một lượt khắp người Đông Phương Tín xong, thấy anh hình như không có thương tích nào quá mức nghiêm trọng, rôt cuộc tâm trạng cô ta mới nhẹ đi. Nhưng mà giọng nói của cô ta khi hỏi thăm anh vẫn còn hơi kích động: “Cậu cảm thấy như thế nào rồi?”
“Không chết được.” Đông Phương Tín cười nhạt, lòng bàn tay sờ đầu của cô ta.
“Về sau bớt làm những chuyện khiến người khác lo lắng lại.” Lăng Tố Dung có vẻ hơi tức giận, đưa tay đẩy cánh tay anh ra.
Đông Phương Tín chỉ nhún nhún vai, không nói gì.
Lúc này Sở Niệm đã đi tới bên cạnh Trình Kiêu, cười với anh ta: “Cám ơn trời đất, các anh trở lại là tốt rồi!”
“Trời sắp sáng rồi, nhanh nhanh đi về nghỉ ngơi một chút, sáng mai chúng ta cùng trở về Ôn Thành.” Trình Kiêu cầm bàn tay thon thả của Sở Niệm, đang định dắt cô đi.
“Trình Kiêu.” Đột nhiên Long Vu Hành gọi anh ta lại.
Trình Kiêu lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, trong mắt hiện lên vẻ xa cách.
Long Vu Hành làm như hoàn toàn không thấy ánh mắt lạnh lùng của anh ta, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Ngày đính hôn của cậu và Tiểu Niệm là ngày 15 âm lịch đúng không?”
“Anh ba, chuyện này có vấn đề gì sao?” Sở Niệm kéo cánh tay Trình Kiêu hỏi lại.
“Không có.” Long Vu Hành cười nhạt: “Một thời gian nữa cậu ta sẽ trở thành em rễ của anh và Đông Phương Tín rồi, chỉ là cảm giác hơi kì lạ chút xíu thôi.
Sở Niệm “Thôi” một tiếng: “Không nói chuyện với các anh nữa, chúng ta về nghỉ ngơi.”
“Đi thôi!”
Sau đó Sở Niệm dắt Trình Kiêu đi.
Trước khi đi, anh ta sâu kín nhìn Long Vu Hành một cái, trong mắt lóe lên một chút không vui.
Long Vu Hành chỉ là che miệng cười cười, dáng vẻ kia, nhìn là thấy được sự đắc ý khi chiếm được ưu thế!
“Vu Hành.” Hai tay Đông Phương Tín chấp sau lưng, ánh mắt sầm xuống: “Trình Kiêu cũng không phải là người dễ chọc, cậu không nên vì Thiên Nhiên mà làm mất hòa khí của mọi người. Dù sao cậu ta cũng là người trong lòng của Tiểu Niệm, cũng là đáng để Tiểu Niệm nương tựa.”
Nghe Đông Phương Tín nhắc nhở, con mắt sắc bén của Long Vu Hành trở nên âm trầm. Một lát sau, anh ta gật đầu một cái: “Tôi biết rõ.”
Tuy nói vậy, nhưng anh ta lại không hề có ý định bỏ qua những suy nghĩ trong lòng. Đôi lúc, muốn có được thứ này, nhất định phải từ bỏ một số thứ khác.
Cuộc sống rất kỳ diệu, có nhiều thứ mà chờ đợi đã lâu.
“Hai người đang nói cái gì vậy?” Lăng Tố Dung nghe bọn họ nói chuyện, cảm giác có gì đó không ổn, mới lo lắng hỏi: “Trình Kiêu cùng Tiểu Niệm sao lại có liên quan đến Lam Thiên Nhiên? Còn nữa Đông Phương, sao cậu có thể vì một Trần Thích Nghi mà làm cho mình rơi vào nguy hiểm như vậy?”
Đông Phương Tín liếc mắt nhìn cô ta, âm thanh lạnh nhạt như nước: “Tố Dung, cuộc sống mà, thỉnh thoảng cũng phải có chuyện ngoài ý muốn thì mới thú vị.”
“Nhưng cậu cũng không cần phải lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn chứ?”
“Như vậy mới kích thích chứ.”
Lăng Tố Dung nghe vậy, tức đến mức đưa tay lên vỗ vỗ ngực: “Chỉ mình cậu thấy kích thích, không biết là sẽ làm cho người khác lo lắng hay sao?”
Đột nhiên nghe lời giận dỗi của cô ta, chân mày Đông Phương Tín hơi nhíu lại.
“Cậu-------“ Trong lòng Lăng Tố Dung vô cùng uất ức, dậm mạnh chân một cái, dứt khoát bước đi.
“Cô ta làm sao vậy?” Đông Phương Tín liếc nhìn Long Vu Hành.
Long Vu Hành cười lạnh: “Cậu hẳn phải biết rõ hơn tôi.”
Nói xong, cũng bước đi theo Lăng Tố Dung.
Chân mày Đông Phương Tín hơi nhướng lên, cũng bước theo bọn họ. Bàn tah anh để trong túi quần, nhìn về hướng mà anh và Trần Thích Nghi gặp tai nạn, trong mắt tràn đầy sự âm trầm.
Lý Tốc chợt cảm thấy không khí chung quanh đột nhiên trở nên lạnh buốt.
“Lý Tốc.”
“Vâng?” Nghe Đông Phương Tín lớn tiếng kêu, cơ thể Lý Tốc hơi căng thẳng một chút.
Ánh mắt Đông Phương Tín nhìn về phía anh ta, âm thanh trở nên âm u lạnh lẽo: “Giúp tôi tra rõ rốt cuộc ai có liên quan đến chuyện này.”
Lý Tốc nghe vậy, hơi chấn động một cái, tạm thời quên cả trả lời lại.
“Sao?” Ánh mắt Đông Phương Tín liếc nhanh về phía mặt anh ta, tất cả đều hiện lên vẻ lo lắng.
“Dạ” Lý Tốc vội vàng gật đầu.
Chuyện này, thật là không dễ dàng chút nào.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---
Lâm Chiếu dìu Lâm phu nhân xuống lầu thì Lâm Đại đang ăn sáng trong phòng ăn, còn Lâm Quốc Hào thì đang đứng cạnh cửa sổ nghe điện thoại.
“Chị, hôm nay chị bắt đầu nghỉ ngơi đúng không?” Lâm Đại đứng dậy kéo ghế ra cho hai người: “Sao không ngủ thêm một chút, mới sớm mà đã dậy vậy?”
“Ừ, gần đây bận rộn một trận, đã đem công việc trong vòng một tháng tới hoàn tất xong cả rồi, cũng nên nghỉ ngơi một chút.” Lâm Chiếu đỡ Lâm phu nhân ngồi xuống.
“Như vậy cũng tốt.” Lâm Đại cười một tiếng, cầm tờ báo trên bàn lên xem.
Lâm Chiếu cầm ly sữa tươi lên uống một hớp, đang chuẩn bị ăn cơm thì vô tình nhìn thấy trang đầu của tờ báo, sắc mặt cô lập tức thay đổi, liền giựt lấy tờ báo.
Lâm Đại bị cô giành mất tờ báo, nhướng chân mày lên: “Chị, em chưa có coi xong mà!”
“Để chị coi trước một chút.” Lâm Chiếu chỉ lo đọc tờ báo, cũng không liếc nhìn cậu ta.
Từ trước tới nay con gái luôn luôn trầm tĩnh, hành động này làm cho Lâm phu nhân chú ý. Ánh mắt của bà nhìn vào tờ báo Lâm Chiếu đang xem, nhưng nhìn thấy tiêu đề của trang đầu xong, chân mày lại nhíu chặt lại.
Là chuyện có liên quan đến Đông Phương Tín!
“Coi cái gì.” Một bàn tay to đột nhiên giựt đi tờ báo Lâm Chiếu đang đọc, giọng nói lạnh lùng: “Không cho phép con quan tâm chuyện của cậu ta.”
“Ba…..” Lâm Chiếu nhíu chân mày: “Cái này là do trang đầu toàn viết về anh ấy.”
“Lam Thiên Nhiên này thế mà mạng lại lớn, còn số của Đông Phương Tín cũng thật tốt, tại sao mà không cho cậu ta té chết luôn đi!” Lâm Quốc Hào hừ lạnh một tiếng: “Người như cậu ta còn sống chỉ toàn gây họa.”
Cô không hiểu tại sao ba lại căm ghét Đông Phương Tín như vậy, lông mày Lâm Chiếu nhíu chặc lại, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng phía dưới Lâm phu nhân đang dùng tay níu chặt tay cô, cuối cùng lại không nói gì nữa.
Thay vì chống đối trước mặt ba, chi bằng trước hết đi tìm hiểu chuyện này cho rõ ràng đã rồi sau này lại nói tiếp. Cô vẫn hy vọng một ngày nào đó ba có thể chấp nhận Đông Phương Tín, không thể vì chuyện này mà làm cho ba có ác cảm được.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Vừa nghe có người nhấc máy, Lâm Chiếu vội vàng hỏi thăm: “Tín, anh có làm sao không?”
“Không có gì.” Tiếng cười nhẹ của anh truyền qua điện thoại: “Em đọc báo à?”
“Hù em sợ muốn chết.” Bàn tay Lâm Chiếu nhẹ vuốt ngực: “Tại sao anh lại không gọi điện thoại cho em?”
“Anh sợ ba em trùng hợp đang ở bên cạnh.”
“Em qua xem anh thế nào.”
“Tiểu Chiếu, em tạm thời đừng đến.” Đông Phương Tín từ chối: “Anh thật sự không có bị thương, em không cần phải lo lắng.”
“Nhưng mà---- ----“
“Em vừa mới có thời gian rãnh, trước mắt nghỉ ngơi cho tốt, nếu mà em đi tìm anh ngay, chỉ sợ sẽ làm ba em nghi ngờ.” Đông Phương Tín ngắt lời của Lâm Chiếu: “Hiện tại có rất nhiều tờ báo viết về chuyện anh tặng dây chuyền kim cương cho GiGi, mọi người đều đang nghị luận xì căng đan này, sẽ làm cho ba em không chú ý. Đến lúc nào có thời gian thích hợp để gặp anh sẽ cho người báo với em.”
Lâm Chiếu nghe anh phân tích có lý như vậy, gật đầu một cái: “Được rồi, vậy anh sắp xếp nhanh nhé.”
“Ừ.” Sau đó anh cúp điện thoại.
Lâm Chiếu sững sờ.
Trước đây khi bọn họ trò chuyện, lúc nào cô cũng là người cúp máy trước, lần này sao lại như vậy?
--- ------ ------ ------ ------ ---------
Sau khi cúp điện thoại của Lâm Chiếu, Đông Phương Tín nhấn nút nghe điện thoại của một người khác.
“Đông Phương tiên sinh, có làm phiền anh không vậy?”
“Không có.” Không thích cách cô gọi xa cách như vậy, Đông Phương Tín hơi nhướng chân mày: “Chuyện gì vậy?”
“Không có gì, để báo đáp ơn cứu mạng, tôi muốn mời anh dùng bữa cơm.” Thích Nghi cẩn thận nói: “Anh có rãnh không vậy?”
“Không ngờ cô lại chỉ tầm thường như vậy.”
Thích Nghi cắn răng: “Không ăn thì thôi.”
Đông Phương Tín lập tức nói: “Ai nói tôi không ăn?”
“Vậy anh dài dòng làm gì?”
“Sao cô không có chút thành ý nào hết vậy?”
“Được rồi, Thiên Nhiên vì tôi mà trật chân, mấy ngày nay tôi phải chăm nom cô ấy, chờ có thời gian tôi sẽ gọi cho anh.” Nói xong, Thích Nghi nhanh chóng cúp điện thoại.
Đông Phương Tín nhíu chân mày.
Cô gái này, đúng là không có chút thành ý nào.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ----
“Chúng ta có nên mời Long Tiên sinh cùng tới luôn không?” Thấy Thích Nghi cúp điện thoại, Thiên Nhiên nhẹ nhàng nói.
“Đây mới là mục đích thực sự của cậu?” Thích Nghi liếc xéo cô ấy một cái: “Cho nên mới kêu tớ gọi điện mời khách sao?”
“Không có.” Thiên Nhiên trừng mắt nhìn cô: “Chẳng qua tớ cảm thấy nên cám ơn người ta, đây là ơn cứu mạng đấy!”
Cái miệng nhỏ nhắn của Thích Nghi bĩu xuống: “Sợ là như vậy cũng phải mời cả Trình Kiêu tới.”
Thiên Nhiên nghe vậy, chân mày khẽ nhíu một cái.
“Cứ quyết định vậy đi.” Thích Nghi vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Mấy ngày nữa lúc tớ báo Đông Phương Tín sẽ nói anh ta gọi cả Long Vu Hành và Trình Kiêu, bọn họ thích thì tới.”
“Thích Nghi…..”
“Thiên Nhiên.” Thích Nghi không cho Thiên Nhiên có cơ hội phát biểu ý kiến: “Nghe tớ đi không sai đâu.”
Có một số chuyện, nên dứt thì dứt, không cần phải để ngày càng tổng thương nhiều hơn.
--- ------ ------ ------ ------ ------ --------
Mấy ngày sau đó, toàn bộ sách báo giải trí ở Ôn Thành đều là tin tức chuyện ở La Sơn. Về việc Đông Phương Tín đến tìm GiGi, tặng cô ta món quà đắc giá, sau đó rơi xuống dốc núi cùng với người đại diện của Nara, hàng động đưa máy bay trực thăng tới cứu hộ của Long Vu Hành được ca tụng lưu truyền thành nhiều phiên bảng khác nhau ở khắp nơi. Vì vậy, chuyện là như thế nào, cũng không có ai biết, lại trở thành câu chuyện phiếm của mọi người sau khi ăn cơm.
Hôm nay, Thích Nghi đang ngồi ăn cơm với Thiên Nhiên, thân hình thon dài của một thiếu niên đột nhiên xuất hiện, vừa thở hồng hộc vừa hỏi: “Em nghe nói hai người xảy ra chuyện ở La Sơn.”
Mấy ngày nay không thấy, Thích Nghi tưởng rằng cậu ta đã ngoan ngoãn về Mỹ rồi. Không ngờ hôm nay lại xuất hiện nữa, chân mày cô nhẹ nhíu một cái: “Bọn tôi không phải vẫn bình yên đây sao? Sao cậu lại chưa trở về NewYork đi học đi?”
“Em mới về Brussels một chuyến.” George đi tới quay cô một vòng, thấy cô không có gì khác với thường ngày, lúc này mới thở phào một cái: “Thật may là chị không có chuyện gì, làm em sợ muốn chết.”
“Tôi thì có thể có chuyện gì.” Thích Nghi đẩy cậu ta ra: “Cũng tới lúc cậu nên trở về rồi đó…..”
“Được rồi, mẹ đã biết chuyện em đến Ôn Thành, bà ấy sẽ không xen vào chuyện của em nữa.” George nhún nhún vai, bộ dáng dương dương đắc ý: “Cho nên chị cũng không cần phải quan tâm chuyện này nữa.”
Thích Nghi trợn trắng mắt: “Tùy cậu, tôi cũng không muốn quan tâm cậu!”
George nghe vậy, khuôn mặt không vui chút nào.
Thiên Nhiên thấy vậy, vội vàng nói: “George, cậu mới đường xa mệt mỏi chạy từ Brussels về sao? Nhanh nhanh ngồi xuống ăn chút gì đi.”
“Không ăn, không có hứng thú. Em ra ngoài đi dạo một chút.” George cũng không nhận ý tốt của Thiên Nhiên, liếc mắt nhìn Thích Nghi một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
“Đi xa một chút, tốt nhất là đừng quay lại nữa.” Phía sau Thích Nghi lạnh lùng nói.
Thân người George rõ ràng hơi cương cứng, cậu dừng lại một chút, rồi nhanh chóng đi mất.
Lòng bàn tay Thích Nghi vỗ cái trán, đau đầu không dứt.
“Thích Nghi, cậu cần gì phải làm như vậy?” Thiên Nhiên hơi cau mày.
“Nếu cậu cho cậu ta sắc mặt hơi tốt, thì cậu ta sẽ ở lỳ đây đấy.”
“Cậu ấy cũng không làm phiền cậu.”
“Ở đây rốt cuộc cũng không phải là nơi cậu ta nên ở lại lâu dài, không nên để cậu ta ở đây có nảy sinh tình cảm gì mới được.” Tiếng nói của Thích Nghi hơi xa xăm, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa cổ hơi lành lạnh: “Không phải người thuộc thế giới này, cần gì phải có dính líu không rõ với chúng ta.”
Thiên Nhiên nghe vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Đúng vậy, người không cùng một thế giới, cuối cùng vẫn không thể ở chung với nhau.
Cắt đứt sớm một chút mới tốt!