Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 83: Chương 83: Mùi Thơm Vạn Dặm




Edit: Lam Sắc.

Đúng như Diệp Lạc nói, quân đội Hoa Gian quốc không phải đều là Quân Phi Tự, tướng lĩnh Hoa Gian quốc không phải tất cả đều là Phong Phi Tự.

Phong Phi Tự đã tính toán rất tốt, tuy Dực quốc có vật tư phong phú, nhưng chú trọng buôn bán, không trọng võ, lại có Lễ thân vương duy trì. Chỉ cần Sùng Hưng không nhúng tay, thì sớm muộn gì Dực quốc cũng thuộc về hắn. Cho nên, chỉ cần chiếm được Sùng Hưng, thì tất cả đều thuận lợi.

Chỉ là chuyện trên thế giới này, người tính không bằng trời tính. Ai có thể nghĩ đến, tiểu cô nương lúc trước cả ngày nghịch ngợm gây sự bên cạnh hắn, lại có bản sự thay đổi như chong chóng, phúc thủ vi vũ*?

* Phúc thủ vi vũ (覆手为雨): Úp bàn tay làm mưa là một phần trong câu thơ “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ” (翻手为云、覆手为雨) trong bài thơ Bần Giaoz Hành (贫交行) của Đỗ Phủ (杜甫).

Khi tin tức loạn ở biên cảnh được truyền đến, không phải hắn không khiếp sợ.

Mấy trận Diệp Lạc đánh, có thể nói là vô cùng đẹp. Sau khi xuất phát từ Sùng Hưng, liền che giấu hành tung, cho đến khi núi Tùng Ô và Tân Nguyên đột nhiên mất trộm sau, hắn mới đoán được là nàng làm. Tiếp theo, nàng đến kinh thành Dực quốc, giải vây cho Quân Uy Viễn, mượn tay Lễ thân vương tạo ra một đội quân hành động mau lẹ,phản ứng linh mẫn. Tiếp đó, về biên cảnh Sùng Hưng, rồi lại nhanh chóng quay về kinh thành Dực quốc, thoát khỏi sự giám sát. Loại chiến thuật không theo lẽ thường này, khiến bọn họ bất ngờ, để Ninh Triển Thư có thể thoát khỏi vòng vây ở kinh thành, hội hợp với Vương Sư.

Đang lúc hắn nghĩ rằng Diệp Lạc nghe nói Sùng Hưng gặp nguy sẽ tức tốc về nước, nàng lại đi Hoa Gian quốc.

Phong Phi Tự vẽ đường hành quân của Diệp Lạc, trên mặt hơi có vẻ kiêu ngạo.

“Vương gia?” Lúc Minh Các vén rèm vào trướng thì thấy nụ cười trên mặt hắn còn chưa tan.

Phong Phi Tự ngẩng đầu lên: “Muội ấy lại làm cái gì?”

Tầm mắt Minh Các nhẹ nhàng lướt qua bản đồ trên bàn, nói: “Đúng như ngươi dự đoán, nàng không tới gần trung tâm nước ta. Mà chỉ hoạt động ở biên cảnh, xuất quỷ nhập thần, khiến người ta khó lòng phòng bị.”

Phong Phi Tự cười cười: “Quả nhiên thông minh!”

Nếu nàng tới gần kinh thành Hoa Gian quốc, sẽ làm các thế lực trong triều đình bùng phát ý thức về nguy cơ. Trên dưới triều đình sẽ tạm thời vứt bỏ ngăn cách, đồng tâm hiệp lực đánh giặc. Đồng thời, Quân Phi Tự mà hắn để lại trong ngoài kinh, cũng có thể yên tâm mang ra. Nhưng nàng không làm thế, nàng công kích ở chỗ xa xôi của Hoa Gian quốc, như vậy những lão già trên triều kia, chỉ nghĩ là do Phong Phi Tự hắn xuất binh mới khiến biên cảnh chiến hỏa bay tán loạn.

Nàng giấu mũi nhọn bên trong như vậy, khiến hắn hoàn toàn mất cơ hội liên kết với mấy thế lực phản đối. Dù kết quả chiến tranh thế nào, thì Phong Phi Tự hắn đều phải gánh vác trách nhiệm một mình.

Hơn nữa, nếu hắn tiếp tục xâm nhập vào Sùng Hưng, một khi nàng cắt đứt thpong đạo của hắn và Hoa Gian quốc, thì đến lúc đó, hắn dù có dũng mãnh, cũng không thể về nước, khó có thể duy trì chiến dịch. Hơn nữa Diệp Tinh Dương kia, quả nhiên đủ ngoan độc, hắn mà bỏ thành thì đều là thành trống, chẳng những dân chúng đi hết, mà mọi thứ cũng sạch bong, không mang được thì mang thiêu hủy, không để lại một chút gì. Khiến mỗi lần Quân Phi Tự thắng lợi, tâm trạng cũng không quá tốt.

“Minh Các, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, vì sao bây giờ ta mới biết muội ấy có thiên phú như vậy?” Phong Phi Tự nhắm mắt lại: “Ta vẫn biết muội ấy thông minh tuyệt đỉnh, nhưng không nghĩ rằng nàng còn có thể vận trù duy ác (bày mưu tính kế) như vậy.”

Minh Các im lặng trong chốc lát, mới nói: “Vương gia là người làm việc lớn, ngày xưa tiểu thư cũng chỉ say mê sơn thủy, vui cười giang hồ, căn bản không có cơ hội biểu hiện ra ngoài. Hơn nữa Vương gia cũng không rảnh làm bạn, không thấy cũng là bình thường.”

“Thế sao?” Phong Phi Tự suy nghĩ trong chốc lát, mới hỏi: “Tay Vô Nhai, đã điều tra xong chưa?”

Minh Các đột nhiên quỳ xuống, cúi đầu không rên một tiếng.

“Nói đi!”

Minh Các vẫn không lên tiếng.

Phong Phi Tự nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Là tự hắn đoạn kinh mạch, đúng không?”

Trả lời hắn, là Minh Các càng ngày càng cúi thấp đầu.

Thật lâu sau, Phong Phi Tự mới cảm thán: “Thôi, tâm tư Vô Nhai đơn thuần, có cảm tình không giống bình thường với Lạc Lạc. Bắt hắn làm địch với Lạc Lạc, đúng là làm khó hắn. Ngươi đưa hắn tới Thương Vụ Môn đi, chuẩn bị lương khô và nước trong mười ngày cho hắn, sẽ có người tới đón hắn.”

Để Vô Nhai đi làm bạn cùng sư phụ đi, chờ xong xuôi mọi việc ở đây, hắn sẽ cùng Lạc Lạc đón hắn về.

Quân Phi Tự mấy lần tác chiến, thêm cả mấy thế lực phản đối trong nước đang rục rịch, Phong Phi Tự không còn kiên nhẫn.

Từ khi hắn không còn kiên nhẫn, Diệp Tinh Dương liền cảm giác được không khí trên chiến trường thay đổi rõ ràng.

Sau khi mất hai thành, Quân Phi Tự đã nhanh chóng hành động, làm hắn không kịp chuyển lương thảo trong thành đi, chỉ có thể vội vàng che giấu cho dân chúng rời đi.

Nhưng rất nhanh, trong các thị trấn ở Sùng Hưng mà Quân Phi Tự chưa đánh tới, đã bắt đầu xuất hiện một lượng lớn truyền đơn. Phong Phi Tự nói, sở dĩ Hoa Gian quốc xuất binh, là vì Sùng Hưng tham gia vào chiến sự của Dực quốc, hại dân chúng lầm than. Rất nhiều người Dực quốc phải chạy sang Hoa Gian quốc, ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường của dân chúng Hoa Gian quốc và trật tự xã hội. Lúc này Hoa Gian quốc mới phải bất đắc dĩ ra tay, chỉ nhằm vào triều đình Sùng Hưng vương triều, sẽ không làm hại dân chúng. Cho nên mời dân chúng Sùng Hưng tiếp tục cuộc sống bình thường của mình, không cần phải đi xa xứ. Hơn nữa, chỉ cần Sùng Hưng rút quân khỏi Dực quốc, Hoa Gian quốc cũng sẽ lập tức ngưng chiến.

Lời này vừa truyền ra, lập tức khiến dân chúng từ cao tới thấp ồ lên.

Lúc Diệp Tinh Dương bảo dân chúng ở Liêu Châu rời đi, đã có một bộ phận ôm tâm trạng thử một lần, ở lại xem kết quả. Dù sao, nơi khác có đẹp hơn nữa, thì cũng không bằng nhà mình.

Vài ngày sau, khi Quân Phi Tự đánh vào, quả nhiên không có làm ảnh hưởng tới dân, quân đội đi mua đồ ở cửa hàng, còn trả giá cao hơn bình thường.

Sau khi tin tức này được truyền ra, thì dân chúng liền không chịu rút lui nữa, mà những người rời sdi lúc trước cũng lục tục quay về nhà mình. Cứ như vậy, Quân Phi Tự không cần phải lặn lội đường xa vận chuyển vật tư nữa, mà có thể tiếp tế tiếp viện tại chỗ. Mất nhiều tiền đi mua lương thực vẫn tiện hơn đi vận chuyển lương thực nhiều.

Đồng thời, trong triều đình Sùng Hưng, âm thanh phản đối can thiệp vào nội chiến của Dực quốc cũng càng lúc càng lớn. Trương Đài Minh lại giơ cờ tiên phong biểu lộ thái độ. Khiến quân cứu viện của Bộ Binh lên tiền tuyến trợ giúp càng ngày càng chậm.

Quân Hoằng vài lần tức giận đến mức muốn liều lĩnh chém Trương Đài Minh, những lần nào Trương Đài Minh cũng nói có bài bản. Hắn đã ra lệnh theo ý Hoàng Thượng rồi. Nhưng vì Hổ Bí Doanh và Kỵ Binh Doanh có tốc độ nhanh nhất đã bị mang đi mất, nên mới chậm chạp tiếp viện.

Quân Hoằng không thể nhịn được nữa, nhưng lại phải cố nhịn.

Hắn phải nhanh chóng giải quyết uy hiếp tiềm tàng trong nước, mới có thể tạo ra một hậu thuẫn kiên cường cho người ở tiền phương.

May mà, ông trời thấy hắn nhịn đã lâu, nên đã mang tới cho hắn một tin tức tuyệt vời.

Sau mấy tháng chờ đợi, ám vệ vẫn theo dõi Lương Lược, rốt cuộc đã tìm được một chút dấu vết. Lương Lược ban đầu giống như không để ý tới việc bên ngoài, cả ngày chỉ có hoa hoa cỏ cỏ, đọc sách, ngâm thơ, vô cùng nhàn nhã. Nhưng gần đây đã bị ám vệ phát hiện ra, đám tử sĩ vẫn luôn đi theo ông ta, thiếu mất một người.

Không ai biết người này làm thế nào mà có thể thần không biết quỷ không hay lẻn ra ngoài dưới sự giám thị sát sao của ám vệ. Tiếc là, hắn lại đi tới một cứ điểm của Lương gia vẫn bị ám vệ quan sát, nên mới bị phát hiện hành tung. Một đường theo dõi xuống, rốt cuộc phát hiện một bí mật kinh thiên động địa.

Trong một ngọn núi phía đông Sùng Hưng, nghe đồn là có một cốc tên là Tử Vong. Trong cốc chướng khí lan tràn, độc xà mãnh thú thường lui tới, những người đi nhầm vào đó, đều có đi không có về.

Nhưng tử sĩ của Lương Lược lại một đường đi tới đây, sau đó vào trong cốc, mấy ngày sau, vẫn toàn thân trở ra.

Ám vệ tra xét mấy ngày, phát hiện không ngừng có người đưa tiền bạc và lương thảo vào. Ám vệ vụng trộm mở một xe bạc trong đó ra, tất cả ngân lượng lại đều là bạc công.

Tin tức truyền về, Quân Hoằng vội vàng đem bản đồ bố phòng của Bộ Binh mà Diệp Lạc để lại ra đối chiếu, phát hiện ở đây, có một nhóm binh lính thuộc Bộ Binh quản lý.

“Không có khả năng.“ Dịch Kinh Hồng cũng phát hiện điều không thích hợp: “Theo lượng tiêu hao rau dưa, hoa quả, thì không có khả năng là dự trữ, tuyệt đối là có người. Hơn nữa ám vệ chỉ dò xét mấy ngày, đã có hai nhóm ngân lượng được đưa tới. Hơn nữa Lương Lược lại dám mạo hiểm mà liên lạc, thì không thể chỉ có mấy nghìn người.”

Quân Hoằng giận dữ: “Bọn họ quả nhiên là lấy danh nghĩa Bộ Binh để âm thầm phát triển thế lực. Trẫm muốn cho đám người ăn lương công lại làm việc phản quốc này chết không có chỗ chôn.”

Quân Hoằng bắt đầu bố trí, mà đối phương cũng bắt đầu hành động.

Sau khi Phong Phi Tự chia quân làm ba đường, giáp công Diệp Tinh Dương, ép lui về một cánh đồng hoang vu, thì quân đội trong Cốc Tử Vong cũng đi ra. Tuyên bố là dân chúng biên cảnh chịu khổ do chiến hỏa, tự tổ chức đứng dậy, lấy danh nghĩa “Thanh Quân Sườn” phản đối chiến tranh, tiến về phía kinh thành Sùng Hưng – Phượng Hoàng Thành.

Trong khoảng thời gian ngắn, Sùng Hưng cũng lâm vào hoàn cảnh trong ngoài đều khốn đốn.

Một chiêu này của Phong Phi Tự có thể nói là tinh diệu.

Diệp Lạc dưới cơn giận dữ, đốt sạch toàn bộ lương thực và y phục thu gom được từ khi đến Hoa Gian quốc tới nay. Lửa cháy ba ngày ba đêm, Diệp Lạc dẫn quân về Sùng Hưng, cứu viện cho Diệp Tinh Dương.

Đối với trận cháy lớn này, nhóm sử học gia vẫn tranh luận không ngớt.

Có nhân cho rằng đây là cử chỉ cao minh của Diệp Tri, bởi vì không kịp hời đi, mà quân đội còn phải mau chóng về nước. So với việc để lại lương thực cho đối thủ, không bằng tiêu hủy hết, lại còn đả kích được sĩ khí đối phương.

Cũng có người cho rằng đây là nét bút hỏng lớn nhất đời Diệp Tri. Một năm này ba nước đều bùng nổ chiến tranh, ảnh hưởng tới sản lượng lương thực năm sau, mà số lương thực tồn kho từ trước cũng bị tiêu hao nhiều vì chiến tranh. Hơn nữa hành động này của Diệp Tri, khiến hai năm sau của Hoa Gian quốc, chịu đủ cơ hàn khó khăn, người chết đói, chết rét vô số, không phù hợp với đạo lý “Nhân trị thiên hạ” mà Diệp Tri vẫn tôn sùng.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này, tạm thời không đề cập tới.

Diệp Tinh Dương bị vây bên trong, Phong Phi Tự lại án binh bất động.

Minh Các khó hiểu: “Vương gia, sao chúng ta không thừa thắng xông lên?”

Phong Phi Tự lắc đầu: “Muội ấy từng nói là Diệp Tinh Dương là người anh dũng nhất trong số phủ binh Diệp gia, hơn nữa có thể làm việc việc lớn, có dũng có mưu. Cả đoạn đường này, Diệp Tinh Dương đúng là tướng lĩnh Sùng Hưng mạnh nhất mà chúng ta gặp. Ba bốn lần ngăn cản chúng ta công kích, cho dù bị mất thành trì, hắn cũng phải để lại hậu chiêu, làm chúng ta khó lòng phòng bị. Nhưng ta vẫn cảm thấy, chút bản lĩnh này, chưa đủ để trở thành Diệp Tinh Dương mà muội ấy luôn kiêu ngạo.”

Nhớ tới mỗi lần nàng nhắc tới A Dương nhà nàng, bộ dạng kiêu ngạo, khuôn mặt nhỏ nhắn phát ra ánh sáng rực rỡ, hắn hơi cong khóe môi. Hắn vẫn luôn không hỏi nàng A Dương là ai, sợ nàng nghĩ hắn ghen mà mất thân phận.

Nhưng lúc trước nàng và Quân Hoằng gặp nạn, hắn vừa nghe đến tên Diệp Tinh Dương, liền đoán được Diệp Tinh Dương này chính A Dương kia, sau đó lại xảy ra một số việc, thì đã chứng thực suy nghĩ của hắn.

“Nhỡ Diệp Tinh Dương quả thực có bản lĩnh đó thì sao? Vương gia, lúc này chúng ta không động thủ, sẽ mất cơ hội tốt đấy.”

“Mặc kệ hắn có bản lĩnh hay không, ta đều phải chờ xem.” Phong Phi Tự nắm thật chặt nắm đấm, lại lặng lẽ buông ra, giọng theo hơi run run: “Muội ấy, tất sẽ đến!”

Minh Các mạnh mẽ ngẩng đầu lên, giống như là không thể tin mà nhìn hắn, há miệng thở dốc, lại không nói ra lời.

Phong Phi Tự quay đầu đi chỗ khác, không nghênh đón ánh mắt của hắn.

Qua lúc lâu, Phong Phi Tự mới nói: “Làm theo phân phó lúc đầu của ta, đi xuống an bài đi.”

Minh Các đi vài bước, lại dừng lại: “Vương gia, Tinh Nguyệt Kiếm của ngài, thực sự muốn nhiễm máu của nàng sao?”

Phong Phi Tự run lên, không nói gì.

Minh Các cũng không đợi hắn trả lời, mà đi ra ngoài.

Màn trướng nhấc lên lại buông xuống, nắng vàng rực rỡ hiện lên trong mắt Phong Phi Tự rồi lại biến mất, không nhìn ra vẻ mặt của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.