Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 82: Chương 82: Tâm Xa




Edit: Lam Sắc.

Vi Kỳ nâng cằm, trốn trong góc phòng vẽ vòng tròn.

Nguyên nhân không phải ở hắn, chủ yếu do chủ tử của kìa. Lúc này tâm trạng đang không tốt, thật sự không tốt.

Sau khi nhận được tin tức từ người ở phương xa kia gửi về, đầu tiên là hắn cao hứng phấn chấn, tiếp theo là mây đen dầy đặc, còn bây giờ chính là yên tĩnh trước cơn bão.

Quân Hoằng ngồi phê tấu chương, vẻ mặt chuyên chú.

Nhưng Vi Kỳ lại không dám thở mạnh, lẩn ra góc xa.

Cho đến lúc đèn sáng rực rỡ, Quân Hoằng mới ngẩng đầu lên, xoa bả vai đau nhức, quay đầu: “Vi Kỳ!”

“Dạ!” Vi Kỳ như nhảy dựng lên, chạy vội đến trước mặt Quân Hoằng.

Quân Hoằng bị động tác của hắn dọa tới, hơi ngửa đầu ra sau. Vi Kỳ thức thời lùi lại mấy bước, mới hỏi: “Hoàng Thượng, có chuyện gì ạ?”

Quân Hoằng nhìn hắn: “Đi ra ngoài với trẫm một lát.”

Đi một lát, đi đâu chứ? Vẻ mặt Vi Kỳ đau khổ, nghĩ cũng không cần nghĩ, hắn cũng biết là đi đâu.

Quả nhiên, lúc Quân Hoằng tới Diệp phủ, là lúc Diệp gia ăn cơm chiều.

Thiên Hạ đã biết ăn rồi, mấy người lớn xoay quanh một đứa bé mới sinh, có vẻ buồn cười, cũng càng thêm ấm áp.

Quân Hoằng cũng ngồi xuống, nhìn Thập Nhị cho Thiên Hạ ăn, Thập Bát cầm lấy một tờ giấy viết thư, la hét: “Đúng rồi, ăn ít thịt một chút, ăn nhiều cháo là được.”

“Được.“ Thập Nhị đút cho Thiên Hạ mấy thìa, lại nói: “Nhưng có vẻ tiểu thiếu gia vẫn muốn ăn, không thì lại thêm một chút thịt nhé?”

“Không được, thư của công tử nói rõ rồi, không được ăn nhiều, ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy.”

“Nàng làm sao biết được, nàng cũng chưa chăm sóc trẻ con bao giờ mà?” Thập Nhị không phục, nhìn ánh mắt trông mong của Thiên Hạ, phản bác lại.

“Giản Phàm, ngươi nói xem.” Thập Bát quay đầu, nhìn về phía Giản Phàm mặc kệ không nói gì, đang vùi đầu ăn cơm.

Giản Phàm bị sặc một chút, không thể nghĩ tới, cuộc chiến của mấy nữ nhân sẽ lan tới người hắn: “Cái này, ta là đại phu, không phải nhũ mẫu, ta không biết đâu.”

“Là thư của Diệp Tri?” Quân Hoằng đột nhiên mở miệng.

“Đương nhiên rồi, công tử mới gửi về. Thập Nhị còn không nghe, đợi công tử trở về mắng người thì làm thế nào.” Thập Bát nói xong, giơ thư trong tay lên, trừng mắt nhìn Thập Nhị.

Quân Hoằng vươn tay ra: “Đưa trẫm xem xem.”

“Dạ!” Thập Bát buồn bực không thôi mang thư sang. Vị Hoàng Đế này không phải là chưa có tiểu hoàng tử sao, xem thư này có ích lợi gì chứ?

Quân Hoằng nhận thư, chỉ có hơn mười trang giấy. Hắn lật xem, chữ viết rất loạn, như là viết vội vàng vậy, nhưng nội dung cũng rất phong phú. Từ đồ ăn đồ mặc của đứa bé, đến đồ chơi hằng ngày. Giữa những hàng chữ, đều là lời cằn nhằn liêm miên, giống như người đó đang ở trước mặt, không yên tâm về đứa bé vậy.

Khóe miệng Quân Hoằng có chút tươi cười, trong lòng, lại chua xót.

Thư nhà của Diệp Tri, và thư viết cho hắn, hoàn toàn khác nhau.

Uổng phí hắn mong đợi lâu như vậy, nhận được thư của hắn, lại chỉ có mấy câu. Trừ thuật lại tình hình chiến đấu ra, thì là nói tới thân phận và lý do bọn Diệp Nhất xuất hiện ở Quân Uy Viễn.

Không có một câu hỏi thăm ân cần, cũng không có một chút tình cảm tương tư gì cả.

“Tang Du, ngươi nói cho Diệp Tri, ta…….” Hắn bỗng nhiên dừng lại, một lúc lâu, hắn mới thở dài một hơi: “Bỏ đi, không cần nói gì cả, trẫm về cung.” Vung tay áo, đi mất.

Nếu dùng rất nhiều lần tín nhiệm, vẫn không thể để đối phương tin tưởng mình. Vậy thì, hắn sẽ dùng thời gian để chứng minh.

Rất lâu sau, Thập Bát mới lẩm bẩm: “Hắn, hắn cứ đi như vậy à?”

Thập Nhị gật đầu: “Đúng vậy, nhưng lại mang cả thư của tiểu thư viết cho Thiên Hạ đi rồi.”

Thập Bát thở dài một hơi: “Tang Du, bảo tiểu thư viết lại một bức nữa đi, bức nàng gửi về bị Hoàng Thượng cầm mất rồi.”

Vì thế, mấy ngày sau, Diệp Lạc nhận được thư của Tang Du: “Tiểu thư, thư ngươi viết cho Thiên Hạ bị Hoàng Thượng cầm đi rồi, Hoàng Thượng còn định nhắn gì đó cho ngươi, nhưng lại không nói gì.”

Diệp Lạc cầm thư hơn nửa ngày cũng không nói chuyện.

Có lẽ, nàng lại chọc tức hắn rồi. Nhưng mà sự tín nhiệm của đế vương, thực sự có thể yên tâm mà nhận sao?

Với lại, trong lúc này, nàng cũng không thừa tâm tư mà đi phân tích mấy thứ nhi nữ tình trường.

Ninh Triển Thư đã sắp chính thức thanh trừ Lễ Thân Vương, Lễ Thân Vương kinh doanh nhiều năm, lại không phải hạng người dễ xử lý. Mà, Quân Phi Tự cũng bắt đầu chính thức phát động tấn công với Sùng Hưng và Dực quốc.

Phong Phi Tự tự mình chỉ huy trận chiến với Sùng Hưng. Bởi vì nhân lực và thực lực cách xa, Sùng Hưng đã mất ba thành. Trừ Diệp Tinh Dương có thể ngăn cản được một chút ra, thì những tướng lĩnh khác căn bản không thể chống đỡ nổi.

Mà ở Dực quốc, vì có Tả Thiết và Quỷ Thủ nhanh chóng tới trợ giúp, Lễ Thân Vương và Ninh Triển Thư đang ngang nhau.

“Diệp tướng?” Ninh Triển Thư xốc màn đi vào, thì thấy Diệp Lạc cau mày.

Diệp Lạc gật đầu với hắn: “Đã trễ thế này, Quốc Quân còn chưa ngủ sao?”

Ninh Triển Thư đi đến bên cạnh nàng, nhìn bản đồ trước mặt nàng: “Không phải Diệp tướng cũng chưa ngủ sao?”

Diệp Lạc cười cười, ngón tay gõ lên bản đồ hai cái, đột nhiên nói: “Ba vùng ở phương Bắc này, có thuộc phạm vi của ngươi không?”

Ninh Triển Thư gật gật đầu: “Là Dực quốc, nhưng nơi này đều là một số dân tộc thiểu số, các bộ lạc đều tự làm theo ý mình. Vì quan hệ rắc rối phức tạp, lại thường xuyên phát sinh xung đột với nhau, dân ở chỗ đó cũng rất bưu hãn nên triều đình cũng ít can thiệp.”

Diệp Lạc chép miệng: “Quốc Quân, ngươi nói xem nếu chúng ta kéo bọn họ vào thì thế nào?”

“Hả?” Ninh Triển Thư sửng sốt, hiển nhiên chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Diệp Lạc cười còn sáng lạn hơn ánh mặt trời: “Công chúa Thiên Hương đưa cho ta một quyển phong thổ chí của các ngươi, ta cẩn thận đọc nội dung về mấy bộ lạc này. Hôm nay lại đối chiếu với bản đồ, phát hiện dân bản xứ ở đây đều săn thú mà sống, vì bảo hộ lợi ích mà thường xuyên tranh đoạt địa bàn, đánh trận như cơm bữa. Hơn nữa người ở vùng này lớn lên trong điều kiện cực kì kém, nên thân thể rất khỏe mạnh, nếu chúng ta có thể thu phục được bọn họ, tất nhiên là có thêm sự trợ giúp lớn rồi.”

Ninh Triển Thư vui mừng, nhưng mà lại chậm rãi nhăn mày: “Nhưng chúng ta phải làm thế nào mới có thể lấy được sự tín nhiệm của bọn họ?”

Diệp Lạc sờ sờ cằm: “Chờ chút đi.”

“Chờ ai?”

“Ta đã để người vào đó thăm dò tình huống rồi.”

Sau một lúc lâu, giọng của Ninh Triển Thư mới vang lên: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì tốt, ta sẽ trực tiếp sắp xếp bọn họ vào đội ngũ của ta.” Diệp Lạc vui vẻ nhìn hắn: “Hơn nữa là ngươi không cần ta mới dễ thu lưu.”

“……..”

Mấy ngày sau, Diệp Tấn quả nhiên mang tin tức về, ở đó quả thật là có mấy chục cái bộ lạc lớn nhỏ. Vì nhiều núi, ít đồng ruộng, các bộ lạc vì tranh đoạt tài nguyên săn bắn mà thường xuyên bùng nổ chiến tranh, vì thế mỗi bộ lạc đều có võ trang cho mình, mà tổng số lượng cũng không nhỏ.

Bọn họ đã điều tra rồi, nếu có thể lôi kéo mấy bộ lạc lớn về đây, thì sẽ có gần năm sáu vạn binh lực.

Ninh Triển Thư mở tin tức Diệp Tấn mang về ra, cảm thán nói: “Diệp tướng, binh lính Sùng Hưng các ngươi, thật có năng lực!”

“Đó là đương nhiên.” Diệp Lạc nghe thấy lời này thì rất hưởng thụ.

“Nhưng phải thu phục bọn họ thế nào?”

Diệp Lạc chống cằm, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Phương thức nhanh nhất, hữu hiệu nhất, chính là cưới hỏi. Quốc Quân, ngươi sẽ không thể không làm được chứ?”

Mắt Ninh Triển Thư sáng lên: “Đúng vậy, sao ta lại không nghĩ ra. Tốt, ta tức khắc đi an bài người đi làm.”

Diệp Lạc khoát tay: “Vậy không tiễn.”

Chờ hắn đi một lúc lâu rồi, Diệp Lạc mới quay đầu: “A Tấn, cưới hỏi, là một con đường tốt lại nhanh, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Nhưng vì sao có một số người lại dù thế nào cũng không chịu chọn chứ?” Diệp Lạc nhẹ giọng nói, là đang hỏi người khác, cũng là đang hỏi chính mình.

Diệp Lạc biết rõ tình huống của Sùng Hưng, Bộ Binh do Trương Đài Minh nắm giữ. Nếu Quân Hoằng muốn điều binh đi trợ giúp Diệp Tinh Dương, khẳng định là rất khó khăn, huống chi, Quân Hoằng còn phải lo cho an nguy kinh thành.

Còn Dực quốc, Ninh Triển Thư đã cơ bản đứng vững, kế tiếp, chỉ cần xem hắn liên lạc với các thế lực khắp nơi thế nào, để thanh tẩy hoàn toàn Lễ Thân Vương và Quân Phi Tự.

Lục Uy Viễn dẫn bọn Diệp Nhất đến đây, vị lão tướng kinh nghiệm sa trường này, khi đối mặt với Thừa Tướng trẻ tuổi, thì biểu hiện ra phong độ mà mọt tướng lĩnh kiệt xuất chân chính nên có: “Mười mấy người của Diệp gia này, nếu đi theo ngươi, sẽ có thể phát huy được nhiều tác dụng hơn, đội tiên phong do bọn họ dẫn dắt, đã hợp với bọn họ, không thích hợp ở lại quân của lão phu.”

Hắn nhìn Diệp Lạc, ôm quyền: “Lão phu tiếp tục ở lại Dực quốc, tận lực kiềm chế lực lượng của Quân Phi Tự, Sùng Hưng giao cho đám trẻ tuổi các ngươi.”

Diệp Lạc cũng ôm quyền hoàn lễ: “Diệp Tri sẽ cố gắng hết khả năng.”

Ban đêm, gió mùa hè đã mang theo khí nóng, Ninh Triển Thư giơ cao chén rượu, đứng dưới cửa thành: “Diệp tướng, hôm nay từ biệt, không biết bao giờ có thể gặp lại?”

Diệp Lạc cũng giơ cao chén, chạm vào chén hắn, sau đó, uống một hơi cạn sạch, cười nói: “Chờ ngươi đại hôn.”

Ninh Triển Thư cũng uống cạn chén rượu: “Được, một lời đã định.”

Diệp Lạc ném chén vào tay hắn, kéo cương: “Đi thôi.”

Con ngựa ngẩng cao đầu, hí dài một tiếng, sau đó, nhanh chân chạy ra ngoài, theo sát phía sau là mấy vạn nhân mã, thổi tung bụi đất.

Ninh Triển Thư đứng tại chỗ, rất lâu cũng không động đậy.

Cho đến khi công chúa Thuên Hương đi đến bên cạnh: “Hoàng huynh?”

Ninh Triển Thư thở dài, trên mặt có chút tươi cười: “Triển Hương, tối qua Diệp Tri vẫn cự tuyệt ngươi hả? Thê tử của hắn đã mất, chẳng lẽ, hắn định sống một mình cả đời?”

Công chúa Thiên Hương hơi cúi đầu: “Phúc khí của Phó Thanh Nguyệt, không phải nữ nhân nào cũng có thể có được.”

Ninh Triển Thư nhìn theo hướng Diệp Lạc rời đi: “Đều nói cưới hỏi là phương thức nhanh nhất, hữu hiệu nhất để liên kết thế lực hai bên. Nhưng vì sao Quân Hoằng không muốn, mà Diệp Tri này, cũng không đồng ý chứ?”

“Công tử, chúng ta có đi theo đường cũ về Sùng Hưng không? Chúng ta đi nhanh lên, bên Tinh Dương có vẻ căng thẳng.” Lần này người cách Diệp Lạc gần nhất, là Diệp Nhất.

Diệp Lạc lắc đầu: “Không, chúng ta đi Hoa Gian quốc.”

“Hả?” Diệp Nhất sững người, tốc độ chậm lại, bị Diệp Lạc đi qua, Diệp Thập Ngũ vội vàng giật nhẹ dây cương của hắn: “Nhanh đến hỏi đi!”

Diệp Nhất lúc này mới lấy lại bình tĩnh, lại đuổi theo: “Công tử, chúng ta chỉ có tám vạn người thôi!”

“Ta biết.”

“Vậy làm thế nào?” Diệp Nhất lại bổ sung một câu: “Người chúng ta đối mặt là Phong Phi Tự đấy.”

Diệp Lạc quay sang, cười khẽ: “Không phải tất cả quân đội của Hoa Gian quốc đều là Quân Phi Tự.”

“Vậy ý công tử là…….?” Diệp Nhất cả kinh không dám nghĩ.

Diệp Lạc nháy mắt mấy cái: “Chính là như ngươi nghĩ.”

Nàng sẽ ở biên cảnh Hoa Gian quốc, tập trung đối phó với mấy quân đội khác ngoài Quân Phi Tự, tuy sức chiến đấu của những quân đội này không được tốt lắm, nhưng số lượng thì tuyệt đối không ít. Chỉ cần ở biên cảnh làm loạn, thì Phong Tắc nhất định sẽ gọi Phong Phi Tự về xử lý. Nếu Phong Phi Tự rút về, vậy thì những thành trì lấy được của Sùng Hưng lúc trước, đều phải chắp tay trả lại cho Sùng Hưng. Còn nếu hắn không trở về……. Khóe miệng Diệp Lạc có ý cười lạnh như băng.

Giữa Phong Tắc và Phong Phi Tự chỉ cần có khe hở, thì nàng sẽ kéo khe hở này rộng ra.

Nàng vung dây cương, lại tăng tốc, để tốc độ này giấu đi mọi suy nghĩ phức tạp.

Đem sở học cả đời ra để tính kế người mình từng yêu nhất, có tính là sự châm chọc lớn nhất trên đời không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.