Ngại Gì Lên Giường

Chương 62: Chương 62




"Thật xin lỗi, anh cứ nghĩ em là em gái ruột của anh." Đào Duy Hiên hơi áy náy nhìn cô, phát hiện sắc mặt của Hứa Tử Ngư không được tốt lắm :"Nếu không thì nán lại nhà của anh một chút đi, đợi đến khi hết sấm sét anh sẽ đưa em trở về."

Qua nhiều năm như vậy Hứa Tử Ngư cũng chưa thấy qua trận mưa giông nào đáng sợ như vậy, cô còn là đang ở trên cầu vượt nữa, về đến nhà còn khoảng hai mươi mấy phút đi xe, thật sự là có chút nguy hiểm. Cô gật đầu một cái, sau đó lấy hai ngón tay bịt hai lỗ tai rồi dựa vào ghế ngồi. Đào Duy Hiên lái xe quẹo vào một con đường, trong chốc lát đã đến một chung cư có nhiều cây xanh ở chung quanh. Hứa Tử Ngư phát hiện chỗ này cách chỗ lần trước bọn họ ăn cơm cũng không xa, cũng ở gần khu sứ quán.

Sau khi đậu xe xong, Đào Duy Hiên dẫn Hứa Tử Ngư vào nhà :"Đây là nhà của anh?" Hứa Tử Ngư nhìn căn nhà được trang trí và lắp đặt theo kiến trúc Châu Âu, rất là đẹp, đột nhiên cô cảm thấy dường như mình không hiểu chút nào về Đào Duy Hiên.

"Cũng không tính là như vậy." Đào Duy Hiên để cô ngồi ở ghế sofa, sau đó đi rót một ly nước đưa cho cô.

"Đây là sản nghiệp của cha mẹ anh, bọn họ đang ở nước Anh, trong khoảng thời gian anh trở về nước thì anh ở đây tạm thời mà thôi."

Hứa Tử Ngư uống hai ngụm liền uống không nổi nữa rồi, nhắm hai mắt lại dựa người lên ghế sa lon, thở nhanh cảm thấy có chút không đủ ôxi. Đào Duy Hiên sờ đầu của cô nói :"Sao lại đổ mồ hôi lạnh vậy? Hay là em vào trong phòng nghỉ một chút đi, khi nào mưa tạnh thì anh gọi em dậy."

Huyệt thái dương thình thịch nhảy, nhức đầu không chịu được, Hứa Tử Ngư cũng không từ chối, liền gật đầu đi theo hắn vào trong phòng ngủ.

Vất vả lắm Hứa Tử Ngư mới ngủ được, Đào Duy Hiên ngồi vào cái ghế ở trong phòng khách, rút ra một điếu thuốc. Hắn cai thuốc cũng đã lâu rồi, nhưng vẫn mang theo một gói ở bên mình, đôi khi Lão Lăng cũng nói đùa với hắn, trêu đùa hắn có lúc cũng sẽ hút lại. Hắn cũng biết lời nói đó chỉ để nghe mà thôi, hiện tại tính mạng của hắn rất trân quý, một chút xíu cũng không thể lãng phí.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rất lớn, căn phòng này cách âm rất tốt, nhưng vẫn còn nghe tiếng sấm vang vọng ở bên ngoài. Từ nhỏ Hứa Tử Ngư đã thiếu hụt cảm giác an toàn cho nên cô rất sợ tiếng sấm, lúc ngủ cũng không được an ổn, chau mày không biết đang lầm bầm cái gì. Đào Duy Hiên bỏ điếu thuốc vào lại trong hộp, đi tới ngồi ở bên giường. Nhẹ nhàng đưa tay vỗ về Hứa Tử Ngư, cảm thấy bên cạnh có người, chân mày của cô mới dần dần giãn ra.

Hắn còn tưởng rằng Tống Lương Thần sẽ chăm sóc cho Hứa Tử Ngư thật tốt, cho nên mới dễ dàng buông tay như vậy, nhưng không ngờ trong thời tiết xấu như vậy thế nhưng hắn lại để mặc cho cô một mình vác bụng lớn như vậy mà đi học, điều này khiến cho hắn rất tức giận. Tống Lương Thần có thể chăm sóc tốt cho Hứa Tử Ngư sao? Hứa Tử Ngư thì sao, cô có cảm thấy hạnh phúc không?

Đào Duy Hiên đứng dậy đến bên cửa sổ, trời bên ngoài cũng đã sáng không còn tối như lúc nãy nữa, nhưng mưa vẫn còn to.

Tống Lương Thần tìm người cũng đã sắp điên lên rồi.

Cùng RoByn và mấy người kia thương lượng một lát, thấy trời bên ngoài càng lúc càng thay đổi. Điện thoại di động nhắn tin thông báo nói Thành Phố B chuẩn bị nghênh đón một trận “Bão Lôi” lớn nhất trong vòng 5 năm này, hồi lúc còn đi học Hứa Tử Ngư đều rất sợ sấm sét, ở nhà một mình có sợ hay không đây? Tống Lương Thần vội vàng phân nhiệm vụ cho mọi người, sau đó lái xe liền chạy về nhà. Thế nhưng Hứa Tử Ngư lại không có ở nhà, gọi điện thoại thì không liên lạc được.

Hắn tìm được cuốn sổ của Hứa Tử Ngư, hắn liền gọi điện thoại cho bạn bè của cô nhưng không có ai đang ở cùng cô cả. Sau đó hắn chợt nhớ cô có thể là đang ở bệnh viện, gọi điện thoại đến bệnh viện thì người ta nói lớp học đã tan rồi.

Hứa Tử Ngư có thể ở đâu chứ? Thời tiết như vậy, nếu cô còn ở bên ngoài thì biết làm sao, gió mạnh như vậy một người đàn ông ở bên ngoài sợ còn đứng không vững huống chi là một phụ nữ đang mang thai.

Hắn ngồi ở đầu giường, cảm thấy sợ hãi. Mặc dù vẫn tự nhủ sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng điều đó cũng không ngăn được nỗi sợ của hắn, nếu như có chuyện gì hắn cũng không dám tưởng tượng. Đáng lý hắn không nên tức giận với cô, tuy ngoài mặt của cô tuỳ tiện như vậy, nhưng thật sự lá gan của cô rất nhỏ, chỉ cần nghĩ đến chuyện Giải Triều Chính đang muốn lợi dụng cô, lửa giận trong lòng hắn liền dâng lên.

Đang miên mang suy nghĩ, chợt nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, người ở đầu dây bên kia vừa mở miệng, hắn lập tức hiều, người đó chính là bác sĩ Đào :"Số 15, Khế Viên, Khu Sứ Quán, Tiểu Ngư đang ở đây."

Tống Lương Thần cúp điện thoại liền lái xe chạy đến Khu Sứ Quán, hắn nhớ lại lần trước hắn cùng Thích Lôi đi ăn cơm, cũng là gặp Đào Duy Hiên và Hứa Tử Ngư ở gần khu này. Khi đó cậu và mợ của hắn đan ra sức tác hợp hắn và Thích Lôi. Từ lúc học cấp 3 Thích Lôi đã bắt đầu thích hắn, sau khi lấy được sự đồng ý của người trong nhà thì cô càng lúc càng trắng trợn hơn, giống như lúc nhỏ vậy cứ đến công ty mà quấn lấy hắn, luôn miệng gọi :"Anh ơi, anh ơi" khiến cho hắn cảm thấy rất là phiền. Hắn không phải là anh trai của cô, anh trai của cô chính là Thích Uy.

Khi hắn mới bắt đầu hiểu chuyện, lúc đó hắn còn đang ở trong đại viện của quân đội, hắn và Thích Uy đã cùng nhau lớn lên và trở thành bạn tốt của nhau.

Ông ngoại của Thích Uy và nhà của ông ngoại hắn là hàng xóm của nhau, hai người cũng là chiến hữu cũ của mấy chục năm trước, quan hệ hai nhà cũng không tệ lắm. Ông ngoại Thích Uy là Tô lão tướng quân sinh ra ba người con. nhưng chỉ có một người con gái là Tô Như Ý, từ nhỏ đã cưng chiều cô như trứng vàng vậy. Mỗi năm cứ đến kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, Tô Như Ý đều dẫn theo Thích Uy và Thích Lôi đến đại viện, bọn họ sẽ ở lại đó một thời gian để Tô lão tướng quân đỡ buồn, và đó là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong năm của Tống Lương Thần.

Thích Uy không giống như Tống Lương Thần, không có việc gì làm thì sẽ đàng hoàng ở nhà ngây ngô làm bài tập hoặc lắp ghép mô hình. Thích Uy đến đây buồn chán đến nỗi cũng sắp biến thành tự kỉ rồi, sống ở trong đại viện này hắn hận mình không được ngày ngày lớn lên ở bên ngoài. Hắn thường rủ Tống Lương Thần đến cáo ao nhỏ gần đại viện để mò cá, hoặc là đến chỗ vườn rau hình mẫu của quân đội trộm cà chua và dưa chuột, cũng có lúc vào rừng cây hái nấm mèo, rồi còn chạy đến bãi tập bắn để lượm vỏ đạn, Tống Lương Thần sống và lớn lên ở đây nhưng cũng không nghĩ ra nhiều trò vui như vậy, hắn cảm thấy Thích Uy rất lợi hại. Lúc vừa bắt đầu đôi khi bọn họ cũng bị người ta bắt được, nhưng hai người cũng rất nghĩa khí đều đứng ra nhận mình là đầu sỏ, cuối cùng ai cũng bị xử tội, sau khi bị đánh đòn còn phải viết giấy kiểm điểm rồi bế quan mấy ngày. Chỉ là Thích Uy rất thông minh, nếu lỗi đó đã phạm vào một lần thì sẽ không bao giờ mắc lại lần thứ hai, cho nên sau đó bọn họ đi chơi cũng rất ít khi bị người ta bắt được nữa.

Thích Lôi là cái đuôi nhỏ của Thích Uy, ngày ngày cô bé cứ muốn quấn lấy chân bọn họ mà chơi đùa, nếu không cho cô bé ấy đi theo thì sẽ chạy đi tìm người lớn mà mật báo. Nhưng cô bé ấy lại đặc biệt rất yếu đuối, không có việc gì thì rất thích khóc nhè, khi cô vừa khụt khịt mũi Thích Uy cũng không còn hứng thú chơi nữa, hắn sẽ giúp cô lau nước mắt, nắm lấy tay rồi dụ dỗ cô bé về nhà. Tống Lương Thần rất hâm mộ cảnh này, bởi vì hắn không có anh trai cũng không có em gái, trở về đại viện trừ chú thì chỉ có bác, không có ai chơi cùng hắn. Lại nói có chút tính trẻ con, có lẽ là tuổi thơ đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong lòng Tống Lương Thần, về sau làm cách nào hắn cũng không thể yêu thích Thích Lôi được.

Khi Tống Lương Thần đến thì mưa cũng đã nhỏ dần, lần theo địa chỉ mà bác sĩ Đào nói trong điện thoại, hắn đến cửa thì trông thấy Đào Duy Hiên đang ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách.

"Tiểu Ngư đâu rồi?"

"Ở trên lầu, mới vừa ngủ thiếp đi."

"Cám ơn cậu, để tôi đưa cô ấy về nhà."

"Tống Lương Thần." Đào Duy Hiên chợt đứng dậy, gọi Tống Lương Thần đang muốn đi lên lầu lại, hắn nói :"Tiểu Ngư vẫn còn nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện một chút đi."

Tống Lương Thần quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đó còn mang theo tia chất vấn và khiêu khích. Liền trả lời :"Được."

"Cậu cảm thấy cậu có khả năng chăm sóc tốt cho Hứa Tử Ngư không?" Đào Duy Hiên đi thẳng vào vấn đề.

"Cậu có tư cách để hỏi tôi vấn đề này sao?"

"Có tư cách hay không cũng không đến phiên cậu tự tính toán. Tôi còn tưởng rằng cậu xứng đáng với sự phó thác này, nhưng thông qua chuyện hôm nay, không thể không nói tôi đối với cậu rất là thất vọng."

"Chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Đào Duy Hiên, cậu nên cách xa Tiểu Ngư một chút."

"Sao vậy, cậu sợ tôi cướp cô ấy đi sao?" Khóe miệng của Đào Duy Hiên chau lên, tiếp tục nói :"Nếu cậu không thể chăm sóc cho cô ấy thật tốt, thì tôi có thể làm tốt hơn cậu đó. Theo tôi được biết, hai người còn chưa tổ chức hôn lễ . . . . . ."

Tống Lương Thần nghe vậy chợt đứng dậy, túm lấy cổ áo của hắn nói :"Tôi cảnh cáo cậu, nên cách xa cô ấy một chút. Nếu không đừng thì trách tôi không khách sáo."

Đào Duy Hiên trở tay đầy tay của hắn ra, nói tiếp :"Thế nào là không khách sáo đây?"

Tống Lương Thần là lớn lên trong quân đội, mỗi một quyền một cước đều là rất cẩn thận và có kỹ năng chiến đấu. Tay của Tống Lương Thần mãnh thúc vào bụng của Đào Duy Hiên một cái, sau đó Tống Lương Thần dùng tay khóa toàn thân hắn, rồi đè hắn nằm lên ghế sofa :"Đừng tưởng rằng, chuyện của cậu tôi không biết rõ. Cậu cho rằng cậu là ai, Đào Duy Hiên hay là Thích Uy?"

Đào Duy Hiên nhìn Tống Lương Thần, trong mắt hắn xẹt qua một tia không thể tin, rồi sau đó mắt híp lại, Đào Duy Hiên nói :"Nếu mà tôi nói với Hứa Tử Ngư tôi chính là Thích Uy, cậu thử nói xem cô ấy sẽ đi theo tôi không, hay là ở lại bên cạnh cậu đây?"

"Cậu không phải là Thích Uy!"

Tay của Tống Lương Thần ra sức nhiều hơn, Đào Duy Hiên cười cười không biến sắc :"Cậu sợ."

"Cậu điên rồi!" Tống Lương Thần buông tay của hắn ra, quay người đi lên lầu.

"Nếu như cậu còn để cho Hứa Tử Ngư thất vọng nữa, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay." Giọng của Đào Duy Hiên từ xa xa truyền đến, "Cậu đã điều tra tôi, cũng nên biết tôi nói được thì sẽ làm được. Lên lầu quẹo trái căn phòng thứ nhất."

Tống Lương Thần mở cửa phòng, Hứa Tử Ngư vẫn còn nằm trên giường an tĩnh ngủ, sắc mặt có chút khó coi.

"Tiểu Ngư, chúng ta về nhà đi." Hắn nhẹ nhẹ vỗ cỗ Hứa Tử Ngư, sau khi tỉnh lại cô nhìn hắn nói :"Lương Thần, anh đã đến rồi àh." Trong mơ cô mơ thấy hắn đến đón cô, đến khi tỉnh lại quả thật hắn đang ở bên cạnh cô.

Tống Lương Thần gật đầu một cái, kéo chăn lên, đem áo choàng khoác lên người cô, hắn nói :"Có thể đi được không?"

"Ừh." Hứa Tử Ngư đưa tay ra để hắn kéo cô đứng dậy, cô nói :"Lương Thần, em ngủ."

"Về đến nhà thì ngủ tiếp, vừa rồi em có bị dọa sợ không?" Tống Lương Thần ngồi ở bên giường sờ trán của cô :"Không có sốt, chúng ta mau về nhà thôi."

"Ừh." Hứa Tử Ngư khoác áo đi theo Tống Lương Thần xuống cầu thang, Đào Duy Hiên ngồi ở trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ cái gì, bọn họ đi xuống cũng không có phát hiện ra.

"Duy Hiên!" Hứa Tử Ngư đưa tay quơ quơ ở trước mặt hắn :"Chúng tôi đi trước nha. . . . Hôm nay rất cảm ơn anh!"

"Cám ơn cái gì chứ, ngốc quá." Đào Duy Hiên đứng dậy vuốt tóc của cô, rồi nói :"Về sau em phải cẩn thận, nếu không ai cùng em đi học thì cứ gọi cho anh, anh sẽ đến." Bốn chữ này được hắn rặn ra cực kỳ rõ ràng.

"Làm sao chứ." Tống Lương Thần ôm vai của Hứa Tử Ngư kéo cô lại gần mình, rồi nói :"Bác sĩ Đào không cần phí tâm, về sau tôi sẽ đi học cùng với Tiểu Ngư."

Hứa Tử Ngư thấy hai người này đang dùng ánh mắt để chiến đấu, cho nên vội vàng kéo tay của Tống Lương Thần :"Vậy chúng tôi đi trước nha . . . Duy Hiên."

"Ừh, hai người đi đường cẩn thận." Đào Duy Hiên nhìn bóng lưng của bọn họ từ từ đi xa, mới chau mày che ngực khom người xuống. Lần này có chút quá mức vậy sao? Không có cách nào nha, tôi cũng rất yêu thích Tiểu Ngư.

"Lương Thần, lúc nãy ở trong nhà Duy Hiên, làm sao anh lại biết em sợ sấm sét vậy." Mưa bên ngoài đã tạnh, khoảng trời ở phía Tây đã bắt đầu trong, những đám mây thật dầy giờ đã tan thành từng mảnh sáng mờ. Gió đêm mát mẻ xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, Hứa Tử Ngư cảm thấy ngủ trên giường ở nhà mình là thoải mái nhất.

"Từ lúc học cấp 3 cũng biết."

"Sao em không nhớ rõ đã cùng người khác nói qua vậy?"

"Đứa ngốc, ai bảo anh thích em cơ chứ. Thích em thì ngày ngày sẽ nhìn ngắm em, chú ý đến em nhiều thì tự nhiên cũng sẽ biết thôi." Tống Lương Thần nắm lấy tay của Hứa Tử Ngư :"Có đói bụng không?"

"Không có, hình như." Hứa Tử Ngư liếc mắt nhìn vào người đang đọc sách ở bên kia, Tống Lương Thần mang bộ mặt phớt tỉnh, hắn nói những lời buồn nôn như vậy khiến cho người ta thật sự không quen nha.

"Vậy anh còn tức giận em nữa không?"

"Anh không có giận em."

"Vậy."

"Anh không có cách nào tha thứ cho ông ấy, bởi vì ông ấy mà mẹ của anh mới chết oan uổng như vậy." Thật ra thì tôi càng không có biện pháp nào tha thứ cho chính mình, bởi vì mình mà mẹ mới chết.

"Đến đây." Hứa Tử Ngư ngồi dậy, vẫy vẫy tay :"Để bà xã ôm ấp anh một chút." Đưa tay ôm lấy đầu của Tống Lương Thần sau đó áp sát vào ngực của mình, vỗ vỗ vai của hắn sau đó lẩm bẩm nói câu được câu không.

"Tiểu Ngư, em sẽ không rời bỏ anh mà đi chứ?"

"Không đâu."

"Có thật không?"

"Thật. Trừ phi anh ghét bỏ em."

"Không thể nào."

"Vậy thì em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh. Chúng ta còn có bảo bảo, hai mẹ con em cũng sẽ không rời bỏ anh đâu. Chúng ta là người một nhà mà."

"Ừh." Thật tốt. Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rất lớn, căn phòng này cách âm rất tốt, nhưng vẫn còn nghe tiếng sấm vang vọng ở bên ngoài. Từ nhỏ Hứa Tử Ngư đã thiếu hụt cảm giác an toàn cho nên cô rất sợ tiếng sấm, lúc ngủ cũng không được an ổn, chau mày không biết đang lầm bầm cái gì. Đào Duy Hiên bỏ điếu thuốc vào lại trong hộp, đi tới ngồi ở bên giường. Nhẹ nhàng đưa tay vỗ về Hứa Tử Ngư, cảm thấy bên cạnh có người, chân mày của cô mới dần dần giãn ra.

Hắn còn tưởng rằng Tống Lương Thần sẽ chăm sóc cho Hứa Tử Ngư thật tốt, cho nên mới dễ dàng buông tay như vậy, nhưng không ngờ trong thời tiết xấu như vậy thế nhưng hắn lại để mặc cho cô một mình vác bụng lớn như vậy mà đi học, điều này khiến cho hắn rất tức giận. Tống Lương Thần có thể chăm sóc tốt cho Hứa Tử Ngư sao? Hứa Tử Ngư thì sao, cô có cảm thấy hạnh phúc không?

Đào Duy Hiên đứng dậy đến bên cửa sổ, trời bên ngoài cũng đã sáng không còn tối như lúc nãy nữa, nhưng mưa vẫn còn to.

Tống Lương Thần tìm người cũng đã sắp điên lên rồi.

Cùng RoByn và mấy người kia thương lượng một lát, thấy trời bên ngoài càng lúc càng thay đổi. Điện thoại di động nhắn tin thông báo nói Thành Phố B chuẩn bị nghênh đón một trận “Bão Lôi” lớn nhất trong vòng 5 năm này, hồi lúc còn đi học Hứa Tử Ngư đều rất sợ sấm sét, ở nhà một mình có sợ hay không đây? Tống Lương Thần vội vàng phân nhiệm vụ cho mọi người, sau đó lái xe liền chạy về nhà. Thế nhưng Hứa Tử Ngư lại không có ở nhà, gọi điện thoại thì không liên lạc được.

Hắn tìm được cuốn sổ của Hứa Tử Ngư, hắn liền gọi điện thoại cho bạn bè của cô nhưng không có ai đang ở cùng cô cả. Sau đó hắn chợt nhớ cô có thể là đang ở bệnh viện, gọi điện thoại đến bệnh viện thì người ta nói lớp học đã tan rồi.

Hứa Tử Ngư có thể ở đâu chứ? Thời tiết như vậy, nếu cô còn ở bên ngoài thì biết làm sao, gió mạnh như vậy một người đàn ông ở bên ngoài sợ còn đứng không vững huống chi là một phụ nữ đang mang thai.

Hắn ngồi ở đầu giường, cảm thấy sợ hãi. Mặc dù vẫn tự nhủ sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng điều đó cũng không ngăn được nỗi sợ của hắn, nếu như có chuyện gì hắn cũng không dám tưởng tượng. Đáng lý hắn không nên tức giận với cô, tuy ngoài mặt của cô tuỳ tiện như vậy, nhưng thật sự lá gan của cô rất nhỏ, chỉ cần nghĩ đến chuyện Giải Triều Chính đang muốn lợi dụng cô, lửa giận trong lòng hắn liền dâng lên.

Đang miên mang suy nghĩ, chợt nhận được một cuộc gọi từ một số điện thoại lạ, người ở đầu dây bên kia vừa mở miệng, hắn lập tức hiều, người đó chính là bác sĩ Đào :"Số 15, Khế Viên, Khu Sứ Quán, Tiểu Ngư đang ở đây."

Tống Lương Thần cúp điện thoại liền lái xe chạy đến Khu Sứ Quán, hắn nhớ lại lần trước hắn cùng Thích Lôi đi ăn cơm, cũng là gặp Đào Duy Hiên và Hứa Tử Ngư ở gần khu này. Khi đó cậu và mợ của hắn đan ra sức tác hợp hắn và Thích Lôi. Từ lúc học cấp 3 Thích Lôi đã bắt đầu thích hắn, sau khi lấy được sự đồng ý của người trong nhà thì cô càng lúc càng trắng trợn hơn, giống như lúc nhỏ vậy cứ đến công ty mà quấn lấy hắn, luôn miệng gọi :"Anh ơi, anh ơi" khiến cho hắn cảm thấy rất là phiền. Hắn không phải là anh trai của cô, anh trai của cô chính là Thích Uy.

Khi hắn mới bắt đầu hiểu chuyện, lúc đó hắn còn đang ở trong đại viện của quân đội, hắn và Thích Uy đã cùng nhau lớn lên và trở thành bạn tốt của nhau.

Ông ngoại của Thích Uy và nhà của ông ngoại hắn là hàng xóm của nhau, hai người cũng là chiến hữu cũ của mấy chục năm trước, quan hệ hai nhà cũng không tệ lắm. Ông ngoại Thích Uy là Tô lão tướng quân sinh ra ba người con. nhưng chỉ có một người con gái là Tô Như Ý, từ nhỏ đã cưng chiều cô như trứng vàng vậy. Mỗi năm cứ đến kỳ nghỉ hè hay nghỉ đông, Tô Như Ý đều dẫn theo Thích Uy và Thích Lôi đến đại viện, bọn họ sẽ ở lại đó một thời gian để Tô lão tướng quân đỡ buồn, và đó là đoạn thời gian vui vẻ nhất trong năm của Tống Lương Thần.

Thích Uy không giống như Tống Lương Thần, không có việc gì làm thì sẽ đàng hoàng ở nhà ngây ngô làm bài tập hoặc lắp ghép mô hình. Thích Uy đến đây buồn chán đến nỗi cũng sắp biến thành tự kỉ rồi, sống ở trong đại viện này hắn hận mình không được ngày ngày lớn lên ở bên ngoài. Hắn thường rủ Tống Lương Thần đến cáo ao nhỏ gần đại viện để mò cá, hoặc là đến chỗ vườn rau hình mẫu của quân đội trộm cà chua và dưa chuột, cũng có lúc vào rừng cây hái nấm mèo, rồi còn chạy đến bãi tập bắn để lượm vỏ đạn, Tống Lương Thần sống và lớn lên ở đây nhưng cũng không nghĩ ra nhiều trò vui như vậy, hắn cảm thấy Thích Uy rất lợi hại. Lúc vừa bắt đầu đôi khi bọn họ cũng bị người ta bắt được, nhưng hai người cũng rất nghĩa khí đều đứng ra nhận mình là đầu sỏ, cuối cùng ai cũng bị xử tội, sau khi bị đánh đòn còn phải viết giấy kiểm điểm rồi bế quan mấy ngày. Chỉ là Thích Uy rất thông minh, nếu lỗi đó đã phạm vào một lần thì sẽ không bao giờ mắc lại lần thứ hai, cho nên sau đó bọn họ đi chơi cũng rất ít khi bị người ta bắt được nữa.

Thích Lôi là cái đuôi nhỏ của Thích Uy, ngày ngày cô bé cứ muốn quấn lấy chân bọn họ mà chơi đùa, nếu không cho cô bé ấy đi theo thì sẽ chạy đi tìm người lớn mà mật báo. Nhưng cô bé ấy lại đặc biệt rất yếu đuối, không có việc gì thì rất thích khóc nhè, khi cô vừa khụt khịt mũi Thích Uy cũng không còn hứng thú chơi nữa, hắn sẽ giúp cô lau nước mắt, nắm lấy tay rồi dụ dỗ cô bé về nhà. Tống Lương Thần rất hâm mộ cảnh này, bởi vì hắn không có anh trai cũng không có em gái, trở về đại viện trừ chú thì chỉ có bác, không có ai chơi cùng hắn. Lại nói có chút tính trẻ con, có lẽ là tuổi thơ đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong lòng Tống Lương Thần, về sau làm cách nào hắn cũng không thể yêu thích Thích Lôi được.

Khi Tống Lương Thần đến thì mưa cũng đã nhỏ dần, lần theo địa chỉ mà bác sĩ Đào nói trong điện thoại, hắn đến cửa thì trông thấy Đào Duy Hiên đang ngồi ở trên ghế salon trong phòng khách.

"Tiểu Ngư đâu rồi?"

"Ở trên lầu, mới vừa ngủ thiếp đi."

"Cám ơn cậu, để tôi đưa cô ấy về nhà."

"Tống Lương Thần." Đào Duy Hiên chợt đứng dậy, gọi Tống Lương Thần đang muốn đi lên lầu lại, hắn nói :"Tiểu Ngư vẫn còn nghỉ ngơi, chúng ta nói chuyện một chút đi."

Tống Lương Thần quay đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đó còn mang theo tia chất vấn và khiêu khích. Liền trả lời :"Được."

"Cậu cảm thấy cậu có khả năng chăm sóc tốt cho Hứa Tử Ngư không?" Đào Duy Hiên đi thẳng vào vấn đề.

"Cậu có tư cách để hỏi tôi vấn đề này sao?"

"Có tư cách hay không cũng không đến phiên cậu tự tính toán. Tôi còn tưởng rằng cậu xứng đáng với sự phó thác này, nhưng thông qua chuyện hôm nay, không thể không nói tôi đối với cậu rất là thất vọng."

"Chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Đào Duy Hiên, cậu nên cách xa Tiểu Ngư một chút."

"Sao vậy, cậu sợ tôi cướp cô ấy đi sao?" Khóe miệng của Đào Duy Hiên chau lên, tiếp tục nói :"Nếu cậu không thể chăm sóc cho cô ấy thật tốt, thì tôi có thể làm tốt hơn cậu đó. Theo tôi được biết, hai người còn chưa tổ chức hôn lễ . . . . . ."

Tống Lương Thần nghe vậy chợt đứng dậy, túm lấy cổ áo của hắn nói :"Tôi cảnh cáo cậu, nên cách xa cô ấy một chút. Nếu không đừng thì trách tôi không khách sáo."

Đào Duy Hiên trở tay đầy tay của hắn ra, nói tiếp :"Thế nào là không khách sáo đây?"

Tống Lương Thần là lớn lên trong quân đội, mỗi một quyền một cước đều là rất cẩn thận và có kỹ năng chiến đấu. Tay của Tống Lương Thần mãnh thúc vào bụng của Đào Duy Hiên một cái, sau đó Tống Lương Thần dùng tay khóa toàn thân hắn, rồi đè hắn nằm lên ghế sofa :"Đừng tưởng rằng, chuyện của cậu tôi không biết rõ. Cậu cho rằng cậu là ai, Đào Duy Hiên hay là Thích Uy?"

Đào Duy Hiên nhìn Tống Lương Thần, trong mắt hắn xẹt qua một tia không thể tin, rồi sau đó mắt híp lại, Đào Duy Hiên nói :"Nếu mà tôi nói với Hứa Tử Ngư tôi chính là Thích Uy, cậu thử nói xem cô ấy sẽ đi theo tôi không, hay là ở lại bên cạnh cậu đây?"

"Cậu không phải là Thích Uy!"

Tay của Tống Lương Thần ra sức nhiều hơn, Đào Duy Hiên cười cười không biến sắc :"Cậu sợ."

"Cậu điên rồi!" Tống Lương Thần buông tay của hắn ra, quay người đi lên lầu.

"Nếu như cậu còn để cho Hứa Tử Ngư thất vọng nữa, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay." Giọng của Đào Duy Hiên từ xa xa truyền đến, "Cậu đã điều tra tôi, cũng nên biết tôi nói được thì sẽ làm được. Lên lầu quẹo trái căn phòng thứ nhất."

Tống Lương Thần mở cửa phòng, Hứa Tử Ngư vẫn còn nằm trên giường an tĩnh ngủ, sắc mặt có chút khó coi.

"Tiểu Ngư, chúng ta về nhà đi." Hắn nhẹ nhẹ vỗ cỗ Hứa Tử Ngư, sau khi tỉnh lại cô nhìn hắn nói :"Lương Thần, anh đã đến rồi àh." Trong mơ cô mơ thấy hắn đến đón cô, đến khi tỉnh lại quả thật hắn đang ở bên cạnh cô.

Tống Lương Thần gật đầu một cái, kéo chăn lên, đem áo choàng khoác lên người cô, hắn nói :"Có thể đi được không?"

"Ừh." Hứa Tử Ngư đưa tay ra để hắn kéo cô đứng dậy, cô nói :"Lương Thần, em ngủ."

"Về đến nhà thì ngủ tiếp, vừa rồi em có bị dọa sợ không?" Tống Lương Thần ngồi ở bên giường sờ trán của cô :"Không có sốt, chúng ta mau về nhà thôi."

"Ừh." Hứa Tử Ngư khoác áo đi theo Tống Lương Thần xuống cầu thang, Đào Duy Hiên ngồi ở trên ghế sa lon không biết đang suy nghĩ cái gì, bọn họ đi xuống cũng không có phát hiện ra.

"Duy Hiên!" Hứa Tử Ngư đưa tay quơ quơ ở trước mặt hắn :"Chúng tôi đi trước nha. . . . Hôm nay rất cảm ơn anh!"

"Cám ơn cái gì chứ, ngốc quá." Đào Duy Hiên đứng dậy vuốt tóc của cô, rồi nói :"Về sau em phải cẩn thận, nếu không ai cùng em đi học thì cứ gọi cho anh, anh sẽ đến." Bốn chữ này được hắn rặn ra cực kỳ rõ ràng.

"Làm sao chứ." Tống Lương Thần ôm vai của Hứa Tử Ngư kéo cô lại gần mình, rồi nói :"Bác sĩ Đào không cần phí tâm, về sau tôi sẽ đi học cùng với Tiểu Ngư."

Hứa Tử Ngư thấy hai người này đang dùng ánh mắt để chiến đấu, cho nên vội vàng kéo tay của Tống Lương Thần :"Vậy chúng tôi đi trước nha . . . Duy Hiên."

"Ừh, hai người đi đường cẩn thận." Đào Duy Hiên nhìn bóng lưng của bọn họ từ từ đi xa, mới chau mày che ngực khom người xuống. Lần này có chút quá mức vậy sao? Không có cách nào nha, tôi cũng rất yêu thích Tiểu Ngư.

"Lương Thần, lúc nãy ở trong nhà Duy Hiên, làm sao anh lại biết em sợ sấm sét vậy." Mưa bên ngoài đã tạnh, khoảng trời ở phía Tây đã bắt đầu trong, những đám mây thật dầy giờ đã tan thành từng mảnh sáng mờ. Gió đêm mát mẻ xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, Hứa Tử Ngư cảm thấy ngủ trên giường ở nhà mình là thoải mái nhất.

"Từ lúc học cấp 3 cũng biết."

"Sao em không nhớ rõ đã cùng người khác nói qua vậy?"

"Đứa ngốc, ai bảo anh thích em cơ chứ. Thích em thì ngày ngày sẽ nhìn ngắm em, chú ý đến em nhiều thì tự nhiên cũng sẽ biết thôi." Tống Lương Thần nắm lấy tay của Hứa Tử Ngư :"Có đói bụng không?"

"Không có, hình như." Hứa Tử Ngư liếc mắt nhìn vào người đang đọc sách ở bên kia, Tống Lương Thần mang bộ mặt phớt tỉnh, hắn nói những lời buồn nôn như vậy khiến cho người ta thật sự không quen nha.

"Vậy anh còn tức giận em nữa không?"

"Anh không có giận em."

"Vậy."

"Anh không có cách nào tha thứ cho ông ấy, bởi vì ông ấy mà mẹ của anh mới chết oan uổng như vậy." Thật ra thì tôi càng không có biện pháp nào tha thứ cho chính mình, bởi vì mình mà mẹ mới chết.

"Đến đây." Hứa Tử Ngư ngồi dậy, vẫy vẫy tay :"Để bà xã ôm ấp anh một chút." Đưa tay ôm lấy đầu của Tống Lương Thần sau đó áp sát vào ngực của mình, vỗ vỗ vai của hắn sau đó lẩm bẩm nói câu được câu không.

"Tiểu Ngư, em sẽ không rời bỏ anh mà đi chứ?"

"Không đâu."

"Có thật không?"

"Thật. Trừ phi anh ghét bỏ em."

"Không thể nào."

"Vậy thì em cũng sẽ không bao giờ rời xa anh. Chúng ta còn có bảo bảo, hai mẹ con em cũng sẽ không rời bỏ anh đâu. Chúng ta là người một nhà mà."

"Ừh." Thật tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.